Giả người quỷ yêu




Ôn Trạch Vũ là một bé trai rất đặc biệt, đôi mắt của hắn có thể nhìn thấy âm dương, từ nhỏ đã có rồi, nhưng không phải lúc nào hắn cũng thấy, chỉ có buổi tối mới thấy được, trời vừa sáng, hắn sẽ không nhìn thấy những thứ kia, ban đầu hắn rất sợ hãi, nhưng về sau nhìn miết thành quen, cuối cùng không thèm để ý đến mấy thứ đó ma quỷ đó.

Thói quen cuộc sống của hắn là như vậy, thậm chí không ảnh hưởng gì đến hắn cả. Khi còn bé hắn vì sợ hãi mà không dám bước chân ra ngoài, tự nhốt mình trong nhà, bây giờ hắn chẳng khác gì những cậu bé bình thường.

Nếu như không có chuyện bất ngờ xảy ra, cuộc sống của hắn đã có thể đi theo kế hoạch, tốt nghiệp đại học xong làm việc trong công ty của gia tộc, sau đó kế thừa tài sản của gia đình, lấy một người vợ môn đăng hộ đối.

Tuy nhiên, cuộc sống luôn xảy ra những chuyện khó lường, năm Ôn Trạch Vũ học đại học năm 2, hắn gặp bất ngờ lớn nhất trong đời.

Hắn nhớ rõ buổi chiều ngày hôm đó, một mình hắn đến thư viện đọc sách, hắn rất thích đọc sách sử. Lúc ngồi ở tiệm sách, hắn phát hiện một quyển sách lịch sử rất hấp dẫn.

Hắn mải mê đọc, đến khi nhớ ra thì đã là ban đêm.

Khép sách lại, hắn mấp máy môi. Trả sách lại chỗ cũ, đứng dậy, chuẩn bị đi về.

Trong thư viện rất sạch sẽ, bởi vì vô cùng sạch sẽ, nên hắn không nhìn thấy thứ kia. Nhíu mày, tất nhiên hắn cũng bất ngờ bởi vì chỗ này quá sạch. Thậm chí nhà của hắn, mỗi ngày cũng thấy vài con ma bay lượn.

Đột nhiên, một thân hình màu trắng hiện lên. Đôi mắt Ôn Trạch Vũ lấp lánh, không để ý đến, tiếp tục đi ra khỏi tiệm sách.

"Ấy nè nè! Điện thoại của anh ~" Giọng nói trong trẻo, êm tai giống như tiếng nước chảy.

Quay đầu lại, một cái quần trắng, gương mặt bình thường, thứ duy nhất khiến người ta kinh ngạc, chính là đôi mắt đặc biệt xinh đẹp của cô, và mái tóc dài tới eo. Ừ, còn có giọng nói dễ nghe nữa, hoàn toàn không giống tiếng nói lạnh lẽo của ma. Cô không mang giày, chân cách mặt đất một khoảng nhất định. Thấy Ôn Trạch Vũ quay đầu lại nhìn mình, cô kinh ngạc trợn trừng mắt. Ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào Ôn Trạch Vũ: "Anh... anh." Lại chỉ vào bản thân: "Có thể nhìn thấy tôi sao?"

Thứ đứng trước mặt và những con ma Ôn Trạch Vũ thường thấy không giống nhau lắm, nếu không nhìn bàn chân không chạm đất của cô, Ôn Trạch Vũ gần như chắc chắn cô là người.

Gật đầu, trong mắt hiện lên tia không vui vẻ: "Tôi có thể nhìn thấy."

Đã nhận được đáp án, cô gái quá mức vui mừng xém nữa nhảy lên: "Ôi! Trời! Tôi ở chỗ này lâu như vậy, chưa từng có người nào nhìn thấy tôi đấy!" Cô gái tỏ ra rất phấn khích, thoáng cái liền bay tới bên cạnh Ôn Trạch Vũ.

"Tôi là A Đồng, từ nay về sau chúng ta là bạn nha!"

A Đồng không nhớ rõ chuyện trước kia của mình, ngay cả họ tên cũng không, cô chỉ nhớ trong tên của mình có một chữ Đồng, A Đồng không thể rời khỏi thư viện, vì vậy ngày nào Ôn Trạch Vũ cũng đến thư viện, buổi chiều, sau đó ngồi đến tối.Thời gian dần trôi qua, hắn cảm thấy bản thân mình đối với A Đồng nảy sinh cảm giác lạ.

Khi đó hắn đã đính hôn với vợ chưa cưới của mình, đang đợi tốt nghiệp xong thì kết hôn. Nhưng mà tiếp xúc nhiều với A Đồng, hắn phát hiện, hắn thích cô, hắn, thích một hồn ma. Cuối cùng, hắn dùng mọi biện pháp để tìm ra thân phận A Đồng, nhiều lần gặp khó khăn, rốt cuộc hắn cũng tìm được, A Đồng, tên đầy đủ là Châu Tử Đồng, chính là học sinh trường hắn ngành văn học, hễ không có việc gì làm là Châu Tử Đồng lại đến thư viện đọc sách.

