Chương 365: Mặc Tiểu Bảo tinh ranh

Trên một tòa trà lâu bên cạnh, bên cửa sổ, Liễu Quý phi mặc áo Tuyết Hồ lẳng lặng đứng đó. Từ trên cao nhìn xuống đôi nam nữ đang từ xa xa chậm rãi đi đến, lòng bàn tay nắm chặt bị móng tay vẽ ra vết máu.

"Thật là một đôi bích nhân. Còn có Thế tử Định Vương, sau này lớn lên phong thái nhất định càng thêm hơn Định Vương ba phần."

Sau lưng Liễu Quý phi, Đàm Kế Chi cười nhạt nói.

Liễu Quý phi chợt xoay người lại, lạnh lùng quét mắt nhìn Đàm Kế Chi. Đàm Kế Chi cũng không thèm để ý, nhún vai một cái cũng không nói hêm gì nữa.

Thấy hắn không nói thêm gì nữa, lúc này Liễu Quý phi mới xoay người lại, đưa mắt nhìn trên người nam tử tóc trắng kia. Nhớ tới một đầu tóc đen vì sao mà trắng, trong lòng Liễu Quý phi oán hận một hồi.

Ban đầu...ban đầu nếu như biết Địch Lệ Nhiệt Ba có thể có được tâm Mặc Lộc Hàm thì nàng thế nào cũng sẽ không lưu Địch Lệ Nhiệt Ba lại bên cạnh hắn.

Chỉ tiếc sai lầm nối tiếp sai lần, nàng còn từng giúp Địch Lệ Nhiệt Ba. Nghĩ đến đấy, Liễu Quý phi liền cảm thấy mình đã làm một chuyện ngu ngốc nhất trên đời.

"Tại sao..." Tại sao hắn không chịu yêu nàng? Rốt cuộc nàng có chỗ nào không bằng Địch Lệ Nhiệt Ba?

Xa xa mà nhìn chằm chằm nữ tử áo xanh bên cạnh nam tử tóc trắng, dung mạo có thể nói là thanh lệ, nhưng mà Liễu Quý phi tự nhận mình xinh đẹp hơn nàng nhiều.

Bàn về gia thế, nàng là thiên kim Thừa tướng còn Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ tính là có Từ gia làm bên ngoại, dù sao cũng chỉ là bên ngoại mà thôi, nghiêm túc mà nói thì Địch Lệ Nhiệt Ba hiện nay cũng chỉ là con gái của dân thường mà thôi.

Đàm Kế Chi mỉm cười nhìn nữ tử trước mắt, trong tình yêu, bỏ ra quá nhiều, chấp nhất quá nhiều liền nhập ma. Huống chi, Liễu Quý phi thực sự nghĩ rằng nàng yêu Mặc Lộc Hàm sao? Chỉ sợ càng nhiều hơn nữa là không cam lòng đi.

Ngẫm lại mà xem, một nữ nhân xinh đẹp mà kiêu ngạo thậm chí khuynh đảo vua một nước, làm sao có thể dễ dàng tha thức cho một người đàn ông trong mắt không có nửa điểm tồn tại bóng dáng nàng?

"Phái người đi, mời Định Vương và Định Vương phi lên đây một chuyến." Liễu Quý phi lạnh lùng nói.

Đàm Kế Chi cau mày nói: "Như vậy ổn không? Quý phi nương nương đường đột xuất cung cũng không phải là tin tức tốt gì?"

"Đi!"

Đàm Kế Chi nhún vai. "Nếu như nương nương vẫn kiên trì như vậy."

Dưới lầu, Địch Lệ Nhiệt Ba xa xa liền nhận ra một đạo ánh mắt mang theo oán hận nhìn chăm chú vào nàng, vừa ngẩng đầu đã thấy phía trước cách đó không xa một bóng ảnh nữ tử áo trắng đứng tựa bên cửa số lầu hai.

Liễu Quý phi không hổ là mỹ nữ xếp sau Tô Kiều Hân mỹ nữ đệ nhất Sở Kinh, hôm nay tuổi đã hơn ba mươi nhưng vẫn xinh đẹp như lê hoa băng tuyết.

