Chương 364: Một nhà ba người

Địch Lệ Nhiệt Ba thản nhiên ngồi một bên uống trà nhìn hai người ngươi tới ta lui tranh phong. Hiển nhiên, Mặc Cảnh Lê không chỉ ở phương diện võ công năng lực khống thế mà ngay cả tranh luận miệng lưỡi cũng không hơn Mặc Lộc Hàm.

Từng có không ít người cùng Địch Lệ Nhiệt Ba nói qua thời niên thiếu Mặc Lộc Hàm khí phách trương dương như thế nào, nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba thấy Mặc Lộc Hàm đặc biệt là Mặc Lộc Hàm ngày hôm nay tuổi đã hơn ba mươi đa số thời điểm đều là trầm ổn có độ.

Nhưng mà hiện tại, Địch Lệ Nhiệt Ba lại từ trong thần thái lạnh nhạt thong dong của Mặc Lộc Hàm mà nhìn ra một tia phách lối tùy ý thời thiếu niên. Cũng khó trách Mặc Cảnh Lê tức giận đen cả mặt.

Mặc Cảnh Lê hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Mặc Lộc Hàm nói: "Được, ta tin lời ngươi. Chuyện ngươi ở lại kinh thành ta sẽ không nhúng tay, nhưng tốt nhất là ngươi đừng làm chuyện gì dư thừa."

Mặc Lộc Hàm khinh thường giương mắt: "Ngươi cho rằng mấy thủ đoạn của ngươi và Mặc Cảnh Kỳ hay ho lắm sao? Bổn Vương còn lo nhìn nhiều hại óc đây này."

Mặc Cảnh Lê cũng không đấu võ mồm với Mặc Lộc Hàm nữa, hắn cũng hiểu mình tranh không lại Mặc Lộc Hàm. Nếu đã lấy được cam kết của Mặc Lộc Hàm, tất nhiên hắn không muốn ở lại chỗ này chịu khinh bỉ. Đứng lên liếc mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba bên cạnh rồi xoay người đi ra khỏi viện.

"Nhiệt Ba, nàng xem hắn ngay cả cãi lộn cũng cãi không lại Bổn Vương. Nàng có cảm thấy ban đầu gả cho vi phu quả thực là một quyết định không thể tốt hơn không? Quả thật là trời sinh một đôi đúng không?"

Cũng không để ý Mặc Cảnh Lê còn chưa đi ra viện môn, Mặc Lộc Hàm lướt qua bàn cờ kéo tay Địch Lệ Nhiệt Ba đắc chí. Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Mặc Cảnh Lê nghe được lời nói không biết ngượng của người nào đó mà dưới chân lảo đảo một chút sau đó nhanh chóng rời đi.

"Cãi lộn với hắn một trận có gì đáng để tự hào sao?"

Mặc Lộc Hàm gật đầu, ngạo nghễ nói: "Đó là đương nhiên. Bổn Vương nhất định phải để cho Nhiệt Ba biết, bất luận và phương diện nào thì phu quân của nàng cũng mạnh hơn người khác trăm lần. Bao gồm cả cãi nhau."

Địch Lệ Nhiệt Ba xoa gáy suy nghĩ một chút. Chân thành nhìn nam nhân đối diện nói: "So bì về cãi lộn thì chàng không nên tìm Mặc Cảnh Lê. Hắn căn bản không có sức chiến đấu."

"Vậy thì tìm ai?" Mặc Lộc Hàm híp mắt phơi nắng, vừa nói.

"Ở Lệ thành của chúng ta, phu nhân của Vương lão gia trên đường Nam Uyển." Địch Lệ Nhiệt Ba cười híp mắt nói.

Mặc Lộc Hàm mờ mịt, người này là ai?

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói: "Vương phu nhân được xưng là người lắm mồm đứng đầu Lệ thành, là người đàn bà chanh chua số một. Nghe nói đã từng cùng ba đại nam nhân mắng khóc trên đường phố. Nếu không, sau này trở về Vương gia đi thử một chút?"

