Xuyên việt nữ chủ (2)
Hôm nay Điền Hân thức dậy biết được Chiến vương không có chờ nàng ta, thì nàng ta rất tức giận, chỉ cảm thấy người nam nhân này rất không phong độ, vốn dáng vẻ đã xấu, cư nhiên còn không có phong độ như vậy. Nhất thời hảo cảm với Chiến vương càng giảm.
Ở trên đường, nàng ta không ở trên xe ngựa, luôn luôn vén rèm nhìn bên ngoài, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ. Đi đến Đại Ung Triều này đã được một thời gian , nàng ta vẫn không có ra ngoài, bĩu môi, mặc dù nàng ta là trạch nữ, nhưng ở hiện đại, nàng ta cũng có máy tính điện thoại để giết thời gian. Nơi này tiêu khiển chính là thêu hoa thưởng hoa, vô cùng nhàm chán! Rất nhanh đã đến cửa cung, nha hoàn nhắc nhở nàng ta buông mành, nhưng nàng ta không đồng ý, nàng ta muốn nhìn hoàng cung Đại Ung Triều, có khác gì với cố cung hay không.
Vì thế, nhìn thấy một màn trước mắt, người nam nhân mang theo mặt nạ, ánh mắt lạnh lùng, cả người khí chất thoạt nhìn cao không thể chạm tới. Người nữ nhân đứng cạnh nam nhân đó nàng ta cũng biết, mặc dù sau khi đến Đại Ung, nàng ta không có tận mắt nhìn thấy, nhưng có được trí nhớ, nàng ta vẫn biết đến, đó là Điền Mật, muội muội sinh đôi của nàng ta.
Đứng bên cạnh nàng là Nhàn vương sao? Không đúng, chưa từng nghe nói Nhàn vương đeo mặt nạ. Chẳng lẽ, Chiến vương, sao có thê? Cái liếc mắt kia nhìn chỉ biết không phải người bình thường, là Chiến vương, trượng phu của nàng ta.
Tối hôm qua, khi Chiến vương xốc khăn voan lên, nàng ta liếc nhìn má trái của ắn ta quá đáng sợ, nàng ta bị dọa không nhẹ, ở đâu còn có tâm tư nhìn chỗ khác, dù má trái của hắn xấu xí nhưng má phải lại dễ nhìn hơn nhiều. Mắt nàng ta đầy kinh diễm, xem ra gien hoàng gia không sai. Cũng không biết Nhàn vương giả heo ăn cọp kia như thế nào?
Chiến vương nhìn thấy xe ngựa tới, liếc thấy Điền Hân vén màn xe, đáy mắt hắn ta âm trầm, thật sự không nghĩ ra, nhất mẫu đồng bào (*sinh đôi cùng mẹ) lại kém xa nhau như vậy, Điền Hân làm gì có dáng vẻ tiểu thư khuê các. Nghĩ như vậy, trong lòng Chiến vương càng thêm không vui.
Nhưng Điền Mật, nhìn thấy Điền Hân, lập tức thay đổi biểu cảm vui mừng, đợi xe ngựa dừng lại, nàng bước đi bước nhỏ, đi về phía Điền Hân: "Tỷ tỷ"
Điền Hân lườm Điền Mật một cái, dáng vẻ hai người thật sự rất giống, chẳng qua bởi vì có trí nhớ nguyên chủ, nàng ta cảm thấy Điền Mật đang giả bộ, vô cùng giả. Trong lòng nàng ta thầm suy nghĩ: Hừ, chẳng qua chỉ là một nữ phụ ác độc, nàng ta là nữ chủ, chờ xem, nàng ta nhất định sẽ làm cho Nhàn vương yêu nàng ta!
Nàng ta không có trả lời Điền Mật, lại nhìn nhìn Chiến Vương, lại nhìn bốn phía giống như đang tìm kiếm gì đó.
