Chương XV


" Ngươi hảo, hoan nghênh ngươi gia nhập chuyến hàng lần này của chúng ta. Mạo muội hỏi ngươi một câu nhé, ngươi thật sự chỉ là xích cấp ma pháp sư sao? ". An Nhã hỏi Âm Trúc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Âm Trúc gật đầu, dáp: " Đúng vậy! Xích cấp cao giai ". Có lẽ do nói dối không quen nên mặt hắn ửng hồng.

An Nhã thấy vậy cũng không nói ra, mỉm cười nói: " Có một vị cường đại ma pháp sư gia nhập, xem ra là một chuyện tốt ".

Cách Ân nói: " Ca ngới Pháp lam, An Nhã tiểu thư, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, sáng mai có thể xuất phát ".

An Nhã mỉm cười: " Ta rất an tâm về các ngươi. Hẹn gặp lại tại cổng thành vào sáng mai ". Nói xong, nàng ưu nhã xoay người rời đi.

" Ca ngợi Pháp lam, nàng ấy rốt cục cũng đã đi". Cách Ân đưa tay lau mồ hôi trên mặt, cả người hắn ướt sũng mồ hôi như vừa phải làm công việc nặng nhọc vậy.

Âm Trúc tò mò hỏi: " Cách Ân thúc thúc, hình như người rất sợ An Nhã tỷ tỷ? ".

Cách Ân trả lời: " Không phải sợ. Không biết tại sao trước mặt nàng ta luôn có cảm giác như vậy, không dám ngẩng đầu lên nói chuyện. Nàng ta quá đẹp, khí chất cao quý, tông nghiêm như nữ thần, khiến lòng ta nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ, tuyệt đối không có tà niệm ".

" Tà niệm? Nó là cái gì vậy? ".

" Cái này thì... nói chung sau này ngươi sẽ hiểu ".

Âm Trúc nhìn theo phương hướng An Nhã vừa đi: " Cách Ân thuc thúc, An Nhã tỷ tỷ cũng là một vị ma pháp sư à? ".

" A? ". Cách Ân giật mình hoảng sợ, nhìn Âm Trúc nói: " Không thể nào. Nàng hình như chỉ là một thương nhân mà thôi ".

Âm Trúc khẳng định: " Ta dám chắc nàng ta là một vị ma pháp sư. Vừa rồi nàng ta vừa dụng tinh thần lực thử ta. tuyệt đối không sai được ".

Cách Ân trong mắt tràn ngập sự suy tư, để làm một đoàn trưởng một dong binh đoàn đoàn thì trí tuệ hắn tuyệt đối không thể giống vẻ bề ngoài hào sảng, thô lỗ được. " Khó trách nàng ta có thể đi tới một địa phương xa xôi như vậy để lấy trà diệp ( lá trà), nguyên lai cũng là một vị ma pháp sư. Âm Trúc, ngươi có biết cấp bậc của nàng ta là gì không? So với ngươi hơn kém thế nào? ".

Âm Trúc lắc đầu nói: " Ta nhìn không ra cấp bậc của nàng ta, nhưng nhất định phải lợi hại hơn ta rất nhiều ".

" Nói như vậy, nàng ta có thể là một vị chanh cấp ma pháp sư ". Cách Ân trong lòng thầm than, tự nhủ may mà từ trước đến giờ chưa có một hành động nào khi phụ lão bản này, nếu đã đắc tội với nàng thì không biết hiện giờ hắn còn sống hay không nữa? Nhưng hắn hoàn toàn không biết Âm Trúc đã đạt tới cao giai hoàng cấp, thực lực của An Nhã không thể chỉ dừng ở mức chanh cấp ma pháp sư.

Với địa vị là ma pháp sư, Âm Trúc được an bài một mình một phòng. Ngồi trên giường, Âm Trúc cảm thấy buồn rầu vô cùng, hắn đã thử dùng tinh thần lực liên lạc với không gian giới chỉ vài lần nữa nhưng đều không thành công, hơn nữa hắn mơ hồ có cảm giác không gian giới chỉ càng lúc càng xa bản thân.

" Tại sao? Tại sao ngươi lại lấy không gian giới chỉ của ta, không phải ta đã cho ngươi kim tệ sao? Ngươi thật là … ". Âm Trúc phát hiện bản thân xuất hiện cảm giác nhớ cầm cực kì mãnh liệt, mười sáu năm qua, mối ngày hắn dều gắn bó với những cây cổ cầm, nay đột ngột mất đi khiến hắn hụt hẫng như mất những người bạn thân, trong lòng cực kì đau khổ.

Khoanh chân tọa hảo, hắn chỉ còn cách ấy để làm cho bản thân bình tĩnh lại: tu luyện trúc đấu khí. Quang mang màu vàng từ trong cơ thể phát ra, hình thành một quả cầu bao bọc lấy thân thể Diệp Âm Trúc ở bên trong, đấu khí liên tục vận hành trong kinh mạch, một cảm giác nhu hòa truyền đến khiến nội tâm hắn từ trạng thái bất an từ từ trở thành nhập định.

