Chương 269: Lấy tên cho Tiểu Bảo
"Lúc trước nghe nói Lệ nhi lãnh binh đánh lui mấy chục vạn đại quân Tây Lăng, chúng ta còn bị dọa nhảy dựng. Xem ra quả thật Từ gia chúng ta đã xuất hiện một vị nữ tướng quân rồi đây." Từ nhị phu nhân càng thêm thân thuộc hơn với Địch Lệ Nhiệt Ba, nên mở miệng cười giỡn cũng không cố kỵ gì.
Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ cười nói: "Nhị cữu mẫu, ngay cả cữu mẫu cũng trêu ghẹo Lệ nhi nữa, cháu mà là tướng quân gì chứ."
Mặc Lộc Hàm mỉm cười nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba cười yếu ớt nói: "Quả thật Nhiệt Ba không phải là tướng quân, nhưng mà Nhiệt Ba còn lợi hại hơn tướng quân." Nghe vậy, mọi người lại được một trận cười to.
"Tiểu Thế tử tới..." Lâm ma ma ôm bé cưng đi đến, hiếm khi thấy bé cưng vẫn còn tỉnh.
Địch Lệ Nhiệt Ba đứng dậy ôm bé cưng qua, nhìn khuôn mặt nhỏ bé đã trở nên tròn trĩnh mũm mĩm của cục cưng ở trong lòng, yêu thích vô cùng.
Xoay người ôm đến trước mặt Thanh Vân tiên sinh cười nói: "Ngoại công, người nhìn bé cưng xem."
Thanh Vân tiên sinh cũng là người đã có năm đứa cháu, đương nhiên không xa lạ gì với việc ôm đứa nhỏ.
Đưa tay nhận lấy đứa nhỏ ôm ở trong tay, nhìn kỹ một chút, lại nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm một chút, rồi nói: "Đứa nhỏ này lại càng giống Lệ nhi hơn."
Mặc Lộc Hàm mỉm cười gật đầu, nhưng thực sự trong lòng lại không đồng ý. Cứ hễ là người trông thấy Mặc Tiểu Bảo, có quen biết với Mặc Lộc Hàm thì đều nói bé giống Mặc Lộc Hàm, có quen biết với Địch Lệ Nhiệt Ba thì lại nói giống Địch Lệ Nhiệt Ba.
Nhưng mà Mặc Lộc Hàm cũng không quan tâm đến tiểu quỷ này giống ai. Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nhìn Mặc Lộc Hàm một cái, trong lòng lại rõ ràng hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không vạch trần.
Những người khác e ngại Thanh Vân tiên sinh ôm đứa nhỏ, cũng không tiện giành xem. Nhưng ánh mắt thì cũng không nhịn được cứ nhìn sang bên này, ngay cả Từ Hồng Vũ ngồi ngay ngắn bất động ở gần đấy cũng phải nghiêng người qua để nhìn đứa bé trong lòng Thanh Vân tiên sinh.
Nhiều ánh mắt sáng rực nhìn mình chằm chằm như vậy, làm sao Thanh Vân tiên sinh lại không cảm giác được, mỉm cười đưa cục cưng cho Từ Hồng Vũ ở bên cạnh, cười nói: "Nhìn một cái đi, đứa nhỏ này thật đáng yêu."
Đứa nhỏ vừa đến trong tay Từ Hồng Vũ, thì mọi người cũng không còn có nhiều lo lắng như vậy nữa, Từ Thanh Viêm trực tiếp lôi kéo Từ Thanh Bách đến xem, mặc dù lúc trước hắn đã nhìn thấy cục cưng, nhưng mà Mặc Tiểu Bảo lại càng ngày càng đáng yêu, mỗi ngày lại là một bộ dáng, xem thế nào cũng xem không đủ.
Từ Thanh Trần cũng đứng dậy đi tới phía sau người của phụ thân nhìn bé cưng trong lòng, vẫn là Từ đại phu nhân lên tiếng: "Nhiều người vây quanh đứa nhỏ như vậy, làm sao đứa nhỏ được thoải mái? Lão gia cũng không biết ôm đứa nhỏ, vẫn là để cho ta ôm đi."
Cho nên bé cưng lại từ trong tay Từ Hồng Vũ chuyển đến trong tay Từ đại phu nhân, sau đó, người vây xem lại biến thành Từ nhị phu nhân và Tần Mịch.
Mặc Tiểu Bảo ở trong tay mọi người chuyền qua chuyền lại như vậy mà lại không khóc, ngược lại khiến cho Từ đại phu nhân cứ tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nói: "Đứa nhỏ này thật ngoan, ngay cả Thanh Trạch nhà chúng ta lúc nhỏ yên tĩnh nhất cũng không ngoan ngoãn như vậy."
Ở bên cạnh, khóe miệng của Mặc Lộc Hàm khẽ kéo ra, ghét bỏ nhìn chằm chằm cái viên hồng hồng trong tay Từ đại phu nhân kia. Ngoan ngoãn? Vậy tiểu quỷ khóc không ngừng đòi Nhiệt Ba ôm mỗi tối là đứa nào?