Điền Mật không thèm để ý Điền Hân không để ý tới nàng, giống như nàng đã quen, đứng ở một bên, biểu cảm vẫn không có thay đổi.
Chiến Vương không giống vậy, đầu tiên hắn ta cảm thấy Điền Hân có thái độ lạnh đạm với muội muội, mà Điền Hân thân là vương phi của hắn, cho dù không phải vương phi của hắn ta, chính là Điền gia tiểu thư, nàng ta cũng nên hành lễ với hắn ta, nhưng Điền Hân không có, nàng chỉ nhìn hắn ta một cái, trong mắt còn mang theo khinh miệt. Trời! Nữ nhân này, sao có thể trở thành vương phi của hắn?
"Đinh – độ hảo cảm nam chủ +5, hảo cảm 45, ký chủ cố lên!"
Lúc này, ánh mắt đang nhìn quanh của Điền Hân sáng ngời, cả người nhìn chằm chằm về một phía như đang nhìn thấy bảo vật.
Điền Mật và Chiến Vương theo tầm mắt Điền Hân nhìn lại, là Nhàn vương đang đi về phía bọn họ.
Dáng vẻ của Nhàn vương làm cho người ta khó có thể bỏ qua, lúc này Nhàn vương ở trong mắt Điền Hân, đã lóe lên ánh hào quang nam chủ. Nàng ta biết Nhàn Vương nhất định là nam chủ, dáng vẻ như vậy sao có thể là kẻ ngốc được chứ.
Bước chân của Nhan vương rất nhanh, khi thấy Điền Hân, hắn rõ ràng sững sờ, có chút ngạc nhiên, có chút kỳ quái.
Người này có dáng vẻ rất giống vương phi của hắn!
Hôm nay Điền Hân cũng mặc cung trang, màu xanh nhạt thêu hoa ở dưới làn váy dài, búi tóc rất đẹp, trên đầu mang theo trâm Phượng vàng chạm rỗng ngũ vĩ phi, vành tai đeo khuyên tai Kim tương khảm ngọc. Nàng ta và Điền Mật giống nhau, vẻ mặt vô cùng tinh xảo diễm lệ, nhưng Điền Mật dùng dịu dàng sinh sôi áp chế mặt mày quyến rũ. Mà Điền Hân không có áp chế, bản thân có tính tình hoạt bát, cả người thoạt nhìn, vô cùng nổi bật, diễm lệ bức người.
Nàng ta đứng ở phía trước Điền Mật, tự nhiên chặn Điền Mật, cho nên Nhàn vường liếc mắt bước qua đi, cũng chỉ có thể nhìn thấy Điền Hân trước.
Mặc dù Điền Hân và Điền Mật rất giống, nhưng hai người đứng chung một chỗ, sẽ không bị nhận sai, đương nhiên Nhàn vương cũng sẽ không cho rằng nàng ta là Điền Mật, hắn chỉ đứng một chút, thì trực tiếp đi qua người Điền Hân không nhìn nàng ta một cái.
Tươi cười của Điền Mật cương ở trên mặt, dần dần xuất hiện vết rách. Xoay người, thì nhìn thấy Nhàn vương tha thiết cằm tay Điền Mật d/d/l/q/d, vẻ mặt lấy lòng.
"Tỷ tỷ, ta rửa tay, rửa rất sạch sẽ!"
Điền Mật cười gật đầu, giúp hắn vén sợi tóc rơi trên trán: "Ừ, Minh Nhất giỏi lắm, biết vệ sinh rồi!"
"Hì hì - -" được đến khen ngợi nhàn vương cười đến so ăn đường cao hứng.
Điền Hân âm thầm cắn răng, lại giơ lên khuôn mặt tươi cười không quá tự nhiên, đi đến trước mặt Nhàn vương: "Hân Nhi gặp qua Vương Gia!" Nàng ta hành lễ với Nhàn vương, trong mắt không có mang theo châm chọc khi nhìn kẻ ngốc. Nàng ta nhất định phải làm cho Nhàn vương nhìn mình với cặp mắt khác xưa!
