Ngoại truyện 2: Không đề
" Em gặp anh trong một chiều mưa, mưa tầm tã. Em đứng dưới mái hiên, còn anh đang chuẩn bị đạp xe về, sau khi đến thư viện đọc sách, em đoán vậy. Em không mang ô, và anh cũng chỉ có một cái duy nhất. Anh nhìn em, mỉm cười thật nhẹ rồi đưa em cây dù, sau đó mất hút giữa làn mưa bàng bạc. Anh đi, không để lại dù chỉ một câu nói. Em đứng đó, tần ngần cầm chiếc ô nhỏ, ánh mắt thu lại sau cặp kính mãi nhìn theo anh, bóng lưng trắng đã dần dần khuất dạng.
Anh hơn em 4 tuổi, hơn cả về chiều cao lẫn cân nặng. Em đứng với anh, chỉ cao đến vai, hầu như bị che tất. Mỗi lúc như vậy, anh chỉ cười cười, xoa đầu em rồi gọi thật thương mến: Nhóc lùn. Tiếng trầm trầm, ấm ấm đó đã đi sâu vào tiềm thức, từ lúc nào đó mà chính em cũng chẳng nhận ra, nó đã trở nên quá đặc biệt.
Rồi anh và em dần dần thân thiết, đến mức người ta tưởng chúng mình yêu nhau. Mỗi lần nghe thấy tiếng đùa của vài đứa bạn, anh chỉ khoác vai em, chỉ vào em và cười thật lớn: Em gái tôi đấy, dễ thương không?
Em cười trừ, ừ, cũng chỉ là em gái. Hai tiếng em gái đã khép lại câu chuyện đơn phương suốt một năm trời của em, chỉ còn hai tiếng đau lòng ở lại. Anh tốt nghiệp rồi, còn em mới chỉ năm hai. Anh đi làm rồi, và cái thế giới bên ngoài kia dĩ nhiên đẹp hơn tâm hồn của một con bé vốn ảm đạm chỉ biết đợi mà không thể thốt nên lời.
Những cuộc gọi thưa dần, những lần gặp mặt vắng bóng, rồi đến những tin nhắn cũng xa cách hơn, chỉ có em là người bắt đầu, và em đơn thuần cũng chỉ là một người làm phiền anh thôi. Em biết vậy, nên xóa số anh, hủy kết bạn trên zalo, facebook, coi như chúng ta như hai con người xa lạ. Và rồi? Em vẫn không kiềm lòng được, trái tim vốn lí trí vẫn quá yếu mềm khi nghĩ đến anh. Em lập một face mới, theo dõi anh, liên hệ với bạn bè anh để xin số mới khi số cũ không thể liên lạc.
Cứ như vậy cho đến khi em ra trường, anh sang Pháp du học. Em cũng đi theo anh, thuê nhà ngay sát căn hộ anh ở. Anh chưa có người yêu, và căn nhà em buồn bã bao nhiêu, thì anh vẫn luôn vui vẻ với những tiếng cười lúc nào cũng xuất hiện. Em vui rồi, em chỉ cần anh hạnh phúc thôi.
Gia đình anh định cư ở Ý, anh lại lật đật sang, em cũng xách vali và đi miết. Em muôn làm hướng dẫn viên du lịch, nên việc đi qua đi lại này của em luôn lấy lí do đó để ngụy biện khi người ta tò mò, còn không ai biết, em chỉ đi theo anh.
Em sang trễ hơn anh, nên chưa thuê được nhà, tần ngần trước cổng nhà anh. Mưa lại rơi, tầm tã, em vội vàng chạy sang gốc cây bên đường, vẫn nghe tiếng mưa lách tách bên tai, vẫn nghe nước mưa chạm vào da thịt, lạnh ngắt. Đúng lúc ấy, anh xuất hiện, nhưng không phải chàng trai như xưa nữa, anh đã có người yêu, đi cùng nhau dưới hai cánh ô nhiều màu. Cô ấy xinh xắn, đáng yêu, hòa trong làn mưa với chiếc váy trắng đẹp tựa thiên thần. Em nhìn anh, ánh mắt anh vui sướng, như một đứa trẻ được quà, ánh mắt đó, em nhớ, em chưa bao giờ được trao.
Anh nhìn thấy em, và em thấy anh chạy lại, đưa chiếc ô của mình cho em, lại như ngày xưa nữa. Cô bạn gái anh đứng phía xa, mỉm cười, ánh mắt ngây thơ không gợn chút toan tính. Em thấy vui, anh đã tìm được một cô gái tốt.
- Em gái, mạnh mẽ lên. Anh nắm lấy tay em lạnh dần, rồi chạy lại phía cô. Hai người chụm đầu dưới một bóng ô nhỏ, dù không che hết ấy, dù mưa vẫn bắn vào ấy, mà sao hạnh phúc đến vô ngần. Em đứng từ xa, tự nhủ phải vui, mà sao nước mắt vẫn chảy, nụ cười méo xệch giữa làn mưa, đong cái mặn đến đau lòng.
Lần thứ 2, tình cảm của em vẫn chỉ nhận lại duy nhất một từ " em gái". Là mưa? Hay là nước mắt? Em hận, hận rằng, sao trái tim anh không thể thổn thức vì em? Một lần thôi cũng được, một ngày thôi cũng được, 1 giờ cũng xong... Nhưng chưa bao giờ cả. Xin anh, hãy để em không mạnh mẽ nốt một lần, và rồi ngày mai, em sẽ tự đứng lên và bước tiếp.
