Truyện 2: Nụ cười London
Hiện giờ đang là mùa đông. Tuyết rơi trắng xoá khắp nơi. Tôi đi dạo dọc theo bờ sông Thames, tay kéo khăn choàng cổ to sụ cố gắng làm giảm cái lạnh tê tái đang xâm chiếm cơ thể. Một màn hơi nước che phủ lớp kính cận khiến khung cảnh phía trước mắt trở nên nhoà đi. Tôi xoa cái chóp mũi tê cứng của mình. Trời lạnh đến độ đã mặc năm lớp áo mà vẫn cảm thấy lạnh buốt.
Hôm nay tôi gặp toàn chuyện không vui. Sáng thì bị giáo sư John la mắng vì để quên tài liệu ở nhà. Chiều tối thì cả người lạnh buốt như bị đóng băng. Tôi mang tâm trạng bực bội bước vào một cửa tiệm cafe gần đó. Tiếng leng keng phát ra từ chiếc chuông treo ở cửa. Quán khá đông. Một hàng dài người xếp hàng chờ mua cafe nóng mang đi. Tôi không muốn chen vào hàng người dài phía trước nên tìm một chỗ ngồi đợi cho đến khi hàng người vơi bớt. Còn khá nhiều chỗ ngồi, vì người mua cafe mang đi rất đông nhưng chỉ có vài vị khách là ngồi uống trong quán.
Tôi chọn ngồi đằng sau cây thông Noel lớn và gần cửa sổ. Tôi đặt balô xuống ghế rồi ngồi xuống và chống tay thẫn thờ nhìn xung quanh. Ánh đèn rực rỡ được trang hoàng trên cây thông khiến lòng tôi bỗng chùng xuống. Lúc này tôi thực sự muốn khóc. Cái vỏ bọc thường ngày tôi xây dựng để khiến cho ba mẹ tin tưởng ở bên Anh rằng tôi rất ổn, nhưng thật ra là không. Ngày đầu tiên bước đến xứ người lạ lẫm, tôi nhớ nhà đến phát điên, khóc một trận đến khi trời sáng, và mang hai mắt đỏ quạch tự đi đăng ký nhập học.
Tôi khẽ cười buồn, lau vội lớp sương mờ còn vương trên kính. Nhìn thấy khách vơi dần nên tôi đứng dậy đến quầy chọn cho mình một phần Cheese Cake và một cốc cacao nóng, sau đó quay ra tính tiền. Nhân viên thu ngân là một chàng trai có vẻ chững chạc lắm.
- Em là người Việt Nam à?!...
Giữa nơi xứ người lạ lẫm này lại được nghe Tiếng Việt khiến tôi hơi ngạc nhiên. Nhưng tôi nhanh chóng gật đầu. Như tìm được đồng hương giữa xứ lạ, hai mắt của anh liền sáng rực và anh niềm nở cười:
- Hay quá, anh cũng là người Việt Nam này!
- Bây giờ anh tính tiền cho em được chưa?!
Tôi nói bằng giọng cáu gắt. Có lẽ, anh nhận ra sự không thân thiện của tôi nên đành cười một cái rồi tiếp tục công việc của mình. Vì tâm trạng đang khó chịu nên tôi cũng chẳng màng đến hành động thiếu thân thiện của mình vừa rồi, trả tiền phần của mình rồi quay lại chỗ ngồi.
Một lúc sau tôi quay lại quầy để lấy phần mình đã gọi. Lúc này không có ai ra vào cửa hàng nữa nên không thấy anh đứng làm ở quầy thu ngân. Từ trong bếp, anh bưng chiếc khay đến quầy gọi chỗ tôi đang đứng và mỉm cười:
- Chúc em một bữa tối tốt lành, bé!