Mặc Lộc Hàm thẫn thờ, trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu lê, nhướng màu nói: "Bà ấy dám cãi nhau với Bổn Vương à?"

Địch Lệ Nhiệt Ba tức cười, đúng vậy, cho dù Vương phu nhân lợi hại hơn nữa thì đứng trước mặt Vương gia cũng biến thành người câm.

Thấy thế, Định Vương gia đắc ý cười nói: "Nhiệt Ba nàng xem, người có thể so thế với Bổn Vương thì không thể cãi lại Bổn Vương, người có thể cãi lãi Bổn Vương thì không thể so thế với Bổn Vương. Như vậy đích thực thì phu quân nàng là lợi hại nhất."

Địch Lệ Nhiệt Ba che mặt, đối với người nào đó cuối cùng cũng cam bái hạ phong.

Tin tức Đinh Vương hồi kinh đương nhiên không chỉ có một mình Mặc Cảnh Lê biết, chẳng qua hắn thân là Nhiếp Chính Vương ở bên ngoài cung nên biết trước tiên mà thôi.

Mặc Cảnh Lê rời đi không quá một canh giờ thì Liễu Thừa tướng cũng tới cầu kiến, đáng tiếc lại được biết Vương gia mang theo Vương phi cùng với Thế tử xuất môn.

Linh vị tổ tiên Định Vương phủ được cung phụng ở từ đường trong Vô Nguyệt am ngoài thành. Mặc dù Mặc Cảnh Kỳ tước bỏ tước vị Định Vương phủ nhưng cũng không dám tùy tiện cho người động đến Vô Nguyệt am, quấy rầy linh vị Lịch đại Định Vương.

Hôm nay, Vô Nguyệt am vẫn có người chiếu cố xử lý, thậm chí một vài dân chúng trong kinh thành cũng thỉnh thoảng đến bên ngoài điện Vô Nguyệt am thắp hương.

Cho nên, dù cho chủ nhân Định Vương phủ hôm nay không ở thì linh vị tổ tiên cũng chưa bao giờ thiếu hương khói.

Nhìn thấy đoàn người Định Vương đến bái tế, quan binh thủ tại nơi này đương nhiên không dám ngăn trở, cung kính cho đoàn người tiến vào.

Lưu hai thị vệ lại bên ngoài, mang theo Mặc Tiểu Bảo đi vào tận cùng bên trong điện, bên trong nội đường của Phật điện thờ phụng Định Vương phủ lịch đại liệt tổ liệt tông.

Linh vị phía trên cùng là Định Vương đời thứ nhất Mặc Lãm Vân. Mà phía dưới cùng là linh vị phụ vương và huynh trưởng của Mặc Lộc Hàm, Mặc Lưu Danh và Mặc Tu Văn.

Cũng không cần hai người dạy, Mặc Tiểu Bảo rất cung kính tiến lên hướng tổ tiên thắp nhang dập đầu.

Sau khi bái tế tổ tiên, một nhà ba người vừa mới đi ra từ đại môn Vô Nguyệt am, liền gặp một đại đội nhân mã xông tới trước mặt.

Đứng bên người Mặc Lộc Hàm, Địch Lệ Nhiệt Ba nhướng mi nói: "Lúc này còn có người đặc biệt tới bái tế tổ tiên Định Vương phủ à?"

Kể từ khi Định Vương phủ cùng Đại Sở quyết liệt, trừ dân chúng bình thường ra thì những người quyền quý phần lớn là lặng yên không tiếng động đến bái tế, mà tình cảnh gióng trống khua chiêng như hiện giờ thì hết sức hiếm thấy.

Mặc Lộc Hàm cau mày, nhàn nhạt nói: "Là người trong cung đi ra, ngăn lại đi!"

