Chương 373: Suy nghĩ cho Tiểu Bảo
Mặc tiểu gia liền vô cùng thức thời, lập tức liền bày ra gương mặt thản nhiên, nói với Mặc Lộc Hàm: "Phụ vương, con sai rồi. Tha thứ cho con đi......"
Mặc Lộc Hàm nhướng mày, nói với Địch Lệ Nhiệt Ba: "Từ khi nào mà tiểu tử này đã học co được dãn được rồi?"
Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt cười nói: "Thằng bé vẫn luôn có thể co được dãn được."
Đây là nói thật, ngoại trừ trước mặt Phụ vương của mình, Mặc Tiểu Bảo rất ít khi vì sĩ diện mà khổ thân. Thứ nhất là vì không vứt bỏ mặt mũi được, thứ hai cũng vì chắc chắc phụ thân của mình sẽ không thật sự làm gì mình.
Bây giờ xem ra, ngay cả vấn đề mặt mũi cuối cùng cũng đã giải quyết rồi. Cho nên, sau này Mặc tiểu gia đã có thể vô địch.
Mặc Thụy Vân đứng ở một bên nhìn một màn ấm áp hoà thuận vui vẻ trước mắt này mà trong lòng không thoải mái vạn phần.
Từ nhỏ, Lục Hoàng tử lớn lên trong cung đều là thiên kiều bách sủng, thậm chí, Mặc Cảnh Kỳ thương yêu hắn còn hơn cả hai huynh đệ Thái tử có tính cách hơi trầm lặng do Liễu Quý phi lãnh đạm sinh.
Nhưng ngay cả như vậy, thì Mặc Thụy Vân cũng không dám đùa giỡn không lễ phép ở trước mặt Phụ hoàng của hắn như vậy. Nhìn bộ dáng đùa giỡn ồn ào của bé trai khoảng năm sáu tuổi đang nằm trong lòng Định Vương tuấn mỹ tóc trắng trước mắt này, Mặc Thụy Vân cảm thấy trong lòng có một thứ gì đó rất kỳ quái đang lan tràn ra ngoài không ngừng, nhìn nụ cười trên gương mặt của Mặc Tiểu Bảo cũng bắt đầu cảm thấy đặc biệt chói mắt.
Ở bên cạnh, do Mặc Lộc Hàm và Mặc Tiểu Bảo vẫn đang đùa giỡn, nên không để ý đến, nhưng thái giám đang quỳ trên mặt đất đã nhìn thấy nhất rõ ràng sắc mặt của Mặc Thụy Vân. Trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ.
Mấy vị trước mắt này cũng không phải một Lục Hoàng tử nho nhỏ như ngài có thể đắc tội được đâu. Chọc giận Định Vương, đừng nói Hoàng Thượng muốn Định Vương phù trợ ngài, chỉ sợ ngay cả mạng nhỏ cũng phải để lại ở đây.
"Thì ra giáo dưỡng của Định Vương phủ cũng chỉ có như vậy." Rốt cuộc, Mặc Thụy Vân không cô phụ sự lo lắng của thái giám, nhìn Mặc Tiểu Bảo chằm chằm rồi đột nhiên thốt ra.
Nghe vậy, ba người đang cười đùa đều yên tĩnh lại.
Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ nhíu mày, nói với Mặc Thụy Vân: "Giáo dưỡng của Định Vương phủ như thế nào, chỉ sợ không cần Lục Hoàng tử phán xét. Mời Lục Hoàng tử về đi, nơi này của chúng ta nhỏ, không chứa nổi người có thân phận tôn quý như ngươi."
Địch Lệ Nhiệt Ba thật sự hơi tức giận. Câu nói này của Mặc Thụy Vân không chỉ nói Mặc Tiểu Bảo, mà lại còn chỉ trích cả Định Vương phủ và những người dạy dỗ Mặc Tiểu Bảo.
Về phần vì sao hắn ta lại nói như vậy, thì dĩ nhiên Địch Lệ Nhiệt Ba cũng nhìn ra được. Cũng không phải vì hắn ta có hiềm khích gì với Định Vương phủ, mà chỉ vì hắn ta ghen tỵ với Mặc Tiểu Bảo mà thôi.
Một Hoàng tử được nhận hết sủng ái từ nhỏ, lại vì chút ghen tỵ nho nhỏ này mà nói lời ác độc với người khác, phẩm tính như vậy cũng đủ khiến cho người ta không thích nổi.
"Bổn Hoàng tử cũng không nói sai!" Không nghĩ tới Địch Lệ Nhiệt Ba vừa mở miệng đã hạ lệnh trục khách, Mặc Thụy Vân cũng không vui.
Mặc dù ở trong cung, mẫu phi của hắn không được sủng ái, nhưng Phụ hoàng vẫn thích hắn, cho dù là con của Liễu Quý phi đang được sủng ái, thì cũng phải nhường hắn mấy phần.