Sau hôm ấy, em lao vào công việc, những đồ án, những kế hoạch, những con số dày vò như gã chủ tham lam hút sạch đi sinh khí. Em không muốn ta gặp lại nhau, nên ước mơ làm hướng dẫn viên du lịch cũng bay đi đâu mất, để lại một cô gái cứng ngắc đến khó tả, với cặp kính cận và mái tóc chưa bao giờ quá vai.
Và rồi, anh gửi cho em thiệp cưới, kèm một bức thư tâm sự. Không hiểu tại sao anh biết địa chỉ, nhưng em không quan tâm điều đó, em chỉ đọc thư, đọc và rơi nước mắt. Anh nói anh đã từng yêu em, yêu sâu đậm, nhưng vì sợ em không đáp trả, sợ tiến thêm rồi chỉ còn sự ngại ngùng và những khoảng trống, anh không dám ngỏ lời. Cho đến khi anh bắt gặp em dưới cây rẻ quạt ấy, anh mới nhận ra, sự vô tâm của mình.
Lúc nhận ra thì đã quá muộn, anh đã có người yêu, một cô gái quá đỗi tốt bụng và luôn bên anh những tháng ngày cô đơn buồn bã, và anh nhận ra, anh cũng yêu cô ấy mất rồi.
Anh đã có cuộc sống mới, em cũng là nên quên đi mà bắt đầu lại, em gái ạ.
Ừ, thì quên, quên dễ vậy sao? Em lại khóc, sau khi đọc xong lá thư anh gửi, những giọt nước mắt hiếm hoi trên gương mặt đã cứng lại tự bao giờ. Em lại yếu đuối rồi, anh ơi...
Ngày...tháng...năm, em đến dự đám cưới. Nhìn anh vui vẻ khoác tay vợ mình, em chỉ nhìn trộm từ xa, mắt cay nhưng không thể khóc. Phải cười, và em cười, cả khi trao cho anh và cô ấy cặp nhẫn đôi có hình lá rẻ quạt mà anh thích. Anh ôm lấy em, thân mật gọi em gái, cô ấy cũng ôm lấy em, khẽ khàng gọi chị.
Khi em về, trời lại mưa. Em mỉm cười rồi bật ô lên, chiếc ô lớn làm nước mưa dạt sang hai bên như hình chóp đầy đặn, thảy xuống mặt đường những bong bóng tí ti. Rẻ quạt lại rụng lá, nhưng em mạnh mẽ rồi anh nhỉ? Lại mưa rồi, và em phải tự che ô thôi, vì em đâu còn anh nữa.
Ừ, em đâu còn anh nữa"
---***---
- Em đọc cái này cho anh là có ý gì? Anh cốc đầu cô, với lấy điện thoại trong tay cô rồi ném xuống chân giường. Câu chuyện vừa kể trên, đơn thuần chỉ là một truyện ngắn mà Tường vừa tìm được, cô đọc xong từ chiều rồi, nhưng giờ lại muốn kể cho anh nghe.
- Một chút hồi tưởng thôi. Cô đẩy chăn ra, ngồi thẳng dậy. - Anh không thấy cô gái đó giống em à?
- Không giống. Anh lắc lắc đầu, cũng ngồi lên. - Cô gái đó quá thụ động.
- Em cũng thụ động, em cũng đã từng mất anh, mất nhiều lần là đằng khác. Em cũng ảm đạm, cũng buồn tẻ, cũng không dám bày tỏ bản thân...Và chàng trai ấy, cũng ấm áp, cũng vui vẻ, cũng đã yêu cô gái nọ.
- Và?....
- Và hai mảnh ghép dù hoàn hảo vẫn không thể gắn bó với nhau, cơn mưa đã không tác thành cho họ. Dù đã có duyên đến vậy, trái đất có tròn vậy, đi một vòng, quay đầu lại vẫn thấy xa nhau. Em sợ...
- Sợ chúng mình rồi cũng vậy? Anh chạm tay vào má cô, bắt ánh mắt cô nhìn thẳng:
- Thế cái này là cái gì? Anh chỉ tay vào bụng cô, nơi đang mang bên trong đó một sinh linh bé nhỏ mà trong mắt anh rạng ngời như một vì tinh tú. Cô thấy thế, mặt đỏ lựng, cảm xúc lo lắng hay cái gì đó xúc động biến sạch, cô đấm thùm thụp vào người anh, hét lên:
- Đồ biến thái. Rồi quay ngay sang, bắt lấy đôi môi anh mà ngậm chặt. Anh vừa tắm xong, thơm lắm, mùi bạc hà nồng nồng nơi khóe môi làm cô tan chảy. Cô đẩy anh xuống giường, lưỡi hoạt động hết công suất, không còn chừa ra dù chỉ một khe hở để hít không khí bên ngoài. Anh nằm dưới, không phản kháng mà còn hợp tác hết mình, hai tay kia ôm chặt cổ cô mà ấn xuống. Cho đến khi không thở nổi, cô mới tát anh một cái và cả hai buộc phải buông ra, dù có chút tiếc nuối.
- Anh này, mai là Valentine rồi đấy. Cô chu môi ra nhìn anh, mày nhăn lại.
- Anh biết mà. Anh quay sang ôm lấy cô, mỉm cười ngọt ngào. - Đây là Valentine đầu tiên, anh và em có nhau, bên nhau...
~~~~~
Không biết có ai còn nhớ mình không? 😗😗😗Quà trước valentine nha. 😄😄😄Tui vẫn đăng cho xong fic cà phê rồi mới ngủ đông nên đừng bỏ tui mà đi nha, tui còn Fa nên sẽ cô đơn và buồn bã lám 😭😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top