Từ Hồng Vũ lại cười nói: "Đứa nhỏ tên gì?"
Từ Thanh Viêm giành trước đáp: "Mặc Tiểu Bảo!"
Từ Hồng Vũ sửng sốt, khóe miệng co quắp xuống. Đây là tên gì?
Địch Lệ Nhiệt Ba mím môi cười nói: "Còn chưa kịp đặt tên đâu, đang muốn chờ ngoại công tới ban tên cho bé cưng, chỉ lấy nhũ danh để kêu."
Sao nàng lại có thể nói cho ngoại công và cữu cữu là phụ thân bé đặt tên như vậy để muốn cho sau này bé trưởng thành sẽ bị mất mặt đây?
Thanh Vân tiên sinh ngây ra một lúc, cũng rất vui mừng với việc này. Cúi đầu suy nghĩ một chút, mới nói: "Đã như vậy, vậy kêu... Ngự Thần ( 馭宸 ) được không?"
Ngự, có ý thống lĩnh, thống soái. Thần, chính là đế vương. Người ngồi ở đây, ai mà không đọc đủ thứ thi thư, cái tên như vậy lại khiến cho mọi người đều sửng sốt.
Từ Thanh Bách khẽ nhíu mày, do dự một chút mới hỏi: "Tổ phụ, có tên này có phải......"
Thanh Vân tiên sinh lạnh nhạt cười nói: "Một cái tên mà thôi, lão phu chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thích hợp với cái tên này mà thôi."
Mặc Lộc Hàm cười nhạt, gật đầu nói: "Thanh Vân tiên sinh nói rất đúng, một cái tên mà thôi. Chẳng lẽ con trai của Bổn Vương còn không thể có được một tên hay sao?"
Mọi người im lặng, đây là vấn đề cái tên có hay hay không sao? Chỉ sợ con trai của Hoàng đế cũng không có người dám dùng cái tên như vậy.
Từ Thanh Bách hơi nghi ngờ nhìn thần thái bình tĩnh của tổ phụ một cái. Tổ phụ chính là đại nho đương thời, không phải không biết hàm nghĩa của cái tên này, cũng không thể không biết cấm kỵ ở đâu. Nếu phụ thân, Đại ca và Định Vương đều không phản đối, nói vậy, trong lòng tất cả mọi người đều đã hiểu rõ.
Cho nên cũng cười một tiếng, nói: "Là cháu nghĩ sai."
Từ đại phu nhân thấy mọi người cũng không ý kiến gì, từ ái nhìn bé cưng trong lòng rồi cười nói: "Tiểu bảo bối, sau này tên của cháu là Mặc Ngự Thần. Tiểu Ngự Thần......"
Mặc Lộc Hàm nhìn bé cưng một cái, rồi nói: "Từ phu nhân không cần phải khách khí, kêu bé Mặc Tiểu Bảo là được."
Mặc Lộc Hàm cố gắng hết sức phá hư danh tiếng của con trai, cần phải ở trước lúc Mặc Tiểu Bảo có thể mở miệng nói chuyện đóng đinh cái nhũ danh này.
Từ đại phu nhân sửng sốt, nhìn đứa bé mở to đôi mắt tròn xoe trong lòng, rồi cười nói: "Tiểu Bảo... Ừ, quả nhiên là tiểu bảo bối."
Ở bên cạnh, Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ che mặt: Tiểu Bảo, mẫu thân xin lỗi con......
Đợi đến khi nữ quyến và cục cưng đều đi xuống nghỉ ngơi, trong đại sảnh mới yên tĩnh lại.
Thanh Vân tiên sinh nghiêng đầu nhìn Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba sóng vai mà ngồi, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, rồi hỏi: "Vương gia, người đã quyết định rồi phải không?"
Mọi người đều ngẩn ra, cùng nhìn về phía Mặc Lộc Hàm. Khóe môi của Mặc Lộc Hàm khẽ kéo, nở nụ cười lạnh.
"Bổn Vương đâu cần phải lựa chọn nữa? Ngay từ mười mấy năm trước, không phải là hoàng gia đã lựa chọn cho Định Vương phủ sao?"
Mọi người đang ngồi không thể không trầm mặc, quyền lợi dễ dàng khiến cho con người mê say, năm đó, lúc Thái tổ tiên hoàng và Định Quốc Vương gia Mặc Lãm Vân thề đời sau vĩnh viễn đều là huynh đệ, cùng hưởng giang sơn Đại Sở, chưa chắc là giả tình giả ý, nhưng lúc này mới chỉ qua bao nhiêu đời, hai nhà đã đi đến tình cảnh ngươi chết ta sống rồi. Thủ đoạn và việc làm của hoàng gia cũng thật sự làm lòng người cực kỳ rét lạnh.
Từ Hồng Vũ nhìn Mặc Lộc Hàm rồi nói: "Hiện tại Vương gia có tính toán gì không?"