Chỉ đứng nơi đó một lát đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt lui tới, nhưng mà hình như nàng ta không thèm để ý, chỉ si ngốc nhìn người đi đường xa xa. Giống như một pho tượng bạch ngọc điêu khắc xinh đẹp.

"Bái kiến Định Vương, bái kiến Vương phi. Quý phi nương nương cho mời." Một nam tử bộ dáng thị vệ xuất hiện trên ngã tư đường, cung kính nói.

Đáy mắt Mặc Lộc Hàm xẹt qua một tia nguy hiểm, rũ mắt nhàn nhạt nói: "Chắc Nhiệt Ba cũng khát, chúng ta đi uống chén trà đi."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười yếu ớt nói: "Cũng được."

Đi lên lầu hai của trà lâu, trên lầu một người khách nhân cũng không có. Đây cũng không phải là một trà lâu sang trọng, bên trong bày biện bố trí tự nhiên không phù hợp với yêu thích của Liễu Quý phi vốn đã sống lâu trong hoàng cung, cho nên, lựa chọn nơi này thuần túy là vì muốn ở đây chờ hai người Mặc Lộc Hàm mà thôi.

Đương nhiên Liễu Quý phi không thể cùng dân chúng bình thường ngồi chung một phòng cho nên trà lâu này sớm đã không còn ai khác.

Trên lầu vừa vắng vẻ vừa im ắng, vừa bước lên cầu thang đã thấy Liễu Quý phi đang đứng quay mặt về phía cửa sổ, chỉ lưu lại một bóng lưng màu trắng.

Cung nữ thái giám hầu hạ xung quanh cúi đầu đứng nghiêm, không ai phát ra một âm thanh nào.

Mặc Lộc Hàm nhíu mày, ôm Mặc Tiểu Bảo đi qua một bàn trống rồi thả tiểu bao tử này lên bàn. Mặc Tiểu Bảo hếch cái miệng nhỏ nhắn, bé cũng không phải là trẻ con, không cần ngồi trên bàn.

Đưa ra bàn tay nhỏ bé muốn Địch Lệ Nhiệt Ba ôm một cái, Địch Lệ Nhiệt Ba cười nhẹ nhàng rồi vươn tay ôm bé xuống ghế ngồi bên cạnh.

Mặc Tiểu Bảo lúc này mới vui vẻ, ngồi trên ghế lớn vặn vẹo uốn éo cái mông nhỏ, chớp mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Mẫu thân, không phải đại thẩm đó mời chúng ta tới uống trà sao? Tại sao bà ta lại không để ý tới chúng ta."

Đại thẩm? Khóe miệng Địch Lệ Nhiệt Ba co quắp. Chớ tưởng rằng Mặc Tiểu Bảo không biết nói chuyện, vừa mở miệng đã đắc tội người ta.

Đối với tiểu nhân tinh vừa bắt đầu học nói đã nhìn Tần Tranh gọi tỷ tỷ, nhìn Đại cữu mẫu, Nhị cữu mẫu gọi a di mà nói thì có muốn dỗ người khác vui vẻ hay không phải nhìn tâm tình của bé mà thôi.

Địch Lệ Nhiệt Ba có lúc cũng lo lắng đứa nhi tử này lớn lên liệu có biến thành công tử phong lưu phóng đãng hay không, cho nên hiếm lắm mới đồng ý với đề nghị của Mặc Lộc Hàm, tận lực ngăn chặn Mặc Tiểu Bảo qua lại với Hàn Văn Long.

Cho nên, lúc này tuyệt đối là Liễu Quý phi có chỗ nào đó khiến cho Mặc Tiểu Bảo mất hứng.

Liễu Quý phi quay đầu lại, thấy một đứa bé áo đen ngồi giữa Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm thì không khỏi sửng sốt.

Liễu Quý phi tự xưng là xinh đẹp, mặc dù chán ghét Mặc Cảnh Kỳ nhưng cũng không thể không nói dáng dấp Mặc Cảnh Kỳ cũng coi là tuấn tú lịch sự. Nhưng mà hai nam một nữ mà hai người sinh ra cũng không đẹp như bé trai áo đen này.

Liễu Quý phi nhìn bé trai áo đen đang giương mắt nhìn mình trước mặt, ngay cả tức giận trong lòng cũng tiêu tán đi nhiều. Chẳng qua là nhiều hơn mấy phần không cam lòng, con của nàng và Định Vương... nhất định còn xinh đẹp hơn đứa bé này.

