Chương 232: Đón nàng về nhà

Ra khỏi trấn nhỏ, Đàm Kế Chi rõ ràng cảm giác được hơi lo lắng, dọc theo đường đi phân phó người đi nhanh hơn, ngựa không ngừng vó chạy tới Hồng Nhạn quan.

Vốn dựa theo kế hoạch của hắn thì phải không có vấn đề gì. Hắn ẩn núp ở giữa Đại Sở và Nam Chiếu gần mười năm cũng không khiến cho tất cả quyền quý, kể cả Định Vương phủ chú ý.

Hơn nữa hắn cũng không phải vào Tây Bắc từ Hồng Nhạn quan, lẽ ra sẽ không khiến cho Mặc Lộc Hàm chú ý mới đúng. Nhưng trong trấn nhỏ đột nhiên xuất hiện nhân mã tuần tra lại mơ hồ để cho hắn cảm thấy có chỗ nào đã mất khống chế.

Trong lúc hắn đang trăm mối vẫn không có cách giải, đột nhiên nhớ ra một người. Trong lòng không khỏi hít vào một hơi —— chỉ hy vọng nữ nhân kia sẽ không ngu xuẩn nói hết mọi chuyện ra.

Trong mắt xẹt qua một tia sát khí, có phải... Nữ nhân kia không phải không biết, một khi nói ra, thì chờ đợi nàng ta chỉ có thể là một con đường chết. Mặc Lộc Hàm tuyệt đối sẽ thiên đao vạn quả nàng ta...

"Kế Chi, nghỉ ngơi một chút có được không, ta mệt mỏi..." Thư Mạn Lâm vén màn xe lên, sắc mặt hơi khó coi nói.

Nàng được nuông chiều từ bé, làm sao chịu được nỗi khổ xe ngựa xóc nảy, dọc theo con đường này đã sớm chịu không nổi nữa. Hơn nữa đoạn đường này, thỉnh thoảng Địch Lệ Nhiệt Ba lại chế giễu mấy câu, nhịn đã lâu, rốt cuộc Thư Mạn Lâm không nhịn được phát tác.

Đàm Kế Chi nhìn sắc mặt nàng một cái, đúng là khó coi, nhớ tới Địch Lệ Nhiệt Ba còn có mang không thể xóc nảy quá mức, chần chờ một chút vẫn gật đầu nói: "Nghỉ ngơi nửa canh giờ."

Thư Mạn Lâm vui mừng kêu một tiếng Kế Chi thật tốt, liền đứng dậy lập tức nhảy xuống xe, muốn hoạt động gân cốt một chút.

Đàm Kế Chi nhướng mày, nói với Địch Lệ Nhiệt Ba ở trong xe: "Vương phi, có muốn xuống nghỉ một chút không?"

Sắc mặt Địch Lệ Nhiệt Ba cũng hơi tái nhợt, cộng thêm ngủ không ngon, nên nhìn qua càng thêm mỏi mệt, lắc lắc đầu nói: "Nếu đã dừng, thì ta ngủ một lát, đừng quấy rầy ta."

Đàm Kế Chi cũng không để ý, dĩ nhiên hắn hy vọng Địch Lệ Nhiệt Ba có càng ít chuyện càng tốt. Không đợi hắn nói cái gì nữa, Thư Mạn Lâm đã lôi kéo hắn đi tới dưới gốc cây.

"Kế Chi, đi qua ngồi một lát, nghỉ ngơi một chút, nóng đến chết rồi. Ta mệt mỏi quá......"

Hiển nhiên Đàm Kế Chi luôn hết sức nhẫn nại với nàng, thấp giọng nói: "Đã như vậy, nàng cũng dựa vào ta nghỉ một lát đi."

"Kế Chi tốt nhất."

Sau giờ ngọ, trong rừng cây, ngựa an tĩnh ăn cỏ. Dưới bóng cây một đôi bích nhân ngồi dựa vào nhau nghỉ ngơi, một bức tranh yên tĩnh mà tường hòa, thật đẹp.

Lúc Đàm Kế Chi phát hiện có gì đó không đúng, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, thì bỗng nhiên phát hiện trong rừng cây an tĩnh rất quỷ dị.

Chẳng biết từ lúc nào, một nam tử mặc áo xanh đã xuất hiện ở dưới gốc cây gần đó. Tóc đen như vân, một bộ áo xanh, trên đó có thêu ám văn Long Hành màu bạc, chớp động ra tia sáng rực rỡ ở dưới ánh tà dương.