Câu cuối ngăn lại đi dĩ nhiên là nói với thị vệ, lúc này dù người trong cung đến là ai thì trong lòng mọi người đều hiểu. Nếu như không phải là thành tâm bái tế thì Định Vương phủ cũng không cần những thứ hương khói này.

Lĩnh lệnh, mấy thị vệ tiến lên trước khi đại đội nhân mã tới bậc thang thì đã ngăn lại đường đi bọn họ.

Những người này quả thật là từ trong cung ra, tất nhiên người nào cũng tâm cao ngạo khí, mắt cao hơn đầu.

Thấy hai người đột nhiên ngăn lại đường đi trước mặt, lấp tức có người tiến lên cáu kỉnh nói: "Càn rỡ, ngươi có biết người trong kiệu là ai không? Lại dám chắn đường đi."

Thị vệ Định Vương phủ còn ngạo khí hơn bọn hắn, lạnh lùng cười một tiếng nói: "Chúng ta không cần biết người bên trong là ai, đến trước Vô Nguyệt am trăm bước thì đều phải xuống ngựa ra khỏi kiệu, nếu dám mang kiệu đi tới dưới bậc thang thì Định Vương phủ cũng không cần các ngươi tới bái tế. Xin mời về cho!"

"Lớn mật! Đứng trước Quý phi nương nương xa giá còn dám vô lễ, bắt lại cho ta."

"Khoan đã." Bên trong kiệu hoa lệ, truyền ra một giọng nữ lạnh lùng ung dung.

Rèm bị kéo lên, Liễu Quý phi áo trắng được một cung nữ đỡ tay từ bên trong kiệu đi ra.

Thái giám mới vừa rồi còn ở bên ngoài diễu võ dương oai vội vàng nghênh đón, nịnh hót cười: "Nương nương thứ tội, hai kẻ điêu dân này có mắt như mù dám cản đường nương nương. Nô tài sẽ kêu người bắt bọn chúng lại!"

Liễu Quý phi cau mày, lãnh đạm nói: "Lui ra!"

Thái giám vừa vỗ mông ngựa kia đành uể oải lui xuống.

Liễu Quý phi bước chậm tới trước mặt hai gã thị vệ kia hỏi: "Định Vương đang ở nơi này?"

Thị vệ cũng không đáp lời, chỉ nói: "Quý phi mời về."

Liễu Quý phi cau mày nói: "Bổn cung chỉ muốn tới bái tế Định Vương phủ lịch đại tiên vương."

Hai gã thị vệ trầm mặc, ý cự tuyệt không cần nói cũng biết. Bọn họ chỉ chấp hành mệnh lệnh của Vương gia, không cần biết lý do người tới là gì.

Liễu Quý phi từ nhỏ địa vị cao quý, làm Quý phi hơn mười năm đã sớm quen người khác đối với mình nói gì nghe nấy, thấy bộ dáng dầu muối không vào của hai người này thì trên mặt thoáng qua vẻ tức giận, lại như cũ nhịn xuống.

"Đi bẩm báo với Định Vương, Bổn cung có chuyện muốn thương lượng."

Hai gã thị vệ nhìn nhau, xa lánh mà lễ độ nói: "Vương gia và Vương phi , Thế tử đã trở lại kinh thành. Vương gia lưu lại lời nói, nếu không phải thật tâm tới bái tế thì cũng không cần quấy rầy tổ tiên yên tĩnh."

Sắc mặt Liễu Quý phi trầm xuống, bởi vì mặt nàng vốn không có biểu tình ngược lại giấu được một tia lúng túng trong mắt.

Quả nàng không phải thật lòng tới bái tế tổ tiên Định Vương phủ, chẳng qua là nghe nói Vương ra rời thành mới phỏng đoán nhất định sẽ mang theo thê nhi tới bái tế tổ tiên, lúc này mới vội vã chạy đến.

