Tin Dữ...
Chap 6 : Tin Dữ....
Thuận giật mình khi thứ mà chân vừa chạm vào không phải nền đất trong nhà mà là nước.
" Lõm...bõm "
Vội rút chân lên, bàn chân dính đầy bùn, mùi bùn hôi rình khó ngửi vô cùng....Thuận ngơ ngác nhìn xung quanh nhưng bốn bề tối om như mực.
– Sao...sao trong...nhà lại có bùn với nước thế này ? Chuyện....chuyện gì vậy ?
Thuận hốt hoảng tự vấn bản thân, bất chợt Thuận thấy phía dưới mông mình lạnh toát, Thuận đang ngồi trên thứ gì đó mà không phải là chiếc giường gỗ ọp ẹp quen thuộc....Thứ này cứng như đá, mỗi lúc một tỏa ra hơi lạnh khiến Thuận run cóng cả người. Đưa mắt nhìn xuống bên dưới, Thuận tá hỏa nhận ra mình đang ngồi trên một ngôi mộ quét vôi màu trắng.
– Cái...cái quái....gì vậy ?
Thuận hốt hoảng hét lên rồi vội vàng nhảy xuống...
" Bõm....bõm....bõm "
Hai chân lội bùn, tâm trí hoảng loạn, Thuận quay đầu nhìn ngôi mộ quét vôi trắng là thứ duy nhất Thuận có thể thấy rõ giữa cái bóng tối yên ắng đến rợn người này...,
– Đây...đây là đâu ? Mình...đang ở đâu...thế này ? - Thuận dáo dác nhìn bốn phía xung quanh.
" Ộp...ộp...ộp "
" Ộp....ộp....ộp.....ộp "
" Ộp...ộp....ộp "
Tiếng ếch vang lên từ khắp mọi hướng, nó làm Thuận nhớ đến khung cảnh bên ngoài nghĩa địa đêm ngày hôm qua rạng sáng hôm nay. Nhưng sao Thuận lại ở nghĩa địa, Thuận nhớ rõ ràng mình đã về nhà và ngủ trưa cho tới khi mở mắt tỉnh dậy.
– Mình...đang nằm mơ...ư ?
" Bõm "
Thuận vừa dứt lời thì từ bên dưới vũng bùn nhảy lên 1 con ếch rất lớn, con ếch ngồi chễm chệ trên ngôi mộ, nó hướng về phía Thuận rồi kêu lên những tiếng kinh sợ :
" ỒM....ỘP....ỘP....ỒM....ỘP "
Khi con ếch lớn kêu lên, những âm thanh khác lập tức im bặt.....Không gian thêm 1 lần nữa trở lại trạng thái tĩnh lặng, trong màn đêm u tối dường như chỉ có Thuận, ngôi mộ trắng và con ếch lớn mà thôi.
Ngồi trên đỉnh mộ, con ếch bắt đầu há miệng, từ trong miệng nó nhả ra những đồng xu màu vàng óng ánh.....Cùng lúc đó, có 1 giọng nói vang lên trong khoảng không đen tối :
" Cuối cùng thì ta cũng gặp được người cần gặp....Đến đây với ta, ta sẽ cho ngươi tất cả những gì mà ngươi mong ước. "
Thuận ngó nghiêng rồi cất tiếng hỏi :
– Ai đấy ? Ai đang nói vậy ? Là....người....hay là....ma ?
Giọng nói kia đáp lại :
" Ta không phải là người, cũng chẳng phải là ma.....Ta là quỷ......Ta bắt được ngươi rồi.."
Còn chưa hết kinh sợ thì Thuận thấy bên dưới chân mình có thứ gì đó đang khẽ trồi lên....
" Roạt....Roạt....Roạt "
" Pặp....pặp....pặp "
Đó là những bàn tay gầy guộc toàn xương xẩu với lên từ dưới lớp bùn nhơ nhớp túm lấy chân Thuận.
Thuận hét lên kinh hãi :
– Á.....Á.....Á........Thả...ra.......Thả.....ra.....
Vừa hét Thuận vừa co chân bỏ chạy, nhưng ở giữa bóng tối bao phủ Thuận không biết phải chạy về đâu, những bàn tay gớm ghiếc kia vẫn đang trồi lên đuổi theo từng bước chân của Thuận. Bùn đất nhão nhoét, càng lúc càng lún sâu hơn cho tới khi Thuận không thể nhấc chân lên được nữa. Những bàn tay đen xì, nhớp nháp cứ thế túm chặt lấy chân Thuận, chúng men dần lên đùi Thuận rồi ôm lấy cả người Thuận kéo xuống lòng bùn. Cứ như vậy Thuận cảm nhận được cơ thể mình đang sụt lún mỗi lúc một nhanh, chỉ còn 2 cánh tay vùng vẫy với lên phía trên như hi vọng sẽ bám được vào 1 thứ gì đó.
