Chương 337: Quần anh tụ hợp

Hai người ngồi trong đại sảnh của khách sạn gọi đồ ăn sáng, vừa dùng bữa vừa nghe mọi người thảo luận chuyện đã xảy ra ngày hôm qua ở Chiêu Ninh tự.

Vị Mộ Dung tiểu thư kia xuất hiện ở Chiêu Ninh tự phô trương như vậy tất nhiên dẫn tới sự chú ý của vô số người. Nghe nói ở trước cửa chùa có một cơn gió nhẹ đột nhiên xuất hiện, thổi bay chiếc khăn mỏng che mặt của Mộ Dung tiểu thư, dung mạo dưới khăn che mặt của nữ tử quốc sắc thiên hương tuyệt đại như thế nào, dẫn tới bao nhiêu hào kiệt giang hồ say mê như thế nào.

Một Thánh Địa Phật Môn đang nghiêm trang, thanh tịnh lại có thêm vài phần kiều diễm.

Địch Lệ Nhiệt Ba nghe thấy thú vị, liền nghiêng đầu hỏi Mặc Lộc Hàm: "Mộ Dung tiểu thư kia phong hoa tuyệt đại như thế thật không?"

Nàng cũng đã gặp mặt vị Mộ Dung tiểu thư kia, mặc dù do có khăn che mạng nên chỉ thấy được một đôi mắt, nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba cảm thấy, ít nhất cặp mắt kia vẫn không bằng Tô Kiều Hân, Liễu quý phi, hay thậm chí là Dao Cơ.

Một đôi mắt như vậy, Địch Lệ Nhiệt Ba cảm thấy, cho dù Mộ Dung tiểu thư thật sự là một mỹ nhân, thì cũng tuyệt đối không đến mức phong hoa tuyệt đại.

Mặc Lộc Hàm lạnh nhạt nói: "Chỉ thường thôi."

Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu nhìn, mỉm cười nói: "Ánh mắt của Vương gia thật cao."

Những nữ tử có diễm danh lan xa trên thế gian này, thì gần như Mặc Lộc Hàm đều đã gặp hết, cũng khó trách chướng mắt mỹ nhân như Mộ Dung tiểu thư.

Mặc Lộc Hàm nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba cười như có như không, nhẹ giọng nói: "Tất nhiên ánh mắt của Bổn Vương cao, nếu không, sao có thể có được nương tử tốt như Nhiệt Ba đây?"

Địch Lệ Nhiệt Ba bĩu môi, nàng là hắn chọn sao? Có điều, qua nhiều năm như vậy, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng hiểu, nếu năm đó Mặc Lộc Hàm thật sự không muốn cưới nàng, thì còn nhiều, rất nhiều biện pháp để ngăn cản cửa hôn sự này.

"Sao, còn muốn đa tạ Vương gia đã để mắt ư?"

"Nương tử đừng khách khí, vi phu cũng muốn đa tạ nương tử không chê."

Hai người bọn họ, ai cũng không phải đèn cạn dầu, nếu quyết tâm không muốn cửa hôn sự đó, thì đừng nói Mặc Cảnh Kỳ chỉ hôn, chính là Thiên Vương lão tử cũng không thể ép buộc bọn họ được.

"Mộ Dung gia này có ý gì?" Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày, thấp giọng hỏi.

Vừa đúng lúc ở ngay cửa chùa bị gió thổi bay khăn che mặt, loại trùng hợp khó hiểu này thật sự làm cho người ta không nói được lời nào. Người đã từng dùng khăn che mặt đều biết thứ này phải cần gió mạnh đến bao nhiêu thì mới bị thổi bay được.

Mặc Lộc Hàm "Hừ" khẽ một tiếng, nói: "Chọn rể sao... Trên đời này cũng không phải tất cả mọi người đều yêu tiền, lỡ như đến ngày hôm đó có ít người đến, vậy chẳng phải Mộ Dung gia thật sự mất mặt sao? Đến lúc đó, chắc chắn công tử quyền quý ra mặt tranh đoạt cũng cần mặt mũi."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày, hiện tại cả người Mặc Lộc Hàm đều nhẹ nhàng không có chuyện gì, nên cũng không thích suy nghĩ đến vấn đề gì. Nhún vai, nàng cũng không thích nghĩ đến những vấn đề này, dù sao đã có Đại ca lo rồi.

"Được rồi, chúng ta vẫn nên xem náo nhiệt thôi, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng."

Mặc Lộc Hàm gật đầu hài lòng. "Rốt cuộc nương tử đã hiểu rõ dụng tâm của vi phu rồi."

