Bị bắt gặp sau khi "làm" xong
Quần Tú
Thiệu Quần kéo Lý Trình Tú ở trong phòng làm việc làm một lần, kết quả mới vừa kết thúc thì có người đẩy cửa đi vào.
Giản Tùy Anh: "Thiệu Quần, tôi tới nói với cậu chuyện lần trước... . . . Ách!"
Giản Tùy Anh: "Hai ngươi, mới vừa kết thúc à?"
Giản Tùy Anh vỗ vai Thiệu Quần: "Cậu thật hoang dã nha."
Lý Trình Tú cúi đầu xuống, cả mặt đều đỏ.
Lý Trình Tú: "Thiệu Quần. . . . . Đã nói, không muốn, ở chỗ này..."
Thiệu Quần đẩy Giản Tùy Anh ra ngoài: "Tùy Anh, cậu đi trước đi, chờ lát nữa tôi tới công ty cậu tìm cậu."
Sau đó "Bành" một tiếng đóng cửa lại.
Giản Tùy Anh: "... . . . ."
Thiệu Quần: "Vợ, anh tức giận sao?"
Mặt Lý Trình Tú vẫn rất đỏ: "... . Không có."
Thiệu Quần hôn Lý Trình Tú một cái: "Không tức giận là được."
Lý Trình Tú: "Bị người khác thấy, có thể không tốt lắm, sau này đừng... ″ đừng làm ở chỗ này.
Lời còn chưa nói hết, Thiệu Quần: "Vậy sau này em sẽ khóa cửa."
Ngoài cửa Giản Tùy Anh nhìn phòng làm việc, liếm liếm đầu lưỡi, ngay sau đó gọi điện thoại.
Giản Tùy Anh: "Lý Ngọc, chờ lát nữa tới phòng làm việc của Giản ca, chúng ta có thể... Hắc hắc."
Lý Giản
Giản Tùy Anh và Lý Ngọc mới vừa kết thúc, nắm cửa phòng làm việc liền động.
Giản Tùy Anh nghĩ đến một màn bắt gặp Thiệu Quần và Lý Trình Tú kia, có chút hoảng hốt: "Lý Ngọc, em đừng bảo em không khóa cửa nhé?"
Lý Ngọc cũng sững sờ: "Hình như..."
Cửa bị mở ra.
Lý Ngọc: "... Không có."
Ngoài cửa Thiệu Quần, Bạch Tân Vũ, Du Phong Thành mặt đầy sợ hãi.
Thiệu Quần: "Tùy Anh à, nếu không chúng ta ngày mai hãy bàn? Giờ này cũng không phải lúc."
Thiệu Quần: "Hừm, hóa ra cậu vội vội vàng vàng trở về công ty là vì chuyện này."
Giản Tùy Anh bị nhiều người như vậy bắt gặp, có chút mất thể diện: "Mấy người sao lại lên đây cùng nhau?"
Bạch Tân Vũ: "... Chuyện này không phải là gặp nhau ở dưới lầu sao, thì cùng đi lên thôi."
Bạch Tân Vũ lầm bầm: "Ai mà biết anh đang. . . . ."
Du Phong Thành thật giống như nghĩ tới điều gì, hắn nhìn bộ dạng này của Giản Tùy Anh, kinh ngạc: "Giản ca, anh..."
Bạch Tân Vũ cũng đột nhiên kịp phản ứng: "Đệt! Anh! Anh nằm dưới á!"
Thiệu Quần mới vừa đi ra lại lộn trở về, từ trên xuống dưới đánh giá Giản Tùy Anh: "Hắc! Thật sự luôn."
Giản Tùy Anh: "... . ."
Bạch Tân Vũ hướng Lý Ngọc giơ ngón tay cái lên: "Được lắm chị dâu, anh tôi cũng dám áp!"
Giản Tùy Anh: "Ba người cút ra ngoài!"
Giản Tùy Anh: "Lý Ngọc! Em xong rồi!"
Lý Ngọc nhìn lỗ tai Giản Tùy Anh đều đỏ: "Giản ca, anh xấu hổ à?"
