Chương 346: Lâm Nguyện?

Mộ Dung gia chủ cau mày nói: "Nhậm Kỳ Ninh? Là ai vậy?"

Ngược lại, Mộ Dung Hùng cũng có chút ấn tượng nói: "Người này tỷ võ được đệ nhất, tư chất luyện võ cũng không kém. Đáng tiếc tuổi còn hơi nhỏ một chút, nếu có thể nhiều hơn mười tuổi, chưa chắc đã không thể vượt qua Lăng Thiết Hàn và Lôi Chấn Đình."

Mộ Dung gia chủ không có hứng thú với võ công của Nhậm Kỳ Ninh, cho dù là võ công cao thâm như Mộ Dung Hùng, lúc này đối mặt với cục diện bế tắc của Mộ Dung gia, cũng là thúc thủ vô sách.

"Hắn đến có chuyện gì?"

Hạ nhân bẩm lại: "Nhậm công tử nói, ngài ấy có thể giúp gia chủ giải khai cục diện bế tắc trước mắt."

Mộ Dung gia chủ ngẩn ra, nghiêng người nhìn về phía Mộ Dung Hùng. Mộ Dung Hùng khẽ nheo mắt nói: "Mời hắn đi vào."

Phía ngoài Mộ Dung thế gia, trên một thân cây to tán lá xanh um tươi tốt gần đó, hai người rất nhàn nhã ngồi trên nhánh cây về cửa lớn của Mộ Dung gia cách đó không xa.

"Nhiệt Ba, nàng nói xem lúc này Nhậm Kỳ Ninh tới Mộ Dung gia là muốn làm gì?" Mặc Lộc Hàm tò mò hỏi.

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, nàng cũng không phải là thần tiên, sao có thể biết rõ được chứ?

Mặc Lộc Hàm ai thán một tiếng nói: "Rõ ràng nói chúng ta đi ra ngoài chơi đùa, kết quả sao Bổn Vương lại cảm thấy còn mệt mỏi hơn cả ngày thường chứ."

Địch Lệ Nhiệt Ba tựa vào lồng ngực hắn cười dài nói: "Đây không phải là vì người kia không biết võ công hay sao? Tuy nói có ám vệ đi theo bảo vệ nhưng chàng cũng biết Mộ Dung Hùng kia có bao nhiêu lợi hại rồi đấy. Vạn nhất đột nhiên lão ta trở mặt thì cho dù Đại ca có thông minh tuyệt đỉnh cũng vô dụng mà?"

Nếu Từ Thanh Trần và Mộ Dung Hùng mặt đối mặt, hạ quyết tâm muốn giết hắn. Cho dù Từ Thanh Trần thông minh đệ nhất thiên hạ thì thế nào, trước mặt là thực lực tuyệt đối, bất kỳ mưu kế gì cũng không có tác dụng.

Mặc Lộc Hàm thở dài, cúi đầu nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Nhiệt Ba nói rất đúng, bây giờ ngay cả Nhậm Kỳ Ninh cũng nhảy vào cái mớ hỗn độn này, chúng ta không thể mặc kệ."

Trấn Nam Vương liên thủ với Lăng Thiết Hàn đối phó Mộ Dung Hùng, thắng bại thật ra cũng là năm phần năm, nhưng nếu có thêm một Nhậm Kỳ Ninh không rõ lai lịch này, kết quả như thế nào thật không dám nói trước.

Người khác thế nào, hay Mộ Dung gia làm sao, Mặc Lộc Hàm không quan tâm, nhưng ít nhất bọn họ phải bảo đảm Từ Thanh Trần an toàn không có chuyện gì.

"Ta vào xem một chút."

Địch Lệ Nhiệt Ba kéo Mặc Lộc Hàm lại nói: "Võ công của Mộ Dung Hùng cao hơn chàng nhiều, vẫn là không nên đi mạo hiểm thì hơn."

