Trổ hoa-Bộ Phi Yên

Chương 1

Tháng sáu, bầu trời phương nam ẩm ướt và oi bức. Ánh nắng mặt trời ban trưa tận tình đem hết năng lượng của nó phát huy, bên cạnh là con chó Đại hoàng đang nằm ườn dưới bóng râm, cái lưỡi dài thè ra ngoài nửa sống nửa chết.

Kiều Khả, mười sáu tuổi, mặc váy bông trắng, một mình đứng ở đầu ngõ, dưới tán cây hòe già, nhìn những đám mây trắng uốn lượn trên bầu trời đến mất hồn. Mồ hôi thấm ướt khuôn mặt của cô gái trẻ, từng túm tóc thật dài dính bết trên mặt.

Kiều Khả nâng cánh tay mảnh mai hơi xương xương lên lau đi mồ hôi trên trán, cô bé nhìn về phía con hẻm nhỏ sâu hun hút, tịch mịch. Nơi đó là nhà của cô và Hình Gia.

Bọn họ là hàng xóm, Hình Gia sinh trước cô hai năm, hai nhà chỉ cách nhau một bức tường.

"Lang kỵ trúc mã lai

Nhiễu sàng lộng thanh mai

Đồng cư Trường Can lý

Lưỡng tiểu vô hiềm sai."

Dùng mấy câu trong bài "Trường Can hành" của Lý Bạch để hình dung về bọn họ là thích hợp nhất.

(* Dịch thơ – Trần Trọng San

Chàng cưỡi ngựa tre đến

Quanh giường tung trái mai

Trường Can cùng chung xóm

Cả hai đều thơ ngây)

Hai tuổi, cô và anh từng cùng tắm chung trong một chậu tắm.

Ba tuổi, cô và anh từng ngủ chung trên một chiếc giường.

Bốn tuổi, cô và anh cùng ăn chung một chén cơm.

Năm tuổi. cô và anh cùng học chung một nhà trẻ.

Đến khi Kiều Khả bảy tuổi, cô và Hình Gia cùng đi học chung một trường.

"Không phải là cùng xem một tấm hình thôi sao? Sao phải để ý như vậy?"

Kiều Khả nhỏ giọng nói thầm, nhưng lại nghĩ lại, nếu để cho cha mẹ của Hình Gia biết thời gian gần đây anh lại học đòi yêu sớm, còn lớn gan dẫn bạn nữ về nhà. Không lột da anh ta mới là lạ.

Nghĩ như vậy, Kiều Khả lại cẩn thận đứng lên, giống như chú chó cảnh sát nhìn chằm chằm vào những người đi đường đang qua lại, chỉ sợ bỏ sót mất.

Ánh nắng mặt trời chiếu lên con đường sáng loáng, giống như từng giọt thủy ngân trút xuống từ nền trời, lớp nhựa đường bị ánh mặt trời nướng đến hòa tan thành một bãi chất lỏng màu đen sềnh sệch như màu than. Xen lẫn với mùi mồ hôi ôi nồng và mùi cháy khó chịu trong không khí.

Kiều Khả trừng trừng hai mắt, trông dữ tợn, vì nhìn lâu, mắt vừa đau lại vừa xót, nước mắt gần như muốn chảy tràn ra ngoài.

Cô đột nhiên không hiểu mình vất vả như vậy rốt cuộc là vì điều gì? Chịu đủ mọi khổ sở hà tất chỉ vì một thanh chocolate của con người đang ghét đó?

Ánh mặt trời lóe sáng làm cô có hơi hoảng hốt, đôi mắt dần dần mở không ra, chỉ cảm thấy có một thứ gì đó từ đáy lòng từng chút từng chút lan rộng, giống như từng gợn sóng ngầm sôi sục dưới lòng đất, chậm rãi cuộn trào, dâng lên.

Tâm trạng của cô đột nhiên trở nên ảm đạm.

"Nè, nhóc, mệt em rồi." Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng, làm Kiều Khả sợ tới mức giật mình. Quay đầu nhìn lại, thì ra là Hình Gia, đứng bên cạnh anh ta là cô bạn gái xinh đẹp động lòng người, Ôn Nhã.

Ôn Nhã, Ôn Nhã, người cũng như tên. Rất dịu dàng, là một cô gái lịch sự thanh tao, tóc thật dài mềm mại xõa xuống trên vai, đen nhánh óng ánh. Đôi môi nhỏ nhắn, non mềm tươi tắn, giống như thạch trái cây vừa được làm lạnh.

Một cô gái như vậy, đứng chung một chỗ cùng với Hình Gia đẹp trai tựa như ánh mặt trời, nhìn như thế nào cũng thấy là một đôi kim đồng ngọc nữ, đứng bên cạnh nhau cùng làm nổi bật cho nhau.

Kiều Khả cúi đầu, nhìn lại ngón chân lộ ra ngoài đôi giày sandal của mình. Mỗi lần nhìn thấy Ôn Nhã, cô luôn luôn tự động mất đi khả năng ngôn ngữ của mình.

"Được rồi, biết em vất vả rồi, để anh mua cho em hai thanh Dove, cộng thêm một ly kem dâu em thích, thế nào? Đủ thành ý rồi chứ." Hình Gia cười hì hì sờ sờ cằm Kiều Khả, đây là hành động quen thuộc của anh ta.

"Cũng được." Kiều Khả nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

"Vậy em về nhà trước, anh đưa Ôn Nhã trở về, sau đó đến nhà tìm em." Hình Gia phóng lên chiếc xe bị tróc một ít sơn của mình, Ôn Nhã ngồi lên phía sau xe, dáng vẻ trông rất thùy mị, đôi tay trắng nõn, nhỏ bé nhẹ nhàng đặt ở hai bên hông của Hình Gia.

Kiều Khả hít mũi, vị trí đó trước đây là của riêng cô. Cô đi xe đạp không được giỏi, mỗi ngày Hình Gia đều chở cô đi học, dù mưa hay gió cũng như nhau. Lúc mặt trời đốt nóng hừng hực, cơ thể nhỏ bé của cô núp dưới cái bóng cao lớn của Hình Gia. Lúc trời mưa thì cô vì anh mà bung dù, một cây dù nhỏ không dủ cho hai người che, Hình Gia nói với cô, nhóc con, kệ anh, em che cho mình được rồi.

Năm tháng như nước chảy, những gì tươi đẹp rực rỡ lại giống như một đóa hoa, cứ như vậy trôi theo dòng sông của thời gian, nhẹ nhàng lướt qua và không bao giờ trở lại.

"Nè, nhóc con, mau trở về đi, bên ngoài trời nóng, coi chừng bị cảm nắng đó." Hình Gia quay đầu nhìn cô, căn dặn tỉ mỉ.

"Ừm, em biết rồi." Kiều Khả gượng cười, xoay người đi về nhà.

"Anh tốt Kiều Khả ghê ." Là giọng nói của Ôn Nhã.

"Đương nhiên, bọn anh cùng lớn lên từ nhỏ, cô ấy cũng giống như em gái của anh vậy." Giọng nói của Hình Gia càng ngày càng xa.

Kiều Khả đột nhiên cảm thấy hai mắt nhoi nhói, mũi cũng ê buốt. Cô ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời bỏng rát, thì ra là ánh mặt trời quá chói mắt, sẽ làm cho người ta rơi nước mắt.

Nhà trệt không có nhà vệ sinh riêng, cô đến phòng bếp rửa mặt, sau đó trở lại căn phòng nhỏ của mình định ngủ một giấc. Trở lại phòng cô lại không buồn ngủ, suy nghĩ một chút, cô lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ từ trong túi, mở ngăn tủ đầu giường. Sau đó cẩn thận cầm lấy một cuốn album ảnh.

Đó là một cuốn album cũ, bìa đã ố vàng, vừa nhìn đã biết là nó đã cách nay rất nhiều năm.

Kiều Khả thận trọng mở nó ra, từng trang từng trang một, xem một cách chăm chú. Trong đó đều là ảnh chụp của cô và Hình Gia.

Những ngày chim oanh bay lượn, cỏ mọc cao cao, những ngày hoa đào dần nở, những ngày gió thổi đến lá ngô đồng chuyển vàng, những ngày hoa mai kiêu ngạo nở trong sương lạnh.

Kiều Khả và Hình Gia đã cùng nhau trải qua quãng thời gian ấu thơ ngây ngô lãng mạn, tuổi thiếu niên rực rỡ, tất cả đều biến thành những mảnh vỡ của thời gian, trở thành một câu chuyện cũ, phủ lên một lớp bụi vàng được lưu giữ trong cuốn album nho nhỏ giữa trời đất này.

