Thượng


Bộ phận họa tuyến không có nội dung nguyên tác

-------------------------------------

Ngụy Anh vốn không tính toán trèo tường hơn nửa đêm, chỉ là ngần ấy năm, khó được có một thứ hắn cảm thấy cũng không tệ lắm, bất quá khi hắn ngồi ở đầu tường, nhìn đến vị tiểu tiên quân còn thanh lãnh hơn cả ánh trăng kia, hắn may mắn lúc này hắn ở đây.

Cuối cùng lại gặp được ngươi, tiểu tiên quân của ta, Ngụy Anh nghĩ như thế.

"Người trở về chưa tới giờ Mão không được đi vào, đi ra ngoài." Tiểu tiên quân nói.

Ngụy Anh nghĩ, tiểu tiên quân của ta đúng là đẹp, ngay sau đó cười nói: "Thiên Tử Tiếu! Phân cho ngươi một vò, coi như không nhìn thấy ta được không?"

"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, tội thêm một bậc." Tiểu tiên quân nhíu nhíu mày nói.

Tiểu tiên quân của ta, đừng nhíu mày a, ta sẽ đau lòng.

Tiếp theo nói như thế nào liền đánh, Ngụy Anh đã không nhớ rõ, hắn chỉ nhớ rõ khi hắn gắt gao khóa chặt tiểu tiên quân ngã xuống, có thể hắn đã bị ánh trăng mê mắt, cho nên hôn tiểu tiên quân của hắn, thế cho nên khi hắn đem chính mình trở thành đệm thịt ngã trên mặt đất còn chưa phục hồi lại tinh thần, tiểu tiên quân đã chạy, ngay cả bắt hắn lãnh phạt cũng quên.

Ngụy Anh duỗi tay sờ sờ miệng mình, nhẹ nhàng cười, tiểu gia hỏa của ta, thật là đáng yêu, chờ xem, ngươi rất nhanh sẽ thuộc về ta.

Buổi sáng ngày hôm sau

Nhiếp Hoài Tang nói: "Còn có Lam Trạm nào, chính là cái kia, má ơi, lớn giống như ngươi ta, lại không có nửa điểm không khí sôi động của thiếu niên, vừa bản khắc vừa nghiêm khắc, cùng thúc phụ y chỉ có hơn chứ không kém."

Ngụy Vô Tiện "Nga" một tiếng, thầm nghĩ: Tiểu gia hỏa của ta không phải rất đáng yêu sao? Bất quá như vậy cũng tốt, như vậy sẽ không ai mơ ước tiểu gia hỏa của ta, vừa nghĩ, vừa hỏi: "Có phải một tiểu tử lớn lên rất tuấn tiếu."

...........................................

"..........." Nhiếp Hoài Tang khẳng định nói: "Chính là y!" Dừng một chút, nói: "Bất quá mấy ngày gần đây y bế quan, ngươi mới tới hôm qua, gặp qua lúc nào?"

Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói: "Bí mật."

Một thiếu niên nói: "Ngụy huynh ngươi thật làm màu, thế mà gần đây liền gặp được Lam nhị công tử vừa xuất quan."

Giang Trừng nói: "Ngươi rốt cuộc ở nơi nào gặp được nhân gia, có phải vừa tới Vân Thâm liền tạo rắc rối cho ta!"

Ngụy Vô Tiện buông tay nói: "Yên tâm, ta lại không làm chuyện thương thiên hại lý gì, Lam tiên sinh nhiều nhất cũng sẽ nói ta không tuân thủ quy củ mà thôi."

Giang Trừng chỉ cảm thấy đau đầu.

Ngụy Vô Tiện ngoài miệng nói như vậy, trong mắt lại xẹt qua một mạt ám sắc, bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Giang Trừng, cho ngươi tiêu dao mấy ngày, chờ ta tìm được thời cơ, tất cả người vũ nhục cha mẹ ta, đều xuống địa ngục hết đi.

Mọi người vòng qua một mảnh tường cửa sổ để trống, liền nhìn thấy một bạch y thiếu niên ngồi ngay ngắn trong Lan Thất, thúc tóc dài cùng đai buộc trán, khí tràng như băng sương bao phủ quanh thân, lạnh buốt mà quét liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

....................................

Giang Trừng vỗ vỗ đầu vai Ngụy Vô Tiện, thấp giọng nói: "Theo dõi ngươi, tự cầu phúc đi."

