Chương 321: Thiên vị!
Hai người trở lại trong sân An Khê công chúa an bài cho bọn họ, Từ Thanh Trần đã sớm chờ ở trong viện rồi.
Thanh Trần công tử mặc một bộ áo trắng thoải mái, ngồi ở bàn đá dưới tàng cây vừa thản nhiên nấu trà, hời hợt nhìn hai người một cái vừa để cho Địch Lệ Nhiệt Ba không khỏi chột dạ lên.
Địch Lệ Nhiệt Ba chột dạ nhưng Mặc Lộc Hàm cũng không biết chột dạ là vật gì.
Lôi kéo Địch Lệ Nhiệt Ba không chút do dự đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, Từ Thanh Trần vì hai người mỗi người rót một chén trà, cười nhạt nói: "Vương gia Vương Phi lần này du ngoạn vui vẻ không?"
"Cũng được, thời gian quá ngắn." Mặc Lộc Hàm thản nhiên nói.
Khóe miệng Từ Thanh Trần nhếch lên không dễ nhận ra, nhàn nhạt liếc Địch Lệ Nhiệt Ba một cái. Địch Lệ Nhiệt Ba chột dạ lặng lẽ đưa tay lôi kéo Mặc Lộc Hàm, bọn họ đột nhiên chạy, tất cả chuyện xã giao trong vương thành đều giao cho Đại ca, Đại ca tức giận cũng là chuyện cực kì bình thường.
Mặc Lộc Hàm hừ nhẹ một tiếng, nhìn Từ Thanh Trần mạn bất kinh tâm kể lại chuyện ở Thánh địa Nam Cương cho Từ Thanh Trần nghe. Sau khi Từ Thanh Trần nghe xong thì trên khuôn mặt tuấn nhã rốt cục có thêm một vẻ mặt không thuộc về Thanh Trần công tử.
Sắc mặt Từ Thanh Trần âm trầm cực kì khó có được, cắn răng nói: "Vương gia đang nói cho ta biết, ngài phát hiện chuyện quan trọng như vậy sau đó nghĩ đến là không trở lại xử lý mà lại mang theo Vương Phi vòng tròn lại tiếp tục du ngoạn?"
Mặc Lộc Hàm vô tội nhìn hắn. "Có cái gì không đúng?" Thế mà còn ủy khuất nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba một cái, xem đi, Đại ca của nàng cố tình gây sự.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn trời liếc mắt, Từ Thanh Trần càng tức giận hơn. "Ngươi rốt cuộc có đầu óc hay không? Trong Thánh địa Nam Cương rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ bao nhiêu nguy hiểm ai cũng không biết. Ngươi lại dám mang theo Lệ nhi trực tiếp xông vào? Một mình ngươi muốn tìm chết không nên lôi kéo Lệ nhi cùng nhau!"
Mặc Lộc Hàm nói: "Bên trong căn bản không ai, ta và Nhiệt Ba đi dạo một vòng liền đi ra cũng không có người phát hiện."
Từ Thanh Trần cười lạnh. "Đó là ngươi gặp may, ngày đầu tiên các ngươi mới đi, Thư Mạn Lâm liền âm thầm từ bên ngoài đưa trên trăm cao thủ nhất lưu đến trong vương thành."
Mặc Lộc Hàm gật đầu đồng ý. "Ừ, vận khí của Bổn Vương xưa nay đều rất tốt."
Thấy Từ Thanh Trần lại muốn thay đổi sắc mặt, Địch Lệ Nhiệt Ba vội vàng rót cho hắn chén trà. "Đại ca, xin bớt giận... Vương gia!" Cảnh cáo liếc Mặc Lộc Hàm một cái, Mặc Lộc Hàm bất mãn bĩu môi.
Nhiệt Ba thiên vị nhất!
Nhìn hai nam nhân không vừa mắt lẫn nhau, Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ thở dài cũng không trông cậy vào Mặc Lộc Hàm rồi, mình mở miệng đem chuyện về sau nói một lần.
Nghe Địch Lệ Nhiệt Ba nói đến chuyện U La Minh hoa, Từ Thanh Trần cũng bất chấp tức giận Mặc Lộc Hàm, tuấn mi nhíu lại, trầm giọng nói: "Mặc Cảnh Lê muốn đưa vật kia cho Hoàng đế dùng?"
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Chắc là như vậy. Mấy năm này hai huynh đệ Mặc Cảnh Kỳ nhìn như sự hòa thuận, kì thực minh tranh ám đấu không ngừng. Mặc Cảnh Lê có được nửa giang sơn phía Nam giàu có nhất Đại Sở, làm sao sẽ cam tâm ở vị trí dưới một người này. Chắc đã đợi không kịp."
