3. Anh đào nơi đuôi mắt (2)
Nhiều ngày sau đó, hai người không gặp nhau.
Lee Taeyong như thể biến mất khỏi mắt Nakamoto, giống như mọi chuyện đều chưa từng xảy ra. Chuyện hắn hỏi về cha mình, hay từng đêm âu yếm, và cả vết sẹo nơi đuôi mắt, tất cả.
Trừ hai phần năm khu vực vốn thuộc về Lee Taeyong vẫn đang do hắn phụ trách.
Nakamoto nhớ người rồi.
Thế nhưng đập vào mắt hắn là Lee Taeyong lười biếng ở trần trên sofa, càng đáng ghét hơn là vòng tay y ôm lấy eo cô gái xinh đẹp kia, nhiệt tình mà hôn mút.
Na Yuta bóp cò, nã thẳng một viên đạn vào tường.
Cô gái giật mình trốn sâu vào vòng tay Lee Taeyong, còn run rẩy mà hét lên. Lee Taeyong cười khùng khục, nhẹ nhàng lấy áo mặc vào cho cô ta.
"Đi đi."
Cô ả vẫn run rẩy không ngừng, lo sợ rằng bước qua cửa chính, bản thân phải đi qua người mặc yukata đang cầm súng ở kia.
"Cứ đi đi, anh ta sẽ không làm gì cô đâu."
Cho đến khi cánh cửa đóng lại một lần nữa, Na Yuta vẫn đứng đó, Lee Taeyong kéo một hơi thuốc dài, tiến lại gần hắn.
"Sao thế? Muốn làm tình?"
Hai người họ rốt cuộc phát điên đến mức nào cơ chứ?
Nakamoto ném thẳng khẩu súng vào tường, bế bổng Lee Taeyong lên đè người vào sofa, hôn ngấu nghiến. Thế nhưng thứ Taeyong cảm nhận được không phải đau xót nơi môi, cũng không phải da thịt cọ xát, mà là vị mặn ẩm ướt.
Nakamoto Yuta của y, khóc rồi.
-
Cũng không biết do trùng hợp hay cố ý, cảnh tượng Lee Taeyong đến tìm Nakamoto thật giống như khi hắn tìm đến y. Đều trên sofa, một nam một nữ. Chỉ khác ở chỗ, hai người không có quấn lấy nhau. Thế nhưng Lee Taeyong vẫn rút súng mà nã một phát đạn.
Cô gái kia mỉm cười, bước qua y rồi đi mất.
Lee Taeyong càng điên tiết, như thể cô ả nắm rõ vị trí của mình, có trong tay tất cả vậy. Là tên Nakamoto kia nuôi thành? Hay là còn bò lên giường nhau từ sớm rồi? Hay bất cứ chuyện gì khác y không hay biết để cô ả mang lá gan lớn đến thế?
Những lúc này không cần nghĩ nữa, Lee Taeyong lao đến bóp cổ Na Yuta. Nakamoto không chống trả, hắn khò khè thở qua lực tay siết của người trước mặt.
"Lee Taeyong, cô ấy là bác sĩ."
Cái gì?
"Chỉ là...một bác sĩ chuyên tâm thần học thôi."
Nói đơn giản, Nakamoto có bệnh trong đầu. Cả hai người đều là hai kẻ điên bị xoay vần bởi định mệnh.
Lực tay buông lỏng, Lee Taeyong luống cuống đứng lên. Nakamoto ho khan một hồi, mãi mới có thể hít thở đều mà lấy lại dưỡng khí, chầm chậm nói.
"Cứ cho là cậu ghen đi, cho là cậu không thích có phụ nữ lạ, đàn ông lạ, bất cứ cái gì lạ xuất hiện quanh tôi. Giống như đêm tôi nã súng vào tường nhà cậu..."
"Nhưng Lee Taeyong, chúng ta lấy tư cách gì?"
Phải. Họ lấy tư cách gì để ghen với một bạn giường? Ghen với đối tác vì hai phần năm việc làm ăn và chuyện thỏa mãn nhục dục? Lee Taeyong biết rõ, cả y và Nakamoto Yuta đều không có tư cách hay lập trường nào để nổ súng.
-
Nakamoto Yuta sống trên đời 25 năm cảm thấy chưa có chuyện gì có thể làm hắn sốc hơn những ngày này.
Lee Taeyong bắt hắn ôm hết hành lí dọn đến nhà cậu, một chiếc dép cũng không tha. Sau đó cả căn nhà lạnh lẽo của y được tân trang để trông...hmm...có sắc thái có người sống hơn. Đáng ngạc nhiên hơn nữa, Lee Taeyong luôn bắt hắn về nhà ăn cơm tối, mà còn là chính tay y làm. Hai người trải qua sống chung đích thực như mọi cặp đôi, trừ bỏ chuyện làm tình.
Thiên địa, cứ như có ánh nắng mùa xuân quét qua vậy.
Tối đến, Lee Taeyong chỉ quấn chăn làm ổ trên sofa coi Tom & Jerry. Mà Na Yuta, miễn cưỡng bị ép ngồi xem cùng.
Cho đến một ngày, chính Na Yuta cũng không còn nhịn nổi nữa. Hắn đến trước mặt cái người phồng mồm nhai bỏng xem phim kia, tắt TV. Lee Taeyong bị chọc tức gào ầm lên.
"Anh bị điên à?"
Bày ra cho y xem là giấy tờ nhà đất, bất động sản, kê khai sòng bạc, mọi thứ. Hắn nói.
"Lee Taeyong, tôi đem trả chúng cho cậu. Tôi mệt rồi."
