Chương 322: Quấn quýt bám lấy

"Khởi bẩm Vương gia, Vương Phi, Liễu Quý phi và Trường Nhạc công chúa Đại Sở cầu kiến." Ngoài cửa thị vệ đi vào bẩm báo nói.

Địch Lệ Nhiệt Ba nghĩ tới Liễu Quý phi đã cảm thấy chán ghét, nàng cũng không phải không tin tình cảm của Mặc Lộc Hàm đối với mình. Mà là một con ruồi luôn bay ở trước mặt, nhưng ngươi lại không thể một cái tát chụp chết, luôn khiến người ta không thoải mái như vậy.

Địch Lệ Nhiệt Ba lần đầu tiên phát hiện, thật ra thì nàng vốn ghét Tô Kiều Hân nhất và không thích Địch Oánh nhưng ở trước mặt nữ nhân này căn bản không coi là gì?

Tô Kiều Hân chỉ tự luyến mà ái mộ hư vinh thôi, Địch Oánh cũng tự cho là đúng còn có một chút ích kỉ thật ra thì mỗi người đều có. Những thứ này so với Liễu Quý phi liều chết thật sự không coi là cái gì.

Mặc Lộc Hàm đều không khách khí đối đãi với nàng ta như vậy rồi, vậy mà nàng ta còn có thể tìm tới tận cửa, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không biết nàng ta ở đâu có được tâm lí tố chất tốt như vậy.

Mặc dù có người nói nữ nhân ngu xuẩn mới đối phó nữ nhân, nữ nhân thông minh chỉ đối phó nam nhân. Nhưng chống lại Liễu Quý phi như vậy, cho dù nam nhân có quy củ nữa cũng vô dụng.

Thấy sắc mặt Địch Lệ Nhiệt Ba khó coi, ngược lại Mặc Lộc Hàm càng cao hứng lên.

Địch Lệ Nhiệt Ba liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Vương gia cao hứng như thế, vậy Vương gia tự mình đi gặp Liễu Quý phi đi."

Từ Thanh Trần gật đầu nói: "Lệ nhi nói đúng, ta thấy các ngươi vừa trở về mà Liễu Quý phi đã thu được tin tức đặc biệt tới đây, tám phần cũng không phải vì tới gặp Lệ nhi. Cũng đừng lãng phí tinh lực như vậy nữa, mấy ngày qua Lệ nhi cũng mệt mỏi rồi, trước hết trở về phòng nghỉ ngơi đi."

Nghe vậy, Mặc Lộc Hàm oán hận trợn mắt nhìn Từ Thanh Trần một cái, hai tay gục ở trên người Địch Lệ Nhiệt Ba không chịu buông lỏng. "Không được, Nhiệt Ba không được đi......"

Từ Thanh Trần im lặng nhìn nam nhân trước mắt số tuổi càng lớn càng trẻ con cùng với tiểu muội bất đắc dĩ, bản thân đứng dậy đi.

Cho dù biết Mặc Lộc Hàm đang diễn trò, hết lần này tới lần khác Lệ nhi không nỡ hắn ta thì có biện pháp gì? Hắn lười ngồi ở đằng kia ngại mắt người.

Có câu nói thanh quan khó quyết việc nhà, hai người kia một nguyện đánh một nguyện chịu đựng, thật lòng không có chuyện của hắn. Quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người ngồi cùng một chỗ, Thanh Trần công tử bất đắc dĩ thở dài.

Nửa đời cũng không nhiễm tình buồn, Thanh Trần công tử thật sự không thể hiểu được loại tình cảm lưỡng tình tương duyệt này. Hỏi thế gian tình là gì... Bản công tử làm sao biết?

Mặc Lộc Hàm lại cùng Địch Lệ Nhiệt Ba nói hồi lâu lời hữu ích dụ dỗ lão bà, hơn nữa ở trong lòng lặng yên nhớ lấy sau này cho dù bởi vì Nhiệt Ba để ý hắn mà cảm thấy đắc ý cũng tuyệt đối không thể biểu hiện ở trước mặt Nhiệt Ba, nếu không Nhiệt Ba sẽ xấu hổ.

Thị vệ trong viện nhìn bộ dáng Vương gia nhà mình hết sức nịnh hót Vương Phi hoàn toàn không có hình tượng đã sớm tập mãi thành thói quen rồi, Phượng Tam công tử nói đúng, vợ quản nghiêm cái gì đó, thật sự là quá bình thường.

Đợi đến lúc Liễu Quý phi và Trường Nhạc công chúa được mời vào cửa, sắc mặt đã tương đối khó coi.