Một ngày nọ hai năm trước, cô học đại học năm 2 đang ở thư viện đọc sách, đèn thư viện, không biết lý do tại sao lại bị lỏng, rớt xuống, đập trúng ngay đầu Châu Tử Đồng.

Được đưa đi điều trị, Châu Tử Đồng trở thành người thực vật, mà linh hồn của cô đến thư viện, không thể thoát khỏi đây được, thời gian trôi qua nhanh, giờ đã được hai năm.

Cơ thể Châu Tử Đồng còn chưa chết, Ôn Trạch Vũ thật vui mừng. Đồng thời cũng có chút rắc rối, làm sao có thể đưa linh hồn Châu Tử Đồng trở lại cơ thể của cô được đây?

Nhiều lần thăm dò tin tức, nghe nói có một vị đạo sĩ cực kì lợi hại, hắn lập tức mời vị đạo sĩ kia đến. Đạo sĩ kia đúng thực là lợi hại, biết rõ dương thọ Châu Tử Đồng đã hết, nhưng vẫn giúp hắn làm phép cho Châu Tử Đồng, kéo linh hồn quay trở lại xác.

Châu Tử Đồng tỉnh lại rồi nhưng không nhớ Ôn Trạch Vũ, cũng có thể nói, cô không còn trí nhớ khoảng thời gian cô làm ma.

Châu Tử Đồng quay lại trường tiếp tục việc học, mà Ôn Trạch Vũ, tất nhiên kiên trì theo đuổi Châu Tử Đồng, có người con trai xuất sắc như vậy theo đuổi, Châu Tử Đồng cũng rất vui, không lâu sau, Châu Tử Đồng chấp nhận tình cảm của Ôn Trạch Vũ.

Gia đình Châu Tử Đồng bình thường, mà Ôn Trạch Vũ là người thừa kế của tập đoàn Ôn thị đứng thứ chín toàn cầu, như vậy là không môn đăng hộ đối, người nhà Ôn Trạch Vũ dĩ nhiên không chấp nhận người con dâu như vậy.

Vợ chưa cưới của Ôn Trạch Vũ là tiểu thư của tập đoàn Điền thị đứng thứ năm toàn cầu, cha Điền đã sớm phát thông báo, dùng một nửa tài sản với tư cách đồ cưới cho con gái. Nói cách khác, chính là người nào cưới thiên kim tiểu thư Điền thị, sẽ có được một nửa Điền thị. Ngay cả người thừa kế gia tộc Smith đứng thứ nhất toàn cầu cũng đến chỗ cha Điền cầu hôn.

Không được sự đồng ý của gia đình, Ôn Trạch Vũ lén lút đến chỗ vợ chưa cưới của mình, tự ý xóa bỏ hôn ước. Mà vợ chưa cưới của Ôn Trạch Vũ là Điền Mật. Điền Mật từ lúc sinh ra đã kiêu ngạo, tuy rằng cô thích Ôn Trạch Vũ, thậm chí là rất yêu, nhưng mà một người kiêu ngạo như cô, không muốn để Ôn Trạch Vũ nhìn thấy vẻ mặt yếu mềm của mình, không muốn bám dính lấy Ôn Trạch Vũ. Ôn Trạch Vũ tìm cô để hủy bỏ hôn ước, cho dù tim cô rất đau, nhưng cô không muốn miễn cưỡng Ôn Trạch Vũ, vì vậy gật đầu đồng ý.

Trải qua một quãng đường khó khăn, Ôn Trạch Vũ kiên trì không bỏ cuộc, cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu của cha mẹ Ôn đối với Châu Tử Đồng. HE.

Về phần Điền Mật, cô cưới người thừa kế gia tộc Smith, sang Ý định cư. Chẳng biết tại sao, công ty cha Điền lại xuống dốc, tới mức nhiều chuyện lớn nhỏ không ngừng xảy ra, nhanh chóng tiến đến bờ vực phá sản. Điền Mật muốn đưa cha mẹ Điền sang Ý, lúc cha mẹ Điền ngồi trên máy bay thì gặp tai nạn hàng không.

Thời điểm Điền Mật đến nhà Smith, chồng của cô đối xử với cô không tệ, mặc dù không có nhiều tình cảm, nhưng cũng tôn trọng lẫn nhau. Vừa nghe tin Điền thị phá sản, cha mẹ Điền qua đời, người nhà Smith đối xử với cô càng lạnh lùng, cô sinh một bé gái, khi con gái chưa đầy tháng, chồng của cô, dẫn một cô gái trẻ và ba đứa con trai không rõ lai lịch về nhà. Sợ cô đi ra ngoài nói lung tung, người nhà Smith nói cô bị chứng bệnh trầm cảm sau khi sinh. Từ nay về sau, nhốt cô trong một căn phòng, vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời, thời gian dần trôi qua, cơ thể cô thực sự bị bệnh, cô điên rồi, ngày nào cũng la hét kêu gào, bức tóc của mình, cào rách cơ thể. Cuối cùng, cô đập vỡ tấm gương, dùng mảnh vỡ của gương cắt cổ tay, tự sát.

Tiếp nhận xong nhiệm vụ, cùng sở hữu trí nhớ của ký thể, Điền Mật bỗng cảm thấy thương cảm cho thân thể này. Tâm nguyện của ký thể là hy vọng cha mẹ sống khỏe mạnh, hy vọng cô có thể giữ được người mình yêu thương.