Rất nhanh đã đến đại hội võ lâm được mọi người mong đợi, nơi tổ chức đại hội võ lâm là trên một mảnh đất trống rộng lớn có thể xây một quảng trường lớn nằm bên ngoài Mộ Dung thế gia.

Ngày đại hội diễn ra, Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba khởi hành không sớm không muộn, lúc đến Mộ Dung thế gia thì tại nơi đó đã thấy toàn đầu người, người đông nghìn nghịt. Không chỉ có cao thủ giang hồ, vương tôn quyền quý, mà còn có cả bách tính của An thành rảnh rỗi tới xem náo nhiệt.

Khiến Địch Lệ Nhiệt Ba hơi kinh ngạc chính là, ngay cả Trấn Nam Vương và Mặc Cảnh Kỳ cũng đích thân tới.

Trấn Nam Vương thì cũng thôi, lão ta vừa là người Tây Lăng lại vừa là một trong Tứ Đại cao thủ, xuất hiện trên đại hội võ lâm thì tất nhiên cũng xem như danh chính ngôn thuận.

Nhưng Mặc Cảnh Kỳ, đừng nói lúc làm Hoàng đế, ngay cả khi làm Hoàng tử, cũng chưa từng rời khỏi Sở kinh. Chẳng lẽ sức hấp dẫn của Mộ Dung gia còn lớn hơn cả mạng của chính hắn ta ư?

"Lộc Hàm?" Thấy Mặc Cảnh Kỳ, phản ứng đầu tiên của Địch Lệ Nhiệt Ba chính là quay đầu lại nhìn Mặc Lộc Hàm.

Mặc Lộc Hàm cúi đầu mỉm cười nói với nàng: "Không cần phải lo lắng, hiện tại ta sẽ không ra tay với hắn ta."

Nếu sáu năm trước đột nhiên nhìn thấy Mặc Cảnh Kỳ, thì rất có thể trong giây phút kích động, Mặc Lộc Hàm sẽ không nhịn được mà giết Mặc Cảnh Kỳ ngay tại chỗ.

Nhưng sáu năm sau, phần thù hận thấu xương lúc trước vẫn còn, nhưng kích động như vậy thì đã dần dần biến mất. Hắn sẽ không để cho Mặc Cảnh Kỳ chết một cách thoải mái như vậy, hắn muốn hắn ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!

Thấy Mặc Lộc Hàm bình tĩnh, Địch Lệ Nhiệt Ba mới yên tâm quan sát tiếp. Lúc này mới phát hiện, người đi theo bên cạnh Mặc Cảnh Kỳ đều là cao thủ nhất đẳng không có một ai ngoại lệ, mặc dù thua kém đám người Mặc Lộc Hàm, nhưng tùy tiện thả một người vào trong giang hồ thì cũng tuyệt đối là nhân vật danh chấn một phương, điều này khiến Địch Lệ Nhiệt Ba phải hoài nghi, có phải Mặc Cảnh Kỳ đã điều động tất cả cao thủ có thể điều động của Hoàng tộc Đại Sở không?

Mặc dù hai huynh đệ Mặc Cảnh Kỳ đều khiến người ta chán ghét, nhưng ít nhất lá gan của Mặc Cảnh Lê vẫn còn lớn hơn Hoàng đế ca ca của hắn ta một chút.

Ở hàng đầu tiên có đặt mấy cái bàn, trên bàn còn cố ý bày các loại trái cây theo mùa được mua từ phương Nam của Đại Sở. Những vị trí này, tất nhiên cũng đặc biệt dành cho người có thân phận, có danh vọng, lúc này Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ là một đôi phu thê trẻ vô danh im hơi lặng tiếng, nên tất nhiên không đến phiên bọn họ được ngồi lên mấy vị trí đó.

Hai người chỉ đứng dưới một cây đại thụ cách khán đài không xa, nếu mệt thì còn có thể dựa vào thân cây nghỉ một lát, hoặc dứt khoát trèo lên cây ngồi luôn.

Ở đằng trước, Trấn Nam Vương đã có mặt trước đang mang theo Lôi Đằng Phong nói mấy lời mang đao với hai huynh đệ Mặc Cảnh Kỳ, Địch Lệ Nhiệt Ba thấy hơi ngạc nhiên, nói: "Hình như Lôi Đằng Phong đã cưới Thế tử phi rồi, đừng nói Trấn Nam Vương cũng có hứng thú với Mộ Dung tiểu thư chứ?"