Tu vi dụ dỗ người của Định Vương gia vẫn chưa đến nơi đến chốn, cho nên Liễu Quý phi đợi trọn vẹn gần nửa canh giờ mới có thể vào cửa.

Trường Nhạc công chúa thấy Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười đối với nàng, Địch Lệ Nhiệt Ba cười nhạt gật đầu với nàng.

Đưa tay ngoắt ngoắt Trường Nhạc công chúa muốn nàng tới đây ngồi, Trường Nhạc công chúa cũng không khách khí đi tới bên cạnh Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi xuống nhẹ giọng cười nói: "Định Vương Phi, ngươi và Vương thúc đi chơi à? Ngày hôm qua ta còn muốn tới tìm ngươi chơi đây, lại được Phượng Tam công tử nói ngươi không có ở đây."

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu cười nói: "Mấy ngày này quả thật ta không có ở đây, Công chúa vừa tới hôm qua?"

Trường Nhạc công chúa gật đầu nói: "Các ngươi đi quá nhanh, chúng ta ngồi xe ngựa theo không kịp các ngươi."

Liễu Quý phi đi tới, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm một chút, hỏi: "Mấy ngày nay Vương gia khỏe không?"

Mặc Lộc Hàm tựa vào trên người Địch Lệ Nhiệt Ba, không thèm để ý tới lời hỏi thăm của nàng ta.

Liễu Quý phi không khỏi thay đổi sắc mặt, cắn răng tiếp tục nói: "Vương Phi, Bổn cung có việc thương lượng với Vương gia, có thể tránh một chút hay không?"

Địch Lệ Nhiệt Ba giương mắt liếc Liễu Quý phi một cái, cúi đầu nhìn Mặc Lộc Hàm tựa vào trên người mình.

Mặc Lộc Hàm ngẩng đầu lên tội nghiệp nhìn nàng, một đôi ngăm đen ở dưới sợi tóc màu trắng lộ ra vẻ càng sáng ngời. "Nương tử, vi phu không muốn nói chuyện với nàng ta, đừng bỏ ta......"

"Phì......"

Trường Nhạc công chúa ngồi ở bên cạnh không nhịn được cười phun ra tiếng, thiếu chút nữa bị nước trà vừa nuốt vào cổ họng sặc đến chỉ đành không ngừng ho khan.

"Vương Phi... Định Vương thúc......" Trường Nhạc công chúa thật sự không biết nên nói gì.

Ở trong mắt của nàng Vương thúc cho tới bây giờ đều là anh minh thần võ cao không thể chạm, nhưng hiện tại trước mắt cái người tội nghiệp nhìn Định Vương Phi thật sự là Định Vương thúc uy phong lẫm lẫm sao?

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ liếc Mặc Lộc Hàm một cái, nói với Trường Nhạc công chúa: "Hắn nổi điên, ngươi đừng để ý đến hắn."

Mặc Lộc Hàm không vui, gương mặt tuấn tú ở trên người Địch Lệ Nhiệt Ba chà chà. "Nương tử, nữ nhân này không có ý tốt với vi phu, nàng phải bảo vệ ta."

"Ngoan..." Địch Lệ Nhiệt Ba đưa tay vỗ vỗ hắn, có lệ nói.

Ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Quý phi, Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêm mặt nói: "Quý phi, ngươi hù đến Vương gia nhà chúng ta rồi."

Dung nhan tuyệt mĩ của Liễu Quý phi trong nháy mắt cơ hồ vặn vẹo, cười lớn nói: "Địch tiểu thư nói đùa, Vương gia trí dũng vô song làm sao sẽ bị ta hù đến?"

Địch Lệ Nhiệt Ba lạnh nhạt nói: "Vậy cũng không nhất định, nữ nhân liều chết quấn lấy thì đáng sợ nhất rồi, Vương gia chúng ta xưa nay sợ nhất những nữ nhân không mặt mũi không có da kia. Ngươi nhìn một chút xem hắn bị hù đến rồi?"

Mặc Lộc Hàm gật đầu lia lịa, mặc dù nhìn không thấy tới mặt của hắn, nhưng động tác gật đầu không chút do dự kia cũng để cho Liễu Quý phi mất hết mặt mũi.

"Địch Lệ Nhiệt Ba, ngươi —"

Liễu Quý phi rốt cục không nhịn được thoát đi tu dưỡng tốt đẹp mà nàng cố gắng duy trì lớn tiếng kêu lên, nhưng cái gì cũng chưa kịp nói liền bị tầm mắt âm lãnh di động cắt đứt lời vừa đến trong miệng.

