Chương 247: Yến tiệc đã khách phương xa

Mặc Lộc Hàm thú vị nhìn trước mắt Đức Vương đang tức sùi bọt mép, lễ nghĩa? Là muốn hắn hành lễ sao? Ở trong mắt Đức Vương, Mặc Lộc Hàm hiện giờ chẳng qua chỉ là người đã bị Hoàng đế bãi bỏ tước vị, theo lý mà nói thì nên hành lễ với lão. Nhưng rất đáng tiếc, từ lúc Đức Vương tiến vào thành Nhữ Dương đến giờ vẫn luôn bị đè ép.

"Trong mắt không có người? Bổn Vương nhớ được bệ hạ nói cái gì mà phản quốc với mưu nghịch ấy nhỉ? Ừ, Phượng Tam?" Giọng nói của Mặc Lộc Hàm mang ý cười nhàn nhạt, nhưng một đôi con ngươi lại lộ ra hàn ý.

Phượng Chi Dao phe phẩy quạt cười nói: "Hồi Vương gia..., thánh chỉ của bệ hạ đúng là có nói như vậy."

"Mặc Lộc Hàm lớn mật! Ngươi......" Đức Vương bị hai người trách móc một phen như vậy, giận tím cả mặt.

"Tạch."

Một tiếng kỳ dị giòn vang lấn át cả tiếng rống giận của Đức Vương, mọi người theo tiếng động nhìn lại chén trà bạch ngọc trong tay Mặc Lộc Hàm trong nháy mắt bể tan tành, vài miếng Ngọc rơi xuống trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy.

Mặc Lộc Hàm từ từ mở ra tay, phấn vụn màu trắng từ lòng bàn tay chảy xuống, chưa kịp chạm đến gót chân hắn đã bay đi mất. Tiếng nói của Đức Vương nhất thời giống như bị thứ gì cản lại, há miệng hồi lâu cũng nói không ra một chữ.

Chỉ nghe Mặc Lộc Hàm cười nói: "Đức Vương, nói nhỏ thôi. Nếu hù đến ái phi và Thế tử của Bổn Vương... Thật đúng là sẽ làm khó Bổn Vương rồi."

Chống lại ánh mắt lạnh lùng của Mặc Lộc Hàm, Đức Vương không khỏi run lên, không biết làm sao lại nhớ lại bảy ngàn tướng sĩ đã bị Mặc Lộc Hàm chém giết kia. Sửng sốt hồi lâu, Đức Vương cũng không dám nói cái gì nữa, xem ra giáo dưỡng cũng coi như không tệ, chỉ có điều sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, biến ảo không ngừng.

Mặc Cảnh Du nhìn một chút mọi người trong đại sảnh, đi theo cười nói: "Hoàng bá phụ một đường ở xa tới, khó tránh khỏi hỏa khí có chút lớn, mong Định Vương tha lỗi."

Mặc Lộc Hàm quét mắt nhìn hắn một cái, cười nhạt nói: "Thì ra là như vậy, cũng không trách được, trời nóng nực như thế, khó tránh hỏa khí nặng. Tây Bắc không phồn hoa như kinh thành, quay đầu lại Bổn Vương phân phó bọn họ vì Đức Vương chuẩn bị một chút đồ ăn hạ nhiệt"

Khuôn mặt tươi cười của Mặc Cảnh Du có chút cứng ngắc, nhưng lời phải nói cũng không thể không nói. Hắn coi như đã nhìn ra, để cho hoàng bá phụ tính tình vốn không tốt nói tiếp..., không chừng chọc giận Mặc Lộc Hàm thì bọn họ ai cũng đừng nghĩ còn sống trở về.

"Tây Bắc lạnh khủng khiếp, đông lạnh hè nóng, là nơi vắng vẻ vô cùng. Định Vương xuất chinh đã lâu, hiện giờ Tây Bắc đã sớm bình định sao không sớm ngày khải hoàn hồi triều? Cũng miễn cho Vương phi và Tiểu Thế tử ở chỗ này chịu khổ?"

"Khải hoàn hồi triều?" Mặc Lộc Hàm phảng phất như nghe được chuyện gì thú vị, nhướng mày nhìn Mặc Cảnh Du.

Lâu ngày không thấy, bản lĩnh mở mắt bịa đặt của Mặc Cảnh Du cái Vương gia nhàn tản này cũng tăng lên không ít. Mặc Cảnh Kỳ hạ chỉ tước bỏ binh quyền của hắn, còn công bố khắp thiên hạ hắn mưu nghịch phản quốc.

Hiện tại Mặc Cảnh Du lại nói với hắn đã đến lúc khải hoàn hồi triều sao? Là đầu óc Mặc Cảnh Du có vấn đề hay hắn nghĩ đầu óc Mặc Lộc Hàm hắn có vấn đề rồi?

