Hai mẹ con
Chap 9 : Hai Mẹ Con.
Điệu cười rợn người cùng khuôn mặt biểu cảm những nét đáng sợ khi đôi mắt bà hàng nước trợn ngược lên cùng với đó là cái miệng móm mém cố tình ngoác ra rộng nhất có thể để ép các nếp da nơi gò má nhăn nhúm lại khiến Hào giật bắn cả người. Tay đang cầm cái hộp đựng thuốc lào, Hào đánh rơi xuống đất, đoạn hét lên thất thanh :
– Ối...mẹ ơi.....Ma....ma........
Thuận cũng thoáng giật mình, dọa được Hào, bà hàng nước phá lên cười như có người cù nách :
– Ha...ha...ha....Hô...hô..hô....Mới thế mà đã sợ, thanh niên, con trai gì mà nhát thế.....Thế thì lấy làm sao được vợ.....Đái ra quần rồi hử ?
Thuận quê độ, mặt đỏ tía tai, vừa nhặt lại hộp đựng thuốc lào, vừa càu nhàu :
– Nhưng nhìn mặt u còn đáng sợ hơn cả ma ấy.....Dọa người khác muốn đứng tim..
Bà hàng nước cười cười :
– Do cậu yếu bóng vía thôi, chứ nhìn xem, trời hãy còn hảnh nắng, chưa đến 5h chiều, lấy đâu ra ma với quỷ.....Nhìn cậu có vẻ nhát nên dọa cậu 1 tí, ai dè cậu sợ đến vậy....Không như cậu này, bình tĩnh hơn hẳn...
– Xì, thì rõ ràng, thằng này nó còn nửa đêm đi ra nghĩa địa thì nó sợ gì....Cũng bởi thế nên giờ mới rước họa vào thân, mới phải đi tìm thầy cầu cứu. Thế nên biết sợ vẫn là tốt nhất, có những cái không nên tò mò. - Hào đáp.
Hai thanh niên, 1 đẩy xe bò chở đồ, 1 xách 2 cái làn cho bà hàng nước, đi theo sự chỉ đường của bà ta, cả 2 tiến sâu vào trong thôn Phượng Nghĩa.....Đi qua đoạn đường bê tông, chuyển sang đoạn đường đất, cũng được 1 lúc mà vẫn chưa thấy đến.....Hào mới hỏi :
– Xa thế cơ ạ ? Sắp đến chưa hả u ?
Bà hàng nước trả lời :
– Sắp rồi, nhà thầy Xạ ở cuối thôn, đi hết con đường đất này xong rẽ vào đường nhỏ đi tiếp độ 200m là đến.....Nhà tôi ở cách nhà thầy Xạ đúng 1 cái ao, đứng từ bên nhà tôi nhìn được sang bên nhà thầy Xạ luôn. Cũng có thể gọi là hàng xóm, mặc dù ông ấy chẳng mấy khi giao du với người trong thôn....
Thuận hỏi :
– Khi nãy bác nói thầy Xạ đó nuôi âm binh cũng là nói đùa để dọa bọn cháu thôi phải không ?
Bà hàng nước cười đáp :
– Không, chuyện đó thì tôi nói thật....Không đùa đâu, không giấu gì 2 cậu tôi hay dậy sớm để làm hàng....Nói các cậu không tin chứ mấy thứ bánh kẹo này đều do tôi làm cả. Lắm hôm phải dậy từ 3-4h sáng, mà cứ tầm đó nhìn qua cái ao sang bên nhà thầy Xạ thì y rằng thấp thoáng có bóng người đi qua đi lại, lúc thì xách nước, lúc thì băm rau lợn, nhóm lò.....Cứ như cùng 1 lúc xuất hiện 3-4 người làm việc vậy. Mà thầy Xạ sống 1 mình, chẳng vợ con, cháu chắt gì.....Mà chỉ ồn ào băm chặt độ 1 tiếng thôi, đến 4h thì không còn nghe thấy gì nữa.....Các cậu bảo đấy không phải hồn ma, âm binh do ông ấy sai khiến làm việc nhà thì là gì ? Ban đầu tôi cũng sợ lắm, cơ mà lâu dần cũng quen, lắm hôm mua hộ ông ấy ít rau, ít thịt, đem sang nhà ông ấy còn bảo lần sau sẽ nói "chúng nó" nhỏ tiếng lại.....Tôi nghe mà sởn cả da gà.
Thuận hỏi tiếp :
– Thầy Xạ là người thôn Phượng Nghĩa phải không bác ?
Bà hàng nước gật đầu :
– Ừ, người thôn này đấy, thời chiến gia đình ly tán, hồi đó nghe đâu cả nhà ông ấy sơ tán vào miền trung, đến khi trở ra thì chỉ còn ông ấy với mẹ, bố ông ấy chết bên đất Cam....Hình như cũng vì đó mà ông ấy học được nghề thầy bùa bên Cam.....Nhưng cũng nổi tiếng độ 2 năm nay thôi. Trước kia chẳng ai biết đến....Mà thôi, các cậu toàn hỏi chuyện tôi, thế chuyện các cậu thì sao ? Nãy bảo tính tìm thầy để làm bùa mà phải không ?
