Chương 325: Hỗn loạn đêm tân hôn

Lần này theo tới Nam Chiếu cũng không có nhiều người, nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba muốn vào vương cung Nam Chiếu cũng chỉ cần Phượng Chi Dao, Tần Phong, Trác Tĩnh, Lâm Hàn cùng với hai gã Kỳ Lân cũng đủ rồi.

Đoàn người vòng qua quảng trường huyên náo trước vương vung, không một chút kinh động thị vệ trong cung liền tiềm nhập trong vương cung.

Lúc trước Phượng Chi Dao đã điều tra xong, Trường Nhạc công chúa bị trực tiếp đưa vào tẩm cung của Nam Chiếu Vương. Cho nên bọn họ vừa vào cung thì liền chạy thẳng tới tẩm cung của Nam Chiếu Vương.

Chỉ là bọn hắn vừa mới đến bên ngoài tẩm cung, đã nghe đến bên trong truyền đến tiếng huyên náo. "Có thích khách!"

Phượng Chi Dao cả kinh. "Bị phát hiện rồi?"

Tần Phong lắc đầu, đưa tay nhấn xuống Phượng Chi Dao muốn rút kiếm. "Phòng thủ vương cung Nam Chiếu không lợi hại như vậy."

Mấy người bọn hắn trừ Phượng Chi Dao ra, đều tuyệt đối là cao thủ ẩn dấu nhất đẳng, chỉ cần thời khắc cẩn thận, lấy bản lãnh thị vệ vương cung Nam Chiếu căn bản không thể nào phát hiện bọn họ.

Quả nhiên, nghe hỏi mà đến thị vệ nhìn cũng không có hướng bọn họ bên này nhìn một cái, rối rít xông ào vào trong tẩm cung, trong tẩm cung lập tức liền lại tới tiếng binh khí tiếng đánh nhau.

Địch Lệ Nhiệt Ba giơ tay lên hướng về mọi người phía sau làm thủ hiệu, hai gã Kỳ Lân phía sau cùng Trác Tĩnh Lâm Hàn chia làm hai đội chia ra phân biệt theo trái phải đi đường vòng hướng cung điện chạy đi.

Rất nhanh, bốn bóng đen xuất hiện ở trên nóc của tẩm cung, một người trong đó hướng bên này làm thủ hiệu, Phượng Chi Dao còn không có kịp phản ứng đã bị Tần Phong bên cạnh một phát bắt được hướng trên nóc cung điện đối diện bay đi.

Thật vất vả mới đứng vững vàng, bóng ảnh bốn người kia đã biến mất mất tích rồi, Phượng Chi Dao bất đắc dĩ nói: "Tần huynh, khinh công của tại hạ cũng không tệ lắm. Còn có, mới vừa mấy cái dấu tay là có ý gì?"

Mặc dù Phượng Chi Dao cũng tiếp xúc qua Kỳ Lân một chút, nhưng vẫn không biết rõ phương thức hành động của những người này.

Tần Phong thản nhiên nói: "Ngôn ngữ của người câm điếc. Vương phi muốn bọn họ phân hai tổ lần lượt thay đổi xem xét tình huống phía trước, bọn họ nói bên này an toàn."

Phượng Chi Dao xì mũi coi thường. "Kia dùng phiền toái như vậy? Cao thủ đều trực tiếp đi đến bên trong." Giống như vậy đi vào vội vả cứu người mà nói.... rau cúc vàng đều nguội.

Tần Phong thản nhiên nhìn hắn một cái, nói: "Cho nên cao thủ đều bị chết sớm. Vương phi nói nhiều khi hi sinh là không thể tránh khỏi, nhưng mạng của chiến sĩ bình thường cũng là mạng, cho dù không thể tránh khỏi cũng có thể tận lực giảm bớt."

Phượng Chi Dao ngẩn ra, không nói gì sờ sờ lỗ mũi.

Rất nhanh, một bóng đen lại đang bên trong mái hiên lộ ra, vẽ ra một cái thủ thế quá ngắn.

Tần Phong đứng lên nói: "Đi mau, bên trong không phải là thích khách, chắc là người tới cứu Trường Nhạc công chúa."

Đợi đến thời điểm hai người chạy tới tận cùng bên trong tẩm cung lúc trước, trước điện đánh thành một đoàn. Phượng Chi Dao dõi mắt nhìn lại càng nhìn không tới bốn người kia giấu ở nơi nào.

Chẳng biết lúc nào Địch Lệ Nhiệt Ba đã xuất hiện ở bên cạnh hai người, hỏi: "Phía dưới là người Hoa gia?"