Lại không nghĩ rằng lại bị Mặc Lộc Hàm phái người ngăn lại nơi này, trong nhất thời Liễu Quý phi cũng lâm vào thế bí.

Thật lâu sau đó, Liễu Quý phi mới hòa hoãn lại, nhíu lông mày nói: "Đã như vậy thì Bổn cung sẽ quay lại thành gặp Định Vương."

"Đa tạ, Quý phi mời về." Thị vệ chắp tay nói cám ơn.

Trở về bên trong kiệu, sắc mặt Liễu Quý phi âm trầm, dung nhan lạnh như băng tuyết dường như muốn kết một tầng băng. Nàng biết Mặc Lộc Hàm đang ở bên trong, nhưng không muốn ra gặp mặt nàng mà thôi.

Nghĩ đến đây, trong mắt dấy lên một tia u oán. Hắn ghét nàng đến mức ngay cả gặp mặt một lần cũng không chịu sao? Ngón tay được bảo dưỡng đến trong suốt như ngọc sít sao nắm khăn tơ tằm trong tay, trong mắt Liễu Quý phi lóe lên tia sáng dứt khoát.

Mặc Lộc Hàm.... Một ngày nào đó, ngươi sẽ giống như ta?!

Bị Liễu Quý phi đột nhiên xuất hiện phá hỏng hứng thú, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không có tâm tình du ngoạn nữa. Nàng đương nhiên biết lúc này Liễu Quý phi gióng chống khua chiêng tới bái tế căn bản là có dụng ý khác.

Hiện tại Địch Lệ Nhiệt Ba có thể xác định, đời này người mình ghét nhất tuyệt đối là Liễu Quý phi, ngay cả Mặc Cảnh Kỳ, Mặc Cảnh Lê, Lôi Chấn Đình thậm chí là Tô Kiều Hân thì cũng không đáng ghét bằng nữ nhân này.

Liễu Quý phi này căn bản không biết cái gì là thể diện. Tô Kiều Hân tự cho là Mặc Lộc Hàm còn thương nàng nên mới tràn đầy lòng tin quấn lấy hắn, còn Liễu Quý phi này biết rõ Mặc Lộc Hàm không có nửa điểm tình ý với nàng, nhưng nàng ta vẫn như cũ tin chắc chỉ có nàng mới xứng với Mặc Lộc Hàm, nàng ta với Mặc Lộc Hàm mới là châu liền bích hợp trời sinh một đôi. Tâm lý tố chất này rốt cuộc là phải kiên cường và biến thái đến mức nào.

"Nhiệt Ba, ta oan uổng..." Nhìn sắc mặt ái thê tối tăm, Định Vương gia chỉ có thể cẩn thận khiếu nại.

Lúc trước, hắn cảm thấy Nhiệt Ba không ăn dấm khiến hắn rất không vui, cảm thấy Nhiệt Ba không đủ yêu mình. Nhưng mà tại thời điểm sắc mặt Nhiệt Ba không tốt, hắn lại không nhịn được cẩn thận nhận lỗi, dỗ dành nàng đến vui vẻ, hận không thể cả đời Nhiệt Ba cũng không cần ghen. Ghen nhiều không tốt cho thân thể.

Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu lại tà tà nhìn hắn một cái: "Hả?"

Mặc Lộc Hàm vội vàng nói: "Đúng vậy, nữ nhân kia tự mình tìm tới. Trước đây thật lâu, ta đã nói rõ với nàng ta rằng thê tử của ta chỉ có một người là Nhiệt Ba mà thôi. Ai biết tại sao nàng ta nghe không hiểu tiếng người?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cười yếu ớt nói: "Đây không phải tại Định Vương của chúng ta mị lực hơn người sao?"

Mặc Lộc Hàm vui vẻ nói: "Nhiệt Ba cũng cảm thấy Bổn Vương mị lực hơn người?"