Nhàn vương nhìn nhìn Điền Hân, vẻ mặt hiếu kỳ, ánh mắt của hắn rất chăm chú, thật giống như toàn bộ thế giới cũng có thể nhìn thấy được. Điền Hân bị hắn nhìn mặt có chút đỏ lên, nàng ta cảm giác tim đập lợi hại, nàng ta, khẳng định là thích Nhàn vương rồi.
Lúc này Điền Hân, hoàn toàn quên , nàng ta đã là người có phu, cũng quên , trượng phu của nàng ta đang đứng bên cạnh.
Chiến Vương là loại người nào, nam chủ đó, ánh mắt Điền Hân nhìn Nhàn vương không hề che giấu. Chiến Vương xiết chặt nắm tay, trong lòng tức giận mọc lan tràn. Nàng ta không hành lễ còn tốt, nhưng nàng ta có hành lễ, nhưng không phải hành lễ với hắn ta.
Hắn ta không nghĩ ra vì sao Điền Hân lại tha thiết với Nhàn vương như vậy, hắn ta không nghĩ, hắn chỉ biết, vương phi này, thật sự không tuân thủ nữ tắc!
Nhàn vương nhìn Điền Hân một lát, lại quay đầu lại xem Điền Mật, đưa tay sờ soạng trên mặt Điền Mật: "Tỷ tỷ, người này có khuôn mặt rất giống tỷ, chẳng qua không có xinh đẹp bằng tỷ, tỷ tỷ đẹp nhất.", Nói xong, Nhàn vương nhìn chằm chằm Điền Mật biểu cảm khen ngợi.
"Minh Nhất, không thể nói như vậy, nàng là tỷ tỷ của Mật Nhi!"
Điền Mật nhíu mày, làm ra dáng vẻ không ủng hộ, kì thực, lúc này trong lòng nàng đã cười ngất , sao Nhàn vương này lại đáng yêu như vậy! Nàng rất muốn đóng gói hắn mang về nhà.
Không có được khen ngợi, Nhàn vương không vui , mặc dù Điền Hân là tỷ tỷ Điền Mật, nhưng vì nàng ta, bản thân không có được khen ngợi, Nhàn vương không vui , hắn quyết định, hắn mới không cần thích "Người quái dị" này đâu!
Nhàn vương bĩu môi, không nói gì.
Trong lúc nhất thời, mấy người đều không có ý nói chuyện.
Chiến Vương vốn là người ít nói, Nhàn Vương thì lại đang hờn dỗi, Điền Hân có chút xấu hổ, muốn tìm đề tài nói chuyện, nhưng lại không có, Điền Mật tươi cười dịu dàng, nàng muốn xem kịch nha, nhìn vẻ mặt xấu hổ của Điền Hân, nàng cảm thấy rất vui vẻ.
Tuy nhiên chưa đợi Điền Hân xấu hổ lâu, thì có thái giám đến thông báo với bọn họ mau vào cung yết kiến.
Bốn người cùng nhau đi tới Từ An cung của thái hậu, hoàng thượng là người hiếu thảo, có thời gian rảnh rỗi sẽ lập tức đến Từ An cung bồi thái hậu, ban đầu bọn họ định đi thỉnh an hoàng thượng trước, nhưng hiện tại hoàng thượng ở Từ An cung, ngược lại bớt được việc.
Hoàng cung rất lớn, Chiến Vương luyện võ lâu năm, còn Nhàn Vương bình thường hay chạy loạn, Điền Mật dựa vào số liệu, cho nên thể lực khá tốt. Có mỗi Điền Hân, tuy rằng cơ thể đó rất đẹp, nhưng thể lực thì yếu hơn người bình thường một chút, từ cửa cung đi ngang qua ngự hoa viên, rồi qua mấy cung điện, mới có thể tới Từ An cung. Còn chưa đi hết một nửa, Điền Hân đã sắp không chịu được nữa, nếu không phải trong lòng nàng ta thầm nhắc nhở ở cổ đại hoàng thượng là người tối thượng, nàng ta đã nổi giận rời đi, khốn khiếp! Hoàng cung lớn như vậy, không sắp xếp kiệu hay cái gì đó sao, muốn người ta đi bộ mệt chết hả?!