Ánh mắt Phượng Chi Dao chuyển động, bình tĩnh ngó chừng người đang chiến đấu kịch liệt phía dưới, nói: "Chắc vậy, trừ Hoa gia ra ta nghĩ không ra còn có ai sẽ đến cứu Trường Nhạc công chúa. Nhưng là... vì sao bọn họ chờ tới bây giờ mới ra tay cứu giúp?"

Dù nói thế nào cứu người ở trên đường dễ hơn là ở Nam chiếu Vương Cung? "Chắc là có nguyên nhân gì để cho bọn họ chỉ có thể ở trong Nam Chiếu vương cung cứu người."

Địch Lệ Nhiệt Ba nói. "Vào xem Trường Nhạc công chúa một chút. Tần Phong, ngươi xem nơi này."

Tần Phong gật đầu. "Vương Phi xin yên tâm."

Muốn né qua tai mắt nhiều thị vệ trước điện như vậy tiến vào tẩm điện, đương nhiên không dễ dàng, cho nên Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không có làm gì cả.

Mà mang theo Phượng Chi Dao ở trên nóc nhà di động tới vị trí khác, chỉ chỉ phía dưới nói: "Nơi này là tẩm cung Nam Chiếu Vương."

Chỉ thấy Địch Lệ Nhiệt Ba nhanh chóng lấy xuống ngói lưu ly ở nóc phòng, ở giữa không có phát ra một tiếng vang nào. Rất nhanh, tất cả trong điện liền rơi vào trong mắt của bọn hắn.

Địch Lệ Nhiệt Ba chọn vị trí vô cùng tốt, từ trên hướng xuống nhìn sang, vừa hay nhìn thấy tẩm điện, hơn phân nửa gian phòng. Mà người trong phòng, bởi vì bị xà nhà ở đó, trừ phi đi tới phía dưới cái lỗ này, nếu không rất khó nhìn đến phòng của mình đính bị mở một lỗ thủng.

Phượng Chi Dao nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba từ nóc phòng cửa động đi xuống, không tiếng động đứng ở trên xà nhà. Người trong phòng không hề phát hiện ra.

Sắc mặt Nam Chiếu Vương âm trầm ngó chừng Trường Nhạc công chúa ngồi ở trên giường êm cách đó không xa, trong mắt chớp động lên dục vọng dâm tà cùng với âm tàn tức giận.

Đây là Trưởng Công chúa Đại Sở, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng đã là tiểu mỹ nhân rồi. Chỉ cần chừng hai năm nữa, nói vậy có thể vượt qua nữ nhi của mình Tê Hà công chúa từng có cái danh xưng là mĩ nhân đệ nhất Nam Chiếu rồi.

Vốn là Công chúa như vậy, lão không có khả năng cưới được, Đại Sở từ trước rất ít đưa Công chúa ra ngoài hòa thân đặc biệt là Trưởng Công chúa. Mặc dù lão không biết tại sao Hoàng đế Đại Sở phải đưa Công chúa tôn quý nhất cho lão, nhưng lão vẫn rất hài lòng lễ vật này.

Trường Nhạc công chúa ngồi ở trên giường êm, khẩn trương ngó chừng cửa đại điện, tay trong tay áo nắm thật chặt.

Nam Chiếu Vương không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, không thèm để ý tới thích khách ngoài điện, ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của Trường Nhạc công chúa lộ ra vẻ thèm thuồng.

"Đúng là một tiểu mỹ nhân, quả nhiên Công chúa Đại Sở khác biệt với người khác. Nàng không cần lo lắng thích khác phía ngoài, đừng nói chính là mười mấy người, chính là người có gấp mười lần đi nữa cũng đừng mơ tưởng từ Nam Chiếu Vương Cung sống đi ra ngoài."

Trường Nhạc công chúa run lên, hoảng sợ nhìn ngoài cửa, rốt cục trên mặt lộ ra một tia lo lắng.

Đã thấy nàng thay đổi sắc mặt, Nam Chiếu Vương càng thêm đắc ý. "Ha ha... Tiểu mỹ nhân của ta, vẫn nên ngoan ngoãn theo Bổn Vương đi. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, Bổn Vương có thể cho đám người phía ngoài lưu toàn thây."

Trường Nhạc công chúa cắn răng, đột nhiên đứng dậy hướng ngoài cửa đi ra ngoài. Làm sao Nam Chiếu Vương sẽ để nàng xông ra, đưa tay lôi kéo một cái đã giữ chặt được một cánh tay của nàng.

"Tiểu mỹ nhân, gấp cái gì...... Ha ha..."

