🍰♡ ༘*speacial chap.゚🧸🎀

for kim "rascal" kwanghee
happy birthday for my soft man. mong rằng sau này mình vẫn sẽ thấy một kim kwanghee luôn vui vẻ và bình an.

˗ˏˋ ꒰ 🎂 ꒱ ˎˊ˗

ngay tại phòng trọ của khiêm quang huy ngày hôm nay có một điều rất kỳ lạ, đó là dù chủ nhân căn phòng không có ở nhà nhưng không khí bên trong lại rất nhộn nhịp.

"ê vương hạo để cái bóng bay cao lên chút đi." hách khuê vừa nói vừa đưa tay chỉ trỏ. "cao hơn chút nữa đi ơ sao thấp vậy?"

"anh muốn cao hơn thì tự lên mà gắn, em chỉ gắn được tới đó thôi!" vương hạo đáp.

"thôi đi xuống đi để thằng tuấn nó gắn cho, tao quên mất giới hạn chiều cao của mày." gã chẹp miệng.

hàn vương hạo trừng mắt nhìn người anh lớn hơn mình hai tuổi rồi quay sang làm vẻ tủi thân với đứa em khóa dưới ngốc nghếch của mình. thôi hiền tuấn khi thấy vẻ mặt đó của đàn anh thì nhanh chóng kéo tay anh sang chỗ khác để trang trí, trước khi đi cậu còn để lại một lời nói làm khiêm hách khuê tức đến mức muốn khạc nước miếng.

"ở đây anh khuê là cao nhất mà, vậy để anh khuê gắn bong bóng đi. anh hạo qua trang trí bàn ăn với em này."

hách khuê nghiến răng mắng: "hay rồi, giờ không phải một mà tận hai thằng vương hạo luôn! thằng hạo dạy hư thằng hiền tuấn hồi nào vậy?!"

tách biệt với nhóm người lớn ồn ào bên kia, bên của hai đứa nhóc đầu cấp ba có vẻ yên bình hơn gấp mấy lần, thậm chí còn có chút không khí chút dễ thương.

"minh hùng ơi, cậu mua bánh kem vị gì thế?" mẫn tích đứng sau lưng bạn lớn rồi cố đưa người lệch sang một bên để xem chiếc bánh bên trong hộp.

"là vị sô cô la mà anh huy thích. tớ phải đặt ở tiệm trước một tuần mới có cái bánh hình mặt cáo này đó." minh hùng vừa bỏ bánh vào tủ lạnh vừa cười tươi nói.

"ngon quá tớ muốn ăn thử..." mẫn tích tính đưa tay quệt một miếng kem thì đã bị minh hùng chặn lại.

gấu lớn cười nói: "tớ sẽ mua cho cậu một cái bánh mới sau nhé. còn bánh này là bánh sinh nhật của anh huy nên mình không ăn được đâu."

một lúc lâu sau đó, cả nhóm cũng coi như là hoàn thành việc trang trí, bầy bừa thì đúng hơn vì mỗi khu một kiểu cách khác nhau. thế nên tụi nó tụm lại bắt đầu thảo luận.

"tí nữa thằng quang huy về, minh hùng và mẫn tích cùng canh mở đèn. tuấn với hạo thì canh bắn pháo chúc mừng nghe chưa?" hách khuê giọng nghiêm túc bày kế hoạch. "còn đông bắc sẽ cầm bánh kem, anh và điền dã sẽ đứng lên chúc mừng."

mọi người cùng nhau gật đầu và sẵn sàng vào vị trí khi đồng hồ điểm đúng giờ. khi nghe tiếng bước chân vang lên bên ngoài cửa. ai cũng chăm chăm nhìn vào hách khuê để đợi ám hiệu. khi khiêm quang huy vừa mở cửa phòng thì đèn liền được bật sáng.

"chúc mừng sinh nhật thầy giáo tương lai nhé!" điền dã cùng hách khuê vỗ tay nói.

"happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday...happy birthday to you. chúc mừng sinh nhật anh huy." khiêm đông bắc cầm chiếc bánh kem trên tay từ từ tiến lại gần anh.

tiếp theo là tới màn sướt mướt và quằng nhất, đưa quà.

"đây, quà của tao và điền dã nhé!" gã dúi một hộp quà to vào người quang huy.

"còn này là quà của tao và hiền tuấn. nhớ đọc thư trong đấy, tao thức cả đêm để viết đấy đừng đùa."

"vậy thôi tao không đọc đâu, chữ mày còn hơn đất gà bới."

"ê?!" vương hạo mở to mắt khi nghe lời chọc ghẹo từ người trước mặt. "thêm tiếng nữa là có quà tặng kèm, mày thử không?"

ngay sau đấy cả đám cười phá lên làm vương hạo đỏ mặt, hiền tuấn phải dỗ dành cậu liên tục thì cậu mới vơi bớt cơn tức trong lòng.

"được rồi, anh huy mau ước nhanh đi!" đông bắc vội vàng nhắc nhở.