Giản Tùy Anh sờ lỗ tai đang bốc cháy một cái: "Đệt!"
Du Bạch
Hai người mới vừa ở trong ký túc xá của Du Phong Thành làm xong, cửa liền bị đẩy ra.
Bạch Tân Vũ: "Đệt!"
Du Phong Thành: "Đệt! Cái mông vợ tôi!"
Tiểu Thảo: "Du ca. . . . . Đệt! Lại nữa!"
Tiểu Thảo khóc không ra nước mắt: "Hai ngươi ở trong ký túc xá... . Ngược lại phải nhớ khóa cửa chứ."
Bạch Tân Vũ: "Tiểu Thảo? Lại là cậu à?"
Du Phong Thành: "Hứ, sao mỗi lần đều là cậu chứ ? Tiện nghi của vợ tôi đều bị cậu chiếm hết."
Tiểu Thảo: "Hai người đúng là đều không biết xấu hổ."
Hàn Cố
Tống Cư Hàn ở hậu đài cùng Hà Cố mới vừa kết thúc, Nhậm Diệc và Cung Ứng Huyền liền đi vào.
Nhậm Diệc: "... . . ."
Cung Ứng Huyền: "... . . . ."
Từ sau sự kiện lần trước, Tống Cư Hàn đối với hai người bọn họ hết sức tín nhiệm. Khi Tống gia có sự kiện gì lớn cần Tống Cư Hàn xuất hiện, đều mời Nhậm Diệc và Cung Ứng Huyền tới. Nhưng hai người bọn họ cũng không nghĩ tới, đẩy cửa một cái đã thấy tình cảnh như vậy.
Tống Cư Hàn không cảm thấy có chuyện gì, tay xoa eo Hà Cố, nhẹ giọng hỏi anh: "Cục cưng? Đau không?"
Hà Cố có chút ngượng ngùng, không đáp lời hắn, ngẩng đầu nói: "Đội trưởng Nhậm, cảnh sát Cung, lần này lại phiền toái hai người rồi."
Nhậm Diệc: "Không sao. Kia. . . . Chúng tôi đi ra ngoài trước."
Chờ hai người đi ra ngoài, Hà Cố bất đắc dĩ nói: "Cư Hàn, sao em cứ luôn như vậy?"
Tống Cư Hàn nũng nịu: "Cục cưng ~ "
Tống Cư Hàn: "Bọn họ cũng không ngại mà."
Hà Cố: "... . Đây là điểm chính?"
Tống Cư Hàn: "Ừm? Chẳng lẽ anh ngại?"
Tống Cư Hàn: "Vậy chúng ta có thể luyện tập thêm mấy lần, như vậy thì sẽ không ngại nữa."
Sau đó, lại... . .
Yến Chu
Hai người mới vừa kết thúc ở phòng đạo cụ, Tống Cư Hàn đẩy cửa đi vào, phía sau còn có Hà Cố.
Hà Cố lúng túng quay đầu, Tống Cư Hàn ngược lại không có biểu cảm gì. Dẫu sao hắn và Hà Cố cũng hay chơi như vậy...
Chu Tường có chút ngượng ngùng, cùng Hà Cố đi ra ngoài. Mới vừa đóng cửa lại, bên trong liền truyền tới âm thanh.
Yến Minh Tu: "Anh và Hà Cố có phải cũng từng chơi thế này?"
Tống Cư Hàn: "Đúng vậy, thường xuyên."
Hà Cố: "... ... . ."
Chu Tường: "... ... . ."
Nguyên Cố
Hai người mới vừa làm xong ở phòng làm việc của Cố Thanh Bùi, cửa liền bị đẩy ra.
Vương Tấn: "... . . . ."
Nguyên Dương lập tức nhìn Cố Thanh Bùi một chút.
Nội tâm Nguyên Dương: Vẫn may quần áo đều đã mặc, nếu không há chẳng phải là bị Vương Tấn thấy!
Cố Thanh Bùi mặt không lộ vẻ sơ hở nào để tấn công, mỉm cười: "Vương ca, ngồi bên này."