Ngụy Anh nghe, thầm nghĩ: Ta ước gì y theo dõi ta đây, tốt nhất trong lòng trong mắt đều chỉ có ta mới tốt, sau đó quay đầu vừa vặn có thể thấy sườn mặt Lam Vong Cơ, lông mi nhỏ dài, cực kỳ tuấn tú thanh nhã, người lại ngồi đoan chính vô cùng, nhìn thẳng phía trước, thầm nghĩ: Không hổ là người ta coi trọng, thật là đẹp.

Hắn có tâm mở miệng đáp lời, lúc này Lam Khải Nhân lại đi vào Lan Thất.

.............................

Ngụy Vô Tiện nhàm chán trong lòng, ánh mắt bay loạn, bay đến sườn mặt Lam Vong Cơ, thấy biểu tình chuyên chú cùng nghiêm túc không phải giả bộ của y, không cấm bội phục: "Thứ nhàm chán như vậy, y cũng có thể nghe nghiêm túc như vậy! Bất quá bộ dáng nghiêm túc cũng thật đẹp, thật muốn nếm thử là hương vị gì."

Bỗng nhiên, Lam Khải Nhân phía trước đem quyển trục quăng đi, cười lạnh nói: "Khắc vào vách đá, không có người xem. Cho nên ta mới thuật lại một lần, nhìn xem còn ai lấy cớ không biết mà vi phạm lệnh cấm. Nếu như vậy nhân tâm cũng không ở đây, vậy được, ta liền giảng cái khác."

Tuy nói những lời này cho mọi người trong Lan Thất nghe, nhưng trực giác của Ngụy Vô Tiện thấy đây là cảnh báo hắn, quả nhiên, Lam Khải Nhân nói: "Ngụy Anh."

Ngụy Anh cười lạnh trong lòng, Cô Tô Lam thị không phải luôn luôn lấy quân tử dựng thân sao? Lam Khải Nhân đây là bị lời đồn đãi ảnh hưởng đi? Cũng đúng, Giang Phong Miên giả vờ nhiều năm như vậy, cũng khó trách Lam Khải Nhân bị lừa.

....................

Lam Khải Nhân lại nói: "Thân là con cháu Vân Mộng Giang thị, mấy thứ này đều đã nghe nhiều nên thuộc đọc trôi chảy, đáp đúng cũng không có cái gì mà đắc ý, ta lại hỏi ngươi, nay có một đao phủ, cha mẹ thê nhi đều đủ, sinh thời chém đầu một trăm người, đột tử giữa đường, phơi thây bảy ngày, oán khí tích tụ, quấy phá hành hung. Thế nào?"

Lần này, Ngụy Vô Tiện lại không lập tức trả lời, ngươi khác chỉ xem như hắn gặp khó.

Đều có chút đứng ngồi không yên, Lam Khải Nhân quát lớn nói: "Nhìn hắn làm gì, các ngươi cũng suy nghĩ cho ta, không được lật sách!"

Cũng không phải hắn không biết đáp án, chỉ là tâm hắn nói ra một loại đáp án chưa từng có, nhưng lấy trình độ cũ kỹ của Lam lão nhân, nói không chừng sẽ lập tức đuổi hắn đi, nếu để lại ấn tượng không tốt với Lam lão nhân, vậy kế hoạch của hắn có khả năng liền phải lùi lại, nhưng kế hoạch của hắn để lâu như vậy, không thể đợi được nữa, không muốn lại tiếp tục nghe được những lời đồn đãi tùy ý vũ nhục cha mẹ chính mình, cho nên Ngụy Anh lựa chọn ngoan ngoãn một chút, nói không chừng còn có thể thay đổi ấn tượng tiểu cũ kỹ đối với chính mình một chút, vì thế Ngụy Anh nói: "Độ hóa đệ nhất, trấn áp đệ nhị, diệt sạch đệ tam. Trước lấy tình cảm đối với cha mẹ thê nhi, mong muốn khi còn sống, hóa đi chấp niệm; không linh, tắc trấn áp; tội ác tày trời, oán khí không tiêu tan, tắc nhổ cỏ tận gốc, không để tồn tại. Huyền môn hành sự, tuân theo trình tự, không được có lầm."

Lam Khải Nhân rất là ngoài ý muốn sửng sốt một chút trong chớp mắt, sau đó vừa lòng gật đầu, nói: "Một chữ không kém." Dừng một chút, ông lại nói: "Vô luận tu hành hay làm người, đều cần vững chắc như vậy, không thể kiêu căng kiêu ngạo."

Ngụy Vô Tiện nhướng mày, sau đó hành lễ hướng Lam Khải Nhân liền ngồi xuống.

Hạ học, Nhiếp Hoài Tang cùng mấy người Ngụy Anh tụ một chỗ nói chuyện.