Địch Lệ Nhiệt Ba bên cạnh im lặng nhìn trời, nhìn bộ dáng thất thần của Liễu Quý phi là biết người này lại đi vào cõi thần tiên rồi. Nói không chừng trong đầu còn có vài cái ảo tưởng không thiết thực gì đó..

"Đại thẩm? Đại thẩm xinh đẹp?"

Mặc Tiểu Bảo tự cho mình là một người rất có khiếu thẩm mỹ, cho nên dù không thích đại thẩm trước mắt thì bé cũng không thể không thừa nhận đại thẩm này rất đẹp.

Chỉ tiếc.... Đại thẩm này dường như đầu óc có chút vấn đề. Mới vừa rồi còn tức giận nhìn bé chằm chằm, bé còn tưởng bà ta sẽ nổi giận, ai biết đâu lại nhìn bé đến xuất thần.

Tiểu gia biết mình bộ dáng rất tốt nhưng mà đại thẩm lớn tuổi này cũng đừng nên hướng về phía tiểu gia mà chảy nước miếng chứ. Mặc người nào đó tự luyến suy nghĩ.

"Đại thẩm, rốt cuộc bà có muốn mời chúng ta uống trà không vậy?" Mặc Tiểu Bảo nhịn không được hỏi.

Liên tiếp bị một đứa bé gọi mình là đại thẩm, cho dù Liễu Quý phi có ngu ngốc thì cũng biết đứa nhỏ này đang cố ý. Cho dù là trẻ con không hiểu chuyện thì cũng nhất định có người chỉ điểm.

Liễu Quý phi cau mày đi lên phía trước nói: "Tiểu Thế tử, Bổn cung không phải đại thẩm."

Mặc Tiểu Bảo nhướng mày nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, mới yên lặng nói: "Phụ vương ta nói người nào già hơn mẫu thân ta mười tuổi thì gọi đại thẩm."

Mẫu thân bé dù đã hơn hai mươi tuổi nhưng rất nhiều người đều nói mẫu thân trông giống như thiếu nữ phương hoa chưa tới hai mươi. Đại thẩm trước mắt thoạt nhìn tuổi cũng đã hơn ba mươi, cũng già như phụ vương bé.

"Bảo dưỡng không tốt cũng không có vấn đề gì, lúc trở về ta giới thiệu vài đồ bảo dưỡng của mẫu thân ta cho bà dùng." Mặc Tiểu Bảo thương hại nói.

Người xinh đẹp như vậy lại bởi vì không bảo dưỡng tốt nên biến thành đại thẩm, thật quá đáng thương. Cho nên, Mặc Tiểu Bảo nhận định Liễu Quý phi chính là một đại thẩm.

"Khụ."

Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi bên cạnh cúi đầu uống trà không cẩn thận bị sặc, Mặc Lộc Hàm nhướng lông mày một chút, cười mà như không nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nhi tử.

Sao hắn lại không nhớ lúc nào dạy Tiểu Bảo người nào già hơn Nhiệt Ba mười tuổi thì gọi đại thẩm vậy?

"Tiểu Thế tử thật thông tuệ." Liễu Quý phi cắn răng lạnh lùng nói: "Địch tiểu thư dạy dỗ thật tốt."

Sắc mặt Địch Lệ Nhiệt Ba như thường, lại cười nói: "Quý phi quá khen."

Ai thèm khích lệ ngươi? Trong lòng Liễu Quý phi thầm hận không dứt, nhìn bộ dáng cười như hoa của Địch Lệ Nhiệt Ba thì trong lòng không khỏi co lại.

Nàng vẫn cho rằng dung mạo Địch Lệ Nhiệt Ba không đẹp bằng nàng nhưng hiện tại cẩn thận quan sát gần như vậy mới phát hiện Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không bình thường như trong trí nhớ của nàng.

Khuôn mặt tinh xảo dịu dàng nở nụ cười êm ái làm cho người ta cảm thấy như tắm gió xuân. Giữa hai hàng lông mày mềm mại ẩn dấu một tia thanh nhã cùng tôn quý.