Lúc này Đại Ung đang là tháng 6, trời cũng không quá nóng.
Nhưng mà lại đi lâu, thể chết của Điền Hân sợ nóng, mồ hôi dính chặt vào tóc mai, đầu óc có chút choáng váng, nàng nhíu chặt mày, cả người tràn đầy vẻ bực bội.
Ở hiện đại, mỗi khi rãnh rỗi ra ngoài chơi nàng đều đi xe thay vì đi bộ, thật sự là không chịu nổi thời đại này!
Điền Mật thì khá tốt, nàng cực kì có hiểu biết, cho dù mồ hôi có chảy xuống, nàng cũng chỉ nhẹ nhàng lấy khăn tay lau đi, trên mặt không có biểu tình gì.
Nàng cũng nóng, nhưng nàng phải giữ cho bản thân bình tĩnh, không có làm ra vẻ nghiêm trọng như Điền Hân, nàng cười cười, biểu hiện giống như thời tiết rất đẹp.
Khi tới Từ An cung, Điền Mật vẫn nhẹ nhàng thanh thoát như cũ, mà Điền Hân, tóc tái có chút rối bời, lớp trang điểm bung ra, nhìn thoáng qua có hơi nhếch nhác.
Ma ma tới truyền yết kiến đi vào Từ An cung, Điền Mật lập tức cúi đầu, cử chỉ tao nhã, cực kì nhập vai tiểu thư khuê các.
Xung quanh Từ An cung có bày các khối băng, làm cho không khí mát mẻ hơn. Nhưng nếu so sánh với máy lạnh ở hiện đại, thì thua xa.
Dù vậy tâm trạng của Điền Hân vẫn tốt lên không ít, nàng mang theo ánh mắt tò mò nhìn xung quanh Từ An cung âm thầm đánh giá. Tất cả mọi thứ trong Từ An cung này đều xa hoa tinh xảo, quý giá, Điền Hân đã từng nhìn thấy mấy thứ này trong TV, nhưng nàng không nhớ nó gọi là gì.
Lúc nàng đánh giá bốn phía, bốn phía cũng đánh giá nàng, hoàng thượng và thái hậu ngồi trên cao nhìn thấy Điền Hân như thế, liền nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ không hài lòng.
Điền Mật theo Chiến Vương và Nhàn Vương quỳ xuống, sau đó Điền Hân mới bừng tỉnh, vội vàng quỳ theo, nàng quỳ nhanh quá, tự nhiên 'phịch', nàng thở nhẹ một tiếng. Tuy nhiên lại khiến hoàng thượng và thái hậu nhíu mày.
"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an tổ mẫu, thỉnh an hoàng hậu nương nương."
"Nhi tức thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an tổ mẫu, thỉnh an hoàng hậu nương nương."
"Đứng lên đi, hai người các con, ai là vợ lão đại, ai là vợ lão ngũ?" Giọng thái hậu khàn khàn, rất có uy nghiêm.
Điền Hân run rẩy, sợ hãi nói không nên lời, nhưng ban nãy bước vào Từ An cung nàng lại có gan nhìn xung quanh. Dù sao hoàng thượng và thái hậu cũng là cổ nhân quyền cao chức trọng, trên người tự nhiên mang theo khí thế khiến người ta khiếp sợ. Điền Hân lại là một người bình thường, đời trước cùng lắm là gặp thị trưởng, mà bây giờ lại phải đối mặt với người thống trị và mẹ của người thống trị. Với tư cách là nữ chủ, nàng cảm thấy bản thân có chút yếu đuối, nhưng nàng tự an ủi chính mình, nữ chủ cũng là người mà, nàng chắc chắn sẽ xây dựng hình tượng nữ chủ.