Mặc Lộc Hàm cười nhìn nàng, đưa tay nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc nàng sang hai bên cười nói: "Không cần lo lắng, cho dù bị phát hiện, đánh không lại chẳng lẽ ta còn không chạy được sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày, chăm chú nhìn hắn nói: "Cẩn thận."

Mặc Lộc Hàm gật đầu, buông Địch Lệ Nhiệt Ba ra, nhanh nhẹn không tiếng động vòng qua nhóm lớn thị vệ trước cửa lẻn vào trong Mộ Dung gia.

Lúc này trong thư phòng, Nhậm Kỳ Ninh cười dài nhìn ba người trước mắt, thản nhiên phe phẩy quạt trong tay đến phong lưu phóng khoáng.

"Các hạ rốt cuộc là người thế nào, đến đây vì chuyện gì?"

Mộ Dung gia chủ mắt lạnh nhìn nam nhân có bộ dáng thư sinh trước mắt đang ôn văn mỉm cười, đáy lòng hiển nhiên rất rõ người này hoàn toàn bất đồng với loại văn nhân chân chính như Thanh Trần công tử, võ công của người này trên giang hồ cũng xếp hàng thứ nhất trong đám người trẻ tuổi đấy.

Nhậm Kỳ Ninh cười nói: "Tiểu đệ họ Nhậm, Nhậm Kỳ Ninh. Bái kiến Mộ Dung gia chủ, Mộ Dung tiền bối."

Mộ Dung Hùng hừ lạnh một tiếng, Nhậm Kỳ Ninh nhất thời cảm thấy trong lòng chấn động khí huyết dâng trào suýt chút nữa ngã xuống đất.

Trong lòng cảm thán Mộ Dung Hùng nội lực thâm hậu, tuy nhiên trên mặt Nhậm Kỳ Ninh cũng vẫn giữ được thong dong bình tĩnh, mỉm cười khen: "Mộ Dung tiền bối quả nhiên là bậc tiền bối cao nhân, vãn bối bội phục không dứt."

Mộ Dung Hùng cười lạnh, sao lại nghe không ra Nhậm Kỳ Ninh đang vòng vèo nói hắn ỷ vào võ công ức hiếp vãn bối.

"Nhậm công tử chuyện này tới Mộ Dung gia chúng ta không phải chỉ vì khen ngợi lão đầu tử ta đây chứ?"

Nhậm Kỳ Ninh mỉm cười, quét mắt nhìn Mộ Dung Minh Nghiên bên cạnh một cái, cười nói: "Thực không dám giấu diếm, tại hạ muốn cầu hôn Mộ Dung tiểu thư."

"Cầu hôn?!"

Trong thư phòng ba người đều sửng sốt rồi, vẫn là Mộ Dung Hùng kịp phản ứng đâu tiên, cười lạnh nói: "Vì sao ngươi lại cho rằng lão phu sẽ gả Minh Nghiên cho ngươi?"

Nhậm Kỳ Ninh lấy quạt mạn bất kinh tâm gõ lòng bàn tay, mới chậm rãi nói: "Hiện tại... Trừ tại hạ còn có người nguyện ý cưới Mộ Dung tiểu thư sao?"

"Càn rỡ!" Mộ Dung Hùng nổi giận quát lớn.

Nhậm Kỳ Ninh không sợ chút nào, cười nói: "Mộ Dung tiền bối chớ tức giận. Lời này của tại hạ mặc dù không dễ nghe, nhưng Mộ Dung tiền bối không thể phủ nhận chuyện này cũng là sự thật. Mộ Dung gia có sản nghiệp lớn, người có tư cách cưới Mộ Dung tiểu thư đương nhiên không nhiều lắm. Mấy ngày nay Thanh Trần công tử tỏ thái độ, chắc Mộ Dung tiền bối cũng hiểu, Lăng Các chủ chỉ sợ sẽ đứng về phía Thanh Trần công tử. Hay là... Mộ Dung gia chủ tính toán gả Mộ Dung tiểu thư cho Đại Sở?"

