Chương 320: Đánh cướp Thế tử

Mặc Lộc Hàm tựa vào trên nóc đại điện, lấy công lực của hắn căn bản không cần mở ngói lưu ly trên đỉnh điện cũng có thể nghe rõ người ở bên trong nói chuyện với nhau, hiển nhiên cũng không cần lo lắng người phía dưới sẽ phát hiện hắn.

Địch Lệ Nhiệt Ba tự biết khinh công kém nên không ra tay, cũng không đi bên kia tham gia náo nhiệt, chỉ ngồi ở tại chỗ chờ Mặc Lộc Hàm.

Không tới một khắc đồng hồ Mặc Lộc Hàm lại nhanh chóng lướt trở về, kéo Địch Lệ Nhiệt Ba ra khỏi cung điện, sau khi thuận tay hái vài cọng U La Minh hoa mang theo Địch Lệ Nhiệt Ba giống như bình thường lặng yên không một tiếng động ra khỏi Thánh địa Nam Cương.

Hai người theo đường cũ ngoài sơn cốc một đường đi trở về đi, hai con ngựa vốn cho rằng có thể đã chạy không thấy bóng dáng lại còn tại nguyên chỗ nhàn nhã đi chơi gặm cỏ xanh trên mặt đất.

Hai người tùy ý chọn một chỗ bằng phẳng thoải mái ngồi xuống, lấy ra lương khô và rượu tùy thân mang theo ăn một chút.

Mặc Lộc Hàm lấy hai loại hoa từ trong sơn cốc mang đi ra mày kiếm nhíu chặt.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt liếc mắt một cái, nửa tựa vào trên người hắn nói: "Lúc trước là chúng ta tiên nhập vi chủ*, nếu như hai loại này một trong đó là U La Minh hoa mà nói.... kia nhất định là một trong hai loại đó. Mặc dù Mạn Châu Sa hoa có hiệu quả giải độc nhưng bản thân nó cũng có độc có thể dồn người vào chỗ chết. Cộng thêm lại có tên tuổi của Hoàng Tuyền Chi hoa chúng ta mới cho là đó là U La Minh hoa. Nhưng là nếu bàn về dược hiệu mà nói.... vẫn là cái này.... Càng giống có thể kéo người vào U Minh Hoàng Tuyền Chi hoa."

Mặc Lộc Hàm gật đầu, thả thực vật trong tay ra gật đầu nói: "Nhiệt Ba có biết Lôi Đằng Phong tới làm cái gì không?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày vừa nghĩ, ngẩng đầu lên nói: "Hắn cũng muốn thuốc chế từ hoa kia ra?"

Mặc Lộc Hàm gật đầu nói: "Không sai. Hắn không biết từ đâu có được tin tức, đúng là muốn cùng người Nam Cương mua loại thuốc này. Hơn nữa... Còn muốn mua số lượng lớn. Nhưng hình như người Nam Cương cũng không hiểu rất rõ loại thuốc này lắm, chế tạo ra hết sức khó khăn, trưởng lão kia chỉ đáp ứng bán cho hắn một phần nhỏ."

Sắc mặt Địch Lệ Nhiệt Ba càng thêm khó coi, nếu như giống như Mặc Cảnh Lê nghĩ muốn dùng tới khống chế hoặc là hại riêng người nào đó, căn bản không cần phải mua quá nhiều vật kia.

"Lôi Đằng Phong muốn bao nhiêu?"

Mặc Lộc Hàm hiển nhiên cũng nghĩ đến rồi, trầm giọng nói: "Hắn nói có bao nhiêu muốn bấy nhiêu, không chỉ là hiện tại, sau này hàng năm cũng muốn."

Địch Lệ Nhiệt Ba suy nghĩ một chút, nhìn Mặc Lộc Hàm nghiêm nghị nói: "Không thể để cho sơn cốc kia tồn tại, nếu thật sự để cho vật kia mở rộng ra, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi."

Lôi Đằng Phong mua nhiều đồ vật này như vậy, muốn dùng tại nơi nào thật ra thì không cần nói cũng biết rồi.

Mặc Lộc Hàm gật đầu, nói: "Những thứ U La Minh hoa kia còn phải một chút thời gian nữa mới có thể trưởng thành, hôm nay chúng ta không có thời gian chuẩn bị tới, trở về lại để cho Kỳ Lân đi tới đốt sơn cốc này là được."

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Làm cho người ta ngó chừng cảnh nội Nam Cương, chưa chắc thật chỉ có một số nơi có loại đồ vật này."

Mặc Lộc Hàm gật đầu đồng ý.

Nghỉ ngơi một lát, Mặc Lộc Hàm lôi kéo Địch Lệ Nhiệt Ba đứng dậy cười nói: "Chúng ta cũng nên đi trở về, trên đường thuận tiện tìm một chút chuyện thú vị vui đùa một chút đi?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhướng mày, không giải thích được cái hắn nói chuyện thú vị là cái gì.

Mặc Lộc Hàm âm trầm cười nói: "Đánh cướp."