Thở dài, Điền Mật mở mắt ra, lúc này cô đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng của mình, thò tay cầm lấy điện thoại đặt trên đầu giường. Bây giờ mới là sáng sớm. Ánh sáng từ từ thay đổi, cô phát hiện hình như lúc mình tới đây, Ôn Trạch Vũ đã tìm được đạo sĩ kia

      Nếu như cô không có nhớ lầm, lúc này vừa đúng 3h, vị đạo sĩ kia đã làm cho Trâu Tử Đồng về tới thân thể của mình.

Ba ngày sau, Trâu Tử Đồng sẽ tỉnh lại. Qua một tháng nữa, Trâu Tử Đồng sẽ trở lại T Đại, tiếp tục việc học.

Nhưng có chút không ổn nha, Ôn Trạch Vũ đã thích Trâu Tử Đồng rồi, không giống nhiệm vụ phía trước, Lý Cốc căn bản chưa thấy Lưu Manh Manh, mà Tập Dận vẫn không có thích Nhan Hương.

Bất đắc dĩ nhướng mày, nhớ tới 0051 nói, độ khó của nhiệm vụ sẽ gia tăng, hơn nữa mỗi lần tiến vào nhiệm vụ cũng sẽ không biết giờ quốc tế, vừa đúng thời cơ.

Được rồi, không sao, trước ngủ một lát thôi, có cái gì ngày mai rồi nói sau.

————

Sáng hôm sau, Điền Mật bị một hồi chuông điện thoại đánh thức, đưa tay mơ hồ nhận điện thoại: "Alo?" giọng nói này ngược lại có chút giống ký chủ trước, giọng lạnh nhạt rất nhiều rất giống Điền Mật, làm cho người ta cảm giác mỹ nhân băng sơn, không dám tới gần. Cho nên Điền Mật cũng không có bạn bè, kỳ thật Điền Mật vốn không phải người lạnh lùng, chẳng qua thật sự không chịu được những người nịnh bợ giả mù sa mưa dáng vẻ cẩn thận kia, cho nên bên ngoài giả bộ như một người cự tuyệt xa ngàn dặm, dần dà, cũng thành thói quen như vậy.

Đương nhiên, mọi việc đều có ngoại lệ, có băng sơn, tự nhiên có người muốn hòa tan băng sơn, mà chủ nhân đầu dây điện thoại bên kia, đúng là nữ hán tử hòa tan băng sơn làm nhiệm vụ của mình, Dung Dong là một người giả con trai, cùng lớp với Điền Mật, từ lúc học sơ trung lần đầu tiên Dung Dong nhìn thấy Điền Mật, thì rất thích chơi với cô bé giả bộ lạnh lùng này, bất đắc dĩ, Điền Mật không để ý tới cô ta, vì vậy, mặc kệ Điền Mật lạnh mặt với cô ta như thế nào, Dung Dong vẫn quấn quít lấy cô. Có lẽ là thói quen, Điền Mật cũng chầm rãi tiếp nhận người bạn duy nhất này.

"Trời ạ, em gái nhỏ! Em đừng nói với tôi, bây giờ em còn ngủ nhá!." Giọng nói của Dung Dong rất trung tính, giống như con người của cô ta, nếu không cẩn thận nghe, nhìn kỹ, thì sẽ cho rằng cô ta chính là một nam sinh rất xinh đẹp, thậm chí cũng không thiếu nữ sinh thổ lộ với cô ta. Có điều rất đáng tiếc, hướng giới tính của Dung Dong vô cùng bình thường, đương nhiên những nữ sinh kia không có hi vọng rồi.

"È hèm ~ "

Bên kia Dung Dong trở mình xem thường, có chút bất đắc dĩ: "Chị ơi ~ đã nói rồi đấy cháo thịt nạc Phúc Ký đó? Đã nói rồi sao màu tím đầy trời an ủi! Người anh em, tôi! Lúc này tôi đang treo chân, nằm ở trên giường bệnh, đói bụng chờ cậu! Cậu không biết xấu hổ sao?"

Được rồi, lúc này Điền Mật vô cùng thanh tỉnh, mở ra trí nhớ, quả thật có chuyện như vậy.

Dung Dong không chỉ lớn lên giống con trai, tính cách cũng rất tùy tiện, sở thích cũng giống con trai, thích chơi bóng rổ, đi đua xe. Nhưng ba ngày trước, Dung Dong đi đua xe, lúc đùa giỡn thì xe bị lật, đùi phải của Dung Dong bị gãy xương nghiêm trọng, băng thạch cao, bị rớt.

Mà đêm qua, Dung Dong gọi điện thoại nói với cô muốn ăn cháo thịt nạc Phúc Ký, Điền Mật đáp ứng cô ta sáng hôm nay sẽ mua đến cho cô ta.

Cô nhìn đồng hồ, đêm qua tiếp nhận nhiệm vụ, lại dung hợp trí nhớ của ký chủ, cả người có chút mỏi mệt, nên ngủ thẳng tới chín giờ.

"Xin lỗi, ngủ quên, tớ thức dậy, mua cháo cho cậu ngay." Điền Mật vừa nói, vừa xoay người.