"Giáo dưỡng của khuyển tử chỉ có người làm phụ mẫu như chúng ta mới có quyền quan tâm, không biết Lục Hoàng tử có thân phận gì mà xen vào chuyện này?" Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi một cách lạnh nhạt.
Mặc Thụy Vân không phản bác được, mà chỉ nhìn Mặc Tiểu Bảo chằm chằm đầy hung dữ. Mặc Tiểu Bảo cũng không thích nhảy ra tranh phong với hắn ta vào lúc này, nếu không lại chứng tỏ bé không có giáo dưỡng, kiêu ngạo "Hừ" một tiếng, trốn vào trong lòng Mặc Lộc Hàm.
"Phụ vương, con sai rồi. Sau khi trở về, con nhất định sẽ xin thái công chỉ dạy lại lễ nghi cho thật tốt."
Mặc Lộc Hàm cười như có như không nhìn nhi tử một cái, lại nói với đám người Trác Tĩnh đang hầu hạ ở bên cạnh: "Tiễn Lục Hoàng tử về."
Trác Tĩnh vung tay lên, liền có thị vệ tiến lên tiễn khách, thái giám còn đang cầm thánh chỉ cũng vẫn nhớ được chức trách của mình, vội vàng nói: "Định Vương... Còn... Còn ý chỉ của Hoàng Thượng......"
Mặc Lộc Hàm nhướng mày nói: "Ý chỉ của Sở hoàng thì liên quan gì đến Bổn Vương? Ngươi mang về đi. Nói cho Mặc Cảnh Kỳ, ánh mắt của hắn ta... Thật tốt."
Thái giám truyền chỉ cũng biết không còn cách nào, chỉ đành phải thu hồi thánh chỉ, rồi nói: "Hoàng Thượng đã hạ lệnh, giải trừ niêm phong của Định Vương phủ, còn có những sản nghiệp của Định Vương phủ đã bị niêm phong ở kinh thành nữa, cũng đều trả lại cho Vương gia. Quán trọ đơn sơ, kính xin Vương gia trở về Vương phủ nghỉ ngơi, cũng tránh cho Vương phi và Thế tử phải chịu thiệt thòi."
Mặc Lộc Hàm mỉm cười nhìn thái giám kia, cười nói: "Ngươi lại rất biết nói chuyện, trở về chuyển cáo cho Mặc Cảnh Kỳ. Phần lễ này, Bổn Vương nhận."
Cuối cùng cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng thái giám kia thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cung kính cáo lui.
Tiễn đám người kia về, Địch Lệ Nhiệt Ba mới cau mày nói: "Hôm nay Mặc Cảnh Kỳ làm vậy là có ý gì? Đây chính là kịch hay mà chàng đã nói sao?"
Mặc Lộc Hàm cười nói: "Không phải kịch hay sao? Ta đã nói trước, người như Mặc Cảnh Kỳ... Tính cách thay đổi thất thường, bình thường là trở mặt vô tình. Hắn ta sủng ái Liễu Quý phi đã nhiều năm, vì nàng ta mà chống đối với Thái Hậu, coi thường Hoàng Hậu, nếu không phải hắn ta còn cần mấy phần mặt mũi, thì chỉ sợ sẽ muốn ái thiếp diệt thê luôn. Chính là như thế, nên hiện tại hắn ta sắp chết mà đột nhiên lại biết được những hành động của Liễu Quý phi, vô luận là thật hay giả, thì hắn ta cũng sẽ oán hận Liễu Quý phi, có thể nói là hận đến thấu xương. Hôm qua lại bị Thái Hậu và Bổn Vương cùng kích thích như vậy, lúc này hắn ta cũng sẽ không quan tâm giang sơn Đại Sở như thế nào nữa. Chỉ cần có thể trả thù mẫu tử Mặc Cảnh Lê, còn có Liễu gia nữa, thì còn cái gì mà hắn ta không làm được?"
"Chàng nói là Mặc Cảnh Kỳ đã mất lý trí hoàn toàn?" Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày nói.
"Cũng không phải mất lý trí hoàn toàn, đúng hơn là, cả đời này, hắn ta chỉ nửa điên nửa tỉnh mà thôi. Hắn ta không hận Định Vương phủ, sở dĩ lúc trước đối phó với Định Vương phủ cũng chỉ vì sợ Định Vương phủ uy hiếp ngôi vị Hoàng đế của hắn ta mà thôi. Nhưng hôm nay... Hắn ta sắp chết, Bổn Vương cũng không có uy hiếp ngôi vị Hoàng đế của hắn ta, mà ngược lại thân mẫu, thân đệ và người bên gối của hắn ta, một người so với một người đều tính kế hắn ta. So với Bổn Vương, hắn càng hận bọn họ hơn. Lúc này, đừng nói chính Định Vương phủ, cho dù Bổn Vương muốn làm Nhiếp Chính Vương, thì hắn ta cũng sẽ đồng ý. Hắn ta đã bị hận ý che mắt, chỉ muốn báo thù mà thôi." Mặc Lộc Hàm mỉm cười nói.