Đột nhiên trước mắt Thuận hiện lên hình bóng của 1 người mà Thuận rất quen thuộc, người này mặc bộ quần áo nâu sòng, mái tóc bạc trắng, những nốt đồi mồi hiện rõ trên lớp da nhăn nheo khi người này cúi xuống đưa tay nắm lấy tay của Thuận.
Thuận rơi nước mắt, miệng lắp bắp gọi :
– Bà....ngoại......Bà ngoại ơi....Cứu....cháu với......
Ngay khoảnh khắc tay Thuận nắm chặt lấy tay bà ngoại, bóng đêm đang bao trùm không gian tan biến, ánh sáng chói lòa phát ra từ hình bóng của bà ngoại khiến Thuận phải nhắm mắt lại......Thuận nghe thấy giọng nói của ai đó đang gọi tên mình :
– Thuận....Thuận.....dậy đi....Làm sao thế ?
Thuận mở mắt choàng tỉnh, nằm im bất động ít giây, Thuận chưa định hình được mọi thứ là thật hay mơ thì Hào, người vừa gọi Thuận thở phào nói :
– Tỉnh chưa ? Tỉnh đi, dậy, dậy mau.....
Tay Thuận vẫn nắm chặt lấy tay Hào, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời vẫn còn nắng, gió thổi hiu hiu, lúc này Thuận mới hoàn hồn nhận ra mình vẫn đang nằm trên chiếc giường gỗ ọp ẹp trong ngôi nhà của Thuận.
– Là...mơ....thật sao ? - Thuận đổ mồ hôi hột, miệng mấp máy hỏi.
Hào chép miệng :
– Bỏ tay tôi ra được chưa hả bố ? Bố mơ cái gì mà ú ớ chân tay quờ quạng, tôi phải đưa tay túm lấy tay bố đấy ? Ngồi dậy đi, ra ngoài rửa mặt cho tỉnh táo.....Mơ mộng đếch gì như sắp chết đến nơi, khóc lóc tùm lum cả....Dậy đi...
Buông tay Hào, Thuận ú ớ hỏi như người nửa tỉnh nửa mê :
– Chưa tối à ?
Câu hỏi của Thuận khiến Hào ngơ ngác khi rõ ràng bên ngoài hãy còn nắng, Hào lôi người Thuận dậy, đưa bàn tay ra trước mắt thuận xua xua mấy cái, đoạn hỏi :
– Mắt ông có vấn đề à ? Mới đầu giờ chiều thôi, tối là tối thế nào ? Tỉnh hẳn chưa ? Có chuyện lớn rồi đấy.....Rửa mặt đi xong nói chuyện tiếp.
Thuận vẫn chưa thực sự hoàn hồn sau giấc mơ kỳ lạ, một giấc mơ thật đến mức Thuận hãy còn nhớ như tin từng chi tiết trong giấc mơ đó....Thậm chí lúc bước xuống giường Thuận còn cẩn thận nhìn xem liệu đó là nền đất hay vũng bùn nước. Cái cảm giác nhờn nhợn, rợn tới tận sống lưng vẫn hiện hữu khi Thuận liên tưởng đến cả người mình bị vô số những bàn tay đen đúa, gầy trơ xương ôm rồi kéo xuống bùn lầy.
Phải đến khi ra bên ngoài, được Hào múc cho gáo nước rửa mặt, Thuận mới thực sự tỉnh táo và tin đó chỉ là 1 giấc mơ, 1 cơn ác mộng..
Đợi Thuận lau khô mặt mũi, lúc này Hào mới hỏi :
– Này, tôi hỏi cái này ông phải trả lời thật....
Thuận đáp :
– Sao...sao thế ? Có chuyện gì mà mặt ông nghiêm trọng vậy ? Mà...sao ông lại đến nhà tôi ?
Hào tiếp :
– Thì tất nhiên là có chuyện nên tôi mới chạy tới đây tìm ông....Vào nhà đi đã, chuyện này không phải chuyện đùa đâu.....Chuyện lớn đấy...
Kéo tay Thuận vào nhà, nom thái độ của Hào bỗng Thuận thấy chột dạ, chắc hẳn phải có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm thì Hào mới hớt hải mà mặt biến sắc như vậy.
Thuận hỏi :
– Ông làm tôi thấy lo quá....Rốt cuộc là có chuyện gì ?
Hào đáp lại Thuận cũng bằng 1 câu hỏi :
– Đêm..qua ông...có ra nghĩa...địa không ?
Giọng Hào run run làm cho Thuận cũng run theo, Thuận ấp úng :
– Tôi...có....nhưng...mà sao ?
Hào nuốt nước bọt nhìn Thuận bằng ánh mắt sợ sệt :
– Thằng.....thằng Nhút....chết....rồi ? Chết...ở ngoài nghĩa địa....đêm hôm qua.....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top