Chương 384: Phản ứng của Hoa Quốc công

Nghe thấy Địch Lệ Nhiệt Ba nói, đầu tiên, Hoa Quốc công ngẩn ra, hiển nhiên là không phản ứng kịp.

Mặc Lộc Hàm cũng không nói chuyện, cầm tách trà, ngồi bình tĩnh, cùng đợi phản ứng của Hoa Quốc công.

Thật lâu sau, Hoa Quốc công mới phục hồi tinh thần lại, nói với hai người đang ngồi ung dung trước mắt: "Chuyện này là sao? Vương gia, cháu......"

Mặc Lộc Hàm đặt tách trà xuống, nói với Hoa Quốc công một cách áy náy: "Chuyện xảy ra đột ngột, nên không kịp thông báo cho lão Quốc công một tiếng trước, thật xin lỗi."

Thật lâu sau, Hoa Quốc công mới chính thức phản ứng kịp, liền nhìn Mặc Lộc Hàm chằm chằm, nói một cách đầy tức giận: "Ai muốn cháu xin lỗi? Lão phu muốn hỏi cháu vô duyên vô cớ dẫn Hoàng Hậu tới Định Vương phủ làm gì? Vương gia còn ngại người nhìn Định Vương phủ chằm chằm còn chưa đủ sao?"

Nghe vậy, Địch Lệ Nhiệt Ba cười khẽ một tiếng, nói: "Đã làm cho lão Quốc công lo lắng. Đúng là chúng cháu còn trẻ, kiến thức nông cạn, đột nhiên quá xúc động ạ."

Hoa Quốc công thở dài, nói với Địch Lệ Nhiệt Ba: "Vương gia và Vương phi cũng không phải người làm việc theo tình cảm mà không suy nghĩ. Lão phu cũng không hỏi tại sao nữa, mời Hoàng Hậu ra đi. Ta nghĩ cách đưa con bé hồi cung."

Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm liếc mắt nhìn nhau, vốn bọn họ cũng không trông cậy chỉ nói hai câu như vậy là đã có thể thuyết phục được Hoa Quốc công để bọn họ mang người đi. Nhưng nếu Phượng Chi Dao đã mạo hiểm mang người ra rồi, thì trước khi xác định Phượng Chi Dao đã thật sự không còn cách nào để thuyết phục Hoàng Hậu, bọn họ lại không thể để Hoa Quốc công mang người đi.

Mặc Lộc Hàm nhìn Hoa Quốc công, nói một cách bình tình: "Cho nên, Bổn Vương mới xin lỗi lão Quốc công, sợ rằng, tạm thời không thể để lão Quốc công mang người về được."

"Vì sao?" Hoa Quốc công cau mày hỏi.

Chuyện Hoàng Hậu bị Định Vương phủ bắt ra khỏi cung thật sự đã nằm ngoài dự kiến của ông, sở dĩ ông vội vã đến Định Vương phủ cũng vì hy vọng có thể mượn thế lực của Định Vương phủ để điều tra chuyện này. Nhưng không nghĩ đến, kết quả lại như vậy.

Mà vô luận vì quan hệ riêng tư của ông và Định Vương phủ, hay vì quan hệ giữa Đại Sở và Tây Bắc, rõ ràng, chuyện này không thể truyền ra ngoài. Cho nên, hiện tại, có thể nói, quyết định này là quyết định tốt nhất với tất cả mọi người, nhưng ông không hiểu nổi, tại sao Định Vương và Vương phi lại phản đối.

Địch Lệ Nhiệt Ba hơi bất đắc dĩ than thở, xem ra Hoa Quốc công không biết chuyện của Phượng Chi Dao. Như vậy, trong bọn họ, ai cũng không biết chắc rằng, nếu Hoa Quốc công nghe thấy là do Phượng Chi Dao tự chủ trương bắt người ra, thì sẽ có phản ứng gì.

Suy nghĩ một chút, lúc Địch Lệ Nhiệt Ba đang muốn nói gì đó, thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng nói của Hoàng Hậu. "Đã khiến cho phụ thân lo lắng, con sẽ trở về với phụ thân."

Ba người quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa, Hoàng Hậu cởi áo choàng rộng rãi ra, trên người vẫn mặc một thân Phượng bào màu vàng sáng xuất hiện ở cửa. Thần sắc trên mặt nhàn nhạt, cũng nhìn không ra trong lòng đang nghĩ gì.

Hoàng Hậu bước vào đại sảnh, ở ngoài cửa, Phượng Chi Dao cũng đi vào theo. Nam tử mặc một bộ áo gấm màu đỏ, hai mắt đỏ bừng, thần sắc mệt mỏi, ủ rũ, nhìn qua, sắc mặt còn xấu hơn lúc bị đánh Mặc Lộc Hàm một chưởng vào tối hôm qua.

"Phượng Tam sao vậy? Sắc mặt xấu như vậy. Tối hôm qua không tìm đại phu xem sao?" Địch Lệ Nhiệt Ba mở miệng hỏi rất tự nhiên.

