Chương 3:mất đi rồi mới thấy trân trọng.

'một bếp lửa chờn vờn sương sớm
Một bếp lửa ấp iu nồng đượm
Cháu thương bà biết mấy nắng mưa'

-trích bếp lửa (Bằng Việt)-

Tuổi thơ tôi có bà và bếp lửa.

Không khắc nghiệt như thời binh biến, nhưng yên bình đến nỗi tôi cứ ước rằng thời gian đó quay về, khi bà tôi còn chưa bị bệnh tật hành hạ, hai bà cháu vẫn ngồi bên gian bếp nghi ngút khỏi, bà tôi chăm chút cho nồi cơm, tôi ở dưới chuyên chăm bỏ củi vào trong.

Tôi cả đời mặc định sống trong nhung lụa, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến việc phải tử bỏ kí ức đó.

----------

Sáu giờ sáng,bố tôi bỏ hết công việc về kiên giang.

Lúc đi, bố chỉ nói bà nguy kịch lắm, còn ông tôi thì mất rồi... mặt tôi tối sầm lại, lòng dâng trào, tôi muốn quay lại, nhưng có lẽ chẳng thể đâu.

Tôi khóc, tôi cảm thấy hối hận, chắc có lẽ mẹ tôi ngay từ đầu đã biết ông bà tôi sớm không trụ lại lâu, nên mới nói mấy lời đó với tôi. Giá như tôi có thể ở lại thì tốt biết mấy, tôi sẽ được ở bên ông bà vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời.

Tôi nhận thức được ông và bà vào một ngày thu ấm áp tại Kiên Giang, ngày ông tôi rời bỏ thế gian này cũng là vào một ngày thu ấm áp, hôm nay trời sáng, nắng cũng ấm nữa, có chăng ông cũng đang muốn sưởi ấm cõi lòng tôi? đứng trước cửa nhà, tôi mơ màng nhìn ra bên ngoài, cảm giác như đã quá lâu rồi tôi không nhìn thấy ánh mặt trời, lòng tôi chợt cảm thấy xôn xao, liệu bà sẽ có thể chống lại bệnh tật mà trở về bên tôi và các bác, chú, gì, cậu, mợ chứ? Liệu bà có chiến đấu vì tôi chứ? tôi sợ hãi rằng bà sẽ rời bỏ tôi mất.

Nhưng mà chịu thôi, nếu bà vì tôi mà chịu đau đớn, mà cố gắng trụ lại, thì tôi cũng sẽ cảm thấy cực kì có lỗi.

Một giờ sau khi bố tôi rời đi, mẹ gọi điện, giọng nghẹn ngào bảo bà tôi muốn nói chuyện với tôi, tôi vội vã mở loa ngoài để nghe nốt mấy dòng cuối của bà.

"Cháu Thư... từ trước đến giờ bà vẫn luôn thấy cháu phải mệt mỏi vì học hành, bà xin lỗi cháu vì lén lút xin bố con sửa nguyện vọng... đáng lí ra bà nên để cháu vô trường chuyên, nếu thế thì Thư của bà sẽ không phải buồn, bà xin lỗi, xin lỗi cháu.... "
"Không, cháu cần bà ngoại thôi, cháu cần bà ngoại phải sống, cháu cần bà mà thôi, cháu không cần đậu chuyên nữa... "

Tôi gào thét thảm thiết trong tiếng tít dài của máy điện tâm đồ. Ở bên kia đầu dây có loáng thoáng tiếng người thân khóc, tôi chẳng buồn để ý tới, Mẹ tôi tắt điện thoại, tôi thì gần như sụp đổ.

Vậy là kết thúc, kết thúc cho một đời người, người mà tôi kính yêu đến mức bao nhiêu văn, bao nhiêu thơ, bao nhiêu dòng chữ cũng không tả hết nổi.

-----------------

Tạm gác lại việc ông bà mất, tôi phải chuẩn bị bắt đầu kì học mới.

Tôi cố gắng từng ngày, từng giờ một để có thể vui vẻ hơn cho bà yên tâm, tôi mong rằng bà ở nơi ấy sẽ dõi theo đứa cháu gái này.

Tôi hối hận, vì chưa kịp nói lời xin lỗi, nhưng có lẽ bà tôi mong tôi hạnh phúc hơn là nói mấy lời đó.