Mặc Lộc Hàm tựa đầu tựa vào trên vai Địch Lệ Nhiệt Ba, nghiêng mặt qua sợi tóc màu bạc che hơn nửa khuôn mặt của hắn, nhưng đôi mắt lại mang theo âm hàn và ngoan lệ phảng phất đến từ trong địa ngục ngó chừng Liễu Quý phi.

Liễu Quý phi đã từng mong đợi nam tử này có thể liếc mắt nhìn mình một cái, thời điểm tầm mắt Mặc Lộc Hàm nhìn nàng thì nàng lại phát hiện cả người phảng phất như bị đông cứng. Cho dù trong lòng sợ hãi gần như đã chiếm cả người nàng rồi, nhưng nàng cứng đờ ngay cả động cũng không dám động.

Trong cặp mắt tuấn mỹ thâm thúy kia mang theo sát khí trước nay chưa có, Liễu Quý phi thậm chí có chút ít hoài nghi mình có bị hoa mắt hay không, ở trong mắt Mặc Lộc Hàm thấy được chợt lóe lên tia huyết quang.

"Nếu... Nếu Vương gia có việc, Bổn cung trước hết cáo từ."

Nói xong, giống như phía sau có ác quỷ đuổi theo nàng, Liễu Quý phi không chút do dự đi về phía ngoài viện, ngay cả gọi Trường Nhạc công chúa cùng nhau trở về đều không gọi.

Địch Lệ Nhiệt Ba và Trường Nhạc công chúa hai mặt nhìn nhau, không hiểu lúc trước còn quấn quít chặt lấy không chịu rời đi, làm sao lúc này Liễu Quý phi chạy giống như là thấy quỷ.

"Vương gia, chàng làm cái gì?" Địch Lệ Nhiệt Ba nhướng mày hỏi.

Mặc Lộc Hàm vô tội nháy mắt. "Bổn Vương có làm gì nàng ta đâu? Nhiệt Ba và Trường Nhạc nói chuyện đi, Bổn Vương nên đi tìm Phượng tam uống chén rượu thôi."

Địch Lệ Nhiệt Ba biết hắn tìm Phượng Chi Dao có việc, gật đầu nhìn hắn đứng dậy rời đi.

Đợi đến nhìn không thấy bóng dáng Mặc Lộc Hàm, Trường Nhạc công chúa mới để chén trà vẫn đang cầmđặt xuống bàn khanh khách nở nụ cười.

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ nhìn nàng nói: "Buồn cười như vậy?"

Trường Nhạc công chúa cười cong cong ánh mắt, ngẩng đầu lên nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Dĩ nhiên buồn cười rồi, nếu không phải Vương Phi cũng ở nơi đây, ta thật không thể tin được đó là Định Vương thúc rồi."

Địch Lệ Nhiệt Ba đưa tay vỗ vỗ nàng cười yếu ớt nói: "Ngươi cho rằng Định Vương là cái dạng gì, bao giờ cũng đều là khí phách tung hoành sao? Người đều phải sống, thi thoảng tùy ý một chút. Cũng là ngươi, lúc trước vẫn không có cơ hội nói chuyện. Hôn lễ An Khê công chúa, lại không có Hoàng tử tới tham gia mà ngươi một Công chúa theo tới làm cái gì?"

Nụ cười trên mặt Trường Nhạc công chúa dần dần mờ đi, cười nhạt nói: "Đương nhiên là Phụ hoàng có lệnh, muốn ta đại biểu Hoàng thất tới tham gia hôn lễ Công chúa Nam Chiếu."

Địch Lệ Nhiệt Ba hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: "Hoàng tử Đại Sở đều chết hết rồi à? Muốn ngươi một Công chúa một mình đến đây? Còn có Liễu Quý phi kia, nàng ta là Phi tần hậu cung, theo như quy củ của Đại Sở thì nàng ta càng không nên xuất hiện ở nơi này mới đúng."

Trường Nhạc công chúa nói: "Nghe nói Liễu Quý phi tự mình cầu xin Phụ hoàng đi, mấy năm này Phụ hoàng càng ngày càng tín nhiệm Liễu gia sủng ái Liễu Quý phi rồi, như vậy đáp ứng loại yêu cầu này của nàng cũng không phải là chuyện lạ gì. Nhưng...hiện tại ta mới biết rằng Liễu Quý phi cầu xin Phụ hoàng đến đây thì ra là muốn gặp Định Vương thúc." 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top