Gia chủ đoàn bị ốm

 Quần Tú


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Trình Tú bị sốt đỏ bừng, làm cho Thiệu Quần rất đau lòng.


"Không sao đâu vợ, chồng ở đây, bác sĩ một lát sẽ trở lại."


Lý Trình Tú khẽ gật đầu, dụi người vào ngực Thiệu Quần: "Chồng. . . Ôm. . ."


Thiệu Quần kích động tự nhủ với hai bàn tay mình Trình Tú đang bị bệnh, mày không thể không phải là người như vậy, sau đó đem người ôm thật chặt vào trong ngực: "Ở đây."


Trà Bôi cùng Chính Chính: "? Hai ngươi có chuyện gì không?"


Lạc Ôn


Ôn Tiểu Huy được mời tham gia một cuộc họp mặt, vì hình tượng, bồ câu nhỏ (biết danh của Tiểu Huy?) có thể nói là không sợ gió rét, mặc mỏng đến gió có thể thổi bay quần áo, Lạc Nghệ khuyên như thế nào cũng không khuyên được. Kết quả ngày hôm sau, bồ câu nhỏ đáng thương liền nằm liệt giường không dậy nổi.


Lạc Nghệ mới vừa muốn mở miệng dạy dỗ Ôn Tiểu Huy, đã nhìn thấy Ôn Tiểu Huy nằm ở trong chăn nhỏ giọng đáng thương, lời muốn nói tất cả đều nuốt trở lại.


Cuối cùng hắn chỉ nhẹ nhàng hôn trán Ôn Tiểu Huy, ôn nhu nói: "Đã uống thuốc, rất nhanh sẽ khỏe, ngoan."


Muội Thúc


Trong thư phòng đột nhiên truyền ra một trận tiếng ho khan, Triệu Cẩm Tân lập tức từ trên ghế salon nhảy xuống, hắn đẩy cửa thư phòng ra, nhìn thấy Lê Sóc đang che miệng ho kịch liệt, Triệu Cẩm Tân vỗ nhẹ lưng Lê Sóc, cho đến khi Lê Sóc ngừng ho. Triệu Cẩm Tân cầm nhiệt kế cho Lê Sóc đo nhiệt độ cơ thể, nhiệt độ cao dọa người.


"Lê thúc thúc, anh bị bệnh, em ôm anh đi phòng ngủ nhé."


Lê Sóc gật đầu một cái, dứt khoát ôm cổ Triệu Cẩm Tân.


"Lê thúc thúc, a, chúng ta ăn trước uống thuốc giảm sốt, sau đó ngủ một giấc." Triệu Cẩm Tân đút Lê Sóc uống thuốc.


Lê Sóc cả người bị Triệu Cẩm Tân dùng chăn đắp lại, chỉ lộ ra cái đầu, dáng vẻ mơ mơ màng màng khiến cho Triệu Cẩm Tân nuốt nước miếng.


( Lê thúc thúc đã bị bệnh còn không quên nuốt nước miếng!)


Nguyên Cố


Cố Thanh Bùi khoảng thời gian này cảm mạo, khẩu vị không tốt, khiến cho Nguyên Dương rất đau lòng. Vì vậy Nguyên Dương thật sớm mua thức ăn về nhà nấu cơm cho Cố Thanh Bùi, sau đó định đến giờ tan sở lại đến đón người về.


Nguyên Dương mới vừa nấu xong thức ăn, liền nhận được điện thoại của công ty Cố Thanh Bùi: "Cố tổng đột nhiên té xỉu! Ngài mau tới đi!"


Nguyên Dương không nói hai lời để điện thoại xuống bỏ lại thức ăn lái xe chạy đi, đến công ty xong liền ôm người đem đi bệnh viện.


Cố Thanh Bùi mơ mơ màng màng tỉnh lại trên giường bệnh, nhìn Nguyên Dương bên cạnh, nhỏ giọng nói nhỏ một câu, Nguyên Dương vừa nghe có động tĩnh liền đứng lên: "Thanh Bùi! ! ! Anh sao rồi? Còn khó chịu không?"


Cố Thanh Bùi lắc đầu một cái.


"Bác sĩ nói anh là thời gian dài làm việc hơn nữa không ăn thứ gì. Anh không phải đã đáp ứng em sẽ không để cho mình bị thương sao."


Cố Thanh Bùi tự biết đuối lý, nhượng bộ nói: "Chồng. . . Anh sai rồi. . . Lần sau sẽ không. . ."


Nguyên Dương:? Đây nếu còn tức giận thì ta không phải là người mà.


