Chương 274: Sứ thần ba nước đều tới

Mặc dù Địch Oánh và Địch Lệ Nhiệt Ba có quan hệ thân thích, nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không có an bài đoàn người của Mặc Cảnh Lê ở Định Vương phủ, mà an bài ở một tòa biệt viện trong thành Nhữ Dương.

Nơi này đặc biệt chuẩn bị để tiếp đãi quyền quý hoặc sứ thần các quốc gia. Mặc dù quan hệ của Mặc gia quân và các quốc gia cũng không tốt, nhưng chiến tranh cũng không phải nói đánh là có thể đánh được, mà người với người cũng không thể có thể hoàn toàn không giao lưu với nhau.

Mặc dù tòa biệt viện này không bằng dịch quán của các quốc gia ở Sở kinh, nhưng cũng độc đáo mà tráng lệ, cũng coi như khá tốt, hơn nữa cũng khá lớn, cho dù người của Đại Sở, Bắc Nhung, Tây Lăng đều ở cũng không cần lo lắng không có đủ chỗ.

Còn chưa kịp an bài đoàn người Mặc Cảnh Lê, thì Mặc tổng quản lại tới bẩm báo: "Vương gia, Vương phi, Trấn Nam Vương Tây Lăng mang theo Thế tử Trấn Nam Vương đến, còn có Thái tử Bắc Nhung mang theo Thái tử phi và Thất vương tử đến, mặt khác, còn có Vương thái nữ Nam Chiếu đến!"

Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba liếc mắt nhìn nhau, lần này bốn nước đều đã đến, hơn nữa người được phái đi cũng rất có địa vị. Cũng đã đủ thể diện cho Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm, dĩ nhiên cũng không loại bỏ trong đó có người có ý dò xét Đại Sở và Mặc gia quân.

Trong mắt Mặc Lộc Hàm hiện lên một tia sáng lạnh, mỉm cười đứng dậy lôi kéo Địch Lệ Nhiệt Ba, cười nói: "Xem ra hôm nay quả nhiên là khách quý đầy cửa, Nhiệt Ba, chúng ta đi ra ngoài nghênh đón đi."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười yếu ớt gật đầu, đi theo Mặc Lộc Hàm ra ngoài.

Ngoài cửa lớn của Định Vương phủ náo nhiệt chật chội, cũng không biết ngẫu nhiên hay cố ý, mà khách quý cả ba nước đều đến cửa của Định Vương phủ cùng một lúc, cho nên cửa của Định Vương phủ đã bị xe ngựa và tùy tùng thị vệ của những người này bao vây đến nước chảy cũng không lọt.

Nhưng mà cũng có những thân ảnh Hắc Vân Kỵ màu đen, khí thế bức người ở bên ngoài phủ làm thị vệ, nên đương nhiên những người này cũng đừng muốn đến gần Định Vương phủ nửa bước.

Cửa lớn của Định Vương phủ được mở ra từ bên trong, Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba nắm tay đi ra. Dưới ánh mặt trời, sợi tóc như tuyết chớp động lên ánh sáng lạnh như băng, khiến cho mọi người vừa từ trong xe ngựa đi ra thấy được sửng sốt. Bọn họ đều là một đám có quyền thế nhất các quốc gia, tin tức tóc Mặc Lộc Hàm bạc trắng đương nhiên đã sớm nhận được.

Nhưng mà lúc này tận mắt thấy được nam tử tóc trắng trước mắt lại vẫn không thể che hết một tia kinh ngạc giống như Mặc Cảnh Lê lúc trước. Chỉ là làm cho người ta không giải thích được chính là, lúc đầu Vương phi rớt xuống núi mất tích thì Định Vương cũng không có chuyện gì, vì sao mà khi Định Vương phi trở lại thì ngược lại Định Vương lại một đêm tóc trắng rồi?

"Chư vị đường xa mà đến, Bổn Vương nghênh tiếp chậm trễ, mong chư vị thứ tội." Nhàn nhạt quét mọi người một cái, Mặc Lộc Hàm áy náy cười nói.

"Làm sao dám, chúng ta và Định Vương cũng xem như là người quen, Định Vương làm gì mà phải khách khí như vậy? Vị này chính là Định Vương phi à? Hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền." Một nam tử thanh niên mặc trang phục Vương tộc Bắc Nhung, thân hình cao lớn, bộ dáng lại đặc biệt thô kệch và anh tuấn giống người Bắc Nhung, vừa thấy được cũng là khí thế bất phàm.