Tôi hơi ngạc nhiên trước thái độ thân thiện của anh nên đành mỉm cười miễn cưỡng một cái, gật đầu bưng chiếc khay về lại chỗ ngồi của mình. Chợt, tôi thấy phía bên dưới của chiếc dĩa có kẹp một mảnh giấy nhỏ. Tôi tò mò mở ra xem. Tờ giấy ghi hàng chữ nhỏ bằng bút bi: "Khuyến mãi thêm cho em một cái bánh Matcha nhé! Không biết em có chuyện buồn gì nhưng đừng ủ rũ nữa. Ngày mai sẽ lại tốt đẹp thôi bé!"
Tôi ngẩng đầu lên. Trên khay có thêm một phần bánh Matcha mà ban nãy tôi không để ý. Tôi khẽ nhìn qua chỗ anh đang đứng và thấy anh đang cười nói với mấy nhân viên trong quán có vẻ vui lắm nên chắc là anh không để ý đến ánh mắt của tôi. Sau đó, tôi chuyên tâm xử lý hết phần ăn của mình. Cốc cacao nóng hổi hoà quyện cùng vị béo của phô mai và vị đăng đắng của trà xanh khiến tôi nhanh chóng quên hết tâm trạng bực bội.
Sau đó, tôi đến nơi trả khay ăn. Anh vẫn đứng đó. Anh chống tay nhìn tôi và mỉm cười:
- Tâm trạng khá hơn rồi chứ bé?!
Nói xong, anh đi thẳng vào trong. Tôi ú ớ đứng đó định nói lời cám ơn nhưng không được. Sau khi bóng lưng anh khuất hẳn trong bếp, tôi mới hậm hực ra về.
- Bực mình thật, không để mình nói cám ơn một tiếng!
Hôm sau, sau khi tan học tôi quay lại tiệm đó cốt ý muốn trả ơn cho anh. Tính của tôi không muốn mang nợ ai hết. Vì vậy hôm nay tôi nhất định phải cám ơn anh bằng được.
Lúc tôi đẩy cửa vào thì thấy anh đang đứng làm việc ở quầy thu ngân. Vẫn đồng phục làm việc trên người, và nụ cười đó, tự dưng tôi bị thu hút. Anh phát hiện ra tôi, ra hiệu bảo tôi kiếm một chỗ ngồi để đợi. Tôi nhún vai, đi đến chỗ ngồi cũ hôm qua. Cạnh cửa sổ và cây thông Noel.
Vì không có tiết học buổi chiều nên hôm nay tôi khá dư dả thời gian. Tôi ngồi chống cằm nhìn ra ngoài. Bên ngoài tuyết phủ đầy trắng xoá cả không gian. Ánh mặt trời yếu ớt rọi đến chỉ đủ khiến không gian sáng bừng hơn.
- Này làm gì mà thẫn thờ thế hả bé?!
Bỗng một giọng nói trầm trầm vang lên làm tôi giật mình quay lại. Anh mặc áo thun quần jean bình thường mà không mặc đồng phục nên tôi đoán anh đã làm xong ca của mình. Anh ngồi xuống ghế đối diện. Tôi hơi lúng túng ôm chặt chiếc ba lô dưới gầm bàn. Anh ngồi nhìn tôi bằng một ánh mặt quái dị cho đến khi tôi bật cười vì nhịn không nổi.
- Rốt cuộc em cũng chịu cười rồi!
Anh cười híp mắt, trông vừa dịu dàng lại vừa rực rỡ. Nụ cười của anh làm tôi hơi bối rối mà khẽ ho một tiếng. Tôi ngồi ngay ngắn lại, định cất tiếng nói cám ơn thì anh bỗng cắt ngang:
- Hôm nay em không có tiết học sao?
Tôi khẽ lắc đầu và nói mình không có giờ học buổi chiều. Anh gật gù rồi hỏi tôi đến tìm anh ấy làm gì. Tôi nói tôi đến để cám ơn về cái bánh và dòng tin nhắn trên mảnh giấy tối qua. Anh cười gật đầu nhận lời cám ơn của tôi. Nói chuyện một lúc nữa tôi và anh ấy tạm biệt nhau. Chúng tôi trao đổi số điện thoại và tài khoản Skype. Trước khi rời quán, anh nói sẽ gọi cho tôi khi có dịp. Tôi cười cười nhún vai dù trong lòng không hy vọng lắm. Vì tôi không thích mắc vào phiền phức.