Điền Mật tiến lên một bước nhỏ, cúi người hành lễ, đầu cúi thấp: "Bẩm hoàng tổ mẫu, con là vợ lão đại."
Hoàng thượng và thái hậu thấy tư thế của nàng đoan trang, lúc này mới hơi gật đầu hài lòng.
Thấy vậy, Khương hoàng hậu cười cười, vẻ mặt hòa ái: "Người ta hay nói, Điền gia có song châu, khuynh thành tuyệt sắc, trưởng nữ hoạt bát động lòng người, thứ nữ dịu dàng hiền thục. Bây giờ được gặp, mới biết lời đồn hoàn toàn đúng sự thật."
Hoàng thượng cũng gật đầu: "Đúng vậy, vợ lão đại rất được!"
Điền Mật đỏ mặt: "Là người đời tán thưởng thôi."
Thái hậu cực kì vừa lòng với Điền Mật, cười sáng lạn: "Vợ lão đại, đến trước mặt ai gia xem."
Điền Mật theo lời đi lên, thái hậu giơ tay kéo nàng, cẩn thận ngắm nghía nàng một phen, nhìn thấy dung mạo xinh đẹp lại không dung tục, tối kị của nữ tử là dung tục, thái hậu ghét nhất là nữ tử xinh đẹp dung tục. Vỗ vỗ tai Điền Mật, nói với bên cạnh: "Mang lễ vật ai gia chuẩn bị ra đây."
Một ma ma lấy ra hai cái hộp, thái hậu đưa một cái cho Điền Mật. Điền Mật vừa nhận lấy, lập tức quỳ xuống đất: "Tạ ơn hoàng tổ mẫu ban thưởng!"
Thái hậu gật đầu, bảo ma ma đưa hộp còn lại Điền Hân, Điền Hân quỳ xuống, học bộ dáng của Điền Mật: "Tạ ơn hoàng tổ mẫu ban thưởng!"
Thái hậu gật gật đầu: "Vợ lão ngũ, ngẩng đầu lên, nghe nói vợ lão đại và vợ lão ngũ là tỷ muội sinh đôi, ai gia muốn xem thử, hai người các con có giống nhau không."
Điền Hân y theo lời ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào thái hậu, thái hậu năm nay năm mươi bảy tuổi, chăm sóc rất tốt, một đầu tóc đen thui, lúc này cài hoa mẫu đơn, cùng với song phượng hàm châu kim sí, đeo heo tai ngọc bích châu trâu Nam Dương. Bởi vì ngồi ở vị trí trên cao khá lâu, cho nên ngũ quan bà ta có chút sắc bén, làn da có chút nếp nhăn, nhưng so sánh với một bà lão năm mươi bảy tuổi khác mà nói, thái hậu chỉ chừng bốn mươi, dư sức nhìn ra, khi còn trẻ, thái hậu là đại mỹ nhân thế nào.
Thái hậu cũng nhìn Điền Hân, bà đánh giá Điền Hân không cao, cũng không vui vẻ gì, mới bao nhiêu tuổi chứ? Ngay cả hoàng hậu còn không dám nhìn thẳng bà khi nói chuyện, vợ của lão ngũ, thật sự rất kỳ cục! Huống chi, thái hậu đánh giá khuôn mặt của Điền Hân, quả thực có chút giống vợ lão đại, cũng có thể nói, ngũ quan cùng một dạng đó. Nhưng khi hai người đứng chung một chỗ, cảm thấy khác biệt như trời với vực. Điền Hân quá mức xinh đẹp, không hề che giấu một chút khí chất nào, cả người không có khí thế vương phi, nữ tử này, hoàn toàn không thích hợp làm chính thất, ngược lại có chút giống sủng phi hơn.