Lấy thân phận của Mộ Dung Minh Nghiên, sau khi vào cung cùng lắm cũng chỉ làm đến phi. Phía trên không nói có Quý phi, Hoàng Hậu đè ép. Đại Sở cũng không thiếu tiền, tầm ảnh hưởng của Mộ Dung gia trong mắt Sở Hoàng còn chờ xem xét đấy.

Đến lúc đó chỉ sợ tiền mất tật mang, Mộ Dung gia bồi nữ nhi duy nhất lại còn liên lụy đến gia nghiệp.

"Chẳng lẽ ngươi có tư cách cưới Minh Nghiên sao?" Mộ Dung Hùng nhìn hắn lãnh đạm nói.

Nhậm Kỳ Ninh câu môi cười một tiếng nói: "Mặc dù tại hạ không bằng Mộ Dung gia phú khả địch quốc, nhưng tự thấy vẫn còn có chút bản lĩnh và của cải."

Mộ Dung Hùng khinh miệt xì một tiếng, bất luận là trong giang hồ hay triều đình, cho tới bây giờ còn chưa nghe nói qua cái tên Nhậm Kỳ Ninh này đâu, càng không có gia tộc quyền thế nào họ Nhậm đấy.

Một tiểu tử không có danh tiếng gì cũng dám cuồng vọng như thế. Đem thần sắc khinh miệt của Mộ Dung Hùng nhìn ở trong mắt.

Nhậm Kỳ Ninh cũng không tức giận, lại cười nói: "Không bằng Mộ Dung tiền bối chỉ điểm vãn bối mấy chiêu được không?"

Mộ Dung Hùng còn chưa kịp giễu cợt Nhậm Kỳ Ninh không tự lượng sức, chỉ thấy Nhậm Kỳ Ninh mở lòng bàn tay, một cỗ kình phong đánh úp về phía bên cạnh Mộ Dung gia chủ.

Mộ Dung gia chủ không tập võ, nên với biến cố đột nhiên xuất hiện này, từ đầu đến cuối cũng không kịp tránh né. Mộ Dung Minh Nghiên đứng bên cạnh cắn răng, từ trong tay áo một cây chủy thủ rơi vào trong lòng bàn tay, hướng Nhậm Kỳ Ninh đâm tới.

Nhậm Kỳ Ninh khẽ mỉm cười, ngón tay vung lên, dễ dàng đoạt lấy chủy thủ trong tay Mộ Dung Minh Nghiên. Một chiêu này cố nhiên tinh diệu, nhưng nếu có cao thủ trẻ tuổi như Lăng Thiết Hàn, Mặc Lộc Hàm ở chỗ này chưa chắc đã nhìn ra cái gì.

Nhưng Mộ Dung Hùng lại không giống như thế, năm mươi năm trước hắn đã là thiên hạ đệ nhất cao thủ rồi, những thứ đã được chứng kiến đương nhiên cùng với thế hệ trẻ như Mặc Lộc Hàm, Lăng Thiết Hàn hạn chế hơn rất nhiều.

Mộ Dung Hùng liền biến sắc mặt, ngó chừng Nhậm Kỳ Ninh nói: "Kinh Hồng chỉ! Ngươi có quan hệ gì với Lâm gia?"

Nhậm Kỳ Ninh khẽ khom người, mỉm cười nói: "Vãn bối họ Lâm, tên Nguyện. Tổ phụ họ Lâm tên Phục Tần, chẳng biết tiền bối đã nghe nói qua chưa."

"Ngươi là Lâm Nguyện?! Chuyện này không thể nào... Lâm Nguyện không phải đã......"

