Đồng xu " Sắt "


Chap 5 : Đồng Xu "Sắt ".

Tay chủ tiệm vàng nhìn Thuận nói :

– Để cho chắc, bác sẽ lấy khò lửa khò qua cho mày xem, lửa khò sẽ làm bay lớp mạ bên ngoài, lúc đó sẽ biết đồng xu này được làm bằng chất liệu gì....Đứng đây đợi bác 1 chút.

Thuận vâng dạ gật đầu đồng ý, tay chủ tiệm vàng đem đồng xu vào cái bàn ở góc nhà, hắn quay lưng lại phía Thuận.....Mở hộc bàn, ngón tay của hắn vừa miết vào thứ gì đó bên trong hộc bàn sau đó nhanh chóng hắn bôi thứ này vào mặt dưới của đồng xu. Đoạn hắn lấy cái khò cùng 1 dụng cụ cố định đồng xu đem để ra trước mặt Thuận. Mặt bị bôi thứ chất liệu đen nhám kia được hắn quay về phía mình, mặt còn lại hắn để cho Thuận nhìn....Con cáo già mưu mô còn không quên rào trước đón sau :

– Đây nhé, đúng đồng xu của mày nhé....Không lại bảo bác giở trò, nhìn xem có đúng không ?

Thuận đáp :

– Dạ, đúng rồi ạ....Bác giúp cháu là tốt lắm rồi, cháu không dám có ý đó.

Tay chủ tiệm vàng chép miệng :

– Giúp người là phải giúp cho trót, cái tính bác nó vậy....Cứ bị thương người, đúng rồi thì đứng đó để bác khò xem sao...

Tiếng máy khò vang lên "ù...ù", ngọn lửa xanh từ đầu khò tiếp xúc với đồng xu còn vang lên những tiếng "lép...bép".

Vừa khò, tay chủ tiệm vàng vừa giải thích :

– Thứ này pha tạp chất thế nên gặp lửa mới cháy như vậy.....

Thuận ngây thơ chẳng biết gì, thực tế tiếng lép bép đó là âm thanh phát ra bởi cái chất màu đen nhám khi nãy tay chủ tiệm cố tình bôi vào mặt sau của đồng xu.....Không biết thứ lão bôi là thứ gì mà khi tiếp xúc với lửa nó cháy đượm sau đó bám vào bề mặt đồng xu rồi chuyển thành màu nâu nhạt nhìn như sắt gỉ.

Sau khi khò xong, tay chủ tiệm liên tục chép miệng, làm bộ mặt nhăn nhó :

– Chậc...chậc...chậc....xem này, người ta nói lửa thử vàng, đây mới khò có 1 chút xíu mà đã hoen gỉ hết cả.....Mày nhìn mà xem không lại bảo bác nói điêu, hỏng cả đồng xu rồi.

Tay chủ tiệm quay mặt sau của đồng xu ra cho Thuận nhìn, chỗ vừa bị lửa khò vào quả nhiên chuyển màu nâu, sần sùi như có mạt sắt.....Khuôn mặt tỏ vẻ buồn rầu, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý, nếu là vàng làm gì có ai đánh rơi ở ngoài nghĩa địa, Thuận thở dài :

– Dạ vâng, đúng là không phải vàng thật.....Thế mà cháu cứ háo hức, hồi hộp cả đêm hôm qua.

Thuận đưa tay định lấy lại đồng xu thì tay chủ tiệm hét toáng lên :

– Ấy....Đừng chạm vào, hãy còn nóng, vừa mới khò xong.....Bỏng tay bây giờ....

" Xèo "

Thế nhưng Thuận đã lỡ chạm đầu ngón tay vào đồng xu, đúng là còn rất nóng, đầu ngón tay Thuận bị bỏng ngay lập tức...Thuận nhăn mặt :

– Đau...quá....Vậy....phải đợi bao lâu thì nó mới nguội hả bác ?

Tay chủ tiệm bắt đầu khó chịu, lão nghĩ trong đầu :

" Tiên sư nó, cứ nghĩ không phải là vàng thì nó sẽ bỏ lại đây rồi đi luôn chứ ? Thôi thì đành vậy...."

Lão đáp :

– Phải chừng nửa tiếng, khá lâu đấy.....Nhìn mày cũng khổ, dưới quê lên huyện phải không ? Tuy đồng xu này không phải vàng nhưng nó cũng được chạm khắc khá chi tiết mấy hình rồng phượng....Hay thế này đi, bác mua lại đồng xu này của mày để đem mạ lại làm đồ trang sức. Mày đồng ý chứ ?

Thuận hỏi lại :

– Bác mua đồng xu này thật ạ ?

– Ừ, tao người lớn, ai lại lừa mày làm gì....Có biết đồ mỹ ký không ? - Lão hỏi.

Thuận lắc đầu :

– Cháu không biết..

Lão tiếp :

– Là mấy thứ đồ trang sức nhìn như vàng nhưng bên trong là sắt, nhôm, gang, kẽm gì đó....Đồng xu này cũng thế, mạ vàng lên nhìn vẫn đẹp, có thể bán lại cho mấy đứa mua lòe thiên hạ....Lằng nhằng quá, mày có bán không ? Không bán thì lát nó nguội mà đem về. Ba cái đồ sắt vụn, mua cho là tốt lắm rồi..

Thuận gật đầu :

– Dạ có bán, bác trả cháu được đồng nào hay đồng đấy....Chứ đem về cháu cũng không biết làm gì với nó.