.................................

Nhiếp Hoài Tang nói đến một nửa, bỗng nhiên im tiếng, ho khan một tiếng, mở quạt xếp đến một bên.

..........................

Thân bạch y kia phiêu phiêu sau thân cây nhoáng lên, ngay lập tức đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, rõ ràng Lam Vong Cơ không muốn nói chuyện cùng hắn, Ngụy Vô Tiện buồn cười trong lòng, nhưng vẫn đuổi theo.

Đuổi theo người phụ cận Tàng Thu Các, Ngụy Anh mới duỗi tay bắt lấy tay Lam Trạm.

"Lam Trạm, ngươi sao lại không để ý tới ta, ta tới xin lỗi ngươi." Ngụy Anh lôi kéo, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Lam Trạm lại nghe đến sắc mặt tối sầm, muốn ném tay Ngụy Anh ra tức khắc rời đi, lại không nghĩ ràng bị Ngụy Anh trở tay kéo đến sau cây Ngọc Lan.

Ngụy Anh thuận thế đem Lam Trạm đè lên thân cây Ngọc Lan thô to.

"Ta thật tình tới xin lỗi ngươi, việc đêm qua là ta đường đột, nhưng Lam Trạm, ta tuyệt đối không phải người tùy tiện lang thang, ta làm loại chuyện này với ngươi, chỉ là vì ta thích ngươi, cầm lòng không được mà thôi, tâm ý của ta đối với ngươi tuyệt không giả dối, ngươi lần đầu thấy ta là đêm qua, nhưng ta lại không phải, mấy tháng trước ngươi săn đêm ở Phượng Lĩnh là lần đầu ta gặp ngươi, ngươi tin ta cũng được không tin cũng được, ta xác thật đối với ngươi liếc mắt một cái đã nhập tâm, tuy đêm qua là ta đường đột với ngươi, nhưng ta lại rất cao hứng, bởi vì ta biết, khẳng định ta là người đầu tiên thân cận với ngươi như vậy. Ta xin lỗi vì đêm qua khinh bạc ngươi, nhưng cầu Trạm Trạm của ta, có thể cho ta một cơ hội theo đuổi ngươi." Ngụy Anh dùng trán chính mình chống trán Lam Trạm, làm tiểu tiên quân thẹn thùng tránh cũng không thể tránh, từ tai hồng đến cổ.

"Ngụy Anh, ngươi, ngươi buông ta ra trước." Lam Trạm lắp bắp mở miệng nói.

"Trạm Trạm, ngươi đáp ứng ta không sinh khí vì chuyện đêm qua trước được không?" Ngụy Anh lại không buông tay, thậm chí không lui về phía sau, tiếp tục nói.

"Ừm." Lam Trạm biết chính mình nếu không đáp ứng hắn, Ngụy Anh sẽ không chính mình ra, vì thế đành đồng ý, nhưng Lam Trạm không biết, từ lúc này y bắt đầu nhượng bộ, y liền không còn đường lui.

Ngụy Anh được câu trả lời, lúc này mới vừa lòng lui về sau nửa bước, lại vây tiểu tiên quân như cũ, nói tiếp: "Vậy Trạm Trạm có thể có ta một cơ hội theo đuổi ngươi không?"

"Ngươi, ngươi quá mức........." Lam Trạm đẩy Ngụy Anh ra sau đó rời đi, lại không nghĩ, sức lực Ngụy Anh lại lớn như thế, đôi tay mặc y đẩy như thế nào đều bất động, gắt gao đem y vây giữa cây cùng Ngụy Anh, không thể động đậy.

Mắt thấy tiểu tiên quân đều ủy khuất sắp khóc, Ngụy Anh nhanh chóng buông tay.

"Được được được, là ta quá mức, ta quá mức, Trạm Trạm không ủy khuất, nhưng Trạm Trạm, ta thật sự rất thích ngươi, là loại thích muốn cùng ngươi kết đạo lữ, ngươi hiểu không?"

Lam Trạm thừa dịp Ngụy Anh buông tay trong chớp mắt, bay nhanh rời đi.

Ngụy Anh nhìn tiểu ngọc lan phiêu phiêu đi xa, cười cười, tiểu gia hỏa của ta, ngươi chạy không thoát được đâu.

【 trung gian chính là tình tiết nguyên tác 】

Giang Phong Miên đáp lại nói: "Anh luôn luôn như thế. Làm Lam tiên sinh lo lắng quản giáo."