Sinh ý của Mộ Dung gia trải rộng thiên hạ, tin tức lai lịch tự nhiên cũng trải rộng thiên hạ. Mộ Dung Hùng đã sớm chú ý tới Lâm Nguyện người này. Thậm chí có thể nói, còn chú ý tới sớm hơn Mặc Lộc Hàm nhiều.

Chỉ là, nguyên nhân hắn chú ý tới Lâm Nguyện không giống với đám người Mặc Lộc Hàm mà thôi. Mặc Lộc Hàm, thậm chí tất cả thế nhân chú ý tới Lâm Nguyện là vì thân phận mang huyết mạch tiền triều, mà Mộ Dung Hùng chú ý tới hắn là bởi vì hắn có một tổ phụ là Lâm Phục Tần.

Lâm Phục Tần này hiện tại trên giang hồ triều đình đều không có người biết đến, nhưng Mộ Dung Hùng nhớ được, đó cũng là một tuyệt đỉnh cao thủ giống như mình.

Chỉ là, Lâm Phục Tần trên giang hồ chưa bao giờ thực sự nổi tiếng qua. Thậm chí có lúc Mộ Dung Hùng còn hoài nghi, nếu như ban đầu Lâm Phục Tần cũng muốn tranh đoạt cái danh đệ nhất cao thủ... rốt cuộc lão có thể đoạt được danh xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ này hay không.

Hai đầu lông mày Nhậm Kỳ Ninh hiện lên một tia khinh thường. "Đàm Kế Chi kia sao? Chỉ là một thứ không lên nổi mặt bàn mà thôi, hắn thì tính là cái thứ gì?"

Sau khi Mặc Lộc Hàm ra khỏi Mộ Dung gia, Địch Lệ Nhiệt Ba mới thở phào nhẹ nhõm. Hai người rời khỏi Mộ Dung gia, dọc theo đường đi Mặc Lộc Hàm mày kiếm khóa chặt, bộ dạng hiển nhiên có chút trầm tư.

"Lộc Hàm, xảy ra chuyện gì?" Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng hỏi.

Mặc Lộc Hàm ngưng mi đem chuyện tình mới vừa rồi nghe được ở Mộ Dung gia nói lại một lần. Hắn nghe được cũng không nhiều, bởi vì kiêng kỵ Mộ Dung Hùng nên cũng không dám đến quá gần.

Nhưng câu nói "Ngươi là Lâm Nguyện" kia của Mộ Dung Hùng hắn vẫn nghe được rõ ràng đấy.

Có lẽ là Mộ Dung Hùng luôn tự phụ võ công độc bộ thiên hạ, nên cũng không có kìm nén giọng nói của mình.

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng có chút kinh ngạc với kết quả này. "Nhậm Kỳ Ninh là hậu duệ của Hoàng tộc tiền triều... Chẳng lẽ hắn là huynh đệ của Đàm Kế Chi?"

Hai người tuổi tác cũng tương đương, tiền triều diệt vong đã hai trăm năm, nếu nói đột nhiên đồng thời xuất hiện hai hậu duệ tiền triều, không khỏi có chút kỳ quái đi.

Mặc Lộc Hàm lắc đầu nói: "Sẽ không, nếu như bọn họ là huynh đệ, không thể nào có chuyện cả hai người đều gọi là Lâm Nguyện. Hơn nữa, lúc Nhậm Kỳ Ninh nói đến Đàm Kế Chi giọng nói hết sức coi thường."

Nếu như là thân huynh đệ, cho dù có không hòa hợp cũng sẽ không dùng cái giọng này, bộ dáng của Nhậm Kỳ Ninh kia rõ ràng coi Đàm Kế Chi không bằng một kẻ nô bộc.

"Xem ra tốt hơn nhất vẫn nên điều tra thêm về cái đám Hoàng thất tiền triều này." Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói.

Mặc Lộc Hàm gật đầu đồng ý. "Đi thôi, trở về nói chuyện này cho Đại ca nàng biết." 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top