Họ cùng nhau leo cây, Kiều Khả leo lên cây rồi lại không xuống được, bị dọa đến phát khóc. Họ cùng nhau cắt tóc, Hình Gia muốn cắt thành một cái đầu trọc nhẵn bóng, thợ cắt tóc là một người mới, nên khiến cho cái đầu của Hình Gia dán đầy băng keo cá nhân. Trường học tổ chức đi dã ngoại, Hình Gia đem con cóc bỏ vào trong ba lô của Kiều Khả.

Kiều Khả thở dài, cô chỉ nhớ lại một chút, nhưng ký ức lại giống như những con mãnh thú lại tựa như lũ lụt (* ví như những tai họa ghê gớm) cuộn trào mãnh liệt, không thể chống đỡ.

"Anh tốt với Kiều Khả ghê."

"Đương nhiên, bọn anh cùng lớn lên từ nhỏ, cô ấy cũng giống như em gái của anh vậy."

Chỉ là em gái thôi sao?

Kiều Khả cảm thấy khó chịu vì những lời này, nhưng cô cũng không thể nói tại sao mình lại như vậy. Từ nhỏ đến lớn bọn họ đều cãi nhau ầm ĩ như thế, chưa từng phát hiện có gì không ổn.

Hình Gia từ nhỏ đã được các bạn nữ hâm mộ, bình thường cô không thể tránh khỏi việc thay anh nhận thư tình của các nữ sinh gửi cho. Hình Gia luôn giữ mình trong sạch, là chàng trai luôn đối xử hào phóng, rộng lượng với mọi người. Luôn tự mình đem những bức thư tình còn nguyên trả tận tay các nữ sinh, mỉm cười nói xin lỗi. Sau đó, dùng giọng nói dự dằn, rống lên tức giận với cô, cảnh cáo cô về sau không cho cô được nhận những thứ như thế này nữa.

Khi đó anh hung dữ như vậy, cô cũng không giận, bây giờ thì tại vì sao?

Mũi cô lại chua xót, dần dần mắt mở không ra, cứ như vậy, cô ôm quyển album, nước mắt vòng quanh hàng mi, Kiều Khả thiếp đi.

Cộc cộc cộc, một tràng tiếng gõ cửa đánh thức Kiều Khả đang say ngủ. Cô mở mắt ra nhìn, thì ra là Hình Gia đang gõ vào cửa kính.

Cô mở cánh cửa sổ nhỏ, Hình Gia đeo một cái túi xách khom lưng nhảy vào.

"Nhóc con, chocolate và kem của em. Anh còn mua cho em cá mực sợi, còn có bắp rang. . ." Hình Gia từ trong túi lôi ra một loạt các món ăn ngon, ngã đầu nằm xuống trên giường Kiều Khả.

Kiều Khả nhìn những thứ đồ ăn vặt ngon lành được bày ra kia, đột nhiên không có cảm giác ngon miệng. Mệt mỏi nói: "Em không muốn ăn, anh đem đi đi."

"Sao vậy? Sắc mặt em xấu quá, trúng nắng à, bị cảm rồi sao?" Hình Gia thoáng cái thay đổi sắc mặt, đem bàn tay to lớn của mình áp lên trán Kiều Khả.

"Không có, em không sao." Kiều Khả không được tự nhiên, quay mặt sang chỗ khác.

Hình Gia nghi ngờ nhìn cô, hôm nay Kiều Khả trông rất lạ.

"Nhóc con, có phải là có ai bắt nạt em phải không? Nói với anh nào, để xem anh dạy dỗ hắn." Hình Gia hung hăng xăn tay áo.

Kiều Khả nhìn thấy trên tay anh có một vết sẹo đã hơi mờ, đó là lúc cô mười bốn tuổi, anh vì bảo vệ cô mà đã đánh nhau với mấy tên cô đồ ở trường học gần đó.

Đó là vào một mùa đông, một dao đó chém rất sâu, dòng máu đỏ tươi, nóng hổi từ trong da thịt anh theo miệng vết thương chảy ra. Hình Gia vẫn không chịu thua, đứng ở phía trước che chở cho cô, không chút sợ hãi. Giống như một ngọn núi, vững vàng và uy nghi.

Trái tim lại vì thế mà đau đớn.

Kiều Khả không lên tiếng, nằm trở lại giường quay lưng về phía anh. Cô không dám nói lời nào, chỉ sợ vừa mở miệng, anh sẽ nghe thấy trong giọng nói của cô phảng phất một nỗi bi thương.

Hình Gia gãi gãi đầu, đem túi đồ ăn vặt trên giường đặt lại trên chiếc bàn học bằng gỗ gụ của Kiều Khả. Anh biết khi Kiều Khả làm bài tập hay đọc tiểu thuyết đều phải ăn quà vặt.

"Nhóc con, không có việc gì anh đi đây."

"Hình Gia, anh thi vào đại học nào?" Kiều Khả đột nhiên hỏi, Hình Gia đang học cấp ba, mấy ngày nữa sẽ phải thi tốt nghiệp trung học.

Hình Gia ngồi trở lại giường, áp sát lại gần Kiều Khả cười ha ha: "Anh còn tưởng là chuyện gì. Thì ra là vì chuyện này hả, em chắc chắn là không nỡ rời xa anh phải không? Nhóc con, anh muốn đến Bắc Kinh, sau này em cũng đến đó đi."

"Tại sao em lại muốn tới đó chứ?" Kiều Khả tức giận nhìn anh.

"Nói nhảm! Em không đi thì anh làm sao mà chăm sóc cho em được hả?" Giọng nói của Hình Gia ngay lập tức đề cao đến quãng tám, nhìn cô không tin được.

Kiều Khả nhìn khuy áo ngủ của mình, buồn buồn nói: "Không phải anh còn phải chăm sóc Ôn Nhã nữa sao? Hai người thi cùng một trường nhỉ." Nghe được câu này, Hình Gia thở dài thật sâu, nghiêng người, dựa vào chiếc giường nhỏ của Kiều Khả.

"Anh vì chuyện này mà cảm thấy phiền đây này, Ôn Nhã không thích đi Bắc Kinh, cô ấy lo sẽ mắc bệnh vì hít phải khói bụi ô nhiễm nơi đó."

"Cô ấy thích nơi nào?" Kiều Khả giương mắt lên nhìn anh, cô phát hiện cằm của Hình Gia lún phún râu, màu hơi xanh xanh.

"Cô ấy thích Thượng Hải, muốn đến đó học luật. Nhưng anh thích Bắc Kinh, nhóc con, em biết không, từ nhỏ anh đã có một loại tình cảm gắn bó với Bắc Kinh.

Kiều Khả gật đầu, từ năm nhất tiểu học Hình Gia đã quyết tâm thi đậu vào đại học Thanh Hoa, có thể bước vào cổng trường đại học Thanh Hoa chính là ước mơ cả đời của anh.

"Vậy anh cố gắng khuyên cô ấy xem, nếu cô ấy thật sự thích anh, thì cô ấy sẽ nhượng bộ thôi."

Hình Gia cười cười, đưa tay sờ sờ cằm Kiều Khả.

"Nhóc con, em không hiểu. Bản thân mỗi người đều có một điều gì đó để quan tâm và một giấc mơ, có một vài thứ không có cách nào nhượng bộ được. Giống như em không thích ăn chao, ngay cả anh dụ dỗ, lừa gạt để cho em ăn, không phải sau đó em đã ói hết ra đó sao."

Kiều Khả nhăn mũi, nghĩ thầm tình yêu cũng không phải là món chao, nếu như cô yêu một người, cô sẽ sẵn lòng đi theo người đó tới chân trời góc biển.

"Em hỏi làm anh buồn bực thêm, nhóc con, để cho anh ôm một cái, vỗ về tâm hồn nhỏ đang bị thương của anh một chút." Người của Hình Gia trượt qua, duỗi tay ôm lấy cơ thể gầy gò của cô vào trong lòng ngực.

"Này, chúng ta không còn nhỏ nữa, nam nữ khác biệt anh có hiểu không vậy?" Kiều Khả giãy dụa đứng lên.

"Thôi đi, cái này thì có là cái gì? Chúng ta còn từng tắm chung nữa đấy." Hình Gia chẳng hề để ý nói.

Kiều Khả mặt đỏ lên, ngập ngừng nói: "Làm sao mà giống nhau được, lúc đó mình vẫn còn nhỏ."

"Có gì không giống, ngoan ngoãn nằm đó. Anh sẽ đi ngay, sẽ không còn được ôm em nữa rồi."

Nói đến đây, Kiều Khả vừa muốn ngồi dậy lại thấy đau lòng, nghe lời dựa đầu trước ngực Hình Gia.

Cô nghe được tiếng tim đập quen thuộc mà xa lạ của anh, mạnh mẽ, đầy sức sống như vậy. Mồ hôi xen lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt, đây không phải người thiếu niên thanh tú, vẫn còn trẻ con trong trí nhớ của cô.

"Hình Gia, anh bắt đầu hút thuốc?" Cô hỏi.

"Thỉnh thoảng, lúc tâm trạng không vui. Em bị sặc?"