Lee Taeyong mãi mới có thể tiếp nhận lượng thông tin vừa rồi. Y sửng sốt, rồi hóa đá. Không phải vẫn đang bình thường sao? Nãy vẫn còn ăn tối cùng nhau không phải sao? Đây là ý gì? Không cần tiền của y nữa, không cần việc làm ăn, cũng không cần chính y nữa rồi?
"Khu Tây tôi đã lo xong rồi, hoàn toàn ổn, không có vấn đề gì hết.
Lee Taeyong buông gói bỏng xuống, chui ra khỏi chăn, nắm lấy tay Yuta không buông.
"Không được đi."
Trên mặt y là ủy khuất cùng phẫn nộ, nhưng vẫn vô cùng ương ngạnh.
"Nakamoto Yuta, tôi cho anh biết, anh dám bỏ lại chỗ này đi khỏi đây, tôi bắn chết anh."
"Tôi mang gần một nửa những gì tôi có cho anh, tôi thậm chí thay đổi chính mình vì anh."
Sao Na Yuta có thể không biết chứ? Lee Taeyong trước đó đâu có biết nấu ăn, mỗi tối cũng không thích xem phim hoạt hình, càng không thích mấy gam màu ấm áp này. Y chỉ đang cố nhào nặn bản thân gai góc thành một người khác, vì một người.
"Thậm chí bây giờ bảo tôi mang hết năm phần cho anh cũng được, tôi ở nhà thôi cũng tốt. Nakamoto anh con mẹ nó dám đi, tôi dám chặt gãy chân anh."
Ban nãy đòi giết, bây giờ đòi chặt chân. Nakamoto bị chọc đến khổ sở nín cười.
"Cả gia tộc Nakamoto đều không còn ai nữa. Chỉ còn tôi và anh, chỉ còn Lee Taeyong và Nakamoto Yuta."
Không xong, y không nhịn được mà mắt bắt đầu cay rồi.
"Em chỉ còn anh thôi mà."
Rõ ràng là một con mèo nhỏ xù lông, rất đáng yêu, nhưng cũng rất đáng thương. Nakamoto lại gần y, dùng tay vuốt ngược tóc Lee Taeyong lên, cái kiểu phủ phủ che hết trán này quá mức nhu thuận. Sau đó lại cởi bớt hai cúc áo ngủ của y, Lee Taeyong trước đây không bao giờ cài áo tử tế. Tiếp theo đó lau mắt cho y, ôm y vào lòng.
"Tôi không cần năm phần kinh doanh của em, cũng không cần những thứ kiểu này."
"Mấy gam màu ấm từ mai cứ đổi hết thành đen đi, không cần tự mình nấu ăn, gọi người giúp việc tới. Ở nhà không cần cài áo kín đến tận cổ, tóc vướng vào mắt khó chịu thì vén lên."
Hắn buông Lee Taeyong ra, hai tay ôm mặt người đối diện, dùng ngón cái lau chút nước vương trên vết sẹo hình cánh hoa nơi đuôi mắt.
"Tôi không cần em thay đổi, Lee Taeyong hãy cứ là Lee Taeyong thôi."
Hắn đã nghĩ kĩ rồi, hắn trả lại tất cả cho Lee Taeyong, không muốn ràng buộc bản thân vào những thứ không rõ ràng. Na Yuta cũng không thích nhìn đối phương gồng mình thay đổi vì hắn. Hắn mới là người thích ở nhà, thích lo chuyện lặt vặt. Đêm ấy hắn hỏi Lee Taeyong, hai người bọn họ có tư cách gì để ghen. Thế rồi chính hắn cũng khổ não mà nghĩ, hắn muốn có người này, hắn muốn có tư cách để ghen với bất cứ ai lại gần y.
"Nếu em muốn, tôi giúp em kinh doanh. Nếu không cần thiết, tôi ở nhà cũng được, tôi chờ em về ăn cơm tối."
"Lee Taeyong, em có vui lòng cho tôi tư cách để được ghen không?"
Chưa nhận được câu trả lời, Na Yuta đã bị đối phương làm cho bối rối. Lee Taeyong mong manh hồi nãy biến mất, y vuốt ngược tóc ra sau, đứng dậy đóng cửa sổ, kéo rèm, còn tiện tay vớ lấy khẩu súng của Na Yuta ném vào ngăn kéo. Y tiến tới lấy chỗ giấy tờ ban nãy Yuta đưa, lật tới lật lui xem xét. Xem chán rồi liền quẳng sang một bên, đánh tầm mắt nhìn chằm chằm Na Yuta.
Na Yuta khổ trong lòng, toi rồi, tưởng người ta cũng thích mình cơ mà.
Ai ngờ Lee Taeyong bất chợt phi thẳng lên người Nakamoto, khiến hắn loạng choạng sắp ngã. Đỡ được người rồi vẫn không được đứng vững vì Lee Taeyong làm loạn, hết vò tóc hắn, cắn tai hắn, tay còn càn rỡ xé sơmi của hắn. Nakamoto vất vả lùi ra sau tựa vào tường, Lee Taeyong vừa vặn cắn vào môi dưới đối phương, nở nụ cười mê hoặc nhất từ trước tới giờ.
"Đến đến đến, cởi quần áo ra cho em. Nhanh nhanh cái tay lên! Anh bị ngốc à? Tỏ tình xong phải làm tình chứ. Em nhịn muốn điên rồi."
Tiếp theo là cảnh hạn chế độ tuổi, Na Yuta tắt đèn rồi, không cho xem đâu.
-------------------------- Hoàn --------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top