Mặc Lộc Hàm ôm eo của nàng, lười biếng dựa vào thân cây, nói: "Vậy thì có gì mà kỳ quái? Vương phi của Trấn Nam Vương đã qua đời rất nhiều năm rồi. Có điều, chưa chắc Mộ Dung thế gia sẽ để ý Trấn Nam Vương phủ."

Không phải thực lực của Trấn Nam Vương phủ không đủ, mà là đã quá đủ rồi. Hơn nữa, hết lần này tới lần khác, Trấn Nam Vương và Mộ Dung gia đều ở Tây Lăng, vô luận Mộ Dung tiểu thư gả cho người nào trong Trấn Nam Vương phủ, thì từ đó, có thể nói, Mộ Dung thế gia cũng không còn tồn tại nữa.

Địch Lệ Nhiệt Ba hiểu rõ, lại khó hiểu nhíu mày nói: "Nếu ta là người của Mộ Dung gia, thì nên khiêm tốn một chút, tìm một người có năng lực lại có thể tin để chống đỡ Mộ Dung thế gia. Có Mộ Dung Hùng trấn giữ, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người có lá gan đến khiêu khích. Nhưng hôm nay làm như vậy, chẳng phải đã tự mình dẫn sói vào nhà sao, hay Mộ Dung Hùng đã có năng lực đối đầu với quần hùng trong thiên hạ rồi?"

Mặc Lộc Hàm mỉm cười nói: "Cũng giống như một câu nói nào đó của nương tử thôi... Có người a, luôn thích nổi bật."

Ở đằng trước, đại đa số nhân vật có thân phận quan trọng cũng đã ngồi xuống, vì vậy mà cũng dễ nhìn thấy rõ mấy vị trí vẫn còn bỏ trống.

Trấn Nam Vương nhìn thoáng qua vị trí đối diện mình, nhướng mày nói: "Đại hội võ lâm năm nay, Định Vương lại không tới tham gia sao?"

Lôi Đằng Phong cười nói: "Định Vương còn chưa chờ đến khi An Khê công chúa đăng cơ, thì đã cùng với Vương phi chạy về Tây Bắc. Chỉ sợ đã có chuyện gì bận rộn nên không đến đây kịp."

Dù là người đang ngồi ở đây có nghĩ đến nát óc thế nào, thì cũng không nghĩ đến sẽ có người không tham dự Đại điển đăng cơ của quân chủ một nước, chỉ vì dẫn lão bà đi du sơn ngoạn thủy. Cho nên, tất cả mọi người đều tin chắc rằng, Định Vương và Vương phi vội vã về Tây Bắc, nhất định là có chuyện quan trọng gì đó.

"Không thể lại đánh thêm một trận với Định Vương, thật sự là điều tiếc nuối trong đời Bổn Vương." Trấn Nam Vương hơi tiếc nuối nói, nhưng trong lòng lại đang tính toán động tĩnh gần đây của Tây Bắc.

Lão thật sự nhận được tin Định Vương và Định Vương phi đã trở về Tây Bắc, Mặc gia quân ở Tây Bắc cũng mơ hồ có dấu hiệu điều động, nhưng lại không giống như muốn khởi binh tấn công.

Trong thời gian ngắn, Trấn Nam Vương cũng không đoán ra, rốt cuộc Mặc Lộc Hàm muốn làm gì, nhưng để phòng ngừa, Trấn Nam Vương vẫn âm thầm điều động hai mươi vạn đại quân tăng cường cho quân canh giữ biên cảnh giáp biên giới Tây Bắc.

"Định Vương không thể đến, đúng là một chuyện tiếc nuối lớn. Có điều, Sở Hoàng lại có thể đến Tây Lăng, Bổn Vương làm chủ nhà, nên tiếp đón Sở Hoàng thật tận tình mới đúng." Trấn Nam Vương cười nói với Mặc Cảnh Kỳ.

Mặc Cảnh Kỳ cười nói: "Vương gia khách khí, trẫm chỉ tới tham gia náo nhiệt thôi. Để Vương gia chế giễu rồi."

Trấn Nam Vương cười mà không nói, đúng là chế giễu. Cho dù Trấn Nam Vương có ba nghìn Kim Y Vệ, thì cũng chưa từng mang người đi theo bên cạnh từ cận vệ cao nhất cho đến nô tài thấp nhất đều là cao thủ có trình độ nhất lưu như Mặc Cảnh Kỳ.

Đây đã là sợ chết đến một cảnh giới rồi, Mặc Cảnh Kỳ thật sự cho rằng nhiều cao thủ nhất lưu như vậy không cần tiền sao? Hay hắn ta cho rằng, những cao thủ này đều cam tâm tình nguyện làm nô tài cho hắn ta mà không bất mãn nửa phần?