"Không có, hút thuốc không tốt cho cơ thể, em không thích anh hút thuốc."

Hình Gia nhìn vào mắt cô, rất nghiêm túc rất trịnh trọng nói: "Em không thích, sau này anh sẽ không hút nữa."

Ánh hoàng hôn từ lớp kính thủy tinh len vào, chiếu lên hai người đang tựa sát vào nhau giống như hai chú cá thiếu nước.

Rất nhanh, hoàng hôn buông xuống khoảng sân, khung cảnh dần mơ hồ, một cơn gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa của cây anh đào trong sân rơi lả tả như mưa.

Giữa trời và đất, hương hoa thơm lan tỏa trong không trung. Họ bình thản chìm vào giấc ngủ.

Kết qua thi tốt nghiệp trung học của Hình Gia khiến mọi người vô cùng mừng rỡ, đứng đầu phân môn khoa học tự nhiên toàn thành phố, dĩ nhiên đã hoàn toàn giành được giấy thông hành vào Thanh Hoa.

Cha mẹ anh đã dành cho anh một bữa tiệc chúc mừng ở Minh Nguyệt Lâu, một nhà hàng cao cấp nhất trong thành phố. Hình Gia đi theo phía sau cha mẹ, đi đến từng bàn từng bàn mời rượu người lớn và bạn bè.

Không khí bữa tiệc rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều khen Hình Gia xuất sắc, khen cha mẹ anh thật biết cách dạy con. Anh chỉ toàn cười cười, nhưng mà Kiều Khả nhìn thấy trong mắt của anh không có niềm vui, chỉ ánh lên một cảm giác buồn thương.

Ôn Nhã thi ở Thượng Hải, tình yêu của bọn họ còn chưa thật sự bắt đầu, đã lại kết thúc.

Ngày Hình Gia đi, bầu trời đổ mưa lất phất. Kiều Khả đi tiễn anh, trước khi lên xe Hình Gia nói với cô:

"Kiều Khả, anh chờ em ở Bắc Kinh."

Anh không gọi cô là nhóc con, mà gọi cô là Kiều Khả.

Nước mưa thấm ướt chiếc váy bông trắng và mái tóc dài của Kiều Khả, khi xe lửa lăn bánh, mái tóc của cô giống như lá cờ phất phới trong gió, váy trắng tung bay như hoa nở, tinh khiết mà ngọt ngào.

Hình Gia vươn đầu ra ngoài cửa sổ, khắc ghi cảnh tượng này trong đầu.



Chương 2

Năm tháng cứ như vậy một năm rồi lại một năm ùn ùn trôi qua.

Hai năm sau, Kiều Khả nhận được giấy trúng tuyển đại học, nhưng không phải ở Bắc Kinh, mà là Nam Kinh.

Trước khi điền nguyện vọng, Kiều Khả nhận được email của Hình Gia gửi tới. Hình Gia quen biết một cô gái trong trường đại học, Kiều Khả nhìn thấy bức hình họ nắm tay nhau, cô gái kia dáng dấp trông rất giống Ôn Nhã.

Nhìn thấy tấm hình đó, cuối cùng cô quyết định chọn Nam Kinh.

Có lúc Kiều Khả nghĩ, tình yêu chẳng qua cũng chỉ là ảo tưởng vô căn cứ, một khi nhìn thấu, nó sẽ tự động hóa thành tro bụi.

Hai tháng sau khi tới Nam Kinh, Kiều Khả quen Thiên Vũ.

Đó là một lần gặp mặt rất tình cờ.

Kiều Khả viết văn rất hay, cô thích viết về những tình tiết đau đớn nhưng khiến cho người ta thấy được một tình yêu sâu sắc trong đó, cô tham gia vào ban biên tập tạp chí của nhà trường, những bài viết mau chóng được đăng trên tạp chí.

Thanh niên nam nữ ở độ tuổi này, những cảm xúc trong lòng về cơ bản là giống nhau. Tiểu thuyết của Kiều Khả được rất nhiều người yêu thích, tiểu thuyết và tên tuổi của cô nhanh chóng lan rộng trong khuôn viên trường. Chủ nhiệm ban biên tập muốn mời cô tham gia, ở đây, cô quen biết Thiên Vũ.

Cái người tên Thiên Vũ ở trong trường là một người học rộng biết nhiều, nổi tiếng nhã nhặn, khiêm tốn, nếu không gặp trước, Kiều Khả còn cho là cậu ta là một nhân vật học thức, khuôn mặt nghiêm nghị, mang một đôi mắt kiếng màu đen khô khan. Nhưng đứng trước mặt cô, là chàng trai một thân áo sơ mi, vải cotton trắng, quần jean cũ, dáng vẻ thanh tú, ánh mắt trong suốt.

Cậu ta nói chuyện nho nhã, thú vị, là một người nhiệt tình, rất thích cười, khi cười để lộ ra một hàm răng trắng tinh, khỏe mạnh, bên má trái còn có một lúm đồng tiền nho nhỏ.

Thỉnh thoảng nhìn một chút, thì cô lại mất hồn. Lúc người này phát hiện, quay sang nhìn cô, thì cô mới giật mình cúi đầu, mặt đỏ giống như bị nắng hung nóng.

Từ đầu đến cuối cô là một cô gái thụ động và do dự, trong tình yêu quá sức cẩn thận.

Thiên Vũ chú ý tới cô gái luôn mặc váy bông trắng, cô có một đôi mắt đen nhánh, ánh mắt sáng ngời, lúc nhìn người khác luôn có một chút xíu hoảng hốt. Lúc cúi đầu trong nháy mắt mái tóc dài che khuất khuôn mặt, che giấu tất cả tâm tư.

Cô rất yên tĩnh, thích đứng ở một góc, giống như một đứa trẻ thiếu sự chăm sóc, bao giờ cũng mang một dáng vẻ cô đơn, tịch mịch.

Một cô gái không giỏi về giao tiếp như thế này, đúng là dễ khiến người ta quên mất.

Vậy nhưng Thiên Vũ lại có một ấn tượng sâu sắc dành cho cô, ở trên người cô, anh tìm thấy được bóng dáng của chính mình. Anh nghĩ có lẽ bọn họ là cùng một loại người, khẽ híp mắt lại dưới ánh mặt trời trong thành phố, với một ngày ồn ào bởi những âm thanh và sự hối hả, nhộn nhịp của một đám người anh thường cảm thấy không biết làm thế nào.

Anh bắt đầu chậm rãi, không dấu không vết tiếp cận cô. Ngoại trừ viện lý do làm ban biên tập nên chủ động cùng cô làm việc ra, thì anh còn thường mời cô đi xem triển lãm tranh, đi nghe hòa nhạc, thưởng thức nhạc kịch. Họ đều yêu thích văn học nghệ thuật, trò chuyện từ chủ đề về văn hóa phục hưng ở Ý đến trào lưu tư tưởng của các nhà triết học Trung Hoa. Từ đậu hủ chiên trước cổng trường đến "Hoa Hướng Dương" của Van Gogh.

Kiều Khả cười nói với Thiên Vũ đây là lần đầu tiên mình ăn đậu phụ chiên mà trông dáng vẻ khoa trương như thế này, quả thật ăn còn kinh khủng hơn cả chuột. Lần đầu tiên Thiên Vũ nhìn thấy Kiều Khả cười, nụ cười khoe hàm răng trắng, đôi mắt sáng lung linh, trong đó có hương vị ngọt ngào làm cho người ta có chút mất hồn.

Thỉnh thoảng, sau khi hai người đi xem phim, họ sẽ dạo ngang qua phố bán thức ăn vặt phía sau trường học, Thiên Vũ sẽ mua cho Kiều Khả một xâu cá viên, thêm một chén chè thập cẩm lành lạnh, ngon miệng. Kiều Khả đứng trong góc nhỏ, nhìn về bóng lưng đang lựa cá viên cho mình của Thiên Vũ, rồi lại nhớ tới Hình Gia.

Hình Gia cũng rất thích mua đồ ăn vặt cho cô, nhìn cô nhét được một miệng đầy đồ ăn, sẽ cười mắng cô là con mèo nhỏ tham ăn. Cô tức giận nhào qua đánh anh, anh sẽ chặn cô lại kéo qua, bồng cô, tung cô lên rồi lại đỡ lấy cô.

Kiều Khả ôm lấy cổ của Hình Gia thét chói tai, hai người họ mặc sức cười, tiếng cười rộn ràng như trong giấc mộng vang vang khắp ngày hè.

Thiên Vũ mua cá viên và chè thập cẩm xong, xoay người lại tìm kiếm bóng dáng của Kiều Khả, lại thấy Kiều Khả đang chăm chú ngắm nhìn bầu trời đêm đến ngẩn người.