Chu Đinh


Chu Cẩn Hành vốn là định ở nhà cùng Đinh Tiểu Vĩ, nhưng đột nhiên công ty gọi điện thoại tới nói có chuyện gấp, Chu Cẩn Hành chỉ có thể để Đinh Tiểu Vĩ cùng bọn nhỏ ở nhà. 


Trước khi đi Chu Cẩn Hành đem tất cả tình huống có thể phát sinh nghĩ một lần sau đó liệt kê ra cho Đinh Tiểu Vĩ xong liền vội vã đi. Hắn ngàn tính vạn toán cũng không nghĩ tới Đinh Tiểu Vĩ sẽ xảy ra bệnh. Mới vừa xử lý xong công chuyện, Chu Cẩn Hành liền nhận được điện thoại của Linh Linh, khóc nói Đinh Tiểu Vĩ té xỉu. Chu Cẩn Hành một bên vừa an ủi Linh Linh vừa lái xe chạy về nhà. Lúc về đến nhà Đinh Tiểu Vĩ đang nằm trên ghế sa lon, đầu đắp khăn lông ướt, há miệng chật vật thở hổn hển. Chu Cẩn Hành bế ngang người đến trên giường, đo nhiệt độ cơ thể, đút thuốc, không lâu sau Đinh Tiểu Vĩ liền tỉnh. Hắn bình thường không thích nũng nịu, nhưng là lúc bị bệnh không tự chủ sẽ lệ thuộc vào Chu Cẩn Hành.

"Tiểu Chu. . . Anh khó chịu. . . em đừng đi. . ."


"Đinh ca, em ở đây, không đi."


Hàn Cố


Tống Cư Hàn bởi vì công việc một đêm không về nhà, một đêm không nhìn thấy Hà Cố, hắn cực kỳ phiền não chạy về nhà, sau đó nhớ tới ở nhà còn có Cố Cố của hắn liền vui vẻ không ít. Tống Cư Hàn mới vừa vào cửa nhà, liền nghe được trong phòng ngủ truyền tới yếu ớt tiếng hô.


"Cư Hàn. . ."


"! ! Bảo bảo anh sao vậy! !"


Hà Cố cười cười: "Anh không sao. . . Chỉ là có chút lên cơn sốt. . ."


Tống Cư Hàn gấp, hắn một đêm không có ở nhà Hà Cố liền bị bệnh, lại đau lòng lại áy náy: "Em gọi bác sĩ tới!"


Hà Cố bắt lại tay Tống Cư Hàn: "Không cần. . . Anh uống thuốc. . . Cư Hàn. . . Em cùng anh ngủ một hồi. . ."


" Được, anh đợi em một chút."


Hà Cố choáng váng đầu, lúc sắp ngất đi  cảm giác được sau lưng bị thứ gì lạnh buốt ôm lấy.


"Đi ngủ, bảo bảo, em ở đây."


Tống Cư Hàn: hạ nhiệt theo phương pháp vật lý.


Yến Chu


Chu Tường ở phim trường ngâm mấy giờ trong nước lạnh, về nhà liền lên cơn sốt. Yến Minh Tu còn chưa về, nhà cũng không có thuốc, Chu Tường chỉ có thể mơ mơ màng màng nằm ở trên giường chờ Yến Minh Tu trở lại.


"Tường ca? ! Anh như thế nào rồi? Còn khó chịu không?" Yến Minh Tu nhận được tin nhắn của Chu Tường liền vội vã chạy về nhà, "Tường ca, tới, uống thuốc nào."


Chu Tường ngoan ngoãn uống thuốc, cả người tựa vào trên người Yến Minh Tu.


Yến Minh Tu ôm người vào trong ngực trấn an nói: "Đi ngủ, rất nhanh sẽ khỏe lại."


Yến Minh Tu: Sau này vẫn phải thay Tường ca kiểm định kịch bản một chút.


Lý Giản


Lý Ngọc có trận đấu bóng rổ, Giản Tùy Anh tan việc quần áo đều chưa thay liền chạy tới xem so tài.


"Tiểu lý tử! Ca ở chỗ này đây! Đánh tốt nhé!" Giản Tùy Anh vẫy tay hô hào.


Lý Ngọc quay đầu nhìn Giản Tùy Anh, cảm giác mình lập tức liền tràn đầy hăng hái.


Không có gì nghi ngờ, đội của Lý Ngọc thắng lợi áp đảo.


"Thật là đẹp trai a Tiểu lý tử, không hổ là người của anh." Giản Tùy Anh vỗ vỗ vai Lý Ngọc, "Có chút lạnh, về nhà đi."