Trên đoạn đường vắng, câu chuyện làm quà, tiện mồm nên Thuận cũng kể qua cho bà hàng nước nghe.....Vừa đi vừa nói ấy thế mà loáng cái cũng đến cuối con đường đất, có lối rẽ nhỏ cuối đường, bà hàng nước chỉ tay :
– Kia rồi, nhìn thấy mấy cái xe máy ở kia không ? Toàn dân phố huyện cả đấy, hội này tới đây từ trưa mà giờ còn đang đợi...
Hào chép miệng, giọng than thở :
– Thế thì biết đợi đến khi nào....Cũng 5h hơn rồi...
Hào vừa nói xong thì thấy có mấy người ra lấy xe máy, có vẻ như đoàn người này đang ra về....Bà hàng nước cười :
– Đấy, may nhé, đội này nó xem xong về rồi.....Hai cậu vào là xem được luôn....Thôi cố đẩy giúp tôi 1 đoạn nữa về đến nhà, xong tôi dẫn sang nói với thầy 1 câu.
Nghe cũng xuôi, Hào lại cong mông đẩy con xe bò rẽ vào đường nhỏ, đường toàn đá gập ghềnh, Hào vừa đẩy xe vừa hỏi :
– Đường khó đi như này mà ngày nào u cũng 1 mình đẩy nguyên đống đồ lỉnh kỉnh từ đầu thôn đến cuối thôn á ? Nể u thật đấy, con thanh niên đẩy xe còn thấy khó....
Bà hàng nước đi trước, nghe Hào nói vậy thì vừa đi vừa cười trả lời :
– Ai bảo cậu là tôi chỉ có 1 mình ? Tôi già rồi, đẩy sao nổi cái xe đó với đống đồ này....He he he....
Lại là điệu cười rợn người ấy, nhưng lần này bà hàng nước không quay mặt lại dọa Hào.....Có điều trong lời nói của bà ta còn chứa ẩn ý mà Hào cũng như Thuận chưa hiểu....
Hào nhìn Thuận :
– Chẳng...chẳng lẽ còn có thứ gì khác ở đây mà tao với mày không nhìn thấy không ?
Hào nói khiến Thuận đột nhiên nổi da gà, có 1 thứ mà cả 2 cùng cảm nhận được chính là từ lúc rẽ vào con đường nhỏ này, hình như không khí lạnh hơn hẳn.....Do trời đang dần tắt nắng hay vì 1 nguyên nhân nào khác.
Thuận đáp :
– Thôi đi, bà ấy nói tôi còn không sợ bằng nhìn cái mặt ông.....Cứ thần hồn nát thần tính, kinh chết lên được....
Hào nói với về phía bà hàng nước :
– U vui tính quá, cứ đùa bọn con suốt thôi.....Thế u không có 1 mình thì còn có ai nữa ? Sớm ở ngoài đầu thôn con có thấy ai khác ngoài u đâu ?
Đúng lúc ấy mấy người đi xe máy từ nhà thầy Xạ đi ngang qua, Hào với Thuận phải nép sát vào lề cỏ nhường đường cho họ.....Mấy người này vừa đi vừa suýt xoa, tấm tắc khen :
– Ông thầy này cứ như là thánh ấy nhỉ, mình còn chưa nói gì đã đọc vanh vách chuyện của mình ra rồi.....Không uổng công lặn lội đường xá xa xôi từ trên phố huyện về.
Người khác tiếp :
– Thế đã nhớ lời thầy dặn chưa ?
– Nhớ rồi, quên làm sao được.....Bùa còn để trong túi quần đây này...- Người phụ nữ đi cùng đáp.
– Suỵt, be bé cái mồm thôi....Thầy đã dặn không được nói với ai rồi. Về...về....
Đợi mấy người đi xe máy qua, Hào khẽ nói :
– Đấy, thấy chưa....Thầy này cao tay lắm....Ông được cứu rồi...
Đang nói thì Hào giật mình bởi cái giọng khàn khàn của bà hàng nước :
– Còn đứng đó, nhanh cái chân lên....
Hào vội đáp :
– Vâng...vâng....u đợi 1 chút....Con đẩy ngay đây...
Chẳng hiểu sao từ lúc gặp đến giờ Hào cứ có cảm giác sợ bà hàng nước này.....Dù bị dọa cho sợ thót cả tim nhưng cứ 1 câu u, 2 câu con...Mà bả nói gì Hào cũng nghe răm rắp.
Còn cách nhà thầy chừng đâu chục mét thì cả Thuận lẫn Hào loáng thoáng thấy từ trong cổng nhà thầy có 1 cô gái đi ra.....Dáng vẻ hớt hải, vội vàng, trời chỉ còn chút nắng lúc xế chiều mà cô gái này tay vẫn cầm ô che đầu, cúi gằm mặt bước vội trên con đường đất về phía Hào và Thuận. Không biết cô ta đang vội hay không chú ý mà suýt va phải bà hàng nước.
– Này...ngẩng cái mặt lên, đi cứ cúi gằm xuống thế à ? - Vẫn là cái giọng chanh chua, khàn khàn của bà hàng nước.
Cô gái đứng khựng lại, nhìn bà hàng nước, đoạn đáp :
– Mẹ.....Là mẹ ư ? Con đang định ra đó tìm mẹ...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top