Từ Thanh Trần cười lạnh một tiếng nói: "Ngu xuẩn! Người Nam Cương rõ ràng là không có ý tốt. Mặc Cảnh Lê cho rằng hắn dùng loại biện pháp này giết chết Mặc Cảnh Kỳ, hắn sẽ không có nhược điểm rơi vào trong tay Thư Mạn Lâm?"
Đại Sở khác với Nam Cương, chú ý nhất là Lễ nghĩa liêm sỉ trung hiếu tiết nghĩa, chuyện Mặc Cảnh Lê mưu hại huynh trưởng Quân Vương một khi truyền ra ngoài chính hắn cũng đừng nghĩ muốn vương vị ngồi vững vàng, còn không bằng trực tiếp khởi binh mưu phản. Đến lúc đó bị người Nam Chiếu nắm được nhược điểm, Mặc Cảnh Lê cũng chỉ là một con rối thôi.
"Thư Mạn Lâm nghĩ ra kế sách hay, Đại ca có tin tức của Đàm Kế Chi chưa?" Địch Lệ Nhiệt Ba cười nhạt nói.
Từ Thanh Trần gật đầu nói: "Ta hiểu Thư Mạn Lâm, nàng ta không có cái đầu óc kia. Nói vậy chính là Đàm Kế Chi ở phía sau màn vì nàng nghĩ kế. Trừ đi An Khê công chúa nhận được Nam Chiếu, sau đó ở phía sau màn khống chế Mặc Cảnh Lê khống chế Đại Sở, quả nhiên là phương pháp tốt. Chẳng qua hắn không khỏi nghĩ quá thuận lợi một chút."
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn Mặc Lộc Hàm một chút, hỏi: "Lộc Hàm có ý kiến gì không?"
Mặc Lộc Hàm dựa vào đại thụ sau lưng, lười biếng cười nói: "Ta có thể có ý kiến gì? Huynh đệ người ta tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế có liên quan gì tới chúng ta?"
Nói như vậy, chính là mặc kệ.
Từ Thanh Trần khẽ thở dài một hơi, Mặc Lộc Hàm và Hoàng thất Đại Sở thù sâu như biển, Mặc Lộc Hàm không có vừa bắt đầu liền trực tiếp xuất binh cũng đã để cho rất nhiều người âm thầm cảm thấy ngoài ý muốn rồi. Hắn cũng không thể đi cứu Mặc Cảnh Kỳ được.
Mặc Cảnh Kỳ từ khi lên ngôi liền bắt đầu đề phòng Định Vương Phủ đề phòng Mặc Tu Văn Mặc Lộc Hàm, chỉ sợ làm thế nào cũng không còn nghĩ đến người rất muốn mệnh hắn vừa vặn là đệ đệ cùng phụ mẫu với hắn đi.
Suy nghĩ một chút, Từ Thanh Trần gật đầu nói: "Cũng được, chuyện này chúng ta mặc kệ là đúng." Tây Bắc đã cùng Đại Sở quyết liệt, như vậy hoàn toàn không tham dự chuyện Đại Sở mới là tốt nhất.
Mặc dù hiện tại từng người đều bình an vô sự, nhưng là ai cũng rõ ràng cuối cùng có một ngày Đại Sở và Tây Bắc chỉ sợ phải đánh một trận, nếu Tây Bắc lại nhúng tay vào nội chính của Đại Sở, đối với danh tiếng của Định Vương và Mặc gia quân cũng không tốt.
"Thư Mạn Lâm lần này chỉ sợ toan tính không nhỏ." Nhớ tới trên trăm tên cao thủ Thư Mạn Lâm điều từ Thánh địa Nam Cương tới kia, Từ Thanh Trần cau mày nói.
Có thể vào Thánh địa Nam Cương tuyệt đối cũng là nhất đẳng cao thủ, quan trọng hơn là người Nam Chiếu tự ý dùng độc cổ, điều này làm cho tính nguy hiểm của bọn họ lại cao hơn một bậc. Cũng chính vì vậy, người Trung Nguyên xưa nay không thích tiếp xúc cùng người các bộ tộc Nam Cương.
Bọn họ lần này cũng không mang bao nhiêu thị vệ tới đây, nếu thật xảy ra chuyện gì chỉ sợ phiền toái vô cùng.
Mặc Lộc Hàm cười nói: "Chỉ sợ An Khê công chúa cũng không phải là đèn đã cạn dầu? Có Thanh Trần công tử âm thầm chỉ điểm nói vậy lại càng như hổ thêm cánh."