Mỗi lúc như vậy, Thiên Vũ cảm thấy giữa bọn họ có một khoảng cách vô hình không cách nào đo được, dường như rất gần, lại dường như rất xa, xa đến nỗi không có giới hạn. Trực giác cho anh biết, cô gái trước mặt này có một vết thương, tựa như suối tóc dài đen nhánh của cô còn có cất giấu một bí mật, đẹp đẽ mà ưu buồn.

Anh có thể khẳng địng là bản thân đã thích cô, thích nụ cười thanh khiết của cô, giống như dòng suối nhỏ trong khe núi, trong suốt có thể nhìn thấy đáy. Thích cô khi thỉnh thoảng cô không chú tâm, ánh mắt nhìn đi nơi khác, lơ đãng, mất tập trung. Thích những lời văn lạnh lùng sắc bén, đau thương nhưng không ủy mị, thể hiện vẻ thông minh trí tuệ của cô. Thích cô rất nhiều rất nhiều, ngay cả những khuyết điểm của cô cũng rất thích. Thế nhưng, anh lại không thể xác định loại cảm giác này có phải là gọi là yêu hay không.

Bản thân bọn họ có quá nhiều điểm tương đồng, đây là một sự may mắn, nhưng cũng là một loại nguy cơ. Đối với hai người giống nhau, sự thật là không cần thiết, anh lo lắng nếu hai người họ đến với nhau thì có thể gánh vác tương lai của nhau được hay không.

Anh đối với cô, cô đối với anh, cả hai đều do dự.

Cứ như vậy, thời gian từ từ trôi qua, đảo mắt đã đến tháng tám, hoa đồ mi nở, mùa hè đã qua, rất nhiều việc còn chưa có kết cục, nhưng vẫn phải kết thúc. Đây là một mùa ly biệt.

Thiên Vũ tốt nghiệp, ngay sau đó sẽ phải rời khỏi trường học, anh muốn đi đến những thành phố ở phía nam để phát triển sự nghiệp.

Lúc anh nói điều này với Kiều Khả, Kiều Khả ngạc nhiên nhìn anh: "Mình nghĩ là cậu sẽ ở lại trường làm giáo viên."

Thiên Vũ lắc đầu cười: "Ở lại trường đại học làm một giáo viên bình thường, mỗi ngày lên lớp giảng bài cho sinh viên, ngày qua ngày chỉ lập lại một công việc, cầm trong tay một món tiền lương, cuộc sống theo nề nếp như vậy nhiều người cảm thấy rất hài lòng. Nhưng nó không phù hợp với ước mơ của mình, Kiều Khả, thật sự cậu chưa hiểu rõ mình."

Kiều Khả thở dài, có lẽ vậy, cô thật sự chưa hiểu rõ anh. Chẳng qua cô nghĩ rằng, thế giới này hầu như không không hợp với khát vọng của mọi người, chỉ là có người lựa chọn kiên trì, có người sau khi tốt nghiệp thì từ bỏ.

"Vậy, sau này còn sáng tác không?"

"Không viết, cái này chẳng qua là một chút việc giải trí lúc còn trẻ, không thể coi là sự nghiệp thật sự."

Kiều Khả nhìn khuôn mặt của Thiên Vũ, đột nhiên cảm thấy chàng trai trước mắt khiến cho cô cảm thấy xa lạ. Bọn họ từng cùng nhau ngồi dưới bầu trời sao đêm chằng chịt, say sưa nói về văn học, nói về những mơ ước. Cậu đã từng nói muốn đem tâm hồn mình đặt vào từng con chữ, lời văn viết ra làm cho toàn thân người ta phải run rẩy. Người già có thể nhìn thấy hoa nở, thanh niên có thể nhìn thấy sự suy tàn, thống khổ có thể thấy được ấm áp, hạnh phúc có thể nhìn thấy sự sâu sắc.

Từng câu từng chữ, vẫn còn ở bên tai. Cô thật sự không thể hiểu, trong nháy mắt một người lại có thể thay đổi hoàn toàn như vậy.

Kiều Khả rất hoang mang, nhưng Thiên Vũ lại tỉnh táo, anh hiểu được, thời khắc quyết định đã đến. khi cả hai mâu thuẫn, thì anh phải đưa ra lựa chọn. Được hay mất, nhẹ và nặng, ước mơ và tình yêu, trong lòng anh đã có lựa chọn.

"Cũng tốt, chỗ này có lẽ thật sự không hợp với cậu, ra bên ngoài cậu sẽ phát huy tốt hơn." Kiều Khả ảm đạm nói.

"Mình muốn đi đến một thành phố sầm uất, những thành phố như vậy vì có nhân tài khắp nơi nên cạnh tranh rất khốc liệt, mọi người ở đó đều chạy đua từng giây để tồn tại, là một chiến trường phải ganh đua lợi ích. Nếu như không cố gắng, không chừng ngay cả cặn bã cũng không thừa lại." Thiên Vũ cố nói một cách nhẹ nhàng, thoải mái.

Kiều Khả rất muốn nói với anh, biết rõ mình sẽ trở thành một mặt hàng động vật của xã hội, tại sao còn muốn đi?

Nhưng cuối cùng cô cũng không nói, ngẫm lại vẫn là Hình Gia nói đúng, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, có một số việc chỉ đành bất lực.

"Kiều Khả, ngày mai mình sẽ ra ga, có thể đi tiễn mình không? Mình có một vài thứ muốn giao cho cậu."

Kiều Khả nhìn anh một chút, gật đầu nói: "Được."

Ngày hôm sau Kiều Khả không thể đi, cô bị viêm ruột thừa cấp tính, được xe cứu thương đưa vào bệnh viện.

Khi Kiều Khả tỉnh lại ở bệnh viện, một đàn anh khóa trên đưa cho cô một cuốn vở có in hình lá phong đỏ, nói là của Thiên Vũ nhờ chuyển cho cô, ngày đó anh đã đợi cô rất lâu mới chậm chạp bước lên xe lửa.

Kiều Khả mở quyển vở ra, ngửi thấy được mùi ngòn ngọt của giấy và lá mục. bên trong kẹp rất nhiều lá phong, một năm bốn mùa đều có.

Ở góc sân trong trường học cũng có một tòa Phong viên xinh đẹp, mỗi khi hoàng hôn, Kiều Khả và Thiên vũ thường cùng ngồi dưới gốc cây phong cao lớn, vừa nói chuyện trên trời dưới đất, vừa nhìn ra phía xa nền trời lúc hoàng hôn nhuộm lên ánh nắng chiều một màu xanh nhạt và tím đỏ. Họ đều không có thói quen ở nơi đông người, Phong viên có không gian yên tĩnh, có thể cho hai người cảm giác an nhàn, tự tại.

Kiều Khả thấy bên dưới mỗi phiến lá phong đều có một dòng chữ nho nhỏ, được viết bằng bút máy, nét chữ cứng cáp có lực, là do Thiên vũ viết.

"Ngày 23 tháng 3 gặp Kiều Khả ở Phong viên, hoàng hôn tuyệt đẹp trên đường chân trời, giống như bầu trời đang cháy đỏ."

"Ngày 16 tháng 4, cùng Kiều Khả ngắm sao trời, chúng tôi giống như hai cô nhi không biết chốn đi về, nhìn ngó xung quanh là hai linh hồn không có nơi cư ngụ."

"Ngày 25 tháng 5, hôm nay là sinh nhật của tôi, Kiều Khả không biết, tôi coi món mơ cô ấy cùng tôi chia nhau như là một món quà sinh nhật."

Đây chính là cách Thiên Vũ dùng để ghi lại khoảng thời gian ngắn ngủi như chớp mắt mà bọn họ được ở bên nhau. Kiều Khả không biết cảm giác lúc này của mình là như thế nào, cô lật giở từng trang, vừa xem vừa hoài nghi cái mình mở ra có thể nào là chiếc hộp Pandora hay không? Thứ che giấu ở đáy hộp, đến cuối cùng là hi vọng hay vẫn là thứ hủy diệt hi vọng?

Trên trang cuối cùng, Thiên Vũ viết: Mình biết quyết định của mình làm cho cậu rất thất vọng, nhưng mình cũng hiểu con đường bản thân mình phải đi. Trong lòng mỗi con người từ khi sinh ra đều có ẩn giấu một ước mơ, thế nhưng, chỉ với mơ ước thì con người không thể nào chống đỡ tất cả dưới thế giới này. Kiều Khả thân yêu, cho phép mình gọi cậu như vậy. Mình vẫn nghĩ được gặp cậu đã là món quà tốt nhất mà ông trời trao tặng cho mình. Phật nói, năm trăm lần ngoái đầu nhìn nhau ở kiếp trước mới đổi được một lần gặp mặt thoáng qua ở kiếp này. Như vậy, trong khoảng thời gian hai năm đã qua, vô số lần chúng ta cùng kề vai trò chuyện, vô số lần cùng uống cùng cười, vô số lần tâm sự cùng nhau, vô số lần mặc sức tưởng tượng về tương lai, nhiều lần vô số lần như vậy, đến cuối cùng, ở kiếp trước mình đã dùng bao nhiêu lần ngoái đầu nhìn lại để đổi lấy đây? Mình rất quý trọng trời cao đã mang đến cho chúng ta một đoạn duyên phận đáng quý này, cho dù sau này không còn đi chung một con đường, cũng xin đừng biến mất trong sinh mệnh của mình.