Nghĩ như vậy làm thái hậu có chút bất mãn với lệnh tứ hôn của hoàng thượng, chưa tính tới vợ lão đại, lão đại là ngốc tử, chỉ cần lấy người vợ đối xử tốt với lão đại là được, huống chi, danh tiếng vợ lão đại bên ngoài khá được, cưới nàng, hoàng gia không có mất mặt. Lão ngũ không chỉ là vương gia, mà còn là tướng quân, tuy rằng bị hủy dung, nhưng với thực lực của lão ngũ lúc này, cho dù không có cơ hội kế thừa hoàng vị, nhưng cũng nên lấy một vương phi hiền lương thục đức. Mà vợ của lão ngũ, vừa nhìn thấy liền khiến người ta lo lắng.
Lại nói tiếp, thái hậu họ Mẫn, tiên hoàng hậu là Mẫn thị, tiên hoàng hậu là chất nữ của bà.
Cho nên, thái hậu càng thêm yêu thương hai đứa con của tiên hoàng hậu. Tuy rằng, hai đứa con của tiên hoàng hậu, một đứa khờ khạo, một đứa xấu xí.
Trong truyện, thái hậu lần đầu tiên gặp Điền Mật và Điền Hân, Điền Mật đoan trang thủ lễ, khiến thái hậu yêu thích vừa lòng. Còn đối với Điền Hân, mặc dù bà ta có chút bất mãn, nhưng khi đó Điền Hân tưởng Nhàn Vương giả bộ ngu ngốc, cho nên mặc kệ mọi thứ đối xử với Nhàn Vương vô cùng tốt. Thái hậu thấy vậy, nên dù có bất mãn, cũng suy nghĩ tới chuyện cháu trai mình là một người ngốc nghếch, vì thế cũng giảm bớt yêu cầu.
Nhưng hiện tại không giống, Điền Hân gả cho Chiến Vương chiến công hiển hách, là anh hùng của Đại Ung. Tất nhiên thái hậu sẽ hài lòng nàng.
Nhưng đại hôn đã thành, thái hậu không thể bắt Chiến Vương bỏ Điền Hân được, bà ta nghĩ, đợi qua một thời gian, liền nạp trắc phi hiền lương thục đức cho Chiến Vương. Như vậy, thái hậu mới yên tâm.
Nhàn Vương nhìn thấy thái hậu vẫn cầm tay Điền Mật, thì hắn bỉu môi, tỏ vẻ không vui. Từ lúc hắn vào Từ An cung thì trở nên ngoan ngoãn rất nhiều, nhưng hắn vốn là người ngốc, dù có cố gắng giữ quy củ, cũng sẽ không giữ được lâu. Hắn lập tức chạy lên, kéo Điền Mật về phía mình: "Tỷ tỷ là của ta! Hoàng tổ mẫu không được dành nàng với ta!" Khuôn mặt hắn giận dữ, nhìn chằm chằm thái hậu, trong ánh mắt chứa đầy ý tứ đề phòng.
Tuy nhiên vẻ mặt của hắn lại chọc cười mọi người, hoàng thượng cười to ra tiếng, giọng của ông vang dội, mang theo uy nghiêm cùng khí thế.
Thái hậu và hoàng hậu cũng cười, dĩ nhiên các vị phi tần cũng che miệng cười duyên.
Thấy mọi người cười chê mình, Nhàn Vương càng không vui, môi dẩu thật cao, có thể thành quải treo bình rồi, hắn kéo Điền Mật, như thể muốn giấu nàng đi.
Điền Mật đỏ mặt, vỗ vỗ cánh tay Nhàn Vương: "Vương gia, ngài đừng làm như vậy, không ai dành Mật Nhi với ngài đâu."
Thái hậu thấy Nhàn Vương quan tâm Điền Mật như thế, liền ngưng cười, vẻ mặt nhân từ: "Nhất Nhi, con yên tâm, hoàng tổ mẫu không dành 'tỷ tỷ' của con."