Sáng hôm sau tôi có tiết học. Đến giờ ăn trưa, tôi lục tung ba lô của mình nhưng chẳng tìm thấy thẻ sinh viên của mình ở đâu. Lúc đó tôi hoảng sợ lắm. Vì tiền ăn cả tháng lẫn các giấy tờ quan trọng tôi đều kẹp trong thẻ sinh viên hết. Đang lúc không biết phải làm sao chợt điện thoại trong túi vang lên. Tôi bấm nút thì nghe thấy một chất giọng quen thuộc:
- Hôm qua em rớt thẻ sinh viên ở chỗ của anh, mau ra cổng trường đi anh đợi!
Tôi chạy một mạch ra ngoài cổng trường thì thấy anh ấy đang đứng ở ngoài cổng. Hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác màu xanh đậm rất to, trên cổ choàng thêm chiếc khăn màu đen to bản. Anh đi giầy thể thao màu đen trông rất hợp. Trông thấy tôi, anh mỉm cười đưa cho tôi thẻ sinh viên rồi nói:
- Cũng may là anh nhặt được nó!
- Cám ơn anh rất nhiều!- Tôi mừng rỡ cầm lấy tấm thẻ.
Tôi cảm kích nắm lấy tay của anh. Bàn tay anh khá to và ấm áp. Tay tôi không đủ lớn nên anh đã đặt bàn tay của tôi vào trong lòng bàn tay của anh. Bàn tay tôi được anh bao gọn bên trong. Lúc tôi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nụ cười của anh, tôi cảm thấy hai gò má của mình nóng bừng.
Kể từ ngày đó tôi và anh ấy hay liên lạc với nhau từ tin nhắn điện thoại cho đến trò chuyện qua Skype. Anh là một người hài hước và dễ gần. Tôi rất thích nụ cười của anh. Nhiều lúc tôi tự hỏi anh ấy là con trai mà lại có nụ cười đẹp như thế. Tôi đem suy nghĩ ấy nói với anh thì anh ấy phá lên cười và nói:
- Nụ cười của mỗi người đều đẹp theo phong cách riêng mà!
Anh nghiêng đầu nhìn tôi. Đôi mắt đen đầy lém lỉnh của anh lại làm tôi bối rối. Vì ngượng nên tôi vờ nhăn mặt trách anh:
- Sao anh cứ gọi em là "bé" không vậy?
- Có gì đâu, kêu "bé" nghe dễ thương mà!- Anh lại cười phá lên trong sự bất lực của tôi.
Anh học "Quản trị kinh doanh". Quán cafe lần đầu chúng tôi gặp nhau là của gia đình anh ấy. Anh nói anh đang ấp ủ giấc mơ mở rộng quy mô thành một chuỗi cửa hàng cafe mang thương hiệu của riêng mình. Khi nhắc đến ước mơ của mình, đôi mắt của anh sáng lấp lánh chứa đựng đầy khát khao và hoài bão khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ.
Anh là một người ham học hỏi và chịu khó. Buổi sáng anh học trên trường, buổi chiều anh đi phụ việc ở cửa hàng cafe. Tôi thỉnh thoảng ghé qua. Anh vẫn nhớ sở thích của tôi nên lúc nào cũng bưng một phần Cheese Cake và cốc cacao nóng. Lâu lâu anh lại tặng tôi thêm một phần bánh Matcha. Tôi từ chối nhận phần bánh thêm nhưng anh cứ khăng khăng bắt tôi ăn cho bằng được. Nhận phần bánh không cũng ngại nên khi rảnh tôi thường chạy đến cửa hàng giúp anh mấy việc vặt như trợ giúp thu ngân hay phục vụ mỗi khi cửa hàng đông khách. Lúc đầu, anh giận, bảo tôi quá khách sáo với anh. Nhưng dần dần tôi cũng thuyết phục được anh. Anh cho phép tôi làm ở cửa hàng cafe với điều kiện việc học của tôi không bị ảnh hưởng và tôi phải nhận lương mỗi tháng. Tôi gật đầu chấp nhận.