Trúc đấu khí chia làm tam trọng: thanh trúc, hoàng trúc, tử trúc. So với việc tu luyện cầm ma pháp hoàn toàn giống nhau, đều không giống với cách đánh giá thực lực bằng bảy sắc cấp bậc trên toàn đại lục. Mỗi một trọng đều gồm cửu giai. Bây giờ trên người Âm Trúc tỏa ra màu vàng nhạt, thể hện hắn mới đạt đến hoàng trúc nhất giai. Luận về cấp bậc mà nói, đấu khí của hắn so với cầm ma pháp òn cao hơn một bậc. Tại đại lục, thực lực của hắn tương đương với lục cấp nhất phẩm, ngang bằng với đại địa chiến sĩ, chỉ bất quá hắn tu luyện đấu khí chủ yếu để hỗ trợ cho cầm ma pháp.

Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên chiếu sáng đại lục, bắc môn La nhĩ thành đã vô cùng náo nhiệt. Cân thiết dong binh đoàn tổng cộng sáu mươi tám thành viên đội ngũ chỉnh tề bao bọc lấy ba cỗ xe ngựa, xe pía trước và phía sau đều chở hàng hóa, xe ở giữa chở An Nhã. Hai mươi trọng kiếm chiến sĩ có nhiệm vụ đi sát theo ba cỗ xe, bên cạnh là cung thủ, vòng ngoài là hai mươi bảy thương thuẫn chiến sĩ, mười khinh kỵ binh đi trước mở đường. Hai mươi giác mã mới mua ngoại trừ dùng để kéo xe thì đều dùng chở đồ đạc. Diệp Âm Trúc là ma pháp sư nên được an bài ngay cạnh xe ngựa của An Nhã.

Cảm giác lần đầu tiên cưỡi giác mã vừa hưng phấn lại vừa hơi hoảng sợ. Giác mã tuy hình dáng có chút đáng sợ nhưng tính tình lại cực kì hiền lành, dễ bảo, dù sao chỉ là ma thú nhất giai nên rất dễ dàng thuần phục. Rất nhanh hắn đã thích ứng được với cảm giác cưỡi ngựa, dù sao hắn cũng là một chiến sĩ, thực lực hoàn toàn không giống với vẻ ngoài gầy yếu!

Lúc này, ánh mắt Âm Trúc tập trung vào đội hình của cân thiết dong binh công đoàn và chủ yếu là vào đoàn trưởng Cách Ân, ánh mắt tràn ngập sự hâm mộ lẫn kinh ngạc. Cách Ân không đơn thuần là một đại địa chiến sĩ mà là một đại địa kỵ sĩ, tọa kỵ của hắn là một tuần long.

Từ tứ giai đến lục giai địa long thân hình dài chừng năm thước, cao hai thước, có thể nói là tương đối nhỏ, đi lại hoàn toàn dựa vào đôi chân lực lưỡng phía sau, toàn thân hiện ra một màu xanh biếc. Loại tứ giai tuần long này lực phòng ngự cũng gọi là khá cao, có thể phòng ngự một số ma pháp đơn giản, so với đê giai ma thú có thể nói là mạnh hơn rất nhiều.

Tuy thực lực của Cách Ân chỉ là lục cấp sơ giai nhưng khi có nó hoàn toàn có thể chống chọi với đại địa chiến sĩ trung giai. Tuần long này chính là bảo bối của cân thiết dong binh đoàn, Cách Ân đã phải hao phí không biết bao nhiêu tâm lực mới có được nó.

Các thành viên của cân thiết dong binh đoàn đều mặc bỉ giáp nên tốc độ rất nhanh, vừa chính ngọ đã rời xa La nhĩ thành, từ từ hướng đến nội lục của Ba bàng vương quốc. Đoàn người cứ đi cho đến giữa trưa thì Cách Ân mới hạ lệnh nghỉ ngơi chốc lát, mọi người ăn tạm chút lương khô rồi lại tiếp tục đi.

" Âm Trúc ". Màn xe được kéo lên, lộ ra dung nhan động lòng người của An Nhã.

" An Nhã tỷ tỷ, có chuyện gì thế? ". Diệp Âm Trúc lễ phép hỏi.

An Nhã mỉm cười nói: " Ngươi là một ma pháp sư, sao có thể khổ cực cưỡi ngựa như vậy được? Chi bằng lên đây cùng ngồi với ta đi. Nhìn bộ dáng của ngươi chắc hẳn là lần đầu cưỡi giác mã hả? Đi đường thời gian dài sợ ngươi không thể chịu được, chúng ta lần này mất một tháng mới có thể đến được Mễ lan thành ".

" Hảo a! ". Âm Trúc thống khoái đáp ứng một tiếng, lập tức nhảy xuống, chui vào trong xe ngựa.

Diệp Âm Trúc không biết cái gì là khách khí, cũng không biết quan hệ giữa dong binh và chủ nhân. Cả ngày cưỡi giác mã làm hắn có chút khó chịu, lần này được mời, dại gì mà từ chối.

Cân thiết dong binh đoàn thành viên đều chăm chú chấp hành nhiệm vụ, thậm chí rất ít khi nói chuyện phiếm. Thấy việc Âm Trúc chui vào xe ngựa cũng chả ai nói gì, tiếp tục đi trong lặng lẽ.

