Chương 324: Bị đưa vào Vương cung
Hôn lễ của Nam Chiếu rất khác Trung nguyên, hôn lễ của An Khê công chúa và Phổ A được cử hành ở trên quảng trường trước vương cung.
Không chỉ là quý tộc Nam Cương và đám sứ giả của các quốc gia, còn có dân chúng bình thường của Nam Chiếu cũng tụ tập ở trên quảng trường rộng lớn vừa múa vừa hát ăn mừng hôn lễ Công chúa.
Mặc dù Tây Bắc không lớn, thậm chí còn không tính là một quốc gia chính thức, nhưng Nam Chiếu vẫn an bài Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba ở vị trí gần Nam Chiếu Vương cùng với phu thê mới cưới nhất. Ngay cả sứ thần Đại Sở và Tây Lăng cũng phải xếp ở phía sau.
Mặc dù Liễu Thừa tướng vì vậy mà trong lòng có chút không vui, nhưng lão cũng không phải là mãng phu đương nhiên cũng sẽ không vì loại chuyện này trực tiếp chống đối lại Mặc Lộc Hàm.
Sắc mặt Lôi Đằng Phong vẫn khó coi, mày nhíu chặt. Hiển nhiên chuyện trên đường bị cướp lấy dược trong tay làm cho hắn rất lo lắng.
Hết lần này tới lần khác lần này Trấn Nam Vương vì để cho nhi tử một mình đảm đương một phía, cũng không có cùng theo, để cho Lôi Đằng Phong không tìm được người để thương lượng.
An Khê công chúa mặc một bộ lễ phục tuyết trắng thêu hoa văn màu lam tinh xảo ngồi ở bên cạnh tân lang, nữ tử bình thường nhưng tư thái hiên ngang cũng thêm vài phần diễm lệ.
Thư Mạn Lâm một thân áo la y Thánh nữ màu vàng, nữ trang tinh xảo, chỉ mỉm cười ngồi ở dưới tay Nam Chiếu Vương, nhưng phảng phất còn chói mắt hơn cả tân nương.
Nếu không phải còn có một vị Liễu Quý phi tuyệt diễm trong trẻo lạnh lùng đang ngồi, chỉ sợ ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người nàng đi.
Phượng Chi Dao an vị ở phía sau Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm, nhìn một chút nữ quyến đang ngồi trêu đùa: "Ai nha, Vương phi, hình như ngươi hơi kém nha."
Địch Lệ Nhiệt Ba mím môi cười nhạt, cũng không đáp nói. Nàng mới không thèm làm loại chuyện đoạt cảm giác tồn tại này của tân nương.
Mặc Lộc Hàm cúi đầu nhìn một chút thê tử bên cạnh mình, một thân áo lụa màu xanh nhạt, buộc một búi tóc đơn giản linh xảo, cắm hai cái trâm cài tóc xanh ngọc nghiêng nghiêng. Nhìn qua thanh lệ uyển ước, ở dưới ánh trăng cùng với ngọn đèn dầu, càng lộ ra vẻ sóng mắt nhẹ nhàng, uyển ước động lòng người.
"Ở trong mắt Bổn Vương thì Nhiệt Ba mới là người đẹp nhất."
Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nhìn hắn, cười nhẹ nhàng nói: "Định Vương gia, có nói nữa ta cũng không quên mất người còn có một vị hồng nhan tri kỉ trông mong chờ đợi người đâu."
Mặc Lộc Hàm dĩ nhiên cũng đã nhận ra tầm mắt của người khác, khinh thường xuy một tiếng nói: "Nhiệt Ba không thích, Bổn Vương sẽ sai người ta móc mắt đó ra là được."
"Ta muốn mắt để làm gì? Ăn à?" Địch Lệ Nhiệt Ba liếc mắt.
Mặc Lộc Hàm thật tình suy nghĩ một chút, nói: "Không dễ ăn, cho Mặc Tiểu Bảo."
Địch Lệ Nhiệt Ba hoàn toàn hết chỗ nói rồi, không dễ ăn, cho nên cho Mặc Tiểu Bảo. Ý của hắn như vậy sao? Mặc Tiểu Bảo thực do hắn ở bên ngoài nhặt về sao?
Hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Lộc Hàm một cái. "Không cho Mặc Tiểu Bảo, cho Đại Bảo nhé?"
Mặc Lộc Hàm chớp mắt liền hiểu Đại Bảo trong miệng Địch Lệ Nhiệt Ba là ai, cau mày nói: "Không ăn."
Phượng Chi Dao ở phía sau nghe thấy mồ hôi đầm đìa, có lẽ hắn rất lắm mồm đi? Còn có hai vị phía trước rốt cuộc phải có bao nhiêu khả năng mới có thể lạc đề đến loại trình độ này?