Đây vốn là hai khí chất vô cùng mâu thuẫn nhưng tại trên người nữ tử này lại tạo thành một loại khí chất tự tin và vô cùng uy nghĩ chưa từng thấy bao giờ. Khiến cho người ta không khỏi nhớ lại nữ tử này không chỉ là thiên kim xuất thân danh môn thế gia mà còn là bậc nữ trung hào kiệt có thể thúc ngựa chinh chiến xa trường.

Khí chất như vậy không cần bất cứ ngoại vật nào tô điểm cũng không thể che giấu được vẻ mặt cùng thần sắc này, cho dù nàng cười dịu dàng như thể một nữ tử khuê các bình thường thì vẫn như cũ làm cho người ta không dám tùy tiện mạo phạm.

Dĩ nhiên, đây không phải chuyện Liễu Quý phi để tâm nhất. Để cho Liễu Quý phi cắn răng thầm hận chính là tuổi của Địch Lệ Nhiệt Ba. So với thiếu nữ cập kê mười bốn mười lăm tuổi thì Địch Lệ Nhiệt Ba coi như là đã già.

Nhưng so với Liễu Quý phi đã hơn ba mươi tuổi thì Địch Lệ Nhiệt Ba năm nay hai mươi mốt hai mươi hai lại nhìn qua như mới mười tám cái xuân xanh, trẻ tuổi như vậy khiến người ta hận.

Bất kể Liễu Quý phi có không muốn thừa nhận như thế nào thì cũng không thể phủ nhận nàng già hơn Địch Lệ Nhiệt Ba.

Nghĩ đến đây, Liễu Quý phi có chút hoảng hốt liếc mắt nhìn Mặc Lộc Hàm ngồi một bên. Lại thấy Mặc Lộc Hàm một tay bưng trà nhưng không uống, cũng không nhìn mình. Mà lại đưa mắt dừng trên người nữ tử áo xanh ngồi cạnh đó.

Nhìn nụ cười nhợt nhạt trên môi Địch Lệ Nhiệt Ba, dung nhan tuấn mỹ dưới mái tóc trắng cũng lộ ra ý cười vui vẻ. Một đôi tuấn nam mỹ nữ ở giữa còn có một bé trai xinh đẹp phảng phất dung hợp ưu điểm của cả hai người, hình ảnh mỹ lệ này làm cho người ta trầm mê, cũng làm cho Liễu Quý phi bỗng nhiên lạnh cả người.

"Lộc...Định Vương." Trầm ngâm trong chốc lát, thấy Mặc Lộc Hàm không có ý định mở miệng nói chuyện, Liễu Quý phi chỉ đành phải mở lời.

Mặc Lộc Hàm nhướng mi, không nói gì nhìn nàng ta một cái, lộ ra vẻ nghi vấn.

Liễu Quý phi cắn răng nói: "Bổn cung có một số việc muốn nói riêng với Định Vương một chút, Địch tiểu thư và Tiểu Thế tử có thể tránh đi một chút hay không?"

Địch Lệ Nhiệt Ba còn chưa mở miệng, Mặc Tiểu Bảo đã giành trước nói: "Không thể!"

Liễu Quý phi tức giận nhưng cũng không thể ở trước mặt Mặc Lộc Hàm nổi giận với nhi tử hắn, chỉ đành nén lửa giận, nặn ra nụ cười có chút cứng ngắc nói: "Tiểu Thế tử, Bổn cung có chính sự muốn nói với Phụ vương ngươi. Không bằng để cho mẫu thân ngươi dẫn ngươi đi ra ngoài chơi một chút?"

Mặc Tiểu Bảo bẹp bẹp cái miệng nhỏ nhắn, giương mắt nhìn Mặc Lộc Hàm, trong đôi mắt hắc bạch phân minh chứa đầy nước mắt, mắt thấy sắp rớt ra ngoài.

Mặc Lộc Hàm thiêu mi nhìn nhi tử: Nhóc con lại muốn làm gì?

Mặc Tiểu Bảo tội nghiệp nhìn phụ vương, nghẹn ngào nói: "Phụ vương...Người có phải là không cần mẫu thân và Tiểu Bảo nữa đúng không? Tiểu Bảo thích mẫu thân và phụ vương nhất nhưng phụ vương lại không cần Tiểu Bảo...Ô ô.."