Buổi sáng tại trường Thanh Bình hôm nay mát mẻ cực, dễ chịu nữa, tôi thích tiết trời này.

Tôi đi về phía phòng hội trường, hiện tại đã vắng vẻ hơn nhưng không phải vì tôi tới sớm mà là tôi đến muộn.

Không có bố gọi tôi nên thế thôi.

"Nguyễn Hoàng Minh Thư 10A1"

Chậc,lớp chọn đây mà.

Tôi nhanh chóng tiến vào lớp, lòng cầu xin Chúa cho tôi đừng bị muộn quá, không là chết mất.

--------------

"Con chào thầy"

Tôi cúi người, bước vô trong lớp rồi ngồi tại vị trí còn trống. Cạnh bên là một cậu con trai trông cũng rất đẹp, nhưng nó không phải gu của tôi.

"Này bạn, bạn là Minh Thư thủ khoa đầu vào phải không?"

Cậu ta chống cằm nhìn tôi.

"Không,tớ không biết nữa"

Tôi lắc đầu, mà thủ khoa hay không tôi cũng chưa bao giờ để tâm nếu đó là trường Thanh Bình.

"Tớ tên là Nhật Đăng, Nguyễn Hoàng Nhật Đăng, boy chuyên toán nên nếu muốn ib làm quen thì cứ thoải mái"

Nói rồi Đăng dúi tờ giấy vào tay tôi, trên giấy ghi tài khoản facebook và cả số điện thoại zalo của thằng đó.

"Muốn tán thì thôi nhé bạn, tại bạn không phải gu tớ"

Tôi nói thầm.

"Không sao hết, tớ vẫn muốn làm quen. Đâu phải cứ làm quen thì sẽ thành tán rồi yêu đâu?"

Đăng cười, khuôn mặt thằng này khi cười đẹp thật đấy, nhưng thứ mà tôi thích ở nó chính là nó chuyên toán.

Nếu mà có một đứa bạn chuyên toán thì okela quá rồi, không biết làm bài nào hỏi nó cũng tốt thôi.

Tôi lại nghĩ tới bạn cũ rồi.....

Nhật Đăng, tôi mong rằng cậu có thể lấp đầy khoảng trống ấy.

"Ok,về tớ sẽ ib cậu"

Đăng gật gù,miệng cười tươi rói.

--------------

Mặc dù mối quan hệ của tôi và Đăng chỉ dựa trên cơ sở tiêu cực (có lẽ thế) nhưng chỉ sau một tháng, chúng tôi cảm thấy như bọn tôi sinh ra đích thị là để dành cho nhau vậy.

Đăng cư xử với mấy bạn nữ trong lớp khác hẳn tôi, trong khi thằng Đăng sát gái vô cùng tận.

Thế mà nó chưa bao giờ để tôi phải buồn hay tức giận, quả là một thằng bạn không tồi.

Mỗi khi tôi hỏi nó vì sao nó lại chọn tôi làm bạn thay vì mấy đứa khác,thì nó chỉ thản nhiên trả lời:

"Ban đầu tao thấy mày đẹp, muốn trap. Nhưng mà lúc sau tao lại muốn làm bạn thân hơn. Ngày trước tao thích gái chuyên hoá cực kì"

Tôi ngớ người nhìn nó, mà cũng thật là kì lạ, hồi trước ở trường cấp hai tôi vẫn hay bị trêu là "người ngoài hành tinh" mà.

"Mày biết vì sao tao thích chơi với bọn chuyên mấy môn tự nhiên không? tại chúng nó mang tiếng chuyên ba cái môn tự nhiên nhưng mà trông chả thằng nào 'tự nhiên' cả"

"Ý là mày có thể quen đứa khác ngoài tao ra?"

Tôi hỏi xoáy Đăng.

"Được,nhưng chắc chắn không thân như mày"

"Tại sao vậy?"

Tôi gãi cằm,đăm chiêu suy nghĩ.

"Tại bọn nó ngu hơn tao chứ sao. Tao chỉ thân được với mấy đứa giỏi mà kiểu giỏi sánh ngang tao ấy,thế thì mới đủ độ 'dị' để chơi thân"

Tôi gật gù, cảm thấy đúng thật.

Nhưng mà chắc tại tôi giỏi quá, hoàn hảo quá nên mới bị người khác phản bội, nói xấu rồi nghỉ chơi phải chứ?

Tôi cười nhạt nhẽo,đáng buồn thật.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top