Dòng chữ phía dưới, là một dãy số điện thoại mới của Thiên Vũ.

Kiều Khả khép quyển sổ lại, đặt trở lại đầu giường. Thực tình đối với Thiên Vũ, cũng không phải cô không có cảm giác, chỉ là điều này như thật mà giả, lời nói lập lờ nước đôi, Kiều Khả không biết mình có thể coi đó như một lời hứa hẹn hay không.

Mùa hè năm mười sáu tuổi, lúc đó cô vẫn còn u mê trong tình yêu, thời điểm định mệnh đó, một người con trai nói với cô rằng: "Kiều Khả, anh ở Bắc Kinh đợi em."

Thế nhưng trong lúc cõi lòng cô tràn đầy hi vọng, giống như một con thiêu thân muốn bất chấp tất cả, nhưng chỉ nhận lại được một bức hình anh cùng một cô gái khác tay nắm tay.

Kiều Khả mệt mỏi nằm trên giường, cảm giác mình là một đứa bé bị vứt bỏ. Có người tìm thấy cô, nhưng không thể dẫn cô đi. Cô nằm trong một thế giới mọc đầy cỏ hoang, ngày đêm nhìn lên trời cao.

Kiều Khả hai mươi tuổi, trong những ngày cuối cùng của mùa hè, những ước mơ và hình ảnh như mộng mờ ảo về người con trai thứ hai xuất hiện trong đời cô đã rời bỏ cô mà đi.

Trong hai năm sau đó, Kiều Khả cũng không gọi điện thoại cho Thiên Vũ, bản thân cô cũng đổi số điện thoại mới. Cứ như vậy, bọn họ biến mất trong cuộc sống của nhau.



Chương 3

Tháng 3, Thượng Hải, cây hoa Phượng xanh mướt một màu, những nụ hoa gạo đứng thẳng, đài hoa rực lên sắc cam đỏ, riêng có hoa anh đào đang độ nở rộ, trời thì mưa lất phất.

Mỗi lần Kiều Khả đi tới cao ốc văn phòng ở đằng trước, sẽ dừng lại một chút dưới tàng cây anh đào cao lớn, trong lòng cô nơi đây là một nơi ấm áp thanh bình nhất trong thành phố này. Có cơn gió nhẹ thổi qua, làm những cánh hoa hồng hồng nhẹ nhàng rơi xuống, dừng lại trên đầu vai cô.

Cô nhặt lấy cánh hoa cho vào trong miệng, chậm rãi nhai, máu của chúng lạnh như băng, và có vị ngọt tinh tế.

Sau khi Kiều Khả tốt nghiệp đại học, vì công việc khó tìm nên ở nhà không đi làm một thời gian. Những lúc nhàm chán, cô mang những tiểu thuyết và tản văn mình đã viết gửi đến các tòa soạn báo và tạp chí, nhận một chút tiền nhuận bút linh tinh, thế nhưng số tiền đó cũng không cố định, cuộc sống như vậy vẫn không có điểm dừng. Người nhà cô bắt đầu lo lắng cho tương lai của cô. Ngay vào lúc này, Hình Gia gọi điện thoại tới, hỏi thăm tình hình của Kiều Khả. Vì vậy, giữa lúc bị mọi người uy hiếp, Kiều Khả chạy đến Thượng Hải, đi nương nhờ một người đàn ông mà cô không biết mình còn muốn gặp hay không.

Ngày đầu đến Thượng Hải, trời có đổ cơn mưa nhỏ, cả thành phố đều bị bao phủ trong lớp sương mù dày đặc, mưa phùn mịt mùng.

Kiều Khả đứng trong đại sảnh sân bay, trên người mặc một chiếc váy bông trắng ánh vàng sạch sẽ, vẻ mặt có một tia hoảng hốt không biết đi nơi nào.

Lúc cô nhìn thành phố từ trên máy bay, phát hiện sự sầm uất của nó làm người ta sợ hãi, những tòa nhà cao tầng san sát, nối tiếp nhau, giống như ma thuật của những thầy phù thủy, trong nháy mắt biến ra được một ảo ảnh to lớn, nguy nga.

Cuối cùng đây là thành phố Hình Gia lựa chọn.

Khi Hình Gia tới sân bay đón cô, anh mặc một bộ vest Armani màu xám đậm, tóc chải cẩn thận, ánh mắt tinh túy, sắc bén.

Sáu năm không gặp, Hình Gia đã biến thành một người đàn ông trưởng thành, trở thành một loài động vật ăn thịt tài giỏi trong cánh rừng bê tông cốt thép này, vẻ mặt lạnh nhạt, sóng mắt lung linh.

Chỉ khi nhìn thấy Kiều Khả, anh mới nở một nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời .

"Nhóc con, rốt cuộc em đã tới." Hình Gia ôm chặt lấy Kiều Khả lúc này còn hơi sửng sốt.

Ở trên xe, Kiều Khả vẫn không thể tin xe này là của Hình Gia. Cô nhận ra đây chính xác là Hình Gia. Âu phục giày da, có nhà có xe, chẳng qua anh mới đến Thượng hải có hai năm mà thôi.

Kiều Khả đột nhiên cảm thấy xa lạ, cô thấy không quen khi cảm nhận được hơi thở thương nhân ở nơi độ thị phồn hoa trên người Hình Gia. Vừa nghĩ tới chuyện sau này mình cũng trở thành một người như vậy, tâm trạng cô trở nên chán nản.

Hình Gia nhìn cô, đưa tay đặt lên tay cô, đầu ngón tay hơi lạnh. "Nhóc con, tin anh nhé. Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi."

Kiều Khả nhìn bàn tay của Hình Gia, tay của anh vẫn rất sạch sẽ, xinh đẹp. Móng tay trắng muốt, trong suốt, ngón tay thon dài, khớp xương nổi lên. Là một đôi bàn tay mang đầy khí chất của một nhà nghệ thuật, đôi tay này bây giờ đang phủ ở trên bàn tay của cô, cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể anh cũng làm cho một hồ nước xuântrong cô xao động.

Kiều Khả nhắm mắt lại, khóe mắt đột nhiên có cảm giác ươn ướt. Không ngờ, đi một vòng, cũng lại quay về như lúc ban đầu.

Căn hộ của Hình Gia ở tầng 16, là khu dân cư cao cấp, khu chung cư có phòng tập thể thao, bệnh viện, nhà trẻ, siêu thị lớn, cơ sở vật chất đầy đủ, cửa chung cư có bảo vệ, cứ 24 tiếng đồng hồ thì thay ca trực.

Kiều Khả sống ở đây, giá nhà ở Thượng Hải quá cao, với số tiền lương ít ỏi của cô thì không đủ sức trả nổi mức tiền thuê nhà đắt đỏ như thế này.

Bọn họ ở phòng riêng, vì Hình Gia phải đi tiếp khách hàng, công việc bận rộn nên thường không ở nhà. Lúc Kiều Khả buồn chán thì sẽ giúp anh quét dọn phòng ốc, lau dọn cho đến khi căn hộ sạch sẽ, tinh tươm, ngoài ban công trồng tám chậu xương rồng. Có màu xanh của cây cối và ánh nắng mặt trời tràn vào làm cho tâm trạng của cô cũng vui vẻ hơn.

Những khi Hình Gia cả đêm không về, Kiều Khả liền đem những thức ăn đã nấu chín bỏ vào hộp rồi cho vào tủ lạnh. Sau đó cô bọc mình trong một tấm chăn, ngồi trên ghế mây ngoài ban công, yên tĩnh nhìn bầu trời màu xanh đen. Dưới ánh trăng tỏa ánh sáng nhàn nhạt, một giai điệu ưu thương, nhẹ nhàng vang lên, giống như dòng nước lặng lờ trôi.

Kiều Khả cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, mặc dù có Hình Gia chăm sóc, cô sống ở thành phố này cũng không cần vì sinh kế mà cả ngày bôn ba. Nhưng, thành phố này tịch mịch giống như biển sâu, rơi vào biển sâu thì không cách nào thở nổi.

Có lúc Kiều Khả sẽ đặc biệt nhớ tới Thiên Vũ, những việc quan tâm chăm sóc anh dành cho, trân trọng những kỉ niệm về người con trai này. Không biết bây giờ anh đang ở đâu, sự nghiệp có thành đạt không, đã lấy vợ sinh con chưa?