Nguyên Dương: "Hôm nay Vương tổng lại có chuyện gì?"
Vương Tấn: "Tôi tới bàn chuyện với Thanh Bùi."
Nguyên Dương: "Ừm. Vậy ngài tới thật không phải lúc rồi."
Vương Tấn: "... . . . ."
Cố Thanh Bùi trừng Nguyên Dương một cái, tỏ ý hắn không cần lên tiếng.
Nguyên Dương hừ một tiếng quay đầu lại.
Nguyên Dương nhỏ giọng thầm thì: "Bị Vương Tấn thấy cũng rất tốt, cho hắn nhìn một chút, Cố Thanh Bùi bây giờ là vợ của Nguyên Dương tôi."
Muội Thúc
Triệu Cẩm Tân luôn thích đến đủ loại nơi chốn khác nhau, không phải, hắn mới vừa "đến" ở trong nhà vệ sinh có một lần. Kết quả, bọn họ mới vừa kết thúc, kéo cửa ra, liền gặp một người quen.
Ôn Tiểu Huy: "Lê đại ca, thật tình cờ... Triệu Cẩm Tân?"
Ôn Tiểu Huy lộ ra nụ cười ma mãnh: "Ừm? Hai người mới vừa rồi ở đó..."
Lê Sóc lúng túng quay đầu, Triệu Cẩm Tân rất thản nhiên: "Đúng vậy."
Ôn Tiểu Huy: "Ừm ~ Vậy hai người tiếp tục đi, Lạc Nghệ còn đang chờ em ở cửa."
Ôn Tiểu Huy cười hì hì nói với Triệu Cẩm Tân: "Phục vụ Lê đại ca của tôi cho tốt đó~ "
Chờ Ôn Tiểu Huy đi rồi, Triệu Cẩm Tân lại kéo Lê Sóc đi vào trong phòng ngăn cách: "Tiểu Huy bảo em phải phục vụ anh cho tốt, vậy chúng ta lại tới... ."
Ôn Tiểu Huy lặng lẽ quay trở lại, thấy hai người bọn họ vào phòng ngăn, cậu cười trộm dán lỗ tai vào trên vách.
Ôn Tiểu Huy càng nghe càng thấy không đúng: "Thanh âm này sao giống như Lê đại ca... "
Lạc Ôn
Hai người mới vừa ở trong phòng bếp của tiệm bánh kết thúc, La Duệ liền đi vào.
La Duệ: "Tiểu Huy! Cậu tới rồi! Hôm nay cậu muốn ăn... gì... "
La Duệ: "Đệt! Hai ngươi ĐM làm ở trong tiệm bánh của tớ á?"
Ôn Tiểu Huy: "Hắc hắc, cái này không. . . . . kích thích sao?"
La Duệ: "... Rất kích thích."
Ôn Tiểu Huy: "Không sao, lần sau cậu và Tần Tử Giao đến chỗ tớ chơi là được."
Lạc Nghệ: " Ừ. Sau đó hai người vừa xong chúng tôi sẽ đi vào."
La Duệ: "... ... . ."
Chu Đinh
Hai người như bình thường ở trong phòng làm một trận, điểm duy nhất không tốt chính là quên khóa cửa.
Không may, Linh Linh đi vào.
Đinh Tiểu Vĩ: "... ..."
Để cho trẻ con thấy cái này không tốt lắm!
Linh Linh: "Ba, chú Chu sao lại nằm trên người ba?"
Đinh Tiểu Vĩ: "... . A, bởi vì... . ."
Chu Cẩn Hành: "Bởi vì chú và ba đang chơi cưỡi ngựa."
Linh Linh: "Ừm! Con cũng muốn chơi!"
Chu Cẩn Hành: " Được, nhưng trước hết phải để cho ba con mặc quần áo vào đã."
Cung Nhậm
Cung Ứng Huyền rất cẩn thận, hắn sẽ không quên bất kỳ chuyện gì.
Ví dụ như... khóa cửa!
Cre: twilight33614
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top