Chương 246: Không rõ thân phận
Phượng Chi Dao mỉm cười đứng ở cửa thành Nhữ Dương, mang theo mấy quan viên chấp sự trong thành, cũng không có thiếu dân chúng xem náo nhiệt đứng nhìn đội ngũ đang từ từ đến gần.
Tại chỗ mấy quan viên thành Nhữ Dương đều mặc thường phục, càng làm nổi bật Phượng Tam công tử một thân áo đỏ phong tư bức người. So với sự tùy ý của chủ nhà bên này, đối phương nhân mã đều mặc quan phục, phá lệ long trọng lại càng quỷ dị.
Phượng Chi Dao nắm quạt, đứng dựa vào tường thành, lơ đễnh hỏi: "Trời cũng rất nóng đi, mặc nhiều như vậy bọn họ không nóng sao?"
Cho nên hắn nói nha, làm quan có cái gì tốt? Trời rất nóng thượng triều còn muốn ba tầng trong ba tầng ngoài, cũng không sợ hun mình thành bệnh.
Phải biết rằng, Đại Sở cực kỳ coi trọng lễ nghi, cho dù là triều phục mùa hè cũng có khoảng bốn năm tầng, huống chi vải vóc chế phục triều đình đều không phải chất liệu mềm mại thoáng khí, mà vì biểu hiện khí phái trang nghiêm của hoàng gia, triều phục cũng dùng vân cẩm dầy cộm nặng nề hoa lệ chế thành, chỉ nhìn đám thị vệ mồ hôi đầm đìa cũng biết có bao nhiêu nóng bức.
Bên cạnh không có ai trả lời câu hỏi của hắn, bởi vì phía trước đội ngũ đã đến cửa thành. Bách tính thành Nhữ Dương vốn rất tò mò, Tây Bắc vắng vẻ này nếu không có việc gì thì mấy chục năm cũng không thấy được quan lại quyền quý đâu.
Nhân vật lớn nhất mà bách tính bọn họ có thể nhìn thấy trong thành chính là Thái Thú đấy. Hiện giờ thành Nhữ Dương có một vị Định Vương, hiện tại thoáng cái lại tới thêm hai vị Vương gia cùng mấy vị đại quan nữa, đương nhiên bách tính rối rít vọt tới trước cửa thành đến xem náo nhiệt rồi... nghênh đón sứ giả triều đình.
Đội ngũ trên trăm thị vệ hộ tống thật dài này dừng ở cửa thành, đi xuống từ chiếc xe ngựa đầu tiên bằng gỗ tử đàn khắc hoa là một lão giả hơi phúc hậu, mặc áo mãng bào đỏ tía, râu tóc hoa râm cùng với thần thái ngạo nghễ nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt. Giẫm lên một người thị vệ đáp xuống đất, nhìn lướt qua mọi người đang đứng ở cửa thành nhất thời sắc mặt trầm xuống.
Phượng Chi Dao chỉ làm như không thấy được sắc mặt của lão, mỉm cười nghênh đón chắp tay cười nói: "Định Vương phủ Phượng Tam phụng mệnh Vương gia đến đây nghênh đón hai vị Vương gia và đại nhân, Phượng Tam ra mắt Đức Vương."
"Phượng Tam, Phượng Chi Dao?" Đức Vương trầm mặt nhìn Phượng Chi Dao nói.
Đương nhiên Đức Vương đã nghe nói qua danh tiếng Phượng Chi Dao, nếu là lúc bình thường thì lão sẽ không để ý mà cho hậu sinh vãn bối này một chút mặt mũi, nhưng lúc này Mặc Lộc Hàm phái một người không có quan chức tới đón tiếp, chính là đánh vào mặt lão.
Đức Vương một bó tuổi lớn, cho dù là hoàng đế cũng phải kính lão hai phần, nơi nào nhịn được khẩu khí này?
Phượng Chi Dao cười nói: "Đúng là tại hạ, trí nhớ của Đức Vương điện hạ thật tốt."
Đức Vương lạnh lùng nói: "Mặc Lộc Hàm đâu ?"
Mặc dù Đức Vương một bó tuổi lớn, nhưng bàn về bối phận cũng chỉ ngang hàng với Mặc Lộc Hàm. Cộng thêm địa vị của Định Vương phủ, thường ngày gặp mặt Đức Vương cũng phải gọi một tiếng Định Vương, nhưng hiện tại Mặc Lộc Hàm đã không cho lão mặt mũi, hiển nhiên lão cũng không nể mặt Mặc Lộc Hàm, không chút khách khí liền gọi thẳng kỳ danh.