Hồi ức tựa như ta đứng cách một lớp thủy tinh nhìn ra thế giới, tất cả mọi thứ đều trở nên thăng trầm. Bọn họ chẳng qua chỉ là hai đường thẳng cô đơn nằm ở giữa một vùng hoang vu, sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, trên những chân trời khác nhau, họ đã đi con đường riêng của mình.

Có người nói, sinh mạng như một con bươm buớm, đẹp đẽ, rực rỡ mà mù quáng. Tình yêu thì không như vậy sao?

Gần đây Kiều Khả thường hay suy tư, quan hệ của cô và Hình Gia đến cuối cùng thì nên định nghĩa như thế nào đây?

Tại một công ty của Đức, anh là một giám đốc bộ phận, còn cô chỉ là một nhân viên nho nhỏ. Mặc dù quan hệ của bọn họ rất thân thiết, cũng ít khi cùng nhau xuất hiện. Cho dù trong công ty có gặp mặt, cũng chỉ vội vã nhìn nhau một cái, gật đầu mà đi qua. Hình Gia rất bận, anh luôn vì sự nghiệp cố gắng hết sức, cũng là nguyên nhân cho tất cả thành công mà anh có hiện nay.

Ở nhà, mỗi ngày cô đều giặt quần áo cho anh, quét dọn nhà cửa, trồng hoa, làm xong thức ăn chờ anh trở về. Những thứ này đều là công việc mà bạn gái của anh nên làm. Nhưng, Kiều Khả cũng không phải bạn gái của anh, anh không có bất kỳ hứa hẹn nào với cô.

Cho nên thỉnh thoảng cả đêm anh không về, trên quần áo lại có vết son môi, trên cơ thể có mùi nước hoa, Kiều Khả cũng không hỏi tới.

Anh không phải là người đàn ông của cô, trong lòng Kiều Khả hiểu được rõ ràng.

Chẳng qua, sự quan tâm yêu quý mà Hình Gia dành cho cô từ lâu đã vượt qua tình cảm thanh mai trúc mã. Những lúc rãnh rỗi, anh thường lái xe chở cô đi dạo xung quanh. Anh đưa cô đi Yum! Brands, mua nữ trang Prada cho cô, ví da và giầy GUCCI, nước hoa Chanel, và trọn bộ mĩ phẩm Lancome.

Kiều Khả nhìn Hình Gia nhét vào trong ngực cô những món hàng xa xỉ phẩm, giá cả rất đắt, nhẹ nhàng nhìn anh lắc đầu: "Em không cần những thứ này."

"Nhóc con, em không hiểu. Chỗ em làm việc là tòa nhà văn phòng cao cấp nhất thành phố, bản thân em cần ăn mặc và trang điểm ra dáng một chút." Hình Gia cười sờ sờ cằm Kiều Khả.

"Em chỉ là một nhân viên đánh máy nhỏ."

"Em là một nhân viên đánh máy, những đồng nghiệp trong công ty có thể nhìn vào cách ăn mặc của em mà suy đoán về hoàn cảnh của em, điều này quyết định thái độ của mọi người đối với em. Nhóc con, đây là xã hội vật chất, em phải học quen dần." Giọng nói của Hình Gia mềm mại mang theo một chút sắc sảo.

Kiều Khả im lặng, anh khiến cô càng ngày càng thấy xa lạ. Nhưng cô biết, người đàn ông này là thật lòng yêu quý cô, thậm chí cũng không cần báo đáp bất kì điều gì.

Nếu như Kiều Khả mệt, thì Hình Gia dẫn cô đến Haagen-Dazs ngồi một lúc. Anh vẫn còn nhớ rõ cô thích ăm kem vị thảo mộc.

Lúc hoàng hôn, họ sẽ ngồi trong quán cà phê trên đường Hoài Hải, nhìn nắng chiều tà đem mọi cảnh vật trong trời đất nhuộm thành một màu hồng diễm lệ.

Uống cà phê xong, họ sóng vai nhau đi dưới ánh nắng chạng vạng dọc trên đường Hoài Hải, bờ vai của hai người thỉnh thoảng chạm vào nhau, nhiệt độ của làn da mang theo chút xúc cảm bỏng rát.

Có lúc, anh sẽ dẫn cô lên nhà hàng trên tầng ba mươi lăm dùng cơm. Từ cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, Kiều Khả nhìn thấy đâu đâu cũng là ánh đèn neon xanh đỏ, cả thành phố giống như một vũ nữ thoát y quyến rũ, mê hoặc và trần trụi trước mắt của cô.

Kiều Khả cảm thấy, Hình Gia dường như có một mục đích nào đó, anh cố gắng hết sức làm việc ở một Thượng Hải rực rỡ, sầm uất, phong tình vạn chủng, nỗ lực thể hiện điều đó trước mắt cô. Anh muốn cô yêu thành phố xa hoa này và sống cuộc sống xa hoa như vậy.

Nhưng mục đích của Hình Gia là gì? Kiều Khả đoán không ra.

Thái độ của Hình Gia từ đầu đến cuối mơ hồ không rõ ràng, dáng vẻ anh bây giờ cực kỳ giống với thần sắc mập mờ của những người đàn ông Thượng Hải, như chào đón mọi thứ đến với mình.

Nhưng nếu cô còn mơ màng trong một cuộc tình không có hồi đáp nó sẽ khiến Kiều Khả không còn cách nào hít thở.

Cho nên, cô nghĩ tới việc ra đi.

Ra đi, khiến tất cả mọi việc trở nên đơn giản hơn, thõa mãn cho cả hai một con đường sống. Chỉ có như vậy, cô mới có dám giữ liên lạc với Hình Gia.

Có điều, tất cả những điều này trước mắt chỉ là hy vọng xa vời. Cô cũng không có đủ tiền tiết kiệm để dốc sức thực hiện dự định của mình. Đến lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu, cần có tiền bạc thì mới có thể tự do.

Cuộc sống của cô lệ thuộc vào anh, điều này làm cho Kiều Khả nếm được cảm giác đau đớn không trọng lượng trên chiếc cân tình cảm.

Sự tình xảy đến rất nhanh.

Hôm nay Hình Gia về nhà rất sớm, sau khi vào cửa nhìn thấy Kiều Khả đang nấu ăn.

Tôm bóc vỏ xào cải, sườn kho, cá chép chua ngọt, cà chua xào trứng, còn có món canh nóng hổi, tất cả đều là món ưa thích của Hình Gia.

Kiều Khả cởi tạp dề bới cơm cho Hình Gia, hạt cơm tròn, mềm dẻo, từng hạt tơi ra, đây cũng là loại Hình Gia thích.

Lúc người đàn ông ăn cơm và ngủ là đáng yêu nhất, như đứa trẻ yếu ớt và ngọt ngào. Kiều Khả nhẹ nhàng vươn tay, dường như muốn chạm tới da thịt của người đàn ông này. Giờ khắc này cô chợt ao ước được cảm nhận nhiệt độ làn da và máu của người đàn ông này.

Vùi đầu ăn cơm Hình Gia không phát giác gì, không rõ ràng nói: "Nhóc con, tay nghề giỏi, đúng là không uổng công nuôi em."

Tay cô thế là lại dừng lại giữa chừng, đầu ngón tay không hề được chạm vào làn da kia, có một khoảng cách cô không thể nào chạm đến.

Kiều Khả buồn bã rụt tay lại, nhỏ giọng nói: "Hình Gia, em muốn đi."

Hình Gia ngẩng đầu giật mình nhìn cô: "Nhóc con, em nói giỡn với anh hả?"

"Em muốn đi, ngày mai sẽ đi." Kiều Khả đã quyết tâm.

Hình Gia trầm mặc, một lát sau, anh nói: "Kiều Khả, là anh vô tâm, đừng giận. Anh không nỡ để em đi, hơn nữa, em có thể đi đâu?"

Kiều Khả khóc, giọt nước mắt còn chưa vỡ ra đã rơi xuống.

Cô đứng lên quay người bỏ chạy. Hình Gia đuổi theo.

"Kiều Khả, đừng chạy." Anh ở sau lưng giữ tay cô lại.

"Tại sao nhất định phải đi?"

Cô xoay người, trong mắt đã không còn nước mắt. "Hình Gia, tại sao anh chọn Thượng Hải? Bởi vì Ôn Nhã ở chỗ này? Đến cuối cùng cô ấy vẫn là người mà anh nuối tiếc cả đời này."

Hình Gia chán nản: "Có thể, trong tiềm thức của anh, anh vẫn ôm kỳ vọng nào đó đối với thành phố này. Có lúc, khi đi giữa đám người nháy mắt anh sẽ cảm thấy cô ấy đang ở bên cạnh anh. Nhưng khi dừng lại nhìn chung quanh, lại không tìm được một người giống với bóng dáng của cô ấy. Em nói rất đúng, cô ấy là điều tiếc nuối cho tình cảm không trọn vẹn trong đời của anh. Anh thường hay nghĩ, nếu như lúc ấy anh lựa chọn Thượng Hải, tình trạng bọn anh bây giờ như thế nào? Là đầu bạc răng long? Hay vẫn là nửa chừng dở dang? Nhưng tất cả đều là ảo giác. Cuộc sống chính là như vậy, bị động lực thúc đẩy không bao giờ dừng lại, ra đi, tiến về phía trước, sẽ không có lựa chọn nào khác."