Một hôm tôi đang ngồi trong phòng nghỉ của nhân viên. Còn 15 phút nữa mới tới ca của tôi. Một chị nhân viên vừa bưng đồ đi vào. Chị thấy tôi ngồi đấy bèn lúi húi làm cho xong việc gì đấy rồi chạy ra ngồi với tôi. Hai chị em ngồi nói chuyện một hồi thì chị ấy hỏi:
- Are the manager and you a couple?
Tôi nghe thế bèn trợn mắt đầy ngạc nhiên. Sau đó, tôi liền lắc đầu nguầy nguậy. Chị nhân viên nhìn tôi bằng con mắt nghi ngờ. Chị ấy nói:
- So what' your guys relationship?
- We're friends, just all!
Tôi nói xong liền đi thẳng ra ngoài nhưng do không nhìn phía trước nên đã va phải người đang đi vào. Tôi ngẩng đầu lên nhìn thì ra người đó là anh. Tôi lúng túng nói:
- Xin lỗi anh, em không để ý!
- Không có gì, mà sao trông em bực bội thế?- Anh đầy quan tâm hỏi tôi.
- Dạ không có gì, thôi em đi làm việc đây!
Tôi lắc đầu định đi ra ngoài thì anh bỗng nắm tay tôi lại. Tôi quay người nhìn anh đầy khó hiểu. Lúc này anh nhìn tôi bằng ánh mắt rất khác khiến tôi hơi bối rối. Cái ánh nhìn ấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
- Tối nay em ở lại cửa hàng một chút, anh có chuyện muốn cho em xem.
Nói xong anh đi vào trong. Tôi gật đầu cho có lệ rồi tiếp tục công việc. Suốt ngày hôm đó tôi cứ ám ảnh ánh mắt kì lạ của anh mãi rồi chợt phát hiện trời đã tối hẳn. Từng giây phút đếm ngược đến giờ tan ca làm tim tôi cứ đập thình thịch mãi không thôi. Cho đến khi anh vỗ vào vai tôi. Anh dẫn tôi đi vào trong bếp. Lúc tôi bước vào thì đã thấy mọi người đều đứng vòng quanh bàn. Trên bàn có một chiếc bánh kem lớn lấp lánh ánh nến. Khi tôi bước đến gần mọi người cùng nhau vỗ tay hát:
- Happy birthday to you, happy birthday to you...!
Tôi ôm chặt miệng, xúc động không thể cất thành lời. Tôi nhìn sang anh. Đôi mắt đen của anh dịu dàng nhìn tôi. Anh kéo tôi lại gần, khẽ cúi xuống nói thầm vào tai tôi:
- Chúc mừng sinh nhật bé! Em mau ước đi!
Tôi nhắm mắt và chắp tay cầu nguyện. Sau đó, những chiếc nến được thổi tắt trong sự vỗ tay của mọi người. Anh đem ra mấy dĩa salad, thịt nướng và cả món chả giò quen thuộc. Chúng tôi ăn uống và cười đùa rất vui. Tôi cũng thấy anh cười. Nhưng là một nụ cười thật khác... rất đẹp, nhưng có gì đó bi thương.
Tiệc tàn lúc 11 giờ, mọi người lần lượt về hết. Chỉ còn tôi và anh ở lại dọn dẹp bãi chiến trường của bữa tiệc ban nãy. Không khí bỗng dưng im lặng khiến tôi hơi khó xử nên tôi kiếm chuyện nói để phá tan bầu không khí ngột ngạt:
- Sắp qua năm mới rồi anh có dự định gì cho năm sau chưa?
- À nói ra chắc không kể hết nhưng có một điều quan trọng anh chắc chắc phải làm!
Anh mỉm cười xếp mấy cái dĩa vào tủ. Tôi khá hứng thú với những kế hoạch của anh nên hứng tai lắng nghe. "Điều quan trọng" mà anh nói làm tôi rất tò mò. Tôi gấp gáp hỏi anh:
- Đó là gì vậy anh? Có thể kể cho em nghe được không?