"Giản ca, mặt anh sao lại đỏ như vậy?" Lý Ngọc lấy tay sờ mặt Giản Tùy Anh một cái, "Đang mùa hè, lạnh gì chứ?"


Lý Ngọc lại sờ bản thân: "Giản ca, anh lên cơn sốt rồi."


"A? Không thể nào, anh chỉ xem thi đấu một tý, không đến nỗi đi."


Trở về nhà, Giản Tùy Anh mơ mơ màng màng đầu tựa vào trên giường hanh hanh tức tức.


Lý Ngọc giúp Giản Tùy Anh thay quần áo xong, nhét người vào trong chăn, đút thuốc hạ sốt, sau đó cũng chui vào chăn.


Giản Tùy Anh theo bản năng rúc vào trong ngực Lý Ngọc, cuối cùng cả người lấy tư thế được bảo vệ ở trong ngực Lý Ngọc trầm trầm ngủ.


Lý Ngọc: Ai có thể chịu nổi đây?


Du Bạch


Bạch Tân Vũ khi không kéo Du Phong Thành so tài một chút ai chịu lạnh giỏi hơn. Vì vậy đang mùa đông hai người cởi trần đi ra ngoài chạy bộ.


Cuối cùng Tiểu Bạch công chúa quả thực chịu lạnh không được, nhận thua.


Du Phong Thành đem áo khoác chuẩn bị trước bọc trên người Bạch Tân Vũ thật chặt: "Cũng biết anh sẽ lạnh mà."


Bạch Tân Vũ hắt hơi một cái: " Trời, tôi rốt cuộc tại sao tự mình chuốc lấy khổ chứ, ách xì!"


Bạch Tân Vũ ở nhà ấm áp nửa ngày, vẫn thấy rất lạnh.


"Du Phong Thành, anh tại sao thấy lạnh như vậy? Sẽ không bị cảm chứ ?"


Du Phong Thành sờ sờ trán Bạch Tân Vũ: "Hơi nóng." Vừa nói liền bế Bạch Tân Vũ lên.


"Uống thuốc đi" Du Phong Thành bưng nước đi tới mép giường, "Anh đã phục chưa, lần sau còn muốn so tài với em nữa không."


Bạch Tân Vũ nói nhỏ hai tiếng, xoay người không để ý tới Du Phong Thành.


"Tại sao không để ý tới em, thuốc anh còn chưa uống đấy nhé."


"Em khi dễ anh. . . Ô ô ô. . ." Bạch Tân Vũ vừa nói vừa khóc.


Du Phong Thành nhất thời liền hoảng hốt, ôm người lên, vỗ nhè nhẹ lưng Bạch Tân Vũ, nhỏ giọng dụ dỗ nói: "Em sai rồi vợ ơi, lần sau sẽ không thế nữa."


Du Phong Thành: Tự mình đào hố tự mình nhảy.


Cung Nhậm


Hai người dày vò hơn nửa đêm, Nhậm Diệc tỉnh dậy cảm thấy mình không ổn lắm.


"Lão Cung, anh thật giống như. . . lên cơn sốt." Nhậm Diệc tê liệt ở trên giường, sờ trán mình một cái.


"Chuyện gì xảy ra?" Cung Ứng Huyền dùng gò má cọ cọ trán Nhậm Diệc, "Làm sao lại lên cơn sốt chứ ?"


Nhậm Diệc nghĩ lại tất cả chuyện mình đã làm trong vòng một tuần, chuyện duy nhất có thể đưa đến kết quả này chỉ có tối ngày hôm qua ở phòng tắm làm không có đóng cửa bị gió thổi lạnh.


"Cung Ứng Huyền, đều do em, vào phòng tắm sau tại sao không đóng cửa." Nhậm Diệc giả bộ tức giận.


Cung Ứng Huyền mím môi một cái: "Em, em quá kích động, liền, liền quên."


Nhậm Diệc nhìn bộ dạng ủy khuất của Cung Ứng Huyền, không nhịn được cười ra tiếng.


"Cười cái gì?" Cung Ứng Huyền bĩu môi.


"Rõ ràng là anh bị bệnh, em còn ủy khuất, đi nhanh lấy thuốc cho anh đi, anh nếu là sốt hỏng, em coi như mất người yêu."


Cung Ứng Huyền vừa nghe, xoát tựu nhảy, đi ra khỏi phòng lấy thuốc.


Nhậm Diệc uống thuốc xong, thật sự là khó chịu, cũng không có lòng rỗi rảnh chọc Cung Ứng Huyền, chỉ nói một câu: "Chồng. . . Cùng anh ngủ một lát. . ."


Cung Ứng Huyền: Lần sau nhất định nhớ đóng cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top