Gia chủ đoàn lúc tắm quên mang quần áo
〖 Quần Tú 〗
Tiếng Lý Trình Tú xuyên qua cửa phòng tắm: "Thiệu Quần... Giúp anh lấy, quần áo."
Thiệu Quần không nhịn được trêu chọc anh một chút: "Vợ, em cũng muốn đi vào tắm."
Người ở bên trong càng ngượng ngùng: "Đừng, đừng làm rộn."
Thiệu Quần cũng không dám nháo quá lâu, sợ bức bách con thỏ nhỏ tức giận, hắn bỏ điện thoại xuống đi lấy quần áo cho vợ.
〖 Muội Thúc 〗
Giọng Lê Sóc mang theo nụ cười truyền tới: "Cẩm Tân, giúp anh lấy quần áo lại đây, được không?"
Triệu Cẩm Tân gõ cửa phòng tắm một cái, Lê Sóc mở cửa, nhưng không thấy quần áo đâu chỉ thấy một tấm thân đàn ông trần trụi.
Triệu Cẩm Tân cười tà mị: "Cẩm Tân vẫn chưa tắm, muốn đi vào tắm cùng Lê thúc thúc."
Lê Sóc bất đắc dĩ mở rộng cửa: "Em thiệt là, vào đi."
〖 Lạc Ôn 〗
"Chồng, mang quần áo giúp anh với." Ôn Tiểu Huy hướng ngoài cửa nói.
"Được."
Lạc Nghệ đem quần áo đưa cho Ôn Tiểu Huy, cánh tay thơm ngát từ trong phòng tắm cầm lấy quần áo, còn không đàng hoàng mò mẫm bàn tay của người bên ngoài.
Thanh âm ngọt ngào nũng nịu: "Chồng, mau vào."
"Đây."
〖 Hàn Cố 〗
"Cư Hàn..."
Không đợi Hà Cố nói xong, Tống Cư Hàn đã cầm xong quần áo ngủ của anh đứng ở ngoài cửa chờ.
Thanh âm nghe ngoan ngoãn vô cùng: "Bảo bảo, quần áo ngủ của anh em mang tới rồi nè."
Hà Cố đưa tay ra lấy quần áo, Tống Cư Hàn liền muốn chui vào.
Hà Cố xác nhận hắn sẽ không bị kẹp, đóng cửa lại: "Không thể. Tối hôm qua đã làm."
"Bảo bảo..."
"... Chờ anh ra ngoài rồi làm tiếp."
" Được."
〖 Nguyên Cố 〗
Cố Thanh Bùi thò đầu ra nói: "Nguyên Dương, giúp anh lấy bộ quần áo."
Anh lúc này không đeo kính, bên trong cặp mắt xinh đẹp pha lẫn chút hơi nước, hòa tan mất khí chất tinh anh của anh, làm anh có chút ngây thơ và ôn nhu.
Nguyên Dương nhìn anh trong bụng động một cái, hắn cầm quần áo đi về phía phòng tắm, càng đến gần càng cảm thấy lòng ngứa ngáy.
" Con mẹ nó, Cố Thanh Bùi anh lại câu dẫn em!"
"Nguyên Dương em đừng đi vào theo, anh câu dẫn em gì chứ, á..."
Một phòng điên cuồng.
〖 Lý Giản 〗
Giản Tùy Anh cả người ướt đẫm, nói với người bên ngoài: "Tiểu Ngọc Ngọc, giúp anh lấy quần áo."
" Được, Giản ca." Lý Ngọc vâng lời rất nhanh.
Giản Tùy Anh đột nhiên muốn nhìn một chút dáng vẻ đỏ mặt của nhóc con này.
Vì vậy lúc đưa tay ra ngoài lấy quần áo, hắn dùng ngón tay gãi gãi cằm Lý Ngọc, cho cậu một nụ hôn ướt át: "Cám ơn bảo bối."
Lý Ngọc nhìn ánh mắt hắn, da mặt quả nhiên bốc cháy.
"Giản ca. . . Anh tắm xong rồi thì mau ra đây."
Thấy bộ dạng vợ nhỏ kia của Lý Ngọc, tâm tình Giản Tùy Anh rất cao hứng.
"Được rồi, đợi một chút ca liền đi ra bồi mỹ nhân."
Nhưng mà Giản đại thiếu gia không ý thức được nguy hiểm sau khi rời khỏi đó.
〖 Du Bạch 〗
Du Phong Thành ở trên giường chơi game, Bạch Tân Vũ từ phòng tắm nhô đầu ra: "Du Phong Thành, giúp tiểu gia lấy quần áo lại đây."
Hắn đáp lại vợ một câu: "Em đang chơi game, anh tự đi ra lấy đi."
"Ừm."
Dù sao cũng không phải là chưa nhìn qua, cậu ta còn đang chơi game, hẳn không có chuyện gì. Vì vậy Bạch Tân Vũ dứt khoát đi ra, trắng, mềm, mềm.
Cậu và Du Phong Thành đối mặt, ngượng ngùng trợn to hai mắt: "Mẹ nó ! Du Phong Thành em còn nhìn trộm anh!"
Ánh mắt Du Phong Thành bộc phát thâm thúy, thanh âm cũng trầm thấp mấy phần: "Em đây là nhìn quang minh chính đại."
"Không biết xấu hổ á á... !"
Tiểu Thảo đang kết nối với Du Phong Thành : Du ca, anh đâu rồi?
Du Phong Thành nhanh chóng tắt mạng, sợ âm thanh của vợ mình bị nghe thấy.
Điểm không lên cũng không sao, thượng (lên) vợ là đủ rồi.
〖 Yến Chu 〗
Chu Tường nói vọng ra ngoài cửa: "Minh Tu, anh quên mang quần áo, giúp anh lấy một chút."
Chu Tường nghe được tiếng gõ cửa, anh không nhìn ra phía ngoài, đưa tay muốn cầm quần áo.
Quần áo lại bị người ngoài cửa kéo, không lấy tới.
"Minh Tu?" Chu Tường thò đầu ra ngoài nhìn.
Anh thấy ánh mắt mê người của Yến Minh Tu tràn đầy ngầm mong đợi.
Tim anh không khỏi liền đập nhanh: " Cục cưng, em cũng vào đi."
〖 Chu Đinh 〗
Đinh Tiểu Vĩ tắm xong mới phát hiện mình quên cầm quần áo...
Không đúng, anh ngủ khỏa thân, còn lấy quần áo làm gì.
Vì vậy anh thoải mái đi ra, đụng phải ánh mắt nóng bỏng của Chu Cẩn Hành...
〖 Cung Nhậm 〗
Nhậm Diệc ló đầu ra, còn hướng Cung Ứng Huyền nháy nháy mắt: "Lão Cung, giúp anh lấy quần áo."
" Được."
Một lát sau, Nhậm Diệc còn chưa thấy hắn gõ cửa, vì vậy mở cửa liếc nhìn.
Chỉ thấy Cung Ứng Huyền đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Lão Cung? Không tìm được quần áo ngủ của anh à?"
Cung Ứng Huyền nghiêng đầu không nhìn anh, duỗi tay ra.
"Anh. . . Quần áo của anh, ở đây này."
Cre: xiaozhizhu588
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top