Phượng Chi Dao cũng không tức giận, chân thành cười nói: "Vương phi đang có mang, Vương gia luôn tâm niệm Vương phi và Tiểu Thế tử, vì vậy không rảnh đến đây nghênh đón Vương gia, kính xin Vương gia thứ tội."
Sắc mặt Đức Vương lúc trắng lúc xanh, Phượng Chi Dao nói uyển chuyển, nói gần nói xa thì ý tứ vẫn hết sức sáng tỏ. Định Vương bận rộn theo bồi Vương phi rồi, không rảnh tới đón tiếp ngươi.
"Càn rỡ! Hoàng Thượng đã tước bỏ tước vị của Mặc Lộc Hàm, bọn ngươi còn dám gọi Vương gia!" Đức Vương nổi giận nói.
Phượng Chi Dao hạ mắt xuống, quan viên đứng sau hắn đều là thân tín của Định Vương phủ, há có thể nhẫn nhịn Đức Vương vô lễ như thế, đang muốn tiến lên lý luận thì từ xe ngựa phía sau.
Du Vương Mặc Cảnh Du đã chạy tới, vội vàng lôi kéo Đức Vương hòa giải. "Hoàng bá phụ đây là chuyện gì? Chúng ta thật vất vả ngàn dặm xa xôi đến Nhữ Dương, sao có thể đứng ở cửa thành tức giận rồi? Ơ... Đây là Phượng Tam công tử?" Ngày trước Phượng Chi Dao nổi tiếng ở kinh thành, Mặc Cảnh Du cũng biết hắn.
Phượng Chi Dao mỉm cười chắp tay nói: "Phượng Tam ra mắt Du Vương, Tô đại nhân, Mạc đại nhân."
Tô Triết tuổi tác cao nhất, lặn lội đường xa khiến cho dung nhan già nua tràn đầy mỏi mệt và tái nhợt, cũng vẫn hướng về phía Phượng Chi Dao gật đầu.
Phượng Chi Dao liếc nhìn Tô Triết một chút, trong lòng khẽ thở dài một cái, nhường cửa thành cho đoàn người đi vào. Lúc còn niên thiếu hắn đi theo bên cạnh Mặc Lộc Hàm, đã từng được Tô Triết dạy bảo không ít. Còn nghĩ tới Tô Kiều Hân hiện giờ vẫn nhốt trong địa lao kia, trong lòng cũng nhịn không được thở dài một tiếng.
"Hai vị Vương gia và đại nhân đường dài bôn ba nhất định là đã mệt mỏi. Kính xin vào trong thành nghỉ ngơi. Sau đó Vương gia và Vương phi mời cơm đãi khách từ phương xa tới."
Đức Vương nhìn thoáng qua đám quan viên và bách tính chung quanh nhìn mình chằm chằm sắc mặt có chút bất thiện, cũng biết ở chỗ này náo xuống khó coi sẽ chỉ là mình. Hừ một tiếng phất tay áo đi vào trong thành.
Mặc Cảnh Du nhìn quanh một chút cũng mỉm cười đi theo, trong lòng cảm thán Mặc Lộc Hàm tiếp quản Nhữ Dương cũng chỉ mới nửa năm, đã có thể làm cho dân chúng trong thành cùng với quan viên một lòng hướng về phía hắn, thực lực của Định Vương phủ và ảnh hưởng của bọn họ đối với dân gian quả nhiên là sâu không lường được.
Đức Vương vốn gừng càng già càng cay, ở cửa thành bị Phượng Chi Dao làm cho sinh khí tự nhiên không thể để đến ở tiệc tẩy trần buổi tối hướng Mặc Lộc Hàm phát tác, vào thành rồi cũng không quản Phượng Chi Dao an bài ở tạm khách sạn, chạy thẳng tới phủ Thái Thú.
Thật ra thì lão không biết, Mặc Lộc Hàm vốn còn không có ý định phái người đi nghênh đón hắn, nếu như Phượng Chi Dao không dẫn người đi, trận địa bày biện lớn như vậy nếu đến cửa thành không có một bóng người, trên mặt lại càng không đẹp mắt.
Đến phủ Thái Thú lại được báo rằng Vương gia và Vương phi mới vừa dọn đến phủ đệ mới. Phủ Thái Thú từ giờ trở đi là phủ đệ của Thái Thú Nhữ Dương. Cho nên nổi giận đùng đùng, Đức Vương lại dẫn người chạy về phía Định Vương phủ ở đông nam thành Nhữ Dương.
Lần này đến Tây Bắc, vốn Đức Vương chính là người đứng đầu, lão không nghỉ ngơi mà muốn đi tìm Mặc Lộc Hàm lý luận, những người khác cũng không thể nghỉ ngơi, chỉ đành phải đi theo lão ta.