Nhàn Vương vẫn nhận biết được thái hậu là người giữ lời nói, cho nên lúc này mới yên tâm. Hắn nhìn xung quanh bốn phía, thấy tất cả mọi người đều nhìn hắn, hắn tự mình cho rằng mọi người đang nhìn 'tỷ tỷ', hắn vội vàng kéo Điền Mật ra ngoài: "Hoàng tổ mẫu không dành tỷ tỷ, nhưng những người khác chắc chắn sẽ cướp, tỷ tỷ là của ta, là đại bảo bối của ta! Ta muốn về vương phủ!"
"Nhất Nhi, nếu con đi rồi, ngự thiện phòng làm món thông hoa nhyễn ngưu tràng, quang minh hà chích, dương bì hoa ti sẽ không có ai ăn. Con cái xuất giá, đúng thật không phải con mình nữa!" Giọng nói của thái hậu vang lên từ phía sau, rõ ràng là cố ý muốn 'dụ dỗ'.
Nhàn Vương thích ăn, việc này ai cũng biết, thái hậu lại nói ra mấy món mà hắn thích ăn nhất. Trong triều đình Đại Ung, mấy món này, được nấu bởi đầu bếp giỏi nhất, Nhàn Vương phủ cũng có đầu bếp, nhưng đầu bếp không làm tốt lắm, vì vậy mỗi lần Nhàn Vương tiến cung, thái hậu đều cố ý căn dặn nấu những món này.
Nhàn Vương vừa nghe tới đồ ăn liền dừng lại, lôi kéo Điền Mật quay đầu lại, nhìn về phía thái hậu, lại nhìn Điền Mật, trong mắt vừa do dự vừa rối rắm. Trên khuôn mặt nhăn thành một cục.
Điền Mật cười nghiêng đầu nhìn Nhàn Vương: "Vương gia, hay là chúng ta quay lại ăn rồi mới về vương phủ được không?"
Điền Mật mở miệng nói như vậy, Nhàn Vương tất nhiên gật đầu đồng ý, hắn rất muốn ăn đó nha!
Mọi người lại cười, chỉ là bọn họ không dám cười ra tiếng, sợ Nhàn Vương nổi giận, sẽ bỏ chạy đi luôn.
Thực ra trong các vị hoàng tử, thì Nhàn Vương và Chiến Vương được sủng ái nhất. Bởi vì bọn họ là con của tiên hoàng hậu, tiên hoàng hậu Mẫn Thị là thanh mai trúc mã với hoàng thượng, tình cảm bọn họ tất nhiên vô cùng tốt, hơn nữa tiên hoàng hậu mất giữa khoảng thời gian tươi đẹp nhất, lưu lại trong lòng hoàng thượng kí ức tốt đẹp khó phai. Ban đầu hoàng thượng tính lập Nhàn Vương làm thái tử, thì Nhàn Vương bị ngốc, có ý lập Chiến Vương làm thái tử, thì Chiến Vương lại bị hủy dung mạo. Tất cả các tin tức thu thập được, đều không thể tìm ra hung thủ, hoàng thượng không biết phải làm sao.
Cả bốn người bọn họ dùng ngọ thiện trong cung xong, mới xuất cung. Hôm nay Điền Mật rất khéo léo, cùng với Điền Hân không biết lễ nghĩa, đối lập rõ ràng, mà hảo cảm của Chiến Vương đối với Điền Mật lại tăng lên tới 65 điểm. Điền Mật rất hài lòng, dù sao nàng cũng không có biện pháp tiếp cận nam chủ, độ hảo cảm nhiều như vậy là tốt rồi.
Buổi tối, không biết Khánh ma ma nói gì đó với Nhàn Vương, cả người Nhàn Vương nhăn nhó, ngồi ở trên giường thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Điền Mật chải tóc, sau đó tầm mắt hắn di chuyển tới nơi khác. Điền Mật rất hiếu kỳ, liền buông cây lược gỗ trong tay xuống, đứng dậy đi đến ngồi cạnh bên người Nhàn Vương: "Minh Nhất, sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?"