Cúp điện thoại, rửa mặt một chút, mặc váy liền áo màu tím, giày cao gót màu trắng, cũng không có ăn điểm tâm, trực tiếp ra cửa.

Điền Mật lái xe đi trước Phúc Ký, mua hai phần cháo thịt nạc, lại đi cửa hàng bán hoa mua một bó hoa, sau đó đi bệnh viện, lúc đến bệnh viện, vừa mới nhớ tới, nủ chủ Trâu Tử Đồng cũng ở trong bệnh viện này, căn cứ theo nội dung, vốn Trâu Tử Đồng đang ở phòng bệnh bình thường được Ôn Trạch Vũ an bài vào phòng bệnh VIP, suy nghĩ một chút, Dung Dong cũng ở phòng bệnh VIP, A..., phòng bệnh đều ở cùng một lầu, nói không chừng có thể nhìn thấy Ôn Trạch Vũ đây. Ừm, gặp nủ chủ trước cũng tốt.

Cầm theo cháo, trực tiếp đến lầu 9, Dung Dong ở phòng 903, lúc trước Điền Mật cũng tới thăm cô ta, cho nên cũng coi như ngựa quen đường cũ. Đã đến cửa phòng, tay vừa mới nắm chốt vặn cửa. Cửa phòng sau lưng phát ra âm thanh, cô gần như phản xạ có điều kiện, quay đầu lại.

Nhướng mày, thật đúng lúc, cô nhìn thấy ai? Thì ra nủ chủ ở phòng đối diện nha!

Có trí nhớ của ký chủ, Điền Mật tự nhiên cũng biết nam chủ Ôn Trạch Vũ, giống như trong trí nhớ, bởi vì Ôn Trạch Vũ là con lai, tóc màu nâu hơi cuốn, trong dài, thoạt nhìn lười biếng lại tùy ý. Khuôn mặt Ôn Trạch Vũ rất tinh xảo, làn da rất trắng, không giống với hai nam chủ phía trước, Ôn Trạch Vũ xinh đẹp giống như búp bê. Ôn Trạch Vũ cũng không thấp, cao gầy, khoảng 1m8, nguyên nhân bởi vì có mắt âm dương, khi còn bé Ôn Trạch Vũ không thích tiếp xúc với người khác, vì vậy cũng dưỡng thành bộ dáng lạnh lùng. Ngược lại Điền Mật có chút giống. Lúc này anh mặc một bộ quần áo bình thường, đứng ở đối diện Điền Mật.

Nhìn thấy Điền Mật, Ôn Trạch Vũ có chút ngoài ý muốn, anh và vị hôn thê này đính hôn một năm rồi, chưa từng gặp mặt, dù có số điện thoại của đối phương, nhưng cho tới bây giờ hai người cũng sẽ không chủ động liên lạc. Bọn họ chỉ quen thuộc hơn người xa lạ một chút mà thôi.

Từ tối hôm qua, Điền Mật đã nghĩ muốn dùng tính cách gì để công lược Ôn Trạch Vũ, nếu như hai người đều lạnh lùng, ai cũng không để ý ai, như vậy thì công lược tới khi nào nha, cho nên, căn cứ theo tiểu thuyết cho ra kinh nghiệm, cùng với tính cách của nủ chủ Trâu Tử Đồng, để cho Điền Mật quyết định, với người khác vẫn là băng sơn mỹ nhân, còn với Ôn Trạch Vũ thì sử dụng tính cách ngốc ngốc ngọt ngào, có lẽ sẽ để cho Ôn Trạch Vũ cảm thấy Điền Mật đối xử với anh đặc biệt hơn?

0051, có hay có một loại công năng có thể cho người ta muốn xấu hổ thì xấu hổ không?

"Có,'Tiểu thẹn thùng' 20 điểm tích lũy quyền sử dụng một lần, 60 điểm tích lũy quyền sử dụng vĩnh viễn."

Được rồi, quyền sử dụng vĩnh viễn.

"Đinh —— mua sắm 'tiểu thẹn thùng' thành công, trừ đi 60 điểm tích lũy."

Điền Mật đỏ mặt, hiển nhiên nhìn thấy Ôn Trạch Vũ có chút thẹn thùng, nhưng vẫn cố giả bộ trấn định: "Trạch Vũ, Sao anh ở chỗ này? Có ai bị bệnh hả?"

Ôn Trạch Vũ nhướng mày, trạch Vũ? Bọn họ thân như vậy sao? Mặc dù có chút nghi hoặc, có điều Ôn Trạch Vũ vẫn không biểu hiện ra ngoài, anh quả thật không có một chút tình cảm với vị hôn thê này,: "Người bạn."

Sau khi Ôn Trạch Vũ nói hai chữ này, cũng không nói gì thêm.

"Ừm, bạn thân em bị thương, em đến thăm cô ấy." Nói xong, giơ bó hoa và cháo thịt nạc trên tay lên.

Ôn Trạch Vũ cảm thấy lúc này Điền Mật có chút khang khác, với dáng vẻ bình thường hay lạnh lùng, có chút kém xa. Nhìn Điền Mật đỏ mặt trong mắt mang theo nụ cười dịu dàng, trong lòng Ôn Trạch Vũ có cảm giác khác thường.