Ta xin các người không nên ở trong hôn lễ của người ta thảo luận loại chủ đề hung tàn này có được hay không? Nếu như sau này hôn nhân của An Khê công chúa bất hạnh, tuyệt đối là bị hai người các ngươi làm hại!
"Vương phi...hình như Trường Nhạc công chúa không có xuất hiện."
Rốt cục, Phượng Chi Dao vẫn không chịu nổi người phía trước càng nói càng hung tàn, lên tiếng nhắc nhở.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn về phía vài bàn sứ thần Đại Sở đối diện, quả nhiên không nhìn thấy Trường Nhạc công chúa, chỉ thấy Liễu Quý phi vẫn luôn nhìn chằm chằm Mặc Lộc Hàm trên mép lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày suy nghĩ một chút, quay đầu hướng Phượng Chi Dao thấp giọng phân phó mấy câu, sắc mặt Phượng Chi Dao biến hóa, rốt cục thừa dịp không người chú ý lén lút ra khỏi quảng trường.
Phượng Chi Dao lặng lẽ lui ra cũng không có ảnh hưởng đến bất luận kẻ nào, Mặc Lộc Hàm vẫn cùng Địch Lệ Nhiệt Ba thấp giọng tự nhiên nói cười. Mặc dù hai người cũng không có tính toán cùng tân nương mới đoạt cảm giác tồn tại, nhưng không thiếu ánh mắt trên hội trường nhìn chăm chú vào bọn họ, Mặc Lộc Hàm lơ đãng nhìn ra hướng đối diện, vừa hay nhìn thấy bộ dáng Mặc Cảnh Lê đang nhìn mình xuất thần, cùng với thần sắc Lôi Đằng Phong như có điều suy nghĩ, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng lạnh.
Khẽ hừ một tiếng, hướng về phía Mặc Cảnh Lê giễu cợt cười. Mặc Cảnh Lê cũng nhìn thấy nụ cười lạnh trên mặt Mặc Lộc Hàm, cũng không có cảm giác quẫn bách nhìn lén thê tử người khác bị bắt gặp, ngược lại ngạo nghễ trừng mắt nhìn Mặc Lộc Hàm.
Mặc Lộc Hàm giơ giơ chén rượu trong tay về phía trước, không tiếng động nói: "Chúc ngươi hết thảy thuận lợi."
Mặc dù Mặc Cảnh Lê nhìn Mặc Lộc Hàm không vừa mắt, nhưng nhất cử nhất động của hắn lại như cũ hết sức chú ý.
Cho nên cũng hiểu lời nói của Mặc Lộc Hàm, vốn cũng không để ở trong lòng, nhưng lúc thấy nụ cười tựa tiếu phi tiếu trên mặt Mặc Lộc Hàm thì trong lòng không khỏi run lên, cảm thấy thật giống như mình có chuyện gì bị Mặc Lộc Hàm xem thấu.
Loại cảm giác này giống như chuyện bí ẩn nhất của mình bị địch nhân biết rồi để cho Mặc Cảnh Lê cảm thấy vô cùng không thoải mái, đương nhiên không có tâm tư lại đi nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nữa.
Đợi đến sau khi Nam Chiếu Vương tự mình cử hành hôn lễ cho An Khê công chúa và Phổ A, đã sớm trở về cung. Sau đó cả quảng trường mới chính thức náo nhiệt, bao gồm An Khê công chúa và vị hôn phu của nàng, mọi người vừa múa vừa hát hết sức thoải mái.
Ở trong một cảnh hoan lạc của nơi này, Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm ngồi ở trong góc không bắt mắt nhất nhìn chăm chú vào hết thảy trước mắt.
"Mặc dù hôn lễ Nam Cương không nghiêm chỉnh như Trung Nguyên, nhưng rất náo nhiệt." Địch Lệ Nhiệt Ba thấp giọng cười nói.
Mặc Lộc Hàm mười phần thú vị nhìn mọi người khiêu vũ cười nói vui vẻ phía dưới, hỏi: "Nhiệt Ba, chúng ta có nên đi xuống cùng bọn họ vui mừng hay không?"
Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt liếc hắn một cái nói: "Chàng thích thì tự mình đi, ta không biết khiêu vũ."
Mặc Lộc Hàm có chút tiếc nuối, nhưng mà rất nhanh đã thông suốt. "Vậy coi như xong, ta cũng vậy không muốn thấy Nhiệt Ba ở trước mặt người khác khiêu vũ."