Nhớ lại vẻ mặt âm thầm thở phào nhẹ nhõm lúc nãy của Mặc Cảnh Kỳ khi nghe nói Mặc Lộc Hàm sẽ không tới, đột nhiên, Trấn Nam Vương cảm thấy mình đã hiểu ra.

Đắc tội với người như Mặc Lộc Hàm, quả thật Mặc Cảnh Kỳ nên tìm thêm nhiều hộ vệ lợi hại cho mình.

"Lăng Các chủ của Diêm Vương các đến!"

Một tiếng thông báo thật lớn vang dội toàn trường, hiển nhiên, người thông truyền hô tên của mọi người do Mộ Dung gia an bài là một cao thủ.

Mọi người quay đầu lại, thì chỉ thấy, Lăng Thiết Hàn vẫn là một thân áo vải xanh bình thường, đi theo phía sau là Lãnh Lưu Nguyệt và Bệnh thư sinh, long hành hổ bộ mà đến.

So với rất nhiều người mặc áo gấm váy hoa đầy màu sắc ở đây, Lăng Thiết Hàn vẫn ăn mặc như ngày thường lại có uy thế từng trải vốn có. Không ít thanh niên hiệp khách ở đây nhìn thấy thân ảnh Lăng Thiết Hàn cũng không khỏi lộ ra sự bội phục, kính ngưỡng.

Trấn Nam Vương thấy Lăng Thiết Hàn đang chậm rãi đi đến, khóe mắt lại co rút, so với lần gặp mặt trước, võ công của Lăng Thiết Hàn đã nâng cao thêm một bước nữa.

Nếu nói lần gặp mặt trước ở Lệ thành, lão còn nắm chắc ít nhất có thể đánh ngang tay với Lăng Thiết Hàn, nói không chừng còn có thể hơn một chút, thì lần này lại nửa phần nắm chắc cũng không có.

"Lăng Các chủ."

Mặc dù khí thế của Lăng Thiết Hàn rất kinh người, nhưng rốt cuộc do thân phận của hắn đặc thù, thân là đầu lĩnh sát thủ mà mọi người đều biết, nên người chào hỏi với hắn cũng không nhiều.

Lăng Thiết Hàn gật đầu với những người chào hỏi mình, rồi ngẩng đầu nhìn lướt qua bốn chỗ ngồi, trong mắt hiện lên sự thất vọng.

Trấn Nam Vương nhàn nhạt cười nói: "Lăng Các chủ đang tìm Định Vương sao? Thật đáng tiếc, chắc Định Vương có việc bận, nên năm nay cũng không tới tham gia đại hội võ lâm."

Lăng Thiết Hàn chớp mắt, cũng không nói ra chuyện hai ngày trước mình còn gặp Mặc Lộc Hàm, chỉ lạnh nhạt nói: "Nếu Định Vương đã không tới, thì một lát kính xin Trấn Nam Vương chỉ giáo nhiều hơn."

Không phải Định Vương không có ở đây sao? Vậy lấy ngươi làm đối thủ cũng miễn cưỡng chấp nhận được. Mới vừa đột phá bình cảnh nên Lăng Thiết Hàn cần gấp một cao thủ để thử chiêu với hắn, bằng không, hôm nay cũng sẽ không tới tham gia cái gọi là đại hội võ lâm này.

Trấn Nam Vương nghẹn lời, tuy người đã tới nhưng cũng không có ý định đến cuối cùng sẽ đánh nhau với người khác. Theo số tuổi tăng trưởng, tinh lực của Trấn Nam Vương đã không còn đặt vào võ công, tu vi nữa từ lâu.

Võ công có vô địch thiên hạ như thế nào, thì sao có thể so được với sự sung sướng khi nắm quyền thiên hạ chứ?

"Mộ Dung gia chủ đến! Mộ Dung tiểu thư đến!" Quảng trường lại vang lên tiếng thông báo lần nữa, sắc mặt của đám người Trấn Nam Vương đang ngồi lại cùng tối sầm xuống đầy ý không vui.

Bọn họ đều là nhân vật hùng bá một phương, khí phách phô trương đã sớm thành thói quen, lại chướng mắt nhất là người khác còn phô trương hơn mình.

Nếu người này có thế lực ngang bằng mình thì cũng thôi, nhưng chỉ là một thương nhân mà cũng dám như thế sao? Trong đó, sắc mặt khó coi nhất, không ai khác ngoài Trấn Nam Vương và Lôi Đằng Phong.