Bên trong xe ngựa rất rộng rãi, đầy đủ mọi tiện nghi. Chỗ ngồi là những chiếc ghế dài có bọc nhung, có tất cả ba chiếc bao quanh một cái bàn với đầy đủ hoa quả cùng đồ uống bên trên. Mỗi chiếc ghế êm ái này đủ cho một người nằm hoặc ba người ngồi cùng lúc, hiện giờ chỉ có mình An Nhã.

An Nhã vẫn mặc một bộ đồ trắng như trước, lưng tựa vào ghế, người hơi ngả ra sau, ngồi đối diện với Âm Trúc. Từng đợt hương khí từ người nàng tỏa ra làm Âm Trúc ngất ngây, không nhịn được buột mồm nói: " An Nhã tỷ tỷ, người thật xinh đẹp ".

Lời ca ngợi mình An Nhã đã nghe nhiều nhưng nay nghe Âm Trúc nói, trong lòng nàng nổi lên một cảm giác tự hào, mỉm cười nói: " Âm Trúc, ngươi như thế nào lại gia nhập cân thiết dong binh đoàn? ".

Âm Trúc cũng không dấu diếm, mọi sự việc phát sinh ngày hôm qua đều nói ra, chỉ là hắn không nói trong không gian giới chỉ có năm cây cổ cầm.

" Nguyên lai là như vậy. Ngươi quả là người thiện lương. Âm Trúc, tỷ khuyên ngươi điều này, sống trên đời đừng quá thiện lương, nếu không sau này sẽ bị người ta khi dễ ".

Nghe An Nhã an ủi, Âm Trúc không khỏi nhớ đến tiểu khất cái kia, tức giận nói: " Sẽ tuyệt đối không có lần sau đâu ". Tuy hắn chất phát nhưng không có nghĩa là không biết tức giận.

An Nhã liếc nhìn ma pháp huy chương trên ngực Âm Trúc. Cách Ân cùng những người khác không quen thuộc ma pháp nên không nhìn ra, riêng An Nhã đã quá quen thuộc với ma pháp nên nhìn ra điểm đặc dị của huy chương này. " Âm Trúc, đồ án trên ma pháp huy chương của ngươi rất kỳ quái. Rốt cuộc ngươi là ma pháp sư hệ gì? ".

" Ta là một thần âm sư, kí hiệu điêu khắc trên huy chương của ta là nhạc khí đồ án "

" A! Thần âm sư? ". An Nhã ngẩn ngơ nhìn Âm Trúc, ánh mắt nhất thời trở nên kì quái.

" An Nhã tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Chẳng lẽ chuyện này rất kì quái sao? ".

" A, không có gì. Ta chỉ thấy lạ là một nam nhân như ngươi sao lại lựa chọn làm thần âm sư, ta cũng biết một vài thần âm sư nhưng đều là nữ tử cả. Nói như vậy ngươi cũng chưa có ma thú à? ".

Âm Trúc hỏi: " Ma pháp sư nhất định phải có ma thú sao? ".

Sự kinh ngạc trong mắt An Nhã càng tăng lên: " Đương nhiên rồi, ma thú là biện pháp an toàn nhất bảo vệ cho ma pháp sư. Không có ma thú thì ma pháp sư sẽ rất bất lợi trong chiến đầu bởi khả năng cận chiến của ma pháp sư quá kém. Chức nghiệp ma pháp sư trở nên cao quý, được nhiều người ngưỡng mộ không chỉ vì số lượng thưa thớt àm còn bởi thực lực cường đại. Khi còn ở đê giai cấp thì chưa có gì rõ rệt nhưng một khi tiến vào hoàng cấp, một ma pháp sư có thể dễ dàng đối phó một chiến sĩ đồng cấp. Ma thú là tấm lá chắn hữu hiệu nhất của ma pháp sư, chủ yếu dùng để ngăn cản địch nhân trước khi ma pháp sư ngâm xướng xong. Cường đại ma thú thậm chí có thể phối hợp cùng ma pháp sư công kích địch nhân. Có ma thú, khă năng tác chiến của ma pháp sư càng trở nên mạnh mẽ, chẳng lẽ chuyện này ngươi cũng không biết sao? ".

" Gia gia ta hình như cũng đã nhắc tới ma thú, hình như người nói ta tạm thời còn chưa cần ma thú ". Tần Thương sở dĩ nói vậy để Âm Trúc có thể chuyên tâm tu luyện xích tử cầm tâm, bình thường hai ông cháu cũng rất ít khi nói chuyện về thế giới bên ngoài, chủ yếu toàn về việc tu luyện.

An Nhã than thở: " Vậy gia gia ngươi nhất định là một ma pháp sư cường đại, nói gì đi chăng nữa mỗi ma pháp sư đều ao ước cùng một ma thú thiết lập khế ước. Hẳn người hy vọng sau này ngươi cường đại sẽ thu phục một ma thú cao cấp. Đáng tiếc ngươi lại là thần âm sư ".

__________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top