Trường Nhạc công chúa càng không ngừng giãy dụa, nhưng nàng chỉ là một thiếu nữ nhu nhược, sao có thể là đối thủ của Nam chiếu Vương, cánh tay bị kiềm chế không thể động đậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ thống khổ.

Nàng dứt khoát không hề chạy ra bên ngoài nữa, cất giọng kêu lên: "Bất kể bên ngoài là người nào, ta không cần các ngươi cứu, đi mau!"

Người đánh nhau ngoài điện hiển nhiên nghe được giọng nói của nàng, lập tức có người nói: "Công chúa, thuộc hạ nhất định cứu ngươi đi ra ngoài!"

"Toàn bộ đều đi! Bổn cung không cần các ngươi cứu!" Đôi mắt trong trẻo của Trường Nhạc công chúa chảy nước mắt, lớn tiếng kêu lên.

Nhìn Nam Chiếu Vương đắc ý cười ác độc cùng hướng gần phía mặt của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Trường Nhạc công chúa hiện lên một tia quyết tuyệt.

Trường Nhạc công chúa đột nhiên giơ tay phải vẫn tự do lên, một đạo hàn quang từ trong tay áo xuất ra.

Trong tay Trường Nhạc công chúa có thêm một chủy thủ hàn quang lóng lánh, không chút do dự đâm về Nam Chiếu Vương đang cầm tay của mình.

Sao Nam Chiếu Vương chịu làm cho nàng đâm, lập tức buông tay để cho Trường Nhạc công chúa đâm trượt.

Không nghĩ tới cô gái mềm mại yếu ớt trước mắt này thế nhưng sẽ lớn mật như thế, Nam Chiếu Vương thẹn quá thành giận một bạt tai quất tới đánh ngã Trường Nhạc công chúa xuống mặt đất, mép miệng tràn ra một tia máu.

Trường Nhạc công chúa ngã ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn Nam Chiếu Vương, trên mặt không hề e ngại, ngược lại mang theo ngạo nghễ thân là Công chúa cao quý cùng với miệt thị Nam Chiếu Vương.

"Chỉ bằng ngươi còn không xứng nhục nhã Bổn Công chúa!" Dứt lời, Trường Nhạc công chúa không chút do dự giơ lên chủy thủ đâm về phía lồng ngực của mình.

Sưu ——

Trên xà nhà một đạo lục quang bắn xuống tới, không nghiêng lệch đánh vào chủy thủ trong tay Trường Nhạc công chúa. Lực cực lớn đánh nghiêng chủy thủ bay ra ngoài.

Một cây trâm ngọc bích cũng đồng thời đính tại trên cây cột cách không xa Trường Nhạc công chúa. Nam Chiếu Vương ngạc nhiên nhìn tình huống bất thình lình, ngẩng đầu hướng trên xà nhà nhìn lại.

Lại thấy Địch Lệ Nhiệt Ba một thân áo xanh không thèm để ý chút nào ngồi ở trên xà nhà hướng mình mỉm cười gật đầu.

Nam Chiếu Vương dưới sự sửng sốt phục hồi tinh thần lại đang muốn mở miệng gọi thị vệ, lại chỉ thấy bóng ảnh trước mắt chợt lóe, Địch Lệ Nhiệt Ba đã đến trước mặt lão, một cây chủy thủ không chút do dự đến trên cổ lão.

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ nhìn Trường Nhạc công chúa nói: "Ngươi nha đầu này hạ thủ thật là ngoan. Chỉ cần xuống tí nữa thì có thể trực tiếp đi gặp Diêm vương rồi."

"Vương.... Vương Phi..." Trường Nhạc công chúa kinh ngạc nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, hiển nhiên không thể hiểu tại sao Địch Lệ Nhiệt Ba lại xuất hiện ở nơi này.

Nam Chiếu Vương trầm giọng nói: "Định Vương phi, ngươi có ý gì?"

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ nói: "Nhất thời tình thế cấp bách đúng là bất đắc dĩ, Nam Chiếu Vương tha lỗi."

Địch Lệ Nhiệt Ba thật bất đắc dĩ, nếu không thể giết Nam Chiếu Vương, nàng không định xuất hiện ở trước mặt Nam Chiếu Vương.

Cho nên đang suy nghĩ làm sao để không bại lộ dấu Nam Chiếu Vương mang Trường Nhạc công chúa đi, ai ngờ nàng còn chưa kịp xuất thủ thì liền phát hiện ra một màn này, vì mạng nhỏ của Trường Nhạc công chúa nên Địch Lệ Nhiệt Ba cũng đành xuất thủ đánh văng chủy thủ trong tay nàng ấy ra, cũng đồng thời bại lộ mình ở trước mặt người.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top