Dù sao, Mộ Dung thế gia thật sự nằm trong địa phận Tây Lăng, cũng xem như là thần tử của Tây Lăng.

Không lâu sau, chỉ thấy Mộ Dung gia chủ đã hơn sáu mươi tuổi, râu tóc hoa râm, mang theo Mộ Dung tiểu thư mặc một thân áo gấm màu tím nhạt thêu hoa phù dung đi ra khỏi cửa lớn của Mộ Dung thế gia, trên đường đi tới, người trong sân tự nhiên nhường ra một con đường. Nhìn qua cũng có mấy phần như tư thế mọi người đứng bên đường đón chào.

Nhưng rất nhanh, mọi người liền chú ý tới, đi bên cạnh Mộ Dung gia chủ còn có một lão giả nhìn cũng gần bằng tuổi của Mộ Dung gia chủ. Ông ấy cũng không ăn mặc hoa lệ gì, ngay cả dung mạo cũng không được coi là đặc biệt xuất chúng.

Có lẽ người bình thường sẽ không có cảm giác gì nhiều, nhưng thần sắc của Lăng Thiết Hàn và Trấn Nam Vương lại đều biến đổi, cùng nhìn nhau.

Hiển nhiên, khí thế trên người lão giả này mạnh hơn Mộ Dung gia chủ kia gấp mười, gấp trăm lần. Mặc dù bộ dáng của lão ta tầm thường, nhưng lại có thể sóng vai đi cùng với Mộ Dung gia chủ.

Nếu cẩn thận quan sát còn có thể phát hiện, tư thế của Mộ Dung gia chủ cũng khiêm cung cẩn thận với lão ta, không cần nghĩ, thì hai người cũng đã đoán được thân phận thật sự của người này.

Mộ Dung gia chủ đi lên phía trước, nhìn mọi người đang ngồi một vòng. Ánh mắt dừng lại tại vị trí vẫn còn trống dành cho Định Vương một chút, ánh mắt hơi trầm xuống, nhưng trên mặt lại cười nói: "Tại hạ là gia chủ đời này của Mộ Dung thế gia, đa tạ các vị đã tới tham gia đại hội võ lâm lần này. Đại hội võ lâm lần này, vì để biểu thị sự công bằng, Mộ Dung gia cố ý mời cao thủ đệ nhất giang hồ năm mươi năm trước – lão tiền bối Mộ Dung Hùng làm trọng tài."

Lời vừa nói ra, mọi người đều "Ồ" lên. Ánh mắt đồng loạt nhìn về phía một lão giả mặc áo vải vừa đến nơi đã ngồi xuống vị trí thủ tọa đầu tiên.

Vốn còn đang rối rít suy đoán thân phận của lão nhân này, hiện tại đã biết, nên tất nhiên, lập tức, nghị luận ồn ào liền nổ ra.

Hiển nhiên, Mộ Dung gia chủ rất hài lòng với sự khiếp sợ của mọi người, gật đầu cười nói: "Mộ Dung tiền bối đã bế quan mấy chục năm, võ công có thể nói là độc bộ đương thời. Do ngài ấy làm trọng tài, thì tất nhiên không còn gì thích hợp hơn."

Lăng Thiết Hàn cười một tiếng, lạnh nhạt nói: "Sao Bản tọa chưa từng nghe nói, đại hội võ lâm còn cần có trọng tài?"

Xưa nay, đại hội võ lâm giữa các cao thủ đều đánh tới khi một bên tâm phục khẩu phục mới thôi, nên tất nhiên không cần cái gọi là trọng tài gì đó.

Trên mặt Mộ Dung gia chủ cứng ngắc, nhìn thoáng qua nụ cười lạnh nhạt của Lăng Thiết Hàn. "Đại hội lần này, nếu đã diễn ra ở Mộ Dung gia, mà xưa nay Mộ Dung gia không thích thấy máu. Thì tất nhiên muốn có điểm giới hạn để ngừng lại."

Lăng Thiết Hành "Hừ" khẽ một tiếng, dựa vào ghế không nói thêm gì nữa. Với Mộ Dung tiểu thư đứng phía sau Mộ Dung gia chủ, lại càng ngay cả một cái ánh mắt cũng không bố thí qua.

Cử chỉ vô lễ như thế, quả thật khiến cho Mộ Dung gia chủ rất khó xử, nhìn qua Mộ Dung Hùng đang nhắm mắt từ khi ngồi xuống tới giờ, Mộ Dung gia chủ đang muốn nói gì đó, thì lại nghe phía ngoài có người cao giọng bẩm báo: "Thanh Trần công tử của Lệ thành đến!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top