"Đinh —— độ hảo cảm nam chủ +15, độ hảo cảm 15, ký chủ cố gắng lên!"

Ân, trước thêm một điểm đỡ một điểm. Điền Mật nhìn Ôn Trach Vũ cười: "Em vào thăm bạn trước, tối nay em ghé thăm bạn anh Trạch Vũ? Ở phía đối diện đúng không? Phòng 904?"

Ôn Trạch Vũ dừng một chút, vẫn gật đầu.

Thấy Ôn Trạch Vũ gật đầu đồng ý, Điền Mật nhếch môi nở nụ cười, mang theo nụ cười người khác tuyệt đối nhìn không thấy ngây ngốc rời đi.  

  "Đinh --- độ hảo cảm nam chính +5, độ hảo cảm 20. Ký chủ không ngừng cố gắng nha!"

Hài lòng xoay người, thu hồi dáng vẻ tươi cười.

Trở lại thành mỹ nhân băng giá, đẩy cửa vào, không để ý đến Ôn Trạch Vũ sau lưng nữa.

Vừa mở cửa vào đã nhìn thấy một khuôn mặt Dung Dong tươi cười nhìn cô, vẻ mặt vô sỉ. Mái tóc ngắn của cô bù xù, trong miệng ngậm một cái ống hút, dùng răng nhẹ nhàng cắn. Tay áo bệnh nhân xén lên, một bên dài một bên ngắn, đùi phải bó thạch cao bị treo lên, chân trái liên tục run rẩy.

"Ơ ~ cô gái nhỏ, rốt cuộc cũng chịu tới thăm đại gia rồi!"

Không thèm để ý đến câu nói chọc ghẹo của Dung Dong, trực tiếp đi đến giường, cất cháo thịt xong, sau đó cầm bình hoa thủy tinh trên bàn đi vào toilet, vứt hết các hoa héo trong bình đi, rửa bình hoa, thay vào đó là hoa mãn thiên tinh màu tím.

Dung Dong không khách khí ăn hết cháo thịt Điền Mật mang đến, vừa ăn, vừa nhìn Điền Mật trang trí hoa mãn thiên tinh.

Điền Mật quả thực rất đẹp, nhưng chẳng qua bình thường Điền Mật tỏ ra lạnh lùng, giống như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Dung Dong cảm thấy hôm nay Điền Mật có chút không giống mọi khi, tuy rằng gương mặt vẫn lạnh lùng, nhưng cả người hiền hòa hơn rất nhiều. Điền Mật như vậy, càng khiến người ta muốn tiếp cận.

Thật ra Điền Mật không phải người lạnh lùng, ngược lại, cô là người sống với tràn đầy khát vọng, và nhiệt tình. Chẳng qua cô luôn sống trong phòng thí nghiệm, khiến cho cô không thể nào nhiệt tình nổi, đến tận bây giờ, khi cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tiếp xúc với những người khác nhau, mới phát hiện đời người không ai giống nhau cả. Dĩ nhiên tính cách của cô đều thể hiện trên cơ thể. Người lúc này, chính là con người thật của cô, tuy rằng dung nhập cơ thể thành công, tuy nhiên vẫn có chỗ không giống, bởi vì có hệ thống chỉ huy, tất nhiên cô sẽ không bị người khác hoài nghi là không phải nguyên chủ.

Để hoa mạn thiên tinh lên tủ cạnh giường Dung Dong, cũng không mở miệng nói chuyện, chẳng qua cầm lấy cháo thịt của mình, từ từ ăn.

Dung Dong không có kiên nhẫn bằng cô, Điền Mật vừa ngồi xuống, Dung Dong cũng đã ăn xong. Ngồi thẳng người, đến gần mặt Điền Mật, cười cười vẻ mặt nhiều chuyện hiện lên: "Hồi nãy nhìn thấy chồng sắp cưới nhà cậu, cảm thấy vui mừng hạnh phúc không hả?"

Khụ. Điền Mật không kiềm được thiếu chút nữa bị thịt nạc làm nghẹn.

Ngẩng đầu, Điền Mật nhìn Dung Dong, ánh mắt sâu xa, bởi vì mới bị ho mà khuôn mặt có chút dịu dàng, má ửng hồng, Dung Dong liền lật tẩy Điền Mật.

"Chậc chậc chậc, quả nhiên, con gái các người đều trọng sắc khinh bạn."

Rút một tờ khăn giấy lau miệng, có chút khó khăn nói: "Con gái các người? Vậy cậu là cái gì?"

Dung Dong chỉ chỉ bản thân: "Tớ? Đương nhiên là đàn ông!"

Phụt --- Điền Mật cố nén cười, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Dung Dong gật đầu: "Ừ, quả thật có chút giống đàn ông."

Ở lại nói chuyện với Dung Dong một lát, ừ, có thể nói, mặc kệ Dung Dong trêu ghẹo cô?

Sau khi rời bệnh viện, Điền Mật lại đi đến cửa hàng hoa mua bó lily, rồi đi vào bệnh viện.

Đến cửa phòng 904, Điền Mật gõ cửa. Người mở cửa là Ôn Trạch Vũ, hắn nhíu mày, nhân vật nam chính vẫn còn ở đây?