Khuôn mặt Nhàn Vương ửng đỏ, chậm chạp trả lời: "Tỷ tỷ, ta muốn..."
Điền Mật hơi nhăn mày, vẻ mặt khó hiểu, muốn? Cái gì?
"Muốn, một em bé!"
"Em bé gì?"
"Chính là em bé của ta với tỷ!"
Điền Mật lập tức xúc động, má hồng đỏ ửng 'thẹn thùng'.
Nàng của hiện tại không giống như người ngây thơ đi làm nhiệm vụ đầu tiên nữa. Nàng nhìn Nhàn Vương, cảm thấy lo lắng, nàng không biết Nhàn Vương có một kết cục đẹp hay không.
Trong câu chuyện, Chiến Vương kế thừa ngôi vị trở thành hoàng đế, dùng một câu để trị quốc, dân chúng an cư lạc nghiệp, ngoại trừ hoàng tử, chết là chết, tàn là tàn, cấm là cấm, hắn đối xử với Nhàn Vương rất tốt. Hơn nữa trừ chuyện của Điền Hân, thì đối xử với Điền Mật không khác gì cặn bã, ngoài ra thì hắn không có gì không tốt.
Thật ra nàng không chê Nhàn Vương ngốc, nếu Điền Mặt ở chung với Nhàn Vương, cũng rất ổn.
Nhưng mà, rốt cuộc là ai nói cho Nhàn Vương chuyện sinh em bé?
"Ai nói cho Minh Nhất biết, phải sinh bé với Mật Nhi?" Hai tay Điền Mật ôm mặt Nhàn Vương, để cho hắn nhìn thẳng chính mình.
"Khánh ma ma nói, ta với tỷ tỷ cởi sạch đồ, ôm ngủ, là có thể sinh em bé." Nhàn Vương cảm thấy có chút ngượng ngùng, cởi sạch đồ, hắn sẽ xấu hổ lắm. Tuy nhiên, Nhàn Vương đã quên, lúc hắn đi tiểu tiện ra quần, nằng nặc đòi Điền Mật phải thay quần cho mình.
Điền Mật nghĩ: "Khánh ma ma nói rất đúng, nhưng mà Minh Nhất, nếu Mật Nhi sinh em bé, Mật Nhi sẽ thích mỗi em bé, không thích Minh Nhất nữa đâu."
Nhàn Vương vội vàng lắc đầu, trong mắt đầy vẻ lo lắng: "Không cần! Ta không cần em bé! Ta chỉ muốn tỷ tỷ thích một mình ta!"
"Được được được! Mật Nhi không sin hem bé, chỉ thích mỗi Minh Nhất." Lúc này Điền Mật mới hài lòng gật đầu, đúng là dễ lừa người ngốc!
Nhàn Vương yên tâm, có chút mệt mỏi, ngáp một cái, nằm trên giường, nắm tay Điền Mật đi ngủ.
-----
Trong Chiến Vương phủ,
Chiến Vương vừa về phủ, liền tháo mặt nạ ra, mặt nạ được làm bằng chất liệu gỗ tốt nhất, còn có một số mặt nạ có thể thông khí, nhưng không đeo mặt nạ mới thoải mái.
Điền Hân vẫn đi theo sau Chiến Vương, bất mãn của nàng dành cho Chiến Vương đã lên tới đỉnh điểm, ở trong cung, người thông minh đều biết hoàng thái hậu không thích nàng, mà phu quân của nàng, Chiến Vương lại không hề nói tốt cho nàng một câu nào. Tuy rằng Điền Hân được kế thừa trí nhớ, cũng biết một ít lễ nghi, nhưng dù sao cũng là trí nhớ người khác, khi dung hợp, nàng sẽ không quen thuộc. Hơn nữa hoàng gia quá mức uy nghiêm. Lúc ở trong cung nàng vừa xấu hổ vừa sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top