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, nghiêm túc thừa nhận nói: "Đó là đương nhiên. Tô Kiều Hân rồi tới Lăng Vân công chúa, Liễu Quý phi. Mặc dù nhân số không tính là quá nhiều nhưng dù gì cũng là tư sắc đứng đầu Đại Sở và Tây Lăng, chất lượng tuyệt đối là vượt trội. Mỹ nam tử so mị lực với Định Vương quả thực chỉ là cặn bã , ta nói có đúng hay không?"

Mặc Lộc Hàm nhất thời như đưa đám, Nhiệt Ba vẫn còn đang tức giận. "Nhiệt Ba, vi phu hiểu. Sau này ai dám nhìn vi phu một cái, ta liền móc mắt người đó!"

Địch Lệ Nhiệt Ba khiêu mi, ngạc nhiên nói: "Tại sao không phải là hủy mặt chàng? Đây mới là căn nguyên đi?"

Mặc Lộc Hàm lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. "Nếu vi phu lại hủy khuôn mặt, nương tử nhìn cũng không thấy cảnh đẹp ý vui mà."

Mặc Tiểu Bảo từ trong ngực phụ vương lộ ra cái đầu nhỏ, trừng mắt nhìn nói: "Phụ vương yên tâm hủy đi, sau này hài nhi lớn lên nhất định là mỹ nam tử kinh thiên động địa. Mẫu thân nhìn con là được rồi."

Mặc Lộc Hàm tức giận nhét nhi tử làm hỏng chuyện vào trong ngực. "Dùng loạn từ ngữ, trở về chép năm trăm lần từ kinh thiên động địa cho cha."

Mặc Tiểu Bảo ở trong ngực hắn vặn vẹo uốn éo cái mông nhỏ, buồn bực lầm bầm nói: "Mẫu thân, phụ vương bảy năm....thành đôi...."

Trở lại trong thành, trước có Lê Vương bái phỏng quán trọ, sau lại có Quý phi trong hậu cung vội vã rời kinh, vào lúc này thì người của toàn kinh thành đều biết Định Vương mang theo Vương phi cùng với Tiểu Thế tử trở lại.

Vừa vào cửa thành lập tức đưa tới vô số ánh mắt, có điều ngại quan hệ giữa Định Vương phủ và Hoàng gia nên dân chúng cũng không dám tiến lên nói gì. Nhưng từ trong thần sắc của bọn họ có thể nhìn ra được vẻ kích động trong đó.

Mặc dù trên triều các đại nhân vật đem tinh lực đặt trong tranh quyền đoạt lợi nhưng mà cũng có không ít dân chúng nhớ được đại phương vài trăm dặm bên ngoài hiện nay vẫn đang chiến tranh.

Mặc Tiểu Bảo từ trong ngực Mặc Lộc Hàm đứng dậy, tò mò nhìn đường cái chung quanh. Chuyện mọi người đứng vây xem như vậy ở Lệ thành cũng không thiếu, cho nên bạn học Mặc Tiểu Bảo nửa điểm cũng không có cám giác luống cuống. Ngược lại, còn có một chút ý tứ, các ngươi càng nhìn tiểu gia càng cao hứng.

Dựa vào trong ngực Mặc Lộc Hàm, đầu nhô ra hướng về người đi đường cười rực rỡ hết sức, nhất thời vô số người chung quanh lâng lâng.

"Tiểu Thế tử thật đáng yêu."

"Không hổ là nhi tử của Định Vương và Định Vương phi, thật là thanh khiết đáng yêu."

"Còn nhỏ tuổi mà đảm thức bất phàm, không hổ là hậu nhân Định Vương phủ. Định Vương phủ có người kế nghiệp."

Nhưng tán thưởng này tự nhiên cũng rơi vào tai Mặc Tiểu Bảo, vì vậy bạn học thần thái Mặc Tiểu Bảo càng ngày càng lên.