Đứng ở bên cạnh hắn chính là Thất vương tử Bắc Nhung Gia Luật Dã và Dung Hoa công chúa hồi lâu không thấy, hiện tại đã là Thái tử phi Bắc Nhung.

Dung Hoa công chúa gật đầu cười với Địch Lệ Nhiệt Ba, dung nhan mỹ lệ cũng không mềm mại tái nhợt và trang điểm tinh xảo như lúc trước ở Sở kinh, mà lại càng nhiều thêm mấy phần hồng nhuận khỏe mạnh, xem ra hơn một năm này, Dung Hoa công chúa ở Bắc Nhung sống rất tốt.

Nam tử nói chuyện chính là Vương Thái tử Bắc Nhung Gia Luật Hoằng. Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt mỉm cười nói: "Thái tử Bắc Nhung khen trật rồi, Bổn phi thẹn không dám nhận. Chư vị đường xa mà đến, kính xin vào phủ uống chén trà xanh, rồi hãy đến dịch quán nghỉ ngơi."

Gia Luật Hoằng hơi kinh ngạc nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba một cái, cười nói: "Đa tạ Vương phi."

An Khê công chúa tiến lên cười vang nói: "Định Vương phi, đã lâu không thấy, vẫn khỏe chứ?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hào sảng của An Khê công chúa thì cũng hơi ngượng ngùng, ban đầu nàng ở Nam Chiếu không chỉ lừa gạt An Khê công chúa một lần, lúc này vẻ mặt của An Khê công chúa còn có thể ôn hoà mà nói chuyện với nàng như vậy, thì không biết đã nể mặt Từ Thanh Trần bao nhiêu.

Gật đầu cười nói: "Công chúa tỷ tỷ có khỏe không? Vừa lúc Đại ca cũng ở Nhữ Dương, Công chúa cũng có thể ôn chuyện với Đại ca rồi."

Mọi người đều biết, nhà mẫu thân của Định Vương phi cũng không huynh trưởng, có thể để cho nàng gọi một tiếng Đại ca thì còn có thể là ai? Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không sợ nói cho mọi người tin tức Từ Thanh Trần ở Tây Bắc, vốn cũng không có ý nghĩ để cho người của Từ gia trốn trốn tránh tránh. Nếu sớm muộn gì cũng biết, vậy thì hiện tại nàng quang minh chính đại nói ra cũng không sao.

Quả nhiên, nghe được tin tức của Từ Thanh Trần, nụ cười trên mặt của An Khê công chúa càng nhiều thêm mấy phần vui vẻ, cười nói: "Vậy thì đa tạ Vương phi muội muội rồi."

"Định Vương phi, ngươi vẫn khỏe chứ?" Tây Lăng bên này cũng là Lôi Đằng Phong tiến lên chào hỏi.

Lại nói, mặc dù các quốc gia đều có khúc mắc với Mặc gia quân, nhưng trước mắt khó xử nhất cũng vẫn là Tây Lăng, năm ngoái hai quân còn đánh một trận, vài chục vạn đại quân của Tây Lăng đều táng thân ở Tây Bắc.

Dĩ nhiên chuyện Vương phi rớt xuống núi mất tích của Mặc gia quân bên này thì càng nghiêm trọng hơn. Cho nên, cho dù song phương tạm thời để xuống ân oán giả vờ hòa bình, thì trong tâm lý vẫn luôn có mấy phần không được tự nhiên như vậy.

Mặc Lộc Hàm tiến lên, một cái tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh của Địch Lệ Nhiệt Ba, cười nói với Lôi Đằng Phong: "Làm phiền Thế tử quan tâm, Nhiệt Ba phúc lớn mạng lớn, nên vẫn rất khỏe."

Lôi Đằng Phong cũng rất bất đắc dĩ, người làm hại Định Vương phi rớt xuống núi không phải là hắn, được chứ?

Nhưng mà là phụ thân của mình thì cũng không có gì khác biệt, cười ngượng hai tiếng nói: "Vương phi gặp dữ hóa lành, quả thật là phúc lớn mạng lớn."

Địch Lệ Nhiệt Ba lặng lẽ vỗ vỗ mu bàn tay của Mặc Lộc Hàm, cười nói với mọi người: "Để cho chư vị ở cửa nói chuyện lại là Định Vương phủ chúng ta thất lễ, chư vị, mời vào đi."

Mặc Lộc Hàm nhàn nhạt hừ nhẹ một tiếng, liếc mắt Trấn Nam Vương đứng ở một bên đánh giá Địch Lệ Nhiệt Ba một cái, mới nghiêng người mời mọi người vào phủ, nhưng lại nghe Trấn Nam Vương ở phía sau thản nhiên nói: "Một năm không thấy, võ công tu vi của Định Vương lại càng tinh thâm, không biết lúc rảnh rỗi có thể tỷ thí một chút hay không?"