"Vương phi......" Trác Tĩnh xuất hiện ở phía sau hai người, ở bên tai Địch Lệ Nhiệt Ba nói nhỏ mấy câu.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu nhíu mày, ngẩng đầu đối với Mặc Lộc Hàm nói: "Trường Nhạc bên kia đã xảy ra chuyện, chúng ta đi trước thôi."
Mặc dù Mặc Lộc Hàm không quá quen thuộc Trường Nhạc công chúa, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ nhi thân sinh của Hoàng Hậu hơn nữa Mặc Lộc Hàm cũng có thiện cảm với tiểu cô nương kia, cô bé hoàn toàn khác Phụ hoàng nàng.
Gật đầu, kéo Địch Lệ Nhiệt Ba muốn đi, lại bị âm thanh từ phía sau truyền đến ngăn lại. "Vương gia, sớm như vậy ngài phải trở về sao?"
Liễu Quý phi chẳng biết lúc nào đã đi tới đây, cho dù ở nơi này trong màn đêm dưới ngọn đèn dầu sóng người bắt đầu khởi động, Liễu Quý phi vẫn mặc áo trắng như tuyết lạnh trên núi cao, làm người ta kinh diễm cũng không dám thân cận.
Mặc Lộc Hàm nhíu mi, hờ hững nói: "Có liên quan gì tới ngươi?"
Liễu Quý phi cười lạnh nhạt, nói: "Hiện tại sứ giả của các quốc gia còn ở đây, Định Vương rời đi trước không khỏi bất kính với chủ nhân?"
Tại chỗ ba người vốn là trung tâm tụ tập ánh mắt của mọi người, thời gian mấy câu nói, ánh mắt đám người Mặc Cảnh Lê, Lôi Đằng Phong cũng đã quét tới đây.
Đôi mi thanh tú của Địch Lệ Nhiệt Ba vừa nhíu, nhìn Mặc Lộc Hàm một cái nói: "Liễu Quý phi nói rất đúng, đã như vậy, Vương gia.... Chàng không cần theo ta đi trở về, ta tự đi về trước là được."
Không chỉ là vấn đề bên Trường Nhạc công chúa, An Khê công chúa bên này cũng cần người nhìn. Mặc Lộc Hàm do dự chốc lát, đã sáng tỏ ý của Địch Lệ Nhiệt Ba.
Lại như cũ làm ra bộ dáng lo lắng. "Một mình nàng trở về không sao chứ?"
Địch Lệ Nhiệt Ba cười yếu ớt gật đầu, Liễu Quý phi hồ nghi đánh giá Địch Lệ Nhiệt Ba một cái hỏi: "Địch tiểu thư sao vậy?"
Địch Lệ Nhiệt Ba thản nhiên nói: "Tối nay quá nhiều người Bổn phi có chút không thoải mái thôi, làm phiền Liễu Quý phi quan tâm."
"Phải không?" Liễu Quý phi từ chối cho ý kiến, nhưng hiển nhiên Địch Lệ Nhiệt Ba một mình rời đi phải nói nàng rất cao hứng, lại khó có được hòa nhã với Địch Lệ Nhiệt Ba. "Kia Địch tiểu thư sớm đi về nghỉ ngơi đi."
Địch Lệ Nhiệt Ba mặc kệ nữ nhân đầu óc có vấn đề này, gật đầu với Mặc Lộc Hàm mang theo Trác Tĩnh rời đi quảng trường.
Vừa về tới dịch quán mới vừa vào cửa viện thì Phượng Chi Dao liền vội vã ra đón, sắc mặt hơi khó coi. "Vương phi."
"Trường Nhạc công chúa thế nào?" Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi.
Sắc mặt Phượng Chi Dao âm trầm, nói: "Trường Nhạc công chúa bị đưa vào Vương Cung rồi."
Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày. "Chuyện khi nào?"
Phượng Chi Dao nói: "Là lúc chúng ta đi tham gia tiệc cưới, ta về trễ một bước, Trường Nhạc công chúa đã bị đưa vào cung rồi."
Định Vương Phủ đã cài mật thám ở Nam Chiếu Vương Cung, chưa chắc không thể mang Trường Nhạc Công chúa đi ra. Nhưng phải trả một cái giá lớn tất nhiên là bại lộ mật thám của Định Vương Phủ còn có sau khi mang Trường Nhạc công chúa ra là một loạt phiền toái mà Phượng Chi Dao cũng không thể làm chủ được.
Địch Lệ Nhiệt Ba trầm tư một chút, nói: "Nam Chiếu Vương vừa mới hồi cung không lâu, dựa theo tập tục Nam Chiếu.. Chúng ta hiện tại tới đó, có lẽ đến được kịp!"
Trong mắt Phượng Chi Dao nhấp nhoáng một tia ánh sáng. "Đa tạ Vương Phi!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top