Thời điểm Lam Khải Nhân thu được hồi âm của Giang Phong Miên, không cấm nhíu nhíu mày, thời gian Ngụy Anh ở Lam thị nghe học vẫn luôn biểu hiện rất tốt, ông đều thường xuyên nhìn thấy Ngụy Anh sau khi hạ học thường thường cùng Vong Cơ ở một chỗ thảo luận việc học, vì sao Giang Phong Miên muốn nói Ngụy Anh luôn luôn như thế? Luôn luôn bướng bỉnh như thế? Gia trưởng nhà ai không phải bên ngoài khích lệ, ở nhà ghét bỏ, như thế nào Giang Phong Miên này còn ở trước mặt tiên sinh của hài tử nói hài tử không tốt chứ? Hắn không biết như vậy sẽ làm tiên sinh đối với hài tử có ấn tượng không tốt sao?

Tuy rằng Lam Khải Nhân nghi hoặc, nhưng Ngụy Anh dù sao cũng phạm gia quy, không phạt thì không được.

Vì thế Ngụy Vô Tiện lại bị phạt.

Nhưng nói là trừng phạt, không bằng nói là đổi nơi học tập, ông để Ngụy Anh ở Tàng Thư Các tự do học tập một tháng, có nghi hoặc chỗ nào có thể tùy thời thỉnh giáo Lam Trạm cùng đọc sách ở Tàng Thư Các.

Ngụy Anh đối với an bài của Lam Khải Nhân thập phần vừa lòng.

Trong Tàng Thư Các.

Một mặt thanh tịch, một trương mộc án.

Hai giá cắm nến, hai người.

Một mặt ngồi nghiêm chỉnh, một chỗ khác, Ngụy Vô Tiện chống cằm nhìn tiểu gia hỏa chính mình.

"Trạm Trạm, vấn đề mấy ngày trước, có thể cho ta đáp án không?" Ngụy Anh ngồi bên người Lam Trạm dựa gần Lam Trạm, sau đó cười nhìn Lam Trạm hỏi.

"Ngươi, đừng gọi như vậy, cách, cách xa ta chút." Lam Trạm nhìn Ngụy Anh tới gần liền bắt đầu khẩn trương, y cũng không biết sao lại như thế, mỗi lần Ngụy Anh tới gần y, tim y đập liền sẽ nhanh hơn, hơn nữa Ngụy Anh cho y cảm giác áp bách quá mạnh, một khi Ngụy Anh tới gần, y liền cảm thấy, mặc kệ Ngụy Anh muốn làm cái gì, y đều không thể kháng cự.

"Không gọi Trạm Trạm vậy muốn gọi là gì? Trạm Trạm nói cho ta được không?" Ngụy Anh nghe vậy ngược lại dựa càng gần, ở bên tai Lam Trạm nhẹ giọng nói.

Lam Trạm bởi vì Ngụy Anh tới gần, khẩn trương đến nói không nên lời, không ngừng ngưỡng về phía sau, ý muốn rời xa Ngụy Anh, Ngụy Anh lại không ngừng tới gần.

Bởi vì Lam Trạm ngồi, một đuổi một chạy như vậy, Lam Trạm rất nhanh bị Ngụy Anh áp tới trên mặt đất.

Ngụy Anh cũng không chút khách khí thuận thế đem đôi tay Lam Trạm đè trên đỉnh đầu Lam Trạm.

"Trạm Trạm, vấn đề ở dưới cây ngọc lan ngày đó, ngươi suy xét thế nào?" Ngụy Anh nhẹ giọng hỏi.

Lam Trạm cảm thấy đầu chính mình có chút thiếu không khí, bị Ngụy Anh từ trên cao nhìn xuống như vậy, y căn bản vô pháp tự hỏi, Ngụy Anh lại cách y gần như vậy, y cảm giác tim chính mình đập nhanh đến y không thể hô hấp, cho nên Lam Trạm vô pháp tự hỏi choáng váng gật đầu, sau đó Ngụy Anh lập tức khiến cho y thể nghiệm tới cái gì là chân chính không thể hô hấp.

Người trong lòng liền ở trước mắt, Ngụy Anh đã sớm muốn hôn lên, chỉ là hắn không muốn tiểu gia hỏa sinh khí, cho nên vẫn luôn đợi đáp án của Lam Trạm, hiện giờ thật vất vả có được đáp án, tự nhiên không nhịn được, cho nên lập tức phủ lên môi mềm mại của tiểu tiên quân, không ngừng thăm dò, thẳng đến tiểu tiên quân cảm thấy hít thở không thông không ngừng giãy giụa, Ngụy Anh mới buông ra viên anh đào đã trở nên đỏ tươi kia.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top