Trên đường đi tới vương thành Nam Chiếu, vài con tuấn mã một đường bay theo mà qua.

Lôi Đằng Phong một mình một ngựa đi phía trước, trên dung nhan tuấn mĩ đang nở nụ cười thêm mấy phần thỏa mãn.

Không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ nghe một tiếng mũi tên phá không gào thét mà đến, trong lòng Lôi Đằng Phong cả kinh vỗ lưng ngựa bay lên không tránh thoát đi một mũi tên này.

Thị vệ đi theo phía sau cũng là cả kinh. "Có thích khách! Bảo vệ Thế tử!"

Thích khách cũng không có hiện thân, sưu sưu hai tiếng hai mũi tên lại đồng thời bắn ra, hai gã thị vệ lập tức lên tiếng ngã xuống đất.

Hiển nhiên tài bắn cung của đối phương vô cùng tốt, không thấy được địch nhân bọn họ chỉ có thể bị động trở thành bia ngắm.

Mấy thị vệ cắn răng một cái, hai người che chở Lôi Đằng Phong, những người khác phi thân hướng phương hướng mưa tên bay tới nhào tới.

Vừa vọt vào trong rừng cây lại phát hiện trong rừng trống rỗng nửa bóng người cũng không thấy.

Cách đó không xa, Địch Lệ Nhiệt Ba tựa vào trên cây đại thụ nhìn thị vệ bên dưới tìm kiếm khắp nơi khẽ nhếch lên khóe môi.

Những người này sẽ không cho rằng nàng còn ở lại tại chỗ chờ bọn hắn đấy chứ? Mấy thị vệ ở trong rừng tìm tòi chốc lát, nhưng cái gì cũng không có tìm được.

Đang muốn thối lui khỏi rừng cây, bỗng dưng một đạo bóng trắng từ trước mặt xẹt qua, một người thị vệ khiếp sợ kêu lên: "Ngươi......"

Mọi người chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, kinh ngạc té xuống.

Lôi Đằng Phong ở ngoài rừng đợi một lát lại như cũ không thấy trong rừng cây có động tĩnh gì, cũng biết thị vệ đi vào chỉ sợ là dữ nhiều lành ít rồi.

Một chuyến đi ra ngoài lần này, vì không khiến người khác chú ý hắn chỉ dẫn theo mấy thị vệ tùy thân, lại không nghĩ rằng thế nhưng gặp được thích khách khó giải quyết như vậy.

Trong lòng mặc dù lo lắng nhưng trên mặt Lôi Đằng Phong cũng không hoảng loạn, chắp tay nói: "Không biết bên trong là vị tiền bối cao nhân nào, nếu tại hạ có đắc tội ngày sau nhất định bồi tội lễ trọng ổn thỏa. Mong rằng tiền bối mở một lối."

Trả lời hắn chính là hai mũi tên trước mặt mà đến, hai gã thị vệ cuối cùng còn sót lại bên cạnh lên tiếng ngã xuống đất.

Trong lòng Lôi Đằng Phong trầm xuống, cũng không bất chấp gì khác xoay người phi thân chạy về phía trước. Nhưng không biết Mặc Lộc Hàm đợi chờ đúng là giờ khắc này, hắn vừa mới xoay người chạy mấy bước, sau lưng một đạo kình lực bàng bạc ùn ùn kéo đến, Lôi Đằng Phong chỉ cảm thấy bộ ngực đau xót lập tức bất tỉnh nhân sự.

Mặc Lộc Hàm đứng chắp tay, lãnh đạm nhìn Lôi Đằng Phong ngất trên mặt đất.

Địch Lệ Nhiệt Ba từ trong rừng cây đi ra, thu hồi cung tên trong tay nhìn Lôi Đằng Phong cười nói: "Lại nói đây là lần thứ hai Thế tử Trấn Nam Vương rơi vào trong tay chúng ta đi?"

Mặc Lộc Hàm hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý.

Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba muốn lên trước lục soát thân thể Lôi Đằng Phong thì hắn đã kéo nàng về phía sau, cúi người lục soát người Lôi Đằng Phong một lần.

Chỉ chốc lát sau trong tay Mặc Lộc Hàm liền có thêm hai bình sứ màu trắng, thoạt nhìn giống đồ Mặc Cảnh Lê lấy.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhận lấy bình sứ Mặc Lộc Hàm đưa tới mở ra, từ bên trong đổ ra mấy viên thuốc hoàn, đặt ở dưới mũi ngửi ngửi.

Mặc dù bộ dáng thuốc hoàn tương đối kỳ quái, nhưng thành phần loại thuốc này cũng không lừa được Địch Lệ Nhiệt Ba. Đúng là dùng U La Minh hoa trong Thánh địa Nam Cương kia chế thành, hoặc phải gọi đây là cây thuốc phiện.

Một bình này có ít nhất hơn hai mươi viên, khiến cho Địch Lệ Nhiệt Ba kinh ngạc là thuốc này luyện chế độ tinh khiết cũng tương đối khả quan.

Lần đầu tiên dùng chỉ sợ không chịu được.