Đầu óc Mặc Cảnh Du đương nhiên không có vấn đề, mà đầu óc người hắn ra mặt thay có vấn đề! Cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, Mặc Cảnh Du ở trong lòng mắng Mặc Cảnh Kỳ vô số lần.

Đừng nói Mặc Lộc Hàm đã không nhịn được Mặc Cảnh Kỳ, càng không nói thân đệ đệ của hắn phản bội hắn, mà dù thế nào đi nữa hắn ta cũng đều nghĩ đến chuyện người khác làm phản.

Nhìn thoáng qua Tô Triết ngồi đối diện, Mặc Cảnh Du mong đợi Mặc Lộc Hàm có thể cho vị lão đại nhân này một chút mặt mũi. Dù sao Tô Triết cũng như một nửa lão sư của Mặc Lộc Hàm, hơn nữa xưa nay Mặc Lộc Hàm luôn luôn kính trọng vị lão đại nhân này.

Tô Triết nhìn Mặc Lộc Hàm một đầu tóc bạc, trong lòng nặng nề thở dài. Lão đầu tử ông có thể nói tận mắt nhìn Mặc Lộc Hàm, vì sao từ một thiếu niên ý khí phi dương, chói mắt như lửa lúc trước lại đi tới một bước này.

Mặc Lộc Hàm từng là môn sinh đắc ý nhất của ông, đã từng là tôn nữ tế tương lai được ông ký thác kỳ vọng. Song mười năm này nhìn hắn từng bước từng bước khó khăn tiến về phía trước, ông cũng không thể ra sức.

Chuyện lần này có phải lỗi của Mặc Lộc Hàm hay không Tô Triết không biết, trong triều đình Tô gia đã không còn là gia tộc trọng yếu nữa. Nhưng có một điều Tô Triết biết rõ, đó chính là Mặc Lộc Hàm tuyệt đối không thể trở về kinh vào lúc này!

Cho nên, phát giác được ánh mắt Mặc Cảnh Du nhìn về phía mình, Tô Triết chỉ nhắm hờ mắt bình tĩnh uống trà, coi như cái gì cũng không biết. Tô Triết không chịu mở miệng, Mạc Tiệm nhân vi ngôn khinh (Người ở địa vị thấp, lời nói không có sức thuyết phục, đồng nghĩa với thấp cổ bé họng) tự nhiên không thể nói lời nào, Mặc Cảnh Du có âm thầm tức giận trong lòng cũng đành bó tay.

Trong đại sảnh không khí vẫn có chút ngưng trọng, Địch Lệ Nhiệt Ba đưa ánh mắt trầm tĩnh nhàn nhạt quét qua mọi người, nhẹ giọng nói: "Mấy vị đường xa mà đến, nói vậy đã mệt mỏi rồi. Sao không nghỉ ngơi rửa mặt một phen trước đã, có chuyện gì buổi tối lại bàn?"

Đang trong tình cảnh tiến thối lưỡng nan, Mặc Cảnh Du tất nhiên là cầu cũng không được, vội vàng cười nói: "Vương phi nói rất đúng, là Tiểu Vương đường đột rồi."

Địch Lệ Nhiệt Ba mở miệng, Mặc Lộc Hàm tự nhiên không phản bác, ân cần nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi: "Nàng mệt mỏi sao? Ta đưa nàng trở về nghỉ ngơi."

Nói xong cũng không để ý tới khách nhân còn ngồi trong đại sảnh, đỡ Địch Lệ Nhiệt Ba đứng dậy, ngoảnh mặt về phía Phượng Chi Dao và Vệ Lận bỏ lại một câu chiêu đãi khách nhân liền dẫn Địch Lệ Nhiệt Ba rời đi.

Nhìn Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba biến mất ở cửa, Đức Vương lúc này mới thuận khí, chỉ vào cửa thở hỗn hển nói: "Hắn... Hắn đây là cái thái độ gì?"

Mặc Cảnh Du cười khổ, đè Đức Vương lại khuyên: "Định Vương phi lần đầu có thai, lại vừa mới thoát hiểm trở về, Định Vương khẩn trương là khó tránh khỏi, Hoàng bá phụ cần gì phải tức giận?" Đức Vương hừ một tiếng, bưng chén trà bên cạnh lên ực mạnh một ngụm mới miễn cưỡng nén tức giận xuống.

Phượng Chi Dao nhíu mày cười nói: "Hai vị Vương gia, vốn Vương gia chúng ta ở phủ Thái Thú nhỏ hẹp mới an bài cho mọi người nghỉ tại khách sạn, hôm nay ngẫu nhiên Vương gia và Vương phi chuyển đến phủ đệ mới, xin mời Vương gia cùng hai vị đại nhân vào trong phủ nghỉ ngơi."

Đức Vương liếc mắt trừng hắn, dĩ nhiên lão không thể nào ở khách sạn. Thân là bá phụ của hoàng đế lại kiêm chức khâm sai, nếu bị ném tới ở khách sạn, lão trở lại kinh thành còn không làm cho người ta cười chết?