Anh im lặng và chỉ mỉm cười mà không đáp. Anh cất nốt mớ chén dĩa vào tủ rồi vỗ vỗ vai tôi mà nói:
- Giờ cũng đã trễ rồi, để anh đưa em về!
Tôi gật đầu rồi ra ngoài đứng đợi anh. Anh đi ra khoá cửa cẩn thận rồi hai chúng tôi cùng đi về. Kí túc xá trường tôi khá gần nên tôi và anh đi bộ. Ban đêm gió lạnh thốc từ sông Thames lạnh buốt. tôi xốc xốc khăn choàng cổ nhưng vẫn cảm thấy cổ mình lạnh ngắt. Đột nhiên anh cởi khăn choàng đưa cho tôi. Tôi từ chối thì anh kéo tôi lại rồi choàng khăn vào cổ cho tôi. Tôi ngây ngốc nhìn hành động của anh, nếu nói không xúc động là nói dối nên tôi không kìm lòng được mà hỏi:
- Tại sao anh tốt với em quá vậy?
- Suỵt đừng động đậy, trông em lúc này...
Anh đưa ngón tay lên khẽ ra dấu hiệu im lặng, bàn tay anh chạm nhẹ hai gò má của tôi. Cử chỉ rất dịu dàng khiến tim tôi đập thình thịch như có vạn con sóng đang dâng trào trong lồng ngực. Dường như lòng tôi đang mong mỏi một điều gì đó.
- ... rất giống với cô ấy!...
Nụ cười của tôi tắt ngấm khi nghe thấy lời nói ấy của anh. Ánh mắt dịu dàng như nước của anh lúc ấy như là một mảnh dao găm thẳng vào trái tim của tôi. Tôi lập tức trả lại anh chiếc áo khoác rồi chạy một mạch về kí túc xá. Vừa chạy tôi vừa khóc như một con ngốc. Tự mình đa tình làm gì để cho bản thân bị tổn thương. Lòng tự trọng của tôi không cho phép tôi là người thay thế, càng không phải là người mang hình bóng giống với người khác.
Về đến phòng tôi thấy mọi người đều đã đi ngủ hết. Đèn trong phòng cũng tắt hết. Tôi chán nản vứt ba lô xuống đất rồi trèo lên giường mình. Cả đêm tôi lăn qua lăn lại, nước mắt rơi rất nhiều. Tôi không hiểu bản thân mình lúc này. Vừa ban chiều có người hỏi tôi đối với anh như thế nào, tôi còn dõng dạc nói rằng chỉ là bạn bè. Nhưng cảm giác ban nãy khi anh nhìn tôi... ánh mắt dịu dàng lúc ấy của anh ám ảnh trong tâm trí của tôi. Bỗng dưng tôi cảm thấy sợ hãi, sợ đối diện với anh.
Sáng hôm sau, tôi mang đôi mắt đỏ quạch vào trường. Cả buổi học tôi không thể học vô thứ gì, tâm hồn lãng du ở nơi nào khiến cho giáo sư phải lên tiếng nhắc nhở. Sau đó, tôi mang tâm trạng bực bội định xuống căn tin trường để mua đồ ăn trưa. Chợt tôi thấy anh đứng đợi ở cửa lớp. Bước chân khẽ khựng lại. Tôi vờ như không thấy anh bèn quay đầu đi hướng khác. Tôi chạy vào thư viện ngồi lì cả ngày rồi ôm bụng đói mốc meo vào học tiếp.
Buổi tối, tôi xin nghỉ làm. Tôi bỏ mặc mọi thứ và đi bộ dọc theo bờ sông Thames. Còn hai ngày nữa là đến đại lễ Giáng sinh. Khắp phố phường tràn ngập trong đồ trang trí và cây thông Noel. Có mấy cửa hàng còn để hẳn tượng ông già tuyết ở trước cửa. Tiếng nhạc hoà lẫn màu sắc rực rỡ vang lên khắp nơi. Thế nhưng những thứ lấp lánh ấy cũng không thể nào bù đắp được tâm trạng buồn bã của bản thân tôi.