Đòn tâm lý của tay chủ tiệm vàng đã có tác dụng, những tưởng lão sẽ trả cho Thuận một món khá bởi lão coi như vừa cướp trắng nguyên 1 đồng xu bằng vàng, ấy thế mà lão nói ráo hoảnh :

– 3 chục, đồng ý thì tao lấy...

Không chút lưỡng lự, Thuận gật đầu đồng ý luôn.....Cả đêm mò mẫm tới gần sáng bắt ếch muốn sụm cả lưng mới bán được 4 chục nghìn. Giờ thêm đồng xu vứt đi này có người mua hẳn 3 chục nghìn, tội gì mà không bán....Đem về cũng chỉ tổ vứt đi..

Nghĩ vậy nên Thuận mừng rỡ nói :

– Dạ, cháu bán.....Cảm ơn bác, bác tốt quá.

Tay chủ tiệm mở cờ trong bụng, hắn nghĩ thầm :

" Vớ bẫm rồi, tổ tiên hiển linh phù hộ độ trì, mới sáng ngày ra đã có thằng ngu đem cả gia tài đến biếu.....Ngu quá con ạ, ra khỏi đây thì con đừng hòng lấy lại được nó.....Lại còn cảm ơn, đúng lũ nhà quê chân đất mắt toét....Hê hê hê....Hê hê hê..."

Móc tay vào trong túi quần, lão lấy tiền đếm đếm trả Thuận đủ 3 chục nghìn, còn lẻ đâu 4 nghìn, lão đưa cả cho Thuận, đoạn cất lời an ủi :

– Đây còn 4 nghìn lẻ, bác cho mày cả.....Mua cái gì đó mà ăn, khổ thân, tay bị bỏng có sao không ?

Thuận cầm tiền mà vẫn chưa dám tin là có người mua cái đồng xu "sắt vụn" ấy những 3 chục nghìn, trong khi đó Thuận nhớ mang máng giá sắt vụn đâu chỉ độ 2 - 3 nghìn 1 cân. Nhưng khi nãy tay chủ tiệm có nói mấy hình rồng phượng khắc trên đó đẹp, chắc lý do là ở đây.

Lại còn được cho thêm 4 nghìn, Thuận sung sướng cúi đầu cảm ơn rối rít, đi ra đến cửa vẫn còn quay đầu lại cảm ơn thêm lần nữa. Tuy đồng xu không phải là vàng nhưng chuyến đi lên huyện của Thuận ngày hôm nay đã quá thành công hơn mong đợi. Vừa bán được ếch với giá cao, lại có thêm mối mua ếch....Dù ban nãy có chút thất vọng, hụt hẫng khi chủ tiệm vàng nói đồng xu đó chỉ là sắt nhưng bù lại Thuận có thêm 34 nghìn. Cất tiền cẩn thận trong cái khăn mùi xoa, Thuận rảo bước quay về thôn Phượng Bãi, trên đường đi thi thoảng còn nhảy chân sáo vì hôm nay kiếm được hơn 70 nghìn.

Về đến thôn cũng gần trưa, đường trong thôn vắng vẻ bởi giờ mọi người đang nghỉ trưa, trời lại nắng nên chẳng ai ra đường.....Thuận trở về nhà, mở cửa bước vào trong rồi đóng cửa chốt lại. Chui vào gầm giường, Thuận khẽ cạy mảng đất cứng bên dưới gầm giường rồi từ từ lấy lên 1 cái hũ sứ màu nâu đất. Mở nắp hũ, bên trong hũ là 1 gói giấy dầu, nhẹ nhàng lật từng lớp giấy dầu, trong giấy dầu là 1 túi bóng đựng tiền, những tờ tiền giấy mệnh giá từ 5 nghìn cho tới 50 nghìn được xếp phẳng phiu, ngay ngắn theo giá trị tiền lớn ở dưới, tiền nhỏ ở trên. Bỏ cái khăn mùi xoa ra, Thuận cho thêm vào túi bóng 70 nghìn kiếm được sáng nay trên huyện rồi sắp xếp lại các khâu, cuối cùng Thuận lại chui vào gầm giường giấu cái hũ xuống đất, đậy mảng đất cứng lên che lại.

Hũ sứ đó chính là số tiền mà Thuận dành dụm được trong mấy năm qua để chờ khi nào đủ sẽ cải táng, xây mộ cho bà ngoại. Từ đêm hôm qua đến giờ chưa chợp mắt, lúc này Thuận thực sự thấy buồn ngủ, hai mắt díu lại, miệng ngáp dài, Thuận vươn vai, vặn người mấy cái xong nằm luôn xuống giường đánh 1 giấc ngon lành.

Vừa đặt lưng chưa được bao lâu Thuận đã ngáy khò khò.....Buổi trưa tuy nắng nhưng gió hiu hiu thổi qua cửa sổ càng khiến Thuận ngủ ngon hơn. Cứ thế Thuận chìm sâu vào giấc ngủ cho tới khi mở mắt ra, Thuận thấy xung quanh bốn bề tối om như mực, không gian tĩnh lặng 1 cách đáng sợ, không có lấy 1 tiếng động nào phát ra cả...

– Trời...trời tối rồi ư ? Nhưng...sao yên ắng thế ?- Thuận khẽ nói.

Thuận tính ra cắm điện bóng đèn, thế nhưng vừa bước chân xuống giường thì....

" Bõm "

....................

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #thầyluong