"để tao đoán điều ước của thằng huy nhé. chắc chắn huy nó sẽ ước có một cô bạn gái thật đẹp!" hách khuê hớn hở la to và kéo theo sau đó là tiếng cười của nhóm.

khiêm quang huy đối diện với trò đùa đó cũng chỉ cười trừ. anh quay sang nhìn vào ngọn nến trên chiếc bánh kem rồi bắt đầu đan tay cầu nguyện. bài hát chúc mừng sinh nhật được phát lên ngay sau đó, cả nhóm cùng nhau vừa hát vừa vỗ tay theo nhịp.

lúc anh mở mắt tính thổi nến thì chợt có điều bất ngờ xảy ra. khiêm đông bắc bỗng dưng nghiêng người thổi mạnh vào chiếc nến đang cháy. hành động ấy của nó làm cả đám sửng sốt, thậm chí còn khiến ngay cả người khờ khạo chậm chạp như thôi hiền tuấn cũng phải nhanh chóng phản ứng bằng cách giật mình đứng dậy.

"em đang làm gì vậy đông bắc? sao lại thổi nến?" hàn vương hạo tỏ vẻ không hài lòng.

"em có thể thổi sau mà đông đông..." điền dã nói.

"không sao đâu, tao thổi sau cũng được." quang huy vội giải vây.

vương hạo bĩu môi: "ừ mày cứ chiều nó như thế đi. mốt sau này không ai chiều nó như thế đâu."

khi cậu vừa dứt câu là khiêm đông bắc đã mím môi đứng dậy và nhanh chóng rời đi. để lại một nhóm người im lặng nhìn nhau.

sau đó khiêm quang huy cũng lật đật đuổi theo sau nó. anh chạy sang phòng bên cạnh và nhẹ nhàng gọi tên nó.

"đông đông, em giận anh chuyện gì sao?" anh vội nắm lấy tay nó.

khiêm đông bắc không đáp lại câu hỏi của người lớn tuổi hơn, nó mím môi ngăn tiếng nấc phát ra từ cổ họng. bất kể ai nhìn vào tình cảnh hiện tại cũng sẽ cho rằng anh đang bắt nạt một đứa nhỏ nhút nhát, vì trông mặt nó tủi thân vô cùng. như thể hôm nay mới là sinh nhật nó và người dành thổi nến là anh.

"đông đông...anh xin lỗi vì làm em giận...quay qua đây cho anh nhìn mặt một chút nào." khiêm quang huy đưa một tay mình lên chạm nhẹ vào má em nhỏ. anh dịu dàng xoay mặt nó lại. khi mắt cả hai chạm nhau, bất giác khiêm đông bắc không nhịn nữa mà khóc to lên.

khiêm quang huy bối rối, cả người anh bắt đầu cuống cuồng cả lên. anh cố lục lại sâu bên trong cái đầu thông minh của mình, rằng liệu bản thân có bỏ sót một chi tiết quan trọng nào không.

cuối cùng dưới sự xoa dịu của người lớn hơn, khiêm đông bắc cũng nói ra lý do.

"anh hạo nói...ừm...ở trường anh huy có...có nhiều người tỏ tình...hức...anh hạo bảo...hức...anh huy sẽ không chiều em nữa..." nó chân thành nói.

nhưng đáp lại nó là tiếng cười giòn tan của anh. quang huy cứ thế ôm bụng cười làm nó xấu hổ.

"em không chơi với anh huy nữa đâu! anh huy ghẹo em!" nó giận dỗi quay mặt sang chỗ khác.

bây giờ anh mới nhận ra được sự quan trọng của vấn đề. khiêm quang huy gấp gáp giải thích.

"anh không cười em đâu mà, anh cười anh khuê thôi. anh làm gì có cô bạn gái nào đâu. anh không yêu đương lúc này đâu nên đông bắc đừng lo." anh vừa nói vừa xoa đầu nó.

nhưng mà đông bắc thấy vẫn chưa đủ, vẫn còn thiếu thiếu gì á...thế nên nó vẫn không ngừng sụt sùi.

"đông đông vẫn còn giận anh chuyện gì sao?"

"em...hong có ạ..." nó lí nhí trả lời.

à quang huy biết cái gì rồi.

"anh vẫn chiều em mà, bất kể điều gì anh cũng chiều đông đông hết. bánh kem minh hùng mua hôm nay cũng là vị em thích mà. chẳng phải em nói thèm bánh sô cô la sao? nào lại đây anh lau nước mắt cho rồi ra bánh với mọi người."

anh lại tiếp tục xoa đầu dỗ dành đứa nhỏ trước mặt. cuối cùng dưới sự khuyên bảo của anh. nó cũng chịu ló mặt ra ngoài xin lỗi mọi người.

sau đó cả nhóm lại tiếp tục bữa tiệc sinh nhật còn đang dang dở. gần tàn tiệc, bỗng hàn vương hạo la lớn.

"ủa vậy đông bắc tặng gì cho thằng huy thế?"

miếng bánh kem đang tan trong miệng nó bỗng nghẹn lại khi nghe câu hỏi. khiêm đông bắc lúng túng.

"đông đông tặng quà cho tao rồi." vẫn là khiêm quang huy đứng ra giải vây cho nó.

"èo, tặng cái gì thế? báo trước là đông đông còn nhỏ! tao cấm mày làm bậy nhé!"

end.






đây chỉ mới là món quà đầu tiên của mình thôi, mình vẫn còn hai món quà nữa muốn gửi tặng đến các readers thân iu. cùng đón chờ vào lúc 18:00 và 19:00 nhé.

theo dõi project "But, Maybe" tại đường link này: https://www.facebook.com/profile.php?id=100095115176947&mibextid=LQQJ4d
hoặc ở danh sách đọc của host : anthitnguoicao nha 🩵

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top