Tự dưng tôi thấy mình ngốc. Tôi và anh chưa là gì của nhau nên tôi chẳng có quyền gì để trách anh. Nhìn ánh đèn lung linh trong cửa tiệm làm tôi nhớ đến ánh đèn rực rỡ và cây thông Noel ở trong cửa tiệm cafe của anh, rồi chợt phì cười khi nhìn thấy bánh kem vị Matcha được trưng trong tủ kính của cửa hàng bánh ngọt. Tôi lại nhớ đến anh...
Không hiểu sao chân của tôi tự đi đến cửa tiệm cafe. Nhìn đồng hồ đã 11giờ nên mọi người đều đã về hết. Bên trong đã tắt hết đèn. Nhưng tôi lại cứ đứng lì ra đó, mặc cho tuyết ngày một nhiều. Cứ thẫn thờ ngước nhìn bảng hiệu rồi lại nhìn xung quanh...
- Bé, tại sao em lại đứng giữa trời lạnh như vậy?
Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến trái tim tôi rung lên. Tôi ngẩng đầu liền thấy anh đang nhìn mình bằng đôi mắt trách mắng. Tự dưng tôi không kiềm được mà thấy tủi thân. Sóng mũi trở nên cay xè. Nước mắt bất giác rơi xuống khiến cảnh vật phía trước trở nên mờ mịt. Tôi quay đầu sang chỗ khác để giấu nhưng anh đã phát hiện ra trước. Anh nhìn tôi đầy lo lắng, dịu dàng nói:
- Em hôm nay sao lạ vậy, ở trường thì trốn anh, hôm nay cũng không đi làm. Em có biết anh lo lắng cho em thế nào không hả bé?
Anh ôm tôi vào lòng, vỗ vỗ lưng tôi. Động tác đầy dịu dàng đến mức khiến tôi không thể thở nổi. Bởi vì tôi có cảm tưởng rằng chỉ cần tôi thở mạnh thì tất cả điều này đều tan biến mất. Tôi không muốn điều đó. Tôi nhận ra rằng tôi không thể mất anh. Hai tay tôi khẽ níu chặt vạt áo của anh. Tiếng khóc nấc len lỏi trong áo khoác của anh. Tôi khóc nhiều đến mức nước mắt ướt đẫm cả mảng áo của anh. Thế nhưng anh vẫn để tôi khóc, dịu dàng vỗ vỗ lưng tôi... Đến khi tôi nín khóc, anh lấy khăn đưa cho tôi rồi mở cửa tiệm dẫn tôi vào trong. Anh bật lò sưởi lên rồi quay vào trong, một lát sau lại quay ra với hai cốc cacao nóng và Cheese Cake và Matcha.
- Em mau ăn đi!
Anh đặt bánh xuống bàn. Còn tôi cứ ngồi cúi gằm mặt. Tôi không ngẩng đầu lên cũng biết anh đang nhìn mình chằm chằm. Cả hai ngồi trong im lặng. Tiếng ồn thỉnh thoảng vang lên của máy lò sưởi khiến không gian xung quanh càng trở nên tĩnh mịch. Bỗng dưng tôi cảm thấy buồn cười, bắt đầu cầm nĩa xắn một miếng bánh Cheese bỏ vào miệng. Vị phô mai béo ngậy thơm lừng cả khoang miệng. Sau đó tôi cắn thêm một miếng bánh Matcha. Vị đăng đắng thơm lừng của trà xanh và vị béo đọng lại của bánh Cheese vừa rồi càng khiến hương vị thơm ngon. Cốc cacao mang vị đắng nhẹ ấm áp khiến người ta thêm yêu cái lạnh của mùa đông.
- Biểu cảm của em lúc này y hệt như ngày đầu anh gặp em...