An Khê công chúa có thể ở dưới sự thiên vị của Nam chiếu Vương mà đấu với Thư Mạn Lâm nhiều năm như vậy vẫn y nguyên ở thế bất bại, đương nhiên cũng không phải là người dễ dàng nhào nặn như vậy.
Từ Thanh Trần cười nhạt, gật đầu nói: "An Khê công chúa đã nói với ta, Phổ A cùng với bộ lạc ngoại tổ phụ nàng phái không ít cao thủ tới đây. Hơn nữa những năm này thủ hạ của nàng cũng có không ít chiến sĩ trung thành. Chẳng qua là hôn lễ này....." Một hôn lễ tốt chỉ sợ khó tránh khỏi muốn bị lây một chút máu tanh rồi.
Mặc Lộc Hàm nói: "Người Nam Chiếu không tin cái này, chắc sẽ không để ý."
Từ Thanh Trần bất đắc dĩ, đây là vấn đề để ý hay không để ý sao? Dù là người nào trong hôn lễ khiến cho tinh phong huyết vũ cũng sẽ không cao hứng đi.
Địch Lệ Nhiệt Ba khuỷu tay chống cái bàn, như có điều suy nghĩ nói: "Có thể An Khê công chúa cử hành cái hôn lễ này vì bản thân đối phó Thư Mạn Lâm?"
Từ Thanh Trần ngẩn ra. "Nói như thế nào?"
Địch Lệ Nhiệt Ba lắc lắc đầu nói: "Không biết, chẳng qua cảm thấy buổi hôn lễ của An Khê công chúa tới quá đột nhiên. Hơn nữa... Lại còn âm thầm mời tới cao thủ trợ trận. Nếu không phải An Khê công chúa biết trước, đó chính là nàng cố ý làm ra muốn Thư Mạn Lâm đi vào bên trong vòng. Nhưng điều này cũng nói không thông, dù sao Nam Chiếu Vương còn tại vị, cho dù An Khê công chúa thắng cũng không thể giết được Thư Mạn Lâm."
Mặc Lộc Hàm cười nói: "Chỉ sợ An Khê công chúa bị Thư Mạn Lâm và Nam chiếu Vương bắt buộc binh hành hiểm chiêu (Dụng binh vào nước hiểm). Các ngươi có chú ý tới hay không, thái độ của Nam Chiếu Vương với Phổ A có thể nói là bỏ qua rồi. Nói cách khác tràng hôn sự này thật ra thì Nam Chiếu Vương cũng không phải là rất đồng ý. Trong lòng Nam Chiếu Vương... Chỉ sợ là muốn phế đi An Khê công chúa."
"Nam Chiếu Vương không có con gái khác, phế đi An Khê công chúa......"
Mặc Lộc Hàm cười nói: "Đương nhiên là nâng Thư Mạn Lâm lên rồi. Thánh nữ Nam Cương ở Nam Chiếu có địa vị đặc biệt, trong lịch sử cũng không phải là không có ví dụ Thánh nữ Nam Cương tạm thời tiếp chưởng vương vị, mặc dù chỉ là thời gian cực ngắn. Hơn nữa mấy năm này Thư Mạn Lâm được tôn là cứu tinh của Nam Chiếu, đã bị ước thúc ít đi, Thánh nữ từ trước tới nay cơ hồ có thể nói không có. Mấy năm nay lực ảnh hưởng của nàng tại triều dần dần cũng có thể ngang với An Khê công chúa. Dưới tình huống này... Thuyết phục Nam Chiếu Vương lập Vương Thái nữ khác chưa chắc không thể."
Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ thở dài, hoàng gia những chuyện tranh quyền đấu lợi này chỉ là nghe đều cảm thấy mệt mỏi. Cũng khó vì An Khê công chúa một nữ nhi gia dưới loại tình cảnh bốn bề thọ địch này còn có thể kiên trì như thế.
"Ý của Vương gia là?"
Mặc Lộc Hàm lạnh nhạt cười nói: "Vương Thái Nữ đương nhiên không thể phế, Thánh nữ Nam Cương cũng không thể chết."
Từ Thanh Trần im lặng, Mặc Lộc Hàm muốn giữ lại bọn họ tiếp tục tranh đấu, để tránh Nam Chiếu rảnh rỗi lại dấy lên việc khác.
Dù sao, người Nam Chiếu luôn nhìn chằm chằm vào Trung Nguyên. Cho dù hiện tại Đại Sở không có quan hệ với Mặc gia quân rồi, nhưng cũng không thể tùy ý Nam Chiếu mơ ước.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top