Mở miệng: "Trạch Vũ, để em gặp bạn anh một chút nhé."

Ôn Trạch Vũ nhìn cô, lại nhìn đến hoa trong tay cô, gật đầu, nghiêng người để cô bước vào.

Phòng bệnh rộng hơn một chút, ngoài ra phòng 903 và 904 không có gì khác nhau, chẳng qua chỉ khác người nằm trên giường mà thôi.

Cô đi tới chỗ giường Châu Tử Đồng, nhìn cô ta. Gương mặt nữ chính cũng rất bình thường, trong truyện nói chỗ xinh đẹp nhất của cô chính là mái tóc, bởi vì ngủ suốt hai năm, trở nên khô, chẻ ngọn. Đôi mắt, bởi vì ngủ say nên không nhìn ra tươi sáng cỡ nào. Giọng nói, không cần phải nói. Lúc này Châu Tử Đồng rất tiều tụy, hai năm trước [ĐH năm 2], cũng chính là khi cô hai mươi, bây giờ là hai mươi hai, vậy mà làn da thô ráp giống như người hai bảy hai tám. Cô ta lớn hơn Ôn Trạch Vũ hai tuổi, nhưng thực tế hai người nhìn khác biệt rất lớn. Không biết Ôn Trạch Vũ thích cô ta ở điểm nào?

Nhìn lên tủ trên đầu giường, sau đó quay đầu cười với Ôn Trạch Vũ: "Trạch Vũ bạn anh bị sao vậy?"

Ôn Trạch Vũ nhíu mày, Điền Mật của hôm nay, thật sự không giống hình ảnh trong đầu hắn. Hắn có chút nghi ngờ, chẳng lẽ, hắn nhớ nhầm? Cuối cùng thì đâu mới là bộ dạng của Điền Mật?

"Trạch Vũ?"

"Bị thương ở đầu."

Ôn Trạch Vũ nói chuyện, số chữ giảm dần, với ai hắn cũng làm vậy. Đã đọc cốt truyện tất nhiên Điền Mật không thấy ngại rồi, dù sao, đây cũng là tính cách Ôn Trạch Vũ, lúc nói chuyện với nữ chính cũng vậy thôi.

Cô cũng không có yêu cầu quá cao.

Điền Mật đến gần Châu Tử Đồng, giả vờ quan sát đầu của cô, tỏ vẻ nghi hoặc: "Ồ, tại sao không thấy vết thương trên đầu?"

"Bên trong."

Ách, thật sự quá ngắn gọn, nếu không phải biết nguyên nhân Châu Tử Đồng hôn mê, cô sẽ không hiểu ý Ôn Trạch Vũ vừa nói.

Gật đầu, đã hiểu: "Cô ấy là bạn Trạch Vũ sao? Quen trong đại học?"

Cứ cho là thế đi, quen trong thư viện, hắn gật đầu.

"Người thân của cô ấy đâu? Sao lại không thấy ai?"

"Không tới."

Lúc bị hôn mê, ngoại trừ Châu Tử Đồng, còn có một bạn học nam, nhưng người bạn học này rất may mắn, vừa mới nhấc chân đi, đèn trần liền rớt xuống. Người bạn học nam kia là cô nhi, hơn nữa một nam trước, gặp tai nạn xe qua đời. Lúc trước vì để Châu Tử Đồng có lý do hợp lý để đổi phòng bệnh, hắn cố ý nói với người nhà Châu Tử Đồng là do Châu Tử Đồng đầy người bạn nam kia ra, nên người bạn nam kia mới không bị sao, mà hắn là bạn của người bạn học nam kia, vì vậy, để tỏ lòng cảm ơn, muốn chuyển phòng bệnh cho Châu Tử Đồng, trả tiền thuốc men.

Được rồi, cô thực sự không nghĩ ra đề tài nói chuyện gì liên quan tới nữ chính.

Liếc mắt một cái, đột nhiên nhớ ra: "À, Trạch Vũ, có thể nhờ anh giúp một việc được không?" Điền Mật mang theo ánh mắt cầu khẩn, đôi mắt sáng lấp lánh, thiếu cái là viết lên mặt chữ 'giúp em đi, giúp em đi'.

Ôn Trạch Vũ bị đôi mắt nhỏ của cô làm cho xúc động, từ trong nội tâm muốn chấp nhận. Sau đó giật mình, gật đầu, đồng ý với yêu cầu của Điền Mật.

Điền Mật nhếch môi, lộ ra chút hưng phấn: "Thật tốt quá! Cứ quyết định vậy đi! Tối nay Trạch Vũ đi với em tới buổi tiệc từ thiện nha!"

Quyết định rồi? Đồng ý rồi thì phải? Ách, hình như hắn gật đầu. Khẽ thở dài một cái, hắn cảm thấy hôm nay hắn có chút kì lạ.

Điền Mật đi tới chỗ Ôn Trạch Vũ, dừng lại trước mặt hắn, cô mang giày cao gót, so ra chỉ thấp hơn Ôn Trạch Vũ nửa cái đầu.

Ngước mặt, ghé sát vào khuôn mặt Ôn Trạch Vũ, cô nhẹ hôn lên khóe môi hắn một cái, sau đó liền đỏ mặt.