Hỏi thăm Mặc Lộc Hàm bên cạnh, Mặc Lộc Hàm thản nhiên nói: "Trưởng lão kia nói vừa mới bắt đầu chỉ cho phép dùng nước hòa tan một phần tư cũng đủ."

Địch Lệ Nhiệt Ba trầm giọng nói: "Quả thế."

"Hắn làm sao bây giờ?" Mặc Lộc Hàm hất cằm chỉ chỉ Lôi Đằng Phong đang ngủ mê man hỏi.

Địch Lệ Nhiệt Ba suy nghĩ một chút cười nói: "Lúc trước cầm Lôi Đằng Phong đổi lại một lần chỗ tốt rồi, lại dùng một chiêu này Trấn Nam Vương sẽ phải thẹn quá thành giận mất. Để cho hắn nằm ở chỗ này đi, trên đường này thỉnh thoảng có người lui tới, chúng ta mang theo một người cũng không dễ dàng."

Đề nghị này trùng với ý của Mặc Lộc Hàm, hắn cũng không muốn mang theo một người cản trở mình và Nhiệt Ba cùng đi.

Hai người không chút khách khí cướp đoạt hết sạch tài vật đáng giá trên người Lôi Đằng Phong, chỉ để lại một bộ quần áo liền lập tức nghênh ngang rời đi.

Hai người dọc theo đường đi liền vòng mấy chỗ trì hoãn mấy ngày, cho đến trước hai ngày hôn lễ của An Khê công chúa mới về đến vương thành Nam Chiếu.

Lúc này sứ giả các quốc gia tới tham gia hôn lễ cũng đã tới đông đủ. Hai người vừa vào sân dịch quán liền gặp được Lôi Đằng Phong đối diện mà đến, có thể bởi vì chuyện mấy ngày hôm trước, vẻ mặt Lôi Đằng Phong không tốt lắm.

Nhìn thấy Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm tay trong tay đi vào đầu tiên ngơ ngác một chút rồi mới lên trước chào hỏi. "Định Vương, Định Vương Phi, các ngươi đây là......"

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không tránh, hào phóng cười nói: "Thì ra là Thế tử, chúng ta tới sớm hơn Thế tử một chút, rồi cùng Vương gia đi ra ngoài, lãnh hội một phen phong tình Nam Chiếu cũng không coi là đến không một chuyến này. Thế tử... Ta thấy sắc mặt Thế tử không được tốt lắm, chắc là mới vừa chạy tới Nam Chiếu một đường vất vả chăng?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nói lời này cực kỳ chân thành, cho dù là Lôi Đằng Phong nhất thời cũng không nhìn ra Địch Lệ Nhiệt Ba thăm hỏi hắn thật hay đang nhìn có chút hả hê.

Dù sao mọi người đều biết chuyện hắn trên đường gặp phải giặc cướp ở vương thành Nam Chiếu, nhưng Định Vương phi cũng nói nàng và Định Vương từ bên ngoài trở lại.

Nhìn thoáng qua Mặc Lộc Hàm đứng ở phía sau Địch Lệ Nhiệt Ba, Lôi Đằng Phong đột nhiên trong lòng vừa động.

Cười nhạt nói: "Đa tạ Vương Phi quan tâm, không biết Định Vương và Vương Phi đã đi chỗ nào du ngoạn rồi, đợi đến sau hôn lễ An Khê công chúa tại hạ cũng dễ trộm rảnh rỗi đi ra ngoài đi một chút."

Địch Lệ Nhiệt Ba lại cười nói: "Vương gia nói Nam Chiếu có xà cốc, bên trong có trên vạn con rắn độc còn có hoa màu đỏ rực vô cùng xinh đẹp. Ta nhất thời tò mò liền đi theo Vương gia đi xem đến tột cùng là gì, để cho Thế tử chê cười."

Lôi Đằng Phong khẽ cau mày, xà cốc cùng với đường hắn gặp chuyện một ở Đông một ở Tây căn bản không trên cùng một con đường.

Thật ra thì Lôi Đằng Phong cũng không có quá mức hoài nghi đến trên người Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm. Dù sao tin tức hắn đi tới Thánh địa Nam Cương hết sức bí ẩn, thậm chí có thể nói là tạm thời nảy lòng tham.

Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba không thể nào trước đó biết rồi ở trên đường chờ hắn, chẳng qua kình lực cuối cùng đánh úp về phía của mình thực sự quá bá đạo, cõi đời này cũng không có mấy người có thể có. Vừa lúc lúc này thấy Mặc Lộc Hàm mới không nhịn được muốn thử dò xét một hai.

Lôi Đằng Phong cười nói: "Như thế nói đến đúng là cảnh đẹp thế gian khó được, khi nào Tiểu Vương cũng nhất định đi tới ngắm cảnh một phen. Vương gia và Vương phi vừa trở về nói vậy cũng mệt mỏi rồi, tại hạ sẽ không quấy rầy rồi, xin lỗi không tiếp được."

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu cười nói: "Thế tử đi thong thả."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top