Địch Lệ Nhiệt Ba đi bên cạnh Mặc Lộc Hàm, nhìn một chút nhi tử đang hăng hái bừng bừng, hướng về phía Mặc Lộc Hàm nhướng mày nói: "Người bên cạnh đều nói Vương gia lúc tuổi còn trẻ tình tình phóng khoáng ta vốn không tin nhưng hiện tại thì ta tin rồi." Buồn cười chỉ chỉ Mặc Tiểu Bảo nói: "Lúc này mới mấy tuổi mà đã huênh hoang như vậy, không biết mấy năm nữa thì còn thế nào?"

Mặc Tiểu Bảo dẩu cái miệng nhỏ nhắn vì mình mà biện bạch: "Mẫu thân, con đây không phải vì mặt mũi của phụ vương sao. Người ta không phải nói hổ phụ vô khuyển tử sao? Phụ vương uy vũ như vậy nếu như nhi tử lại giống như Lãnh Tiểu Ngốc thì chẳng phải làm phụ vương mất mặt sao?"

Mặc Lộc Hàm cười mà như không cười nhìn bé nói: "Bổn Vương lại không biết thể diện Bổn Vương trong mắt con lại quan trọng như vậy đấy?"

Mặc Tiểu Bảo hắc hắc cười khúc khích, Địch Lệ Nhiệt Ba giơ tay búng lên trán hắn một cái nói: "Tiểu Quân Hàm còn nhu thuận hơn con nhiều, cẩn thận Lãnh thúc thúc nghe được lời này lại sửa trị con."

Mặc Tiểu Bảo trốn vào trong ngực phụ vương, sờ sờ chỗ bị búng lầu bầu nói: "Con cũng không nói sai, Lãnh thúc thúc mới không dám sửa trị con."

Nếu như bé giống như Lãnh Tiểu Ngốc ngây ngô yếu đuối ngu ngốc thì nhất định sẽ bị phụ vương bắt nạt đến chết. Lãnh Tiểu Ngốc nên cảm thấy may mắn khi là nhi tử của Lãnh thúc thúc mà không phải là nhi tử của Định Vương phủ. Vuốt ót nhìn trời, Mặc Tiểu Bảo sâu sắc cảm thấy mình sinh ra thật vĩ đại.

Kỳ quái nhìn nhi tử ngửa đầu nhìn trời, bộ dáng tiểu lão đầu sầu khổ, Địch Lệ Nhiệt Ba ngạc nhiên nói: "Đây là đang suy nghĩ cái gì?"

Đứa nhi tử này của nàng luôn ưa thích mấy chuyện ly kỳ cổ quái, có lúc làm cho phụ mẫu dở khóc dở cười.

Mặc Lộc Hàm bất động thanh sắc bấm mông Mặc Tiểu Bảo một cái, mỉm cười nói: "Đói bụng không? Nhìn bộ dáng mắt đại vô thần này.... Chắc buổi trưa ăn chưa no ..."

Mặc Tiểu Bảo giận trừng mắt: Người mới mắt đại vô thần! Người mới là thùng cơm không đáy!

Mặc Lộc Hàm mỉm cười: Cho là Bổn Vương không biết con đang nghĩ xấu Bổn Vương sao?

Một nhà ba người, nam tử tóc trắng cao lớn tuấn mỹ ôm bé trai phấn điêu ngọc mài áo đen, bên người đi theo một nữ tử thanh lệ khoác áo choàng sáng màu. Dọc đường chậm rãi mà đi, vừa đi vừa nói nói, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt thản nhiên.

Một màn ấm áp mà yên tĩnh khiến cho rất nhiều người nhìn mà ngây dại, ngay cả một hai người quen muốn tiến lên phía trước chào hỏi một chút cũng không tiện quấy rầy, Mọi người lẳng lặng nhìn hai người chậm rãi bước đi, vốn là đường phố ồn ào lại phảng phất hoàn toàn yên lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top