Anh thở dài một hơi, nhìn vào mắt Kiều Khả: "Kiều Khả, em đừng đi, anh cần em."

Kiều Khả hất tay anh ra, những cảm xúc bị đè nén cuối cùng cũng bộc phát: "Cái anh cần chỉ là một cảm giác ổn định và đáng tin cậy để an ủi, chứ không phải là em. Anh biết tất cả, nhưng lại khiến em đơn độc như em đang đối mặt với tấm gương trống rỗng, nhìn tình cảm của bản thân gần như muốn biến dạng. Hình Gia, anh rất ích kỷ."

"Kiều Khả, đừng nói như vậy, em cần được chăm sóc."

"Từ nhỏ anh đã bảo vệ em, chăm sóc cho em, có điều anh không muốn dành tình cảm của mình cho em."

"Kiều Khả, đừng ép anh. Anh cần thời gian điều chỉnh tình cảm của mình."

Kiều Khả nhìn anh, trong ánh mắt là sự tỉnh táo, xa cách: "Được, em không ép anh, anh cũng đừng ép em. Em muốn rời khỏi đây, xin anh đừng ngăn cản."

Hoàng hôn buông xuống, sắc trời tối lại, nắng chiều đốt lên ngọn lửa rực rỡ, lộng lẫy bao lấy một vùng chân trời phía xa xa, là khung cảnh buồn bã, xinh đẹp? Là thê lương? Hay là giữa bọn họ có một mối nhân quả ràng buộc, lưu luyến khó tách rời?

Không ai có thể phân rõ.

Trên mặt Hình Gia hiện lên vẻ lo lắng và một nỗi đau đớn sâu sắc. Nhưng, nỗi đau của Kiều Khả có ai biết?

Ngày cuối cùng của tháng bảy, trong một ngày nắng đẹp, Kiều Khả chuyển khỏi căn hộ của Hình Gia.



Chương 4

Kiều Khả gặp lại Thiên Vũ lần nữa, là ở trước cửa thang máy ký túc xá. Anh từ Quảng Châu đến Thượng Hải, là người phụ trách của chi nhánh công ty.

Ngày đó trời đổ mưa phùn, Kiều Khả không mang theo dù, nước mưa thấm ướt tóc và váy. Cô mặc một chiếc váy bông trắng, đứng ở đó giống như một đóa hoa tái nhợt, yếu ớt.

Thiên Vũ đứng chờ trước thang máy, từ xa xa đã nhìn thấy cô, anh đi tới nói với cô: "Chào, Kiều Khả, lâu rồi không gặp."

Sau khi hết giờ làm, bọn họ đi đến một quán bar ở khu phía tây. Chủ quán bar là một người Hàn Quốc, tự mình làm người phục vụ, thích lau ly, tách và ca kịch Italia. Trong phòng ăn trồng rất nhiều cây xanh, một giọng ca từ nơi nào đó phát ra nghe rõ ràng, thê lương như nước chảy, âm thanh nhẹ nhàng, lay động.

Hình Gia rất thích gian phòng này trong quán bar, lúc rãnh rỗi thường hay đưa Kiều Khả tới đây. Kiều Khả muốn một ly đá chanh, còn bản thân mình thì uống một ly whisky không thêm đá.

"Mấy năm rồi không gặp, em không thay đổi chút nào." Thiên Vũ mượn ánh đèn mờ ảo trong quầy bar nhìn Kiều Khả.

"Sao có thể không thay đổi? Tâm đã già rồi." Kiều Khả mỉm cười. Vết tích của thời gian, có người khắc vào trên mặt, có người khắc vào trong lòng. Tâm tư theo thời gian cũng thay đổi, con người, già đi như vậy đó.

Thiên Vũ mặc một bộ âu phục, giày da sáng bóng. Anh đã không còn là chàng thanh niên thong thả, hời hợt mặc áo sơ mi nữa, khuôn mặt vì thon gầy lại lộ vẻ anh tuấn, sắc bén. Khi cười, dưới ánh đèn của quầy bar, cực kì giống với một loài thú nào đó, dịu dàng mà tàn bạo.

"Không có tin tức của em suốt một thời gian, em vẫn khỏe chứ?" Anh hỏi.

"Cũng được, bây giờ đang thuê chung nhà trọ với người khác, tiền lương và tiền sinh hoạt căn bản đủ dùng, nhưng mà không có tiền để dành gì cả." Kiều Khả cười nhạt.

"Em lại chọn cuộc sống sáng 9 giờ đi làm, chiều 5 giờ tan ca của nhân viên bình thường*, anh rất ngạc nhiên."

*朝九晚五: "triêu cửu vãn ngũ" là từ chỉ thời gian làm việc của cán bộ công nhân viên từ 9 giờ sáng tới năm giờ chiều

"Vậy nếu không? Anh cho rằng em sẽ làm gì? Làm một nhà văn sáng tác để mỗi từ phản ánh tinh thần, đổi lấy vật chất à. Dựa vào tiền nhuận bút cao thấp, sống tự do, ngang bướng, không chịu trói buộc hả?"

"Không phải là không thể, em có tài năng, điều này rất hiếm thấy."

"Chuyện này không phải chưa từng thử, nhưng những khó khăn của hiện thực thường làm cho người ta nản chí. Đúng như năm đó anh từng nói, trong lòng mỗi chúng ta đều có mơ ước, nhưng thường làm những chuyện không liên quan dến chúng."

Thiên Vũ nhìn cô không lên tiếng, một lúc lâu sau, anh nói: "Kiều Khả, em cũng không hạnh phúc, hiện thực xã hội đã thay đổi em rồi sao?"

Kiều Khả thản nhiên nhìn ly rượu: "Đúng là cuộc sống đã đem em hành hạ đến nửa chết nửa sống."

Khi họ rời khỏi quán bar, mưa còn chưa tạnh. Lúc chờ xe, từng giọt mưa mát lạnh rơi trên khuôn mặt Kiều Khả, là một cảm giác lạnh như băng.

Kiều Khả ngẩng đầu lên, nhìn mưa phùn bay xuống từ bầu trời đêm xanh sẫm, cõi lòng như rơi vào một nơi hoang vu, cằn cỗi, gió lạnh khiến cho cô phải rét run.

Thiên Vũ khoác áo khoác lên vai Kiều Khả, cô ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt Thiên Vũ yên tĩnh như mặt nước, cô thấy được trong đó là sự dịu dàng và đau đớn.

"Kiều Khả, em luôn khiến cho người khác phải yêu thương."

Kiều Khả cười, nước mắt lại trào ra. "Thiên Vũ, ôm em đi."

Dưới cơn mưa lất phất trong đêm, Thiên Vũ ôm chặt lấy Kiều Khả, anh ấn đầu cô chôn chặt vào trong lồng ngực mình, bàn tay vuốt ve những sợi tóc mềm mại, suôn mượt như tơ của cô.

"Kiều Khả, đi với anh nhé. Anh đến là vì em. Anh đã hỏi rất nhiều người, hao tốn rất nhiều tâm tư mới có thể gặp lại em, anh không bao giờ muốn mất em nữa."

Kiều Khả nhẹ nhàng lắc đầu: "Nhưng mà năm đó anh đã rời bỏ em."

"Kiều Khả, năm đó là anh từ bỏ ước mơ của mình, anh không từ bỏ em."

Kiều Khả nhìn anh không hiểu vì sao.

"Sáng tác, dạy học, sống một cuộc đời không trang đoạt đã từng là giấc mộng của anh. Nhưng nếu anh chỉ có thể làm những thứ đó, thì không thể nào cho em một cuộc sống tốt đẹp. Cho nên anh đã từ bỏ, lựa chọn cuộc sống như bây giờ. Kiều Khả, anh chỉ muốn em vui vẻ. Nhưng em lại gạt anh tránh xa khỏi thế giới của em, khoảng thời gian đó, anh thật sự rất khổ sở. Trước khi gặp em, trong lòng anh vẫn thấp thỏm không yên, nếu như em yêu người khác thì làm thế nào? Nếu như em đã kết hôn thì làm sao bây giờ? Anh đã phải trải qua cảm giác đau khổ đó."

Thiên Vũ nắm thật chặt những ngón tay của Kiều Khả, chan chứa nước mắt. "Có lẽ là may mắn, em vẫn chỉ có một mình, nhưng mà em không được vui vẻ. Kiều Khả, em có biết, trước cửa thang máy, anh nhìn thấy em cô đơn, thiếu sức sống như vậy, biết anh đau nhiều lắm không?"