Ở nơi mọi người không thấy, Mặc Lộc Hàm nở ra một nụ cười hung ác, khẽ nghiêng đầu nói: "Bổn Vương sẽ phụng bồi bất cứ lúc nào."

"Định Vương phi, đã lâu không thấy, vẫn khỏe chứ?" Hình như lúc trước trêu chọc Mặc Lộc Hàm xong còn chưa đủ thỏa mãn, nên Trấn Nam Vương lại chuyển ánh mắt đến Địch Lệ Nhiệt Ba, mỉm cười nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt gật đầu, rồi nói: "Làm phiền Trấn Nam Vương nhớ đến, Bổn phi hết thảy đều mạnh khỏe. Ngược lại là vết thương của Vương gia... Không sao chứ?"

Phát hiện vòng tay bên hông mình của Mặc Lộc Hàm buộc chặt lại, Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ phải ở trong lòng thầm hận, tại sao lúc đó lại không tăng thêm một chút lực trực tiếp lấy luôn tánh mạng của ông ta chứ?

Hình như Trấn Nam Vương cũng nhớ lại vết thương Địch Lệ Nhiệt Ba tặng cho hắn lúc trước, hơi tiếc nuối cười nói: "Vương phi ban tặng, thật sự là để cho cả đời Bổn Vương khó quên."

Đôi mắt của Địch Lệ Nhiệt Ba trầm xuống, lạnh nhạt nói: "Phải không? Bổn phi cũng rất khó quên, lúc đó nhất thời thất thủ lại không thể đâm trúng mục tiêu."

Trấn Nam Vương cười nói: "Như vậy tại hạ đa tạ Vương phi thủ hạ lưu tình."

Rốt cục an trí xong một đám khách nhân, lúc Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba trở lại phòng đọc sách, thì trong phòng đọc sách chỉ còn lại có một mình Từ Thanh Trần.

Thấy bọn họ đi vào, ngẩng đầu cười nói: "Các muội đã trở lại?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Đại ca còn đang bận? Không đi gặp bạn tốt của huynh sao?"

Từ Thanh Trần nhướng mày nói: "An Khê tới?"

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Hiện tại hình như ngoại trừ An Khê công chúa, thì Nam Chiếu cũng không phái ra được sứ thần khác có đủ phân lượng để đi. Đại ca không đi gặp nàng ấy sao? Mới vừa rồi trước khi đi khuôn mặt An Khê công chúa rất thất vọng đấy."

Từ Thanh Trần giương mắt nhàn nhạt liếc nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Chút nữa huynh sẽ đi gặp An Khê công chúa, cần gì phải nóng lòng nhất thời?"

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ, Đại ca nhà nàng giống như thần tiên tiên phong đạo cốt, người phàm không thể chạm vào, thật sự làm cho người ta rất buồn bực.

Trong muôn đóa hoa, không chạm vào một chiếc lá? Không, ngay cả phấn hoa, huynh ấy cũng chẳng chạm vào, chỉ không xa không gần không nhẹ không nặng nhìn như vậy. Làm cho người ta rõ ràng cảm thấy rất gần gũi, rất ôn hòa, giống như có thể chạm tay đến, nhưng khi thật sự tiếp xúc rồi lại cảm thấy giống như ở trên chín tầng trời khó mà chạm được.

Ngay cả Đại cữu mẫu nhà nàng cũng mơ hồ lo lắng, có phải sẽ có lúc nào đó Đại ca sẽ khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo đi tu tiên hay không. Thật sự cũng không phải là Địch Lệ Nhiệt Ba nhất định muốn thúc đẩy Đại ca và An Khê công chúa tiến tới với nhau, mà là những năm này cô gái có thể đến gần Đại ca hình như cũng chỉ có một mình An Khê công chúa mà thôi.

"Trấn Nam Vương và Thế tử Trấn Nam Vương của Tây Lăng, Vương Thái tử và Thất vương tử của Bắc Nhung, Vương thái nữ của Nam Chiếu còn có Lê Vương của Đại Sở......"

Nghe Địch Lệ Nhiệt Ba nói đến những người tới lần này, Từ Thanh Trần giống như có điều suy nghĩ nói: "Coi như là vì cái gọi là Ngọc Tỷ Truyền Quốc kia, thì người tới cũng quá quan trọng rồi." 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top