Lúc đầu, khi Hoa Quốc công nhìn thấy Phượng Chi Dao đi theo phía sau Hoàng Hậu thì liền biến sắc, chỉ là thấy Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm đều ở đây, nên cũng không nói gì thêm, có điều, bàn tay đang đặt trên tay ghế lại từ từ nắm chặt lại.

Địch Lệ Nhiệt Ba liếc nhìn Hoa Quốc công một cái, rồi tươi cười hỏi Phượng Chi Dao.

Nghe vậy, hơi ngoài dự kiến, Hoàng Hậu liền quay đầu lại nhìn Phượng Chi Dao. Lúc trước, nàng cũng phát hiện sắc mặt của đệ ấy rất xấu, đầy phiền não, chỉ là hai người đã gây ầm ĩ đến hơi tức giận, nên nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ cho rằng, tối hôm qua, đệ ấy không nghỉ ngơi tốt.

Bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện, không chỉ thần sắc rất xấu, mà trên mặt Phượng Chi Dao còn có mệt mỏi và tái nhợt không thể che hết.

"Không sao, đa tạ Vương phi quan tâm." Giọng nói của Phượng Chi Dao hơi khàn.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày nói: "Lộc Hàm ra tay cũng không nhẹ, chút nữa liền để cho đại phu xem một chút đi, tránh để lại di chứng."

Phượng Chi Dao trầm mặc cúi đầu, không từ chối, cũng không đáp ứng.

Địch Lệ Nhiệt Ba vừa nói như thế, thì tất nhiên hai người ở đây đều hiểu đã xảy ra chuyện. Sắc mặt Hoàng Hậu trắng bệch, mà sắc mặt Hoa Quốc công cũng càng xấu hơn.

Mặc Lộc Hàm khoát tay, nói: "Có chuyện gì vẫn nên ngồi xuống nói đi. Hoa tỷ tỷ, cho dù phải về cung, thì cũng không vội một phút."

Một tiếng Hoa tỷ tỷ lại làm cho mắt của Hoàng Hậu đỏ lên, thật ra, từ sau khi nàng gả cho Mặc Cảnh Kỳ vào năm đó, Mặc Lộc Hàm cũng không gọi nàng là Hoa tỷ tỷ nữa.

Một cách gọi nhìn như bình thường này, lại khiến cho nàng không khống chế được mà nhớ lại khoảng thời gian vô tư khi còn là một thiếu nữ mới lớn.

Hoa Quốc công nhìn mọi người đang ngồi chăm chú một lúc lâu, mới thở dài, phất tay nói: "Thôi, dù sao cũng đã như vậy. Trễ hơn một lát nữa cũng không tệ hơn chỗ nào."

Lúc này, Hoàng Hậu và Phượng Chi Dao mới chia ra ngồi xuống hai bên trái phải. Phượng Chi Dao ngồi đối diện Hoa Quốc công, ánh mắt nhìn Hoàng Hậu cũng đầy bình tĩnh như bên cạnh không có ai. Thấy thế, Hoa Quốc công nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì.

"Lão Quốc công, ngài thật sự muốn đưa Hoàng Hậu về cung sao?" Mặc Lộc Hàm hỏi Hoa Quốc công một cách bình tĩnh. "Lão Quốc công nên biết, tin tức Hoàng Hậu mất tích đã truyền khắp cung. Cho dù bây giờ, lão Quốc công đưa người về mà không để lại dấu vết nào, nhưng nếu trong tương lai, Tân quân hoặc ai khác muốn gây rắc rối cho Hoàng Hậu, thì tuyệt đối là một nhược điểm."

Hoa Quốc công hơi tức giận, trợn mắt nhìn Phượng Chi Dao một cái, ông cũng là lão nhân tinh đã trải qua vô số thế sự, nhìn tình hình trước mắt này, sao lại không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Nghiêng đầu nhìn nữ nhi mang theo thần sắc bình thản đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, Hoa Quốc công thở dài bất đắc dĩ. "Không về thì sao chứ? Nếu có thể, sao Hoa gia chúng ta lại nguyện ý...... Lão phu hiểu ý của Vương gia, nhưng đến cùng, thân phận Hoàng Hậu này không giống với những cái khác. Nếu tương lai bị người ta phát hiện chuyện Hoàng Hậu đang ở Tây Bắc, thì cũng sẽ là đả kích rất lớn cho danh dự của Vương gia và Định Vương phủ."

Lúc ban đầu, sao phủ Hoa Quốc công lại thật sự nguyện ý gả nữ nhi cho Mặc Cảnh Kỳ lúc đó vẫn là Hoàng tử chứ? Phú quý của Hoa gia đã đến đỉnh, chỉ cần ông còn tại thế, thì vô luận ai lên ngôi cũng sẽ để lại cho Hoa gia một phần mặt mũi.

Một Hoàng tử phi, thậm chí là Hoàng Hậu, cho tới bây giờ cũng không phải là một chuyện tốt với Hoa gia. Chỉ tiếc... Lúc đó, Tiên hoàng lo Hoa gia và Định Vương phủ đi lại quá gần, cho nên cường ngạnh trói Hoa gia vào trên thuyền của Mặc Cảnh Kỳ sắp sửa kế vị.

Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, huống chi, đây chỉ là chỉ hôn?

Hoa Quốc công vẫn biết sự tồn tại của Phượng Chi Dao. Nhưng ông chưa bao giờ xem trọng Phượng Chi Dao. Cũng không phải ông xem thường Phượng Chi Dao, mà là dù sao, Phượng Chi Dao cũng nhỏ hơn Hoàng Hậu mấy tuổi.

Lúc Hoàng Hậu xuất giá, thật ra, Phượng Chi Dao vẫn còn là một đứa trẻ mới lớn, lúc ấy, mặc dù có ý gì, thì ông cũng chỉ cho rằng do say mê một lúc nào đó của trẻ con nên mới tạo thành thôi.

Cho nên, năm đó, đêm trước khi Hoàng Hậu xuất giá, Phượng Chi Dao lẻn vào phủ Hoa Quốc công, nhưng ông không chỉ không ra tay bắt người, mà ngược lại đã để cho hắn ta gặp được người một cách thận lợi. Nếu không, dựa vào năm đó, Phượng Chi Dao mới chỉ mười lăm tuổi, sao có thể xông vào phủ Quốc công được đề phòng sâm nghiêm dễ dàng như vậy chứ?

Những chuyện này, tất nhiên, Hoa Quốc công sẽ không nói ra, mà chỉ đánh giá nam tử mặc áo đỏ trước mặt. Phượng Chi Dao đã hơn ba mươi tuổi, từ lâu, đã không phải là thiếu niên chán nản, đi một mình trong mưa to vào năm đó nữa, trên dung nhan tuấn mỹ vô trù càng nhiều thêm mấy phần trầm ổn ưu nhã mà lúc còn trẻ không có.

Quan trọng hơn là, đến bây giờ, Phượng Chi Dao cùng tuổi với Mặc Lộc Hàm, nhưng không nói lấy thê tử, ngay cả một thị thiếp, thông phòng cũng không có, mà tất cả những điều này là vì sao, thì tất nhiên, Hoa Quốc công rõ ràng.

Vô luận nhìn từ phương diện nào, thì không thể nghi ngờ, Phượng Chi Dao đều là một đứa con rể khiến cho người ta hài lòng nhất, chỉ có điều, đáng tiếc......

Đánh giá nam tử tuấn mỹ hơi gầy gò, tiều tụy, lại vẫn không che giấu được ở đối diện, ánh mắt Hoa Quốc công cũng dần dần biến thành tiếc hận và bất đắc dĩ.

Khóe môi Địch Lệ Nhiệt Ba luôn mỉm cười thản nhiên, nhẹ giọng nói: "Lão Quốc công, Hoa gia có ý bồi dưỡng Tân hoàng sao?"

Hoa Quốc công sửng sốt, không nghĩ tới Địch Lệ Nhiệt Ba lại hỏi ra vấn đề này một cách trực tiếp như vậy. Nhưng nhìn Mặc Lộc Hàm không ngăn cản mà chỉ ngồi bình tĩnh uống trà.

Nghĩ đến sự hiểu biết về Định Vương phủ và Mặc Lộc Hàm, cũng vẫn lắc đầu nói thẳng: "Chỉ sợ phủ Hoa Quốc công lực bất tòng tâm."

Mặc dù đệ tử hậu bối của phủ Hoa Quốc công không phải thiếu gia ăn chơi gì, nhưng cũng không có nhân tài đặc biệt kiệt xuất gì. Lúc ông còn tại thế thì tất nhiên có thể giúp đỡ mấy phần, nhưng ông cũng đã hơn tám mươi tuổi, ai biết còn có thể chống đỡ được mấy ngày đây?

Một khi ông qua đời, thì không chỉ phủ Hoa Quốc công phủ nâng đỡ Tân hoàng sẽ gặp tai hoạ ngập đầu, mà chỉ sợ Tân hoàng được bọn họ nâng đỡ cũng gặp tai họa theo.

"Nếu như vậy... Sau khi Tân hoàng đăng cơ, Hoàng Hậu nương nương phải tự xử như thế nào?" Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi.

Hoa Quốc công cau mày, Hoàng Hậu là chính thê của Mặc Cảnh Kỳ, vô luận Hoàng tử nào đăng cơ, thì cũng phải tôn nàng ấy là Hoàng Thái Hậu, đây là lẽ thường.

Nhưng đồng thời, Hoa Quốc công cũng hiểu, mặc dù thân mẫu của Thập Hoàng tử hèn yếu vô dụng, không sợ Hoàng Hậu không đàn áp nàng ta được, nhưng nữ nhân trong thâm cung đều giỏi thay đổi nhất. Hơn nữa, nếu Thập Hoàng tử có thể tự chấp chính một cách thuận lợi, thì như vậy, Hoa gia vẫn khoanh tay đứng nhìn tuyệt đối không chiếm được ích lợi gì.

Đến lúc đó, cuộc sống của Hoàng Hậu cũng sẽ không dễ chịu. Còn nếu Thập Hoàng tử xảy ra chuyện gì, thì thân là mẫu thân, Hoàng Hậu cũng sẽ không sống được.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top