Anh chợt nói, tay chống cằm nhìn tôi mà mỉm cười. Tôi khó hiểu nhìn anh. Chắc nhìn bộ dạng của tôi, anh bật cười mà nói:
- Giờ thì có thể nói em đang buồn chuyện gì chưa bé!
Anh bắt tôi phải thú nhận mọi thứ. Càng kể tôi càng cúi gằm mặt không biết trốn vào đâu. Còn anh thì cứ cười cười khiến tôi nhột không biết chừng nào. Đến khi tôi muốn hôn luôn mặt bàn thì anh mới cất tiếng nói:
- Xin lỗi, anh không biết lại làm tổn thương em đến thế. Nhưng cô ấy đã là người của quá khứ rồi, hôm qua là ngày sinh nhật của em cũng là... ngày mất 10 năm của cô ấy nên... anh không kiềm chế được bản thân...- Giọng anh nghẹn lại như sắp khóc.
- Em xin lỗi...- Tôi cúi gằm mặt xuống bàn. Tự dưng tôi cảm thấy mình thật ích kỷ.
- Không sao, mọi thứ đều đã qua hết rồi...- Anh mỉm cười, nhấp một ngụm cacao.
Hai chúng tôi ngồi lặng im một lúc. Tôi không dám ngẩng mặt lên nhìn anh. Cứ sợ vì phải đối diện với ánh mặt dịu dàng của anh để rồi lại rơi vào cái tự đa tình của bản thân. Tôi sợ tôi không kiềm được mà làm chuyện có lỗi với người con gái ấy của anh.
- ... Bé này... - Anh chợt ngập ngừng.
- Gì ạ?
- Em còn nhớ "điều quan trọng" mà anh từng kể với em không?
- Nhớ ạ!
Gương mặt của anh lúc này vô cùng nghiêm túc khiến tôi hơi tò mò. Anh nhìn tôi, bằng một ánh mắt rất dịu dàng và khác lạ:
-... Từ khi cô ấy mất, anh không dám tìm kiếm tình yêu cho cuộc đời mình nữa vì anh sợ người con gái anh yêu sẽ biến mất mãi mãi... giống như cô ấy vậy...
-... Nhưng... cho đến khi gặp em, anh bỗng dưng rất muốn ôm em thật chặt và yêu em thật nhiều... Em có thể mắng anh ích kỷ cũng được nhưng mà...
-... Em... có thể cho anh một cơ hội được không? Có thể chờ anh quên được cô ấy hay không? Đó là "điều quan trọng" nhất đời của anh...
Anh nắm lấy tay tôi. Đôi mắt đen của anh xoáy sâu vào trong tận xương tuỷ tôi. Những lời nói của anh khiến tôi vô cùng xúc động. Tôi là "điều quan trọng" của anh sao? Đầu tôi lúc này lâng lâng như đang bay bổng trong mơ. Nhưng đó đang là sự thật trong mắt tôi, và tôi đọc được sự mong chờ ở trong mắt của anh. Lời nói chân thành của anh khiến tôi không thể phớt lờ.
- Anh... em chờ được!- Tôi xiết chặt lấy tay anh.
Nghe tôi nói thế, anh mừng rỡ đến mức nhảy cẫng lên. Sau đó, anh chạy đến ôm tôi vào lòng. Đôi bàn tay lớn vuốt vuốt đầu tôi khẽ thì thầm:
- Anh sẽ cố quên, sẽ cố quên cô ấy và sẽ yêu em thật nhiều...!
Tôi nhắm mắt, tay mình ôm chặt lấy anh. Đôi môi tự nhiên nở lên nụ cười thoả mãn. Có lẽ tôi đã chọn đúng rồi. Khi yêu người ta phải biết hy sinh vì nhau. Anh đã hy sinh để quên cô ấy. Còn tôi hy sinh thời gian để đợi anh. Đến một ngày nào đó, tôi tin chắc tôi và anh sẽ hạnh phúc bên nhau...
Ngoài kia Giáng sinh sắp đến gần, chợt thấy một London đầy ắp tiếng cười của anh...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top