Vì vậy, nhờ dương quang của Liễu Quý phi, Mặc Lộc Hàm lần đầu tiên nghe được nhi tử nói thương hắn. Tiểu tử này bình thường chỉ hận không thể đuổi hắn, người phụ vương này đi thật xa, dĩ nhiên, hắn cũng muốn như vậy.

"Phụ vương sẽ không vứt bỏ mẫu thân con." Mặc Lộc Hàm cam kết, chỉ là sẽ vứt bỏ con.

Mặc Tiểu Bảo rưng rưng nói: "Nhưng mà mới vừa rồi đại thẩm này còn muốn mẫu thân mang Tiểu Bảo đi, ô ô... Ngũ cữu cữu nói nữ nhân muốn nói chuyện riêng với phụ vương một chút đều là muốn làm kế mẫu Tiểu Bảo. Tiểu Bảo không cần kế mẫu..."

Mặc Lộc Hàm một đầu hắc tuyến, sâu sắc cảm thấy lúc đầu tách Tiểu Bảo ra khỏi Hàn Văn Long tuyệt đối là một quyết định sai lầm, phải tách khỏi năm huynh đệ Từ gia nữa mới đúng.

Nhìn xem, Từ Ngũ dạy nhi tử hắn cái gì? Còn nữa, Mặc Tiểu Bảo cả ngày chỉ tơ tưởng đi theo Từ Thanh Trần, luôn miệng gọi Đại cữu cữu này Đại cữu cữu nọ, nếu không phải bình thường hay quấn lấy Nhiệt Ba thì hắn thật hoài nghi Mặc Tiểu Bảo lập tức theo Từ Thanh Trần đi Từ gia mà sống qua ngày đi.

Dĩ nhiên, hắn cũng muốn ném Mặc Tiểu Bảo tới Từ gia nhưng mà bị người làm phụ thân này ném qua khác với nhi tử cả ngày mong mỏi chạy đến.

"Ngũ cữu cữu con nói rất đúng, cho nên phụ vương sẽ không nói chuyện riêng với nữ nhân khác."

Bổn Vương chỉ muốn nói chuyện riêng với Nhiệt Ba, cho nên nhóc con không cần mỗi ngày đều quấn lấy Nhiệt Ba hiểu không. Như vậy thì phụ vương cũng sẽ yêu con mà.

"Tiểu Bảo cũng biết phụ vương không phải người xấu bạc tình quả nghĩa vứt bỏ thê nhi." Mặc Tiểu Bảo vui mừng nói.

Lần này, cả Mặc Lộc Hàm lẫn Địch Lệ Nhiệt Ba đều co rút. Hai phu thê liếc nhau một cái, nhi tử năm tuổi biến thành bộ dáng này rốt cuộc là do ai dạy dỗ thất bại hả?

Mặc Tiểu Bảo cũng mặc kệ hành động lần này làm phụ mẫu bé kinh hãi thế nào, lật mình qua cái ghế bò vào trong lòng Mặc Lộc Hàm, còn rưng rưng nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.

Hướng về Liễu Quý phi lúc này đã tức xanh cả mặt nói: "Đại thẩm, nam nữ thụ thụ bất thân. Phụ vương ta không thể mập mờ ở một mình cùng bà. Khuê dự nam nhân cũng rất quan trọng, đại thẩm cũng không thể hại phụ vương ta được."

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ giơ tay lên xoa xoa đầu nhỏ của nhi tử, nghiêng đầu nói với Liễu Quý phi: "Trẻ con không hiểu chuyện, Quý phi chớ trách."

Mặc Tiểu Bảo cười híp mắt ở trong lòng mẫu thân chà chà bàn tay, mặc dù bé ghét phụ vương nhất nhưng mà phụ vương là của mẫu thân. Mẫu thân vẫn còn muốn phụ vương nên cho dù bé ghét thì cũng sẽ rộng lượng mà tiếp nhận. Nữ nhân khác muốn cướp? Hừm hừ!

Liễu Quý phi lạnh mặt, biết rằng hôm nay muốn đơn độc nói chuyện với Mặc Lộc Hàm là không thể nào.

Chỉ đành phải nhịn xuống cơn tức trong lòng, trầm giọng nói: "Đã như vậy, Địch tiểu thư nghe một chút cũng không sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười gật đầu, bày tỏ rửa tai lắng nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top