Đôi mắt cô hết sức trong sáng, nhìn chăm chú Ôn Trạch Vũ: "Cái đó là thưởng cho Trạch Vũ!"

Ôn Trạch Vũ vì nụ hôn kia, hai mắt mở to, khuôn mặt lạnh lùng chậm rãi tan vỡ, hai bên tai đỏ bừng. 

 Hắn muốn nổi giận, nhưng mà hắn phát hiện, hắn không phát giận được.


Hắn, rõ ràng, không ghét nụ hôn này của Điền Mật!

Hắn có chút nghi ngờ, tại sao lại như vậy?

Sau đó tự an ủi mình, nghĩ rằng có lẽ bởi vì Điền Mật là vợ chưa cưới của hắn.

"Đinh --- hảo cảm nam chính +10, độ hảo cảm 30. Kí chủ quá giỏi!"

Điền Mật vẫn nhìn Ôn Trạch Vũ đầy 'Thâm tình', nghe thấy tiếng hệ thống báo, trong lòng vui vẻ gật đầu.

Lùi một bước, kéo ra khoảng cách với Ôn Trạch Vũ: "À, hôm nay lúc 7:30, em ở nhà đợi Trạch Vũ tới đón em?"

Ôn Trạch Vũ hơi do dự, nhưng rốt cuộc cũng gật đầu, đồng ý.

Thoáng cái đã được 30 điểm hảo cảm, lại còn tiếp cận được nam chính, thu hoạch của ngày hôm nay rất lớn nha, Điền Mật cảm thấy rất tốt.

Vì vậy nói lời chia tay với Ôn Trạch Vũ, sau đó rời bệnh viện trở về nhà.

Tiệc từ thiện mà Điền Mật tham dự tối nay diễn ra ở thành phố A do tầng lớp thượng lưu hợp nhau quyên góp, nhưng chẳng qua là tìm cớ giao kết với nhau, ngoại trừ việc đem tờ chi phiếu đi đến bỏ vào rương quyên góp, sau đó trước khi buổi tiệc kết thúc sẽ công bố ai quyên góp bao nhiêu.

Buổi tối bảy giờ, Điền Mật đã chuẩn bị xong, ngồi trong nhà chờ Ôn Trạch Vũ đến đón. Đúng 7:30, Ôn Trạch Vũ đến Điền gia.

Điền Mật mặc một đồ màu đỏ hở lưng, khoe ra dáng người hoàn hảo của cô, làn da trắng mịn nõn nà, một chút hồng hào, chân mang giày cao gót chừng mười cen-ti-mét. Mái tóc đen dài uốn cong lượn song, vén ra sau tai trái, lộ ra bông tai hắc diệu thạch hình tam giác. Cô trang điểm không tính là đậm, chỉ tô khóe mắt màu nâu nhạt, chải mascara để lông mi thêm dày và cong. Trên môi tô màu son đỏ, càng trở nên xinh đẹp mê người. Cô biết rõ, nếu mặc đồ màu trắng, giả trang thành một người trong sáng, có lẽ sẽ để lại nhiều ấn tượng cho Ôn Trạch Vũ.

Nhưng mà, thứ nhất, cô thật sự thích màu đỏ, mà bộ lễ phục này rất hợp ý cô. Thứ hai, cứ cho là cô khiêu khích hắn đi, hắc hắc, dù sao cô cũng không có thời gian, không phải sao? Nói không chừng, nhìn thấy bản thân như thế này, Ôn Trạch Vũ sẽ thích thì sao.

Lúc này, Điền Mật đứng trước cửa Điền gia, cầm bóp da cá sấu trong tay đặt trước bụng, cô sơn móng tay màu hồng nhạt, ngón tay vừa dài lại thon, rất đẹp mắt.

Ôn Trạch Vũ vừa bước xuống xe, đã thấy Điền Mật nhìn hắn cười. Qủa thực Điền Mật rất đẹp, không thể nghi ngờ là khiến hắn có hơi rung động. Con người cũng là một loại động vật, luôn chú ý tới cái đẹp. Ôn Trạch Vũ cũng không ngoại lệ, huống chi, bây giờ cô đã có ba mươi điểm hảo cảm, lúc này Ôn Trạch Vũ không hề ghét Điền Mật. Người ta nói băng sơn cần lửa nóng để tan chảy, như vậy, để tấn công vào tòa băng đá Ôn Trạch Vũ, Điền Mật đồng ý hóa thành ngọn lửa, khỏi cần phải nói, cô, chính là một ngọn lửa đỏ bừng.

Trông thấy ánh mắt Ôn Trạch Vũ cũng đang nhìn mình, Điền Mật lập tức nhếch môi, nụ cười ngây ngô của cô và bộ váy cao quý gợi cảm không hợp chút nào.

Thấy Điền Mật như vậy, Ôn Trạch Vũ liền thấy hơi buồn cười, hắn bắt đầu tin tưởng. Có lẽ, bởi vì hắn chưa từng quan sát Điền Mật, cho nên không biết tính cách của cô.Điền Mật vội vàng bước tới chỗ Ôn Trạch Vũ, bởi vì đuôi váy quá dài, nếu muốn đi nhanh cũng hơi khó khan, khi còn cách Ôn Trạch Vũ một khoảng không xa, đột nhiên Điền Mật ngã chúi về phía trước. Ôn Trạch Vũ giật mình, vội vàng tiến lên phía trước một bước, đỡ được Điền Mật sắp ngã.

