[Muội Thúc/ Nguyên Cố] Đãi ngộ khác biệt của Tiểu Điềm Tân và Nguyên cẩu

Làm nũng

"Lê thúc thúc tại sao một mực chỉ xem văn kiện không nhìn em? Có phải anh không thương Điềm Tân đại bảo bối của anh nữa không?"

Lê Sóc đang xem tài liệu vào buổi trưa nghe vậy dụi dụi mắt, nhìn Triệu Cẩm Tân đứng ở bên cạnh mình mặt đầy điềm đạm đáng yêu, anh mỉm cười hôn lên môi cậu một cái.


"Là Lê thúc thúc không tốt, không xem văn kiện nữa, chỉ nhìn em."

.

"Thanh Bùi tại sao một mực chỉ xem văn kiện không nhìn em? Có phải. . . Ách, có phải anh không thương Dương Dương của anh nữa không?" Lời vừa nói ra khỏi miệng, ngay cả tự Nguyên Dương cũng lúng túng.


Chỉ thấy Cố Thanh Bùi chợt lấy mắt kiếng xuống, trợn to hai mắt mặt đầy khiếp sợ nhìn Nguyên Dương."Em. . . Uống lộn thuốc?"


"Không, là Triệu Cẩm Tân dạy em nói như vậy."


Cố Thanh Bùi nhất thời thở phào nhẹ nhõm."Vậy thì tốt, sau này cũng đừng học bậy theo hắn, dọa chết anh."


Nguyên Dương: ...


Cầu hoan


"Lê thúc thúc, làm tiếp một lần nữa được không? Có được hay không vậy ~~ một lần cuối cùng thôi."


"Thằng nhóc nhà em bày trò vô liêm sỉ. . . Đã vừa mới nói là lần cuối cùng rồi mà." Lê Sóc nằm ở trong ngực Triệu Cẩm Tân, mệt mỏi không chịu nổi nói.


"Ai bảo Lê thúc thúc như vậy mê người? Em bảo đảm lần này thật sự là cuối cùng, có được hay không? Có được hay không vậy ~~ "


"Được được được, chơi xấu nhất chính là em mà." Lê Sóc cười ôm eo Triệu Cẩm Tân đang chuẩn bị nũng nịu, trong ánh mắt đều là cưng chiều.

.

"Thanh Bùi, làm tiếp một lần nữa được không? Em bảo đảm thật sự là một lần cuối cùng."


Cố Thanh Bùi kéo kéo cổ áo sắp rớt tới ngực, có chút tức giận nói: "Không được! Đã vừa nói là lần cuối rồi, em có thể học chút tiết chế hay không hả?"


"Không phải em không tiết chế, là thể lực của anh quá kém mà thôi. Anh gần đây vì công việc còn không chịu tập luyện gì. . ."


"Vậy thì sao? Anh già rồi, thể lực dĩ nhiên không theo kịp em." Cố Thanh Bùi cười lạnh nói.


Nguyên Dương: ...


Ám chỉ đối phương già


"Lê thúc thúc ~ khóe mắt của anh hình như có nếp nhăn?"


Lê Sóc theo bản năng sờ khóe mắt, lúng túng nói: "Có thật không? Thế nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác, dẫu sao cũng già thật rồi. . ."


"Người nào nói?" Triệu Cẩm Tân dùng môi chặn lại lời kế tiếp, thở phì phò nói: "Rõ ràng là bởi vì mấy ngày qua Lê thúc thúc chỉ lo làm thêm giờ không nghỉ ngơi cho khỏe, đó là thân thể anh trừng phạt anh."


"Ha ha. . ."


"Anh còn cười nữa, Cẩm Tân cũng phải trừng phạt anh."


Lê Sóc nghe vậy để xuống tài liệu trong tay, mập mờ sờ lên ngực Triệu Cẩm Tân. " Được, em tới đi."

.

"Thanh Bùi, khóe mắt anh. . ."


Lời cũng còn chưa nói hết Cố Thanh Bùi liền đột nhiên liếc tới, nhàn nhạt nói: "Khóe mắt anh thế nào?"


". . . Không, khóe mắt anh thật xinh đẹp."


Bày tỏ tình yêu


"Lê thúc thúc, em yêu anh."


Cho dù qua bao nhiêu năm, tình yêu không che giấu chút nào của Triệu Cẩm Tân vẫn có thể khiến cho Lê Sóc rung động, giống như ánh mặt trời mùa đông vậy, bao bọc cả người anh trong sự ôn nhu ấm áp, thỏa mãn vô cùng.


"Cẩm Tân, anh cũng yêu em."

.

"Thanh Bùi, em yêu anh."


Cố Thanh Bùi nâng mắt kiếng, thờ ơ nói: "Không phải em lại làm sai chuyện gì đấy chứ ?"


"Không làm sai chuyện gì không thể nói yêu anh sao? !" Nguyên Dương tức giận đè lên lưng ghế của Cố Thanh Bùi, xoay hắn lại. "Nhìn em này! Còn dám nhìn máy vi tính em liền đánh anh."


Cố Thanh Bùi khẽ cười nói: "Em mới vừa nói cái gì?"


"Em nói em yêu anh! !"


"Đây chính là thái độ đối với người yêu của em?"


"..." Nguyên Dương bị sợ lập tức buông ghế của hắn ra.


Cố Thanh Bùi cười ha ha một tiếng, ngưỡng mặt lên hôn lên môi Nguyên Dương."Anh cũng vậy, tiểu tử ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top