"Tại sao? Em bình thường như vậy, tại sao anh muốn tốt với em?" Kiều Khả nhẹ xoa xoa gương mặt cô, đáy lòng có chút xót xa, đau đớn.

"Anh không biết, chỉ biết nếu như không tốt với em, ở đây sẽ rất đau." Thiên Vũ chỉ vào nơi có trái tim mình.

"Kiều Khả, đi theo anh, chúng ta sẽ đi sang Úc. Công ty vẫn muốn anh qua đó chịu trách nhiệm nghiệp vụ, cô của anh cũng ở đó, cô ấy có một trang trại rất đẹp. Em có thể tiếp tục viết văn, không khí bên đó rất tốt, em nhất định sẽ thích."

Anh lại ôm chặt lấy Kiều khả, cơ thể khẽ run: "Đừng rời khỏi anh, em là tất cả giấc mơ cả đời này của anh..."

Kiều Khả nhìn ánh đèn lờ mờ trong mưa, khẽ nói: "Thiên Vũ, hãy để em suy nghĩ một chút."

Kiều Khả từ phòng tổng giám đốc trở ra, quay lại chỗ ngồi thu dọn đồ đạc. Các đồng nghiệp biết cô muốn sang Úc đều đi tới chúc mừng, thái độ phức tạp, kì lạ.

Kiều Khả cười nhạt, ở chỗ này, coi như cô là một người thất bại, trước sau đều không thể khiến bản thân hòa hợp với thế giới hiện thực coi trong vật chất này được.

Thiên Vũ ở dưới đại sảnh chờ Kiều Khả, thấy cô ôm thùng giấy từ trong thang máy bước ra, lập tức đón lấy.

"Không nhiều đồ lắm." Thiên Vũ nhìn thoáng qua, trong hộp giấy chỉ có một chút văn phòng phẩm, và một chậu xương rồng xanh tốt.

Kiều Khả mỉm cười: "Em không thuộc về nơi này."

"Anh biết." Thiên Vũ một tay nhận lấy thùng giấy, một cái tay khác choàng lên vai Kiều Khả.

Kiều Khả nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Thiên Vũ, người đàn ông này biết cô, không phải hiểu, không phải minh bạch, chỉ là biết, điều này đủ rồi.

Khi đi tới cửa xoay, đúng lúc Hình Gia từ bên ngoài trở về. Anh nhìn Kiều Khả một cái, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì. Hai phía cửa xoay, bọn họ gặp thoáng qua. Không nói một câu, cứ như vậy, xoay người, rời đi, như người xa lạ.

Buổi tối, sau khi Kiều Khả nghe điện thoại của Thiên Vũ, tự rót cho mình một ly nước đá, vén một góc rèm cửa nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ. Trời lại mưa, những giọt mưa trong suốt ào ào từ không trung rơi xuống, giống như nước mắt từ thiên đường. Năm nay mùa mưa Thượng Hải hình như rất dài.

Cô nhìn lại thành phố đã sống hơn một năm, đường phố xa lạ, con người xa lạ, không khí xa lạ, ngôn ngữ xa lạ. Mọi thứ ở đây đều xa lạ khiến cho người ta sợ hãi.

Kiều Khả nhớ lại trên ban công căn hộ của Hình Gia cô trải qua vô số đêm yên tĩnh, ánh trăng như nước, không gian vắng lặng, một người đàn ông khác cô đơn. Trong khi cô im lặng chờ đợi, làm cho trái tim chậm rãi trở nên cứng rắn mà yếu đuối.

Kiều Khả trắng đêm không ngủ, cho đến lúc rạng sáng, mới dần dần thiếp đi. Không biết ngủ bao lâu, điện thoại đột nhiên vang lên, Kiều Khả mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên nghe. Có lẽ là đường truyền không tốt, không gian yên tĩnh, chỉ nghe được âm thanh sàn sạt.

"Hình Gia, là anh phải không?" Sau khi yên lặng thật lâu, Kiều Khả nghe giọng mình cất lên bình tĩnh.

Không có trả lời, qua thật lâu, Kiều Khả nghe được một tiếng rên nhẹ, sau đó cúp máy.

Kiều Khả cầm ống nghe, cho đến khi xác định nó không vang lên nữa, cô mới đặt lại chỗ cũ. Cô nhìn trần nhà đen như mực, nghĩ mình rốt cuộc có phải đang mơ hay không?

Trên máy bay, Thiên Vũ vẫn nắm tay Kiều Khả, một khắc cũng không buông, mồ hôi trong lòng bàn tay dinh dính.

Thiên Vũ cười như một đứa bé, "Kiều Khả, cuối cùng anh đã có thể đưa em đi."

Kiều Khả khẽ cười với anh, tựa đầu lên bả vai dày rộng của anh. Đúng vậy, anh sẽ đưa cô đi, theo đuổi hạnh phúc, và rằng hạnh phúc không phải là ảo tưởng. Cô nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón tay vô danh của bàn tay trái, mặt trên có đính một viên kim cương tinh xảo mà khéo léo.

Lúc Thiên Vũ đeo nhẫn vào tay cô đã nói: "Anh muốn đem viên kim cương lớn nhất, đẹp nhất trên thế giới khảm lên chiếc nhẫn, nhưng anh biết rõ em nhất định không thích. Chiếc nhẫn này là được đặc biệt làm theo yêu cầu, cũng như em nó thật xinh đẹp, xuất chúng."

Người đàn ông này hiểu cô như vậy, thương cô, yêu cô. Khi Kiều Khả nghĩ tới đây, cảm thấy dường như có nắng vàng xuyên qua lồng ngực, chiếu vào trái tim cứng ngắc, lạnh như băng, cảm giác này, giống như cô được sống lại.

Kiều Khả nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ, đột nhiên từng mảnh vỡ hồi ức từ đáy lòng thoáng qua. Con ngõ nhỏ chật hẹp ở quê hương xa xôi kia, cây hoa anh đào cao lớn trong sân, ánh mặt trời màu vàng kim trải đầy căn phòng nhỏ, một thiếu niên nhẹ nhàng ôm cô, mùi thuốc lá và mùi cỏ tươi nhàn nhạt, trong đại sảnh sáng choang chợt lóe lên sườn mặt của Hình Gia, đó là lần cuối cùng cô nhìn thấy anh.

Thiếu niên anh tuấn phi phàm đó, cô vẫn còn nhớ ánh mắt của anh, ngón tay của anh, ánh nắng tràn trên mái tóc, nụ cười tươi sáng rạng rỡ, nhưng trái tim cô đã không còn đau đớn.

Cô nghĩ, cuối cùng cô đã có thể quên anh.

Kiều Khả không biết là, trên đường Hình Gia đuổi tới sân bay, bởi vì xe chạy quá nhanh, đụng phải một chiếc xe tải chở hàng, máu theo cửa xe chảy xuống, lan đầy trên đất.

Một vài tháng sau đó, Hình Gia đang nằm trong bệnh viện thì nhận được bưu thiếp gửi từ Úc. Trên mặt trước in một đóa hoa mà anh chưa bao giờ nhìn thấy.

Một đóa hoa nho nhỏ màu trắng nhạt, không kiều diễm, không lộng lẫy, đã có vết thương. Anh hỏi rất nhiều người mới biết được đây gọi là hoa đồ mi, bông hoa nở cuối mùa hè. Khi hoa đồ mi tàn, mùa hè sẽ trôi qua.

Phía sau của bưu thiếp,chỉ viết một câu: Khai đáo đồ mi thị tẫn đầu*, bảo trọng...

Chú thích:*Đồ mi đã nở rộ: ý chỉ tình cảm đã hết hay tuổi thanh xuân của người con gái đã qua đi.

Một ngày đó, ánh mặt trời giống như một đóa hoa, mãnh liệt nở rộ. Hình Gia nằm ở trên giường, cầm tấm bưu thiếp trong tay, những giọt nước mắt nóng hổi trào ra.

Anh còn chưa chính thức nói lời tạm biệt với cô, một lần đó lạnh lùng xoay người là suốt đời ly biệt.

Thế giới của anh dần dần trở nên mông lung, trong mờ mịt, anh thấy được khuôn mặt của Kiều Khả. Cô lẳng lặng nhìn anh mỉm cười, là nụ cười anh vẫn thích, sạch sẽ giống như biển sâu.

Anh nghĩ, anh là tình yêu của cô, quá khứ, hiện tại, tương lai. . .

Chỉ là tình yêu chưa từng bắt đầu, cũng đã đến kết thúc.

Ngoài cửa sổ gió ngừng thổi, mây nhạt trôi, lá cây ngô đồng bắt đầu ngả vàng.

Còn anh mỉm cười, rơi lệ, buông tay. . . . . .

Có lúc, cuộc đời của con người, cứ như vậy trôi qua.

                                                                 Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top