Điền Mật dán vào ngực hắn, hắn cảm nhận được vật mềm mại kia rất rõ ràng, Ôn Trạch Vũ ôm cô, hơn nữa váy cô hở lưng, tay Ôn Trạch Vũ, đặt trên lưng cô, tiếp xúc với làn da mịn màng, nhẵn nhụi.

Điền Mật ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này cơ thể Ôn Trạch Vũ cứng ngắc không động đậy, vẻ mặt băng sơn dần rạn nứt, nháy mắt mấy cái, lần này không phải đỏ lỗ tai, mà là khuôn mặt. Trên mặt hắn xuất hiện nhiều hơn hai đóa mây hồng, ánh mắt không hề lạnh lùng. Hắn lập tức dời mắt, không nhìn Điền Mật nữa.

Ôn Trạch Vũ cảm thấy trái tim của mình đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài, hắn vốn có thể đẩy Điền Mật ra, nhưng không biết vì cái gì, trong nội tâm của hắn nói, hắn, không nỡ từ chối cảm xúc kỳ lạ này. Trong phút chốc, hắn cảm thấy, hình như, hắn có một vị hôn thê như vậy. Khá tốt.

Nhưng mà, tiếp theo hắn có chút nghi ngờ, còn cảm xúc hắn dành cho A Đồng là thứ gì đây? Chẳng lẽ không phải tình cảm nam nữ? Có lẽ, bởi vì hắn quá cô đơn? Vì vậy, chỉ cần có người ở bên cạnh hắn, hắn đều nảy sinh ảo giác yêu thích? Giờ phút này, không thể phủ nhận, Ôn Trạch Vũ luôn bình tĩnh, nay không còn nữa.

Cảm thấy người kia cũng không có ý định đẩy mình ra, Điền Mật đứng vững, hai tay đặt trên ngực Ôn Trạch Vũ, nhẹ nhàng đẩy Ôn Trạch Vũ, khuôn mặt xấu hổ, hơi cúi mắt, long mi run rẩy. Sau đó ngước mắt nhìn Ôn Trạch Vũ: "Cũng may Trạch Vũ đỡ em kịp, bằng không khuôn mặt em bị hủy mất~"

"Đinh --- hảo cảm nam chính +20, độ hảo cảm 50! Cho kí chủ 32 cái khen a!"

Điền Mật hơi ngạc hiên, một phát lên hai mươi điểm, cô đã làm gì nhỉ? A..., hóa ra nam chính thích tiếp xúc cơ thể sao? Hay là... Hắc hắc.

Ôn Trạch Vũ gật đầu, không mở miệng. Hắn đã khôi phục bình thường, nhưng trong lòng có bình tĩnh hay chưa, thì chỉ có mình hắn biết.

--- --- ----

Bởi vì cha mẹ Điền đều tham dự, nên xe của bọn họ đều xuất phát cùng một lúc, cha mẹ Điền đi chung một xe, mà Điền Mật, ngồi xe của Ôn Trạch Vũ.

Cha mẹ Điền rất ưng ý người con rể bọn họ đã chọn, thấy hai người tự ý qua lại, tất nhiên cầu còn không được.

Tiệc từ thiện diễn ra ở chỗ sang trọng nhất thành phố A "Khách sạn Đế Hào" (Khụ. Tác giả không nghĩ ra cái tên nào khác đành lấy tên thô tục như vậy). "Khách sạn Đế Hào" là sản nghiệp của cha Điền, cũng là quà cưới cha Điền dành cho Điền Mật.

Lúc đến "Khách sạn Đế Hào", đã gặp không ít thế gia quý tộc. Cha mẹ Điền vào hội trường để quyên góp, cha mẹ Ôn cũng đã đến, vì vậy Điền Mật liền kéo tay Ôn Trạch Vũ, đi theo cha mẹ Điền vào hội trường.

Ôn Trạch Vũ mặc một bộ đồ tây đặc chế (hang theo yêu cầu) màu đen, càng khiến hắn trở nên tuấn tú, tóc cắt gọn gàng, tinh thần hắn tốt hơn bình thường rất nhiều.

Điền Mật kéo hắn, tuy nhiên mặt hắn không lộ biểu tình, chỉ cần không đụng tới người của cô, hắn cũng chỉ có một cảm xúc kia. Nhưng mà, lúc này Điền Mật, có thể nói, khi Điền Mật ở chung với Ôn Trạch Vũ, cả người toát ra vẻ dịu dàng, không còn lạnh lùng như trước kia.

Mà Ôn Trạch Vũ, sau khi tiếp xúc thân mật như vậy với Điền Mật, trong đầu hắn không khỏi hiện lên hình ảnh lưng Điền Mật, rồi cảm giác mềm mại kia. Trong người hắn nóng hơn bình thường rất nhiều.

Hai người đi chung một chỗ, mới nhìn thấy rất xứng đôi.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top