Định Vương phủ tọa lạc ở đông nam thành Nhữ Dương, nằm trên đường lớn Huyền Vũ. Tuy không bằng Định Vương phủ diện tích rộng lớn khí thế ngất trời ở Sở kinh, nhưng trải qua mấy tháng cải biến cũng đã rất có quy mô.
Dù sao Sở kinh phồn hoa thì Tây Bắc càng nhiều thêm mấy phần mộc mạc và sảng khoái, lại nhiều hơn vài phần xơ xác tiêu điều. Trên đại môn, ba chữ đơn giản Định Vương phủ, như rồng bay lộ ra khí thế hào sảng.
Đức Vương chỉ tức đầu ngón tay đến phát run. "Càn rỡ! Quá làm càn, Mặc Lộc Hàm hắn muốn làm gì?"
Bên cạnh mọi người im lặng không nói, Đức Vương chỉ muốn tức giận, muốn phát tiết tính tình, cũng không thật sự cần người trả lời. Mặc Cảnh Du đối với việc không liên quan đến mình thì đứng ở một bên ngắm phong cảnh, cực kỳ nhãn nhã thảnh thơi.
Không lâu sau, đã có người đi ra mời đoàn người vào. Đồng thời sắc mặt Đức Vương càng thêm khó coi, Mặc Lộc Hàm không tới ngoài thành đón chào cũng thôi đi, ngay cả cửa phủ cũng không đi ra ngoài.
Ba người ở phía sau lão sắc mặt cũng có chút khó coi, cũng là vì vấn đề mặt mũi, Định Vương làm như vậy là biểu lộ không có ý định nể mặt triều đình, cứ như vậy... Chuyện lần này bọn họ phải làm chỉ sợ cũng không dễ.
Mặc Cảnh Du trực tiếp ở trong lòng mắng Mặc Cảnh Kỳ. Hắn vốn là Vương gia nhàn tản, ai làm hoàng đế cũng không liên quan tới hắn. Mặc Cảnh Kỳ tự mình làm quan hệ với Định Vương Phủ đi tới ngày hôm nay rồi lại muốn bản thân hắn ngàn dặm xa xôi tới Tây Bắc. Nếu Mặc Lộc Hàm thật sự có tâm làm phản thì bọn họ còn có mệnh trở về kinh thành sao?
Vệ Lận nghiêm mặt dẫn đoàn người vào Vương Phủ, gương mặt còn quá trẻ khiến cho hắn thoạt nhìn thật sự không giống một tổng quản có thể quản lý sự vụ một phủ.
Dĩ nhiên trên thực tế hắn cũng không phải, chỉ có điều hắn không có nhanh chân như Trác Tĩnh và Lâm Hàn, mới bị Vương gia chộp tới tạm thời đảm nhiệm chức tổng quản này.
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phượng Chi Dao đang thong thả tự đắc bước theo, trong lòng Vệ Lận yên lặng đồng ý với cái nhìn của hắn. Cái chức tổng quản này vừa nghe có vẻ đức cao vọng trọng, nhưng thật sự không thích hợp với đám thanh niên hào hoa phong nhã bọn họ a. Nghe người ta gọi mình một tiếng Vệ tổng quản, Vệ Lận đã cảm thấy dạ dày bắt đầu cuộn sóng.
Trong đại sảnh, Mặc Lộc Hàm đang ngồi nói chuyện cùng với Địch Lệ Nhiệt Ba, thấy Vệ Lận dẫn người đi vào cũng không khách khí, nhàn nhạt cười nói: "Đức Vương, Du Vương, Tô đại nhân, Mạc đại nhân, mời ngồi."
Thấy Mặc Lộc Hàm một đầu tóc bạc tùy ý vén lên, mặt mày mang cười, bộ dáng so với ôn nhu xa cách lúc trước ở kinh thành nhiều thêm mấy phần ấm áp, nhưng nửa điểm cũng không làm cho người ta cảm giác thân cận. Ngược lại càng khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi.
Lúc trước Mặc Lộc Hàm vẫn che dấu tai mắt, hiện giờ cho dù Mặc Cảnh Kỳ nghĩ cách ở Nhữ Dương bày ra không ít thám tử, nhưng trong kinh vẫn không ai biết chuyện Mặc Lộc Hàm sau một đêm mà bạc trắng cả tóc. Hôm nay đột nhiên vừa thấy cũng sợ hết hồn.
Đức Vương liếc xéo mắt, hừ lạnh một tiếng nói: "Rời kinh thành mới có một thời gian, ngay cả lễ nghĩa cũng đã quên sao? Xem ra Hoàng Thượng nói trong mắt ngươi không có người quả nhiên là không nói sai!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top