Địch Lệ Nhiệt Ba trầm tư một lát, thật đúng như Mặc Lộc Hàm đã nói. Thật ra, tính cách của Mặc Cảnh Kỳ cũng không thích hợp làm Hoàng đế. Hắn ta nhạy cảm đa nghi quá mức, tài trí cũng chỉ có thể được xem là bình thường.
Cũng bởi vì hắn ta biết mình bình thường, cho nên lại càng bất an, một khi nắm đại quyền thì sẽ vô cùng dễ dẫn đến cực đoan. Nhớ chuyện của Định Vương phủ vào năm đó, chắc chắn hoàng gia muốn tước quyền của Định Vương phủ không chỉ hai đời này mới có, nhưng nhiều Hoàng đế như vậy cũng không có một ai ra tay mạnh bạo như hắn ta.
Chỉ là, có lẽ cũng thật sự bởi vì hắn ta xuất kỳ bất ý, nên suýt chút nữa đã để cho hắn ta thành công. Chỉ tiếc, trời không diệt Định Vương phủ, chỉ có thể nói, ý trời là như vậy.
Nói tóm lại, Mặc Cảnh Kỳ là một người không am hiểu cân bằng vô cùng, mà điều quan trọng nhất của đế vương lại là phải hiểu được đạo cân bằng.
"Lộc Hàm đã biết trước sẽ như thế sao?"
Mặc Lộc Hàm cười nói: "Giao đấu với nhau nhiều năm như vậy, chung quy ta cũng xem như hiểu hắn ta mấy phần. Chỉ tiếc... Cho dù thế hệ này của Định Vương phủ thần phục Đại Sở, thì lần này, Bổn Vương cũng sẽ không đồng ý. Kế hoạch của hắn ta chỉ có thể phá hủy thôi."
"Vì sao?" Địch Lệ Nhiệt Ba nhướng mày.
Mặc dù một chiêu này của Mặc Cảnh Kỳ là loạn chiêu, cũng không được xem như là hôn chiêu gì. Tội kỷ chiếu vừa được ban ra, nếu Mặc Cảnh Kỳ chết, thì sự từ chối của Định Vương phủ sẽ chỉ dẫn tới sự chỉ trích trong dân gian.
Cũng không phải dân chúng không biết phân biệt thị phi, mà là thế nhân rất xem trọng Tội kỷ chiếu này. Các triều đại đổi thay, chỉ cần không phải không cứu vãn được nữa, thì gần như không có vấn đề gì mà Tội kỷ chiếu không giải quyết được.
Vô luận Đế vương làm gì, thì chỉ cần Tội kỷ chiếu vừa ra, là có thể nhận được sự tha thứ của bách tính. Dù sao, từ đầu đến cuối, tư tưởng trung quân vẫn luôn tồn tại trong suy nghĩ của từng người dân.
Mặc Lộc Hàm khẽ thở dài, cúi đầu nhìn thoáng qua Mặc Tiểu Bảo đang nằm ngủ trong lòng hắn. Mới vừa náo loạn một trận, Mặc Tiểu Bảo nghe phụ mẫu nói chuyện không tới nửa khắc đồng hồ liền thở to mà ngủ, bên cái miệng nhỏ nhắn còn chảy nước miếng trong suốt.
"Tiểu tử này, nhìn thì rất ngoan ngoãn, nhưng kỳ thực chắc chắn kiêu ngạo mười phần, còn kiêu ngạo hơn Bổn Vương mấy phần. Chỉ sợ trưởng thành cũng không thể thấp hơn người khác ba phần. Huống chi, nếu bây giờ Định Vương phủ đã thoát khỏi cái lồng chim Đại Sở này, sau này như thế nào, thì phải xem chính mình. Chẳng lẽ ta làm phụ thân còn có thể đích thân giam tiểu tử này vào lại sao? Trải qua những chuyện trong mấy năm nay, trong lòng ai cũng sẽ không thể không có một chút khúc mắc. Đến lúc không bỏ qua được nữa, thì khốn cảnh của Định Vương phủ của nhiều năm trước cũng sẽ tái diễn lại thôi."
Địch Lệ Nhiệt Ba hiểu ý của hắn, cho dù hoàng thất giữ chữ tín, một đời này, Mặc Lộc Hàm nắm trọng quyền, Định Vương phủ được phú quý vô song. Nhưng hậu thế sẽ lại lâm vào cục diện bế tắc như bọn họ từng trải qua một lần nữa, thậm chí sẽ càng tệ hơn.
"Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, thì ta và Tiểu Bảo cũng sẽ ở bên cạnh chàng." Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng nói.
"Ta biết, chúng ta sẽ ở cùng nhau vĩnh viễn."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top