Vệ Lận mặt không đổi sắc nhìn đám người một cái, xoay người phân phó người an bài nơi ở.

Ban đêm, cả thành Nhữ Dương đèn dầu sáng rỡ, không giống như mấy hôm trước chỉ có lác đác vài người nghênh đón, yến tiệc tẩy trần cũng phá lệ long trọng.

Tiệc tẩy trần tổ chức ở trên cổng thành đông của Nhữ Dương. Đối diện đường lớn Huyền Vũ, từ trên nhìn xuống thì trên đường khắp nơi đều là sóng người chuyển động, hai bên đường khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, phi thường náo nhiệt.

Trên cổng thành vẫn là ăn uống linh đình, ca múa mừng cảnh thái bình. Chỉ cần là văn quan võ tướng ở thành Nhữ Dương hoặc phụ cận Nhữ Dương, còn có danh sĩ vọng tộc ở Nhữ Dương, toàn bộ đều có mặt trong dạ yến tối nay.

Mặc dù Định Vương vào ở thành Nhữ Dương đã hơn nửa năm, nhưng trong thành dân chúng có thể chân chính ra mắt Định Vương lại là số rất ít. Về phần Định Vương phi lại càng có thể nói chẳng bao giờ lộ mặt ở bên ngoài.

Vì vậy khi thấy Định Vương một thân áo trắng thêu rồng bạc, tóc trắng như tuyết khí thế lỗi lạc nắm tay một nữ tử mặc xiêm y xanh nhạt, dung nhan thanh lệ, khí độ ung dung đi lên thành lâu, tất cả mọi người đều không khỏi ngây ngẩn.

Hai đạo nhân ảnh sóng vai nhau mà đứng, có vẻ vô cùng hài hòa mà tự nhiên, phảng phất như bọn họ trời sinh là để đứng cạnh nhau như thế.

Mặc Lộc Hàm dìu Địch Lệ Nhiệt Ba bước lên đài cao, lại cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống. Rất nhiều tướng sĩ ngồi bên dưới đã lâu chưa gặp Mặc Lộc Hàm rồi, còn có các tướng sĩ lúc trước đi theo Địch Lệ Nhiệt Ba lại càng kích động, cùng hô to.

"Thuộc hạ chờ tham kiến Vương gia, Vương phi!"

Thấy động tác của bọn họ, bên kia các quan văn cũng rối rít đứng dậy tham bái. "Thuộc hạ chờ tham kiến Vương gia Vương phi, cung chúc Vương gia, Vương hi mừng đến Tiểu Thế tử!"

Mặc dù không chào đón tiểu tử thối trong bụng Nhiệt Ba không chịu ra kia, nhưng lúc này tâm tình của Mặc Lộc Hàm không tệ, vung tay lên nói: "Chư vị miễn lễ."

Đồng thời, tiếng vang trên cổng thành cũng ảnh hưởng đến dân chúng đang vùi đùa phía dưới, chỉ thấy bách tính dưới cổng thành vốn đang chơi đùa du ngoạn cũng rối rít xoay người hướng về phía thành lâu quỳ xuống, có người dẫn đầu hô: "Cung chúc Vương gia, Vương phi thiên tuế an khang, chúc mừng Vương phi bình an trở về!"

Có người dẫn đầu, phía sau dân chúng tự nhiên cũng đi theo hô lên, trong lúc nhất thời âm thanh gần như xuyên thấu cả thành Nhữ Dương.

Mặc Lộc Hàm bưng một chén rượu, đứng dậy, nhìn dân chúng dưới thành lên tiếng nói: "Miễn lễ, tối nay quan dân cùng vui mừng, mọi người tùy ý. Bổn Vương kính chư vị một chén."

Giọng nói mang theo nội lực truyền đi rất xa. Dưới thành bách tính đứng dậy cùng hoan hô, không khí lại càng thêm náo nhiệt.

Trên cổng thành, mọi người rối rít đứng dậy bưng chén rượu lên nói: "Đa tạ Vương gia, Vương phi."

Uống qua một chén, Mặc Lộc Hàm ngồi xuống nói: "Chư vị tùy ý, không cần câu nệ."

Ca múa đàn hát một lần nữa vang lên, trên cổng thành là một mảnh hoà thuận vui vẻ. Chỉ có hai vị tân khách ngồi phía trước Đức Vương và Du Vương sắc mặt cực kỳ khó coi.

Hai người thật sự không nghĩ tới, thời điểm triều đình cố gắng bôi nhọ danh dự của Định Vương, thì chỉ trong nửa năm mà Mặc Lộc Hàm đã có thể làm cho quan lại dân chúng cả thành Nhữ Dương vẫn kính yêu thần phục hắn như thế. Nói là tiệc tẩy trần, chẳng bằng nói Mặc Lộc Hàm muốn cho bọn họ và triều đình một bạt tai vang dội.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top