Mặc Lộc Hàm cười nhạt nói: "Đương nhiên là có tính toán, nhưng mà cần phải từ từ lập kế hoạch."
Từ Hồng Vũ gật đầu. "Vương gia có thể tĩnh tâm lại như thế là rất tốt."
Tình hình hiện tại của Mặc Lộc Hàm làm cho người ta lo lắng nhất chính là thiếu kiên nhẫn. Mới vừa biết được huyết hải thâm cừu của phụ thân và huynh trưởng, còn có nhiều Mặc gia quân hy sinh vô ích như vậy, không có nhiều người có thể bảo trì bình thản được.
Nhưng mà dù sao Tây Bắc cũng vắng vẻ cằn cỗi hơn Trung Nguyên và Giang Nam, nếu như Định Vương quá mức nóng lòng liều lĩnh, vạn nhất đến mức cá chết lưới rách với Mặc Cảnh Kỳ mà nói..., cuối cùng sẽ chỉ là lưỡng bại câu thương khiến cho ngư ông đắc lợi.
Mặc Lộc Hàm cũng hiểu ý tứ của Từ Hồng Vũ, lạnh nhạt cười nói: "Nhiều năm như vậy đều đã qua, còn có cái gì mà Bổn Vương không đợi được. Hồng Vũ tiên sinh cứ việc yên tâm, sau này rất nhiều chuyện tình của Tây Bắc còn muốn làm phiền hai vị tiên sinh Hồng Vũ và Hồng Ngạn nữa." Một câu nói, vậy mà đã có ý tứ ủy thác trách nhiệm nặng nề.
Từ Hồng Vũ khẽ gật đầu. "Là việc nên làm."
Địch Lệ Nhiệt Ba mở miệng nói: "Lệ nhi đã chuẩn bị một tòa phủ đệ cho hai cữu cữu cách Vương phủ không xa, chỉ là thời gian gấp gáp, nên còn có rất nhiều chỗ chưa kịp sửa sang lại, cữu cữu và biểu ca chịu khó ở lại trong Vương phủ tạm mấy ngày."
Vốn Địch Lệ Nhiệt Ba cũng nghĩ tới để cho mọi người ở tại trong Vương phủ, dù sao Vương phủ cũng khá lớn không lo không có đủ chỗ để ở. Nhưng dù sao hai cữu cữu cũng là trưởng giả, hơn nữa còn có người nhà của mình.
Mấy biểu ca, trừ Ngũ đệ ra, tất cả cũng đến tuổi nên lập gia đình. Mặc dù ở tại trong Vương phủ sẽ không ủy khuất cữu cữu cùng cữu mẫu và biểu ca, nhưng cũng làm cho trong lòng của bọn họ không được tự nhiên.
Từ Hồng Vũ gật đầu nói: "Lệ nhi phí tâm."
Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười, đôi mắt trông mong nhìn Thanh Vân tiên sinh, rồi nói: "Ngoại công ở trong Vương phủ được không? Lệ nhi và Vương gia có chuyện gì cũng có thể thỉnh giáo bất cứ lúc nào."
"Hồ nháo." Thanh Vân tiên sinh liếc nàng một cái, nhẹ giọng trách mắng: "Làm gì có ngoại công nào thường xuyên ở tại trong nhà ngoại tôn nữ? Người bên cạnh biết còn tưởng rằng cữu cữu của cháu bất hiếu đấy? Huống chi phủ đệ mà cháu an bài cũng không xa Vương Phủ lắm đúng không, nhớ đến ngoại công thì thường xuyên qua thăm là được. Huống chi... Ngoại công ở thôn quê đã quen, cũng không có thói quen ở chỗ quá náo nhiệt."
Đương nhiên Địch Lệ Nhiệt Ba cũng biết Thanh Vân tiên sinh sẽ không cho phép, cũng không buồn, cười nói: "Lệ nhi hồ nháo rồi, ngoại công và cữu cữu đừng tức giận. Trên ngọn núi cách ngoài thành năm dặm, có một tòa biệt viện, phong cảnh cũng rất tốt. Mấy ngày trước Vương gia đã cho người mua, xem như là Lệ nhi và Vương gia hiếu kính ngoại công. Ngoại công cũng đừng từ chối."
Thần sắc Thanh Vân tiên sinh nhu hòa, cười nhạt nói: "Ngoại công biết cháu hiếu thuận, ngoại công cũng không từ chối, vừa lúc cũng thuận tiện mở lại thư viện một lần nữa."
Nhớ tới thư viện Ly Sơn đã hóa thành tro bụi, Thanh Vân tiên sinh cũng không phải là không có nửa điểm thương cảm. Mặc dù tất cả sách cổ đều mang đi, nhưng chính thư viện Ly Sơn đã là một nơi cổ xưa mà lại hàm chứa ý nghĩa đặc thù.
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Ngoại công yên tâm, thư viện Ly Sơn nhất định sẽ được xây dựng lên một lần nữa. Hơn nữa có thể còn tốt hơn trước."
Thanh Vân tiên sinh gật đầu. "Nha đầu nói rất đúng."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top