Thân hình nam tử gầy gò, trên khuôn mặt tuấn nhã mang mặt nạ màu bạc ở một bên, lại vẫn không che giấu được vẻ tái nhợt trên mặt. Song, cho dù hắn ta chỉ lẳng lặng đứng yên, chỉ ngước mặt lên nhìn về phía bọn họ, nhưng trong lúc lơ đãng, lại toát ra khí độ Vương hầu cao quý trời sinh làm cho người ta không khỏi tự ti mặc cảm.

Nhưng lúc này, làm cho trong lòng Đàm Kế Chi khẽ phát lạnh, trong rừng cây, bao gồm thị vệ đang canh gác gần đó, giống như đều hoàn toàn không nhìn thấy nam tử kia. Giống như áp lực phô thiên cái địa mà hắn cảm giác được chỉ là ảo tưởng của chính hắn vậy.

"Mặc Lộc Hàm!" Đàm Kế Chi trầm giọng nói, lại hoàn toàn không để ý đến áp lực trên thân mình, liều lĩnh bay về phía xe ngựa đang dừng gần đó.

Hình như lúc này, thị vệ bên cạnh mới phát hiện trong rừng cây xuất hiên thêm một nam tử xa lạ, vội vàng rút vũ khí ra nghênh đón.

Dưới tàng cây, nam tử áo xanh khẽ cau mày, hiển nhiên rất không thích tình hình trước mắt chút nào. Hắn bước một bước, từ giữa mấy thị vệ xẹt qua như một đám mây, áo dài bay múa mang theo huyết quang xinh đẹp, sau đó cũng tiến tới xe ngựa.

Hắn đứng xa hơn Đàm Kế Chi, động tác cũng trễ hơn Đàm Kế Chi, nhưng cũng không tới trễ hơn Đàm Kế Chi chút nào. Trong lúc Đàm Kế Chi đưa tay chụp vào rèm xe ngựa, thì ánh sáng mà bạc rét lạnh chợt lóe, chém về phía tay đang đưa về phía xe ngựa của hắn ta.

Đàm Kế Chi cắn răng. "Mặc Lộc Hàm!"

Giờ khắc này, hắn không có thời gian suy nghĩ tại sao Mặc Lộc Hàm lại xuất hiện đây, duy nhất có thể nghĩ chính là, phải đánh bại nam nhân trước mặt. Song, chuyện này rất khó thực hiện. Mặc Lộc Hàm có danh xưng thiên hạ tứ đại cao thủ, ở hiện tại, khi Mộc Kình Thương mất tích đã lâu, thì hắn ta chính là cao thủ đệ nhất chân chính của Đại Sở.

Một kích không thành, Đàm Kế Chi vội vàng lui lại, lớn tiếng quát: "Bắn tên!"

Trong rừng cây yên lặng, cũng không có tiếng xé gió của mũi tên nhọn như trong dự đoán. Sắc mặt Đàm Kế Chi biến hóa, chăm chú nhìn chằm chằm nam tử áo xanh trước mắt.

Lại thấy, căn bản Mặc Lộc Hàm cũng không thèm liếc hắn một cái, xoay người nhấc rèm xe ngựa ở phía sau lên, nhìn nữ tử trong xe ngựa, nở nụ cười ôn nhu mà ấm áp.

"Nhiệt Ba, ta tới đón nàng về nhà."

"Lộc Hàm......" Trong xe ngựa, Địch Lệ Nhiệt Ba hơi giật mình nhìn nam tử áo xanh ở phía ngoài đang mỉm cười vươn tay với mình.

Ánh tà dương nhàn nhạt xuyên thấu qua bóng cây trong rừng rơi vào trên người hắn, xuyên qua vầng sáng nhàn nhạt, Địch Lệ Nhiệt Ba thấy rõ dung nhan hắn càng gầy gò tái nhợt hơn lúc trước.

Không biết vì sao, Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, không còn kịp ngăn cản nữa, nước mắt trong suốt đã chảy xuống từ khóe mắt.

Nhìn nữ tử thanh uyển đoan trang trong xe ngựa, ánh mắt rơi vào trên nước mắt đang rơi xuống từ khóe mắt nàng, đột nhiên ánh mắt Mặc Lộc Hàm trở nên hơi kinh hoảng, nhưng vẫn cố chấp đưa tay về phía Địch Lệ Nhiệt Ba.

"Nhiệt Ba... Nhiệt Ba đang trách Lộc Hàm tới quá trễ sao?"

Mí mắt Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ kích động, lúc này mới phát hiện mình lại khóc, vội vàng lấy tay lau đi, vươn tay về phía nam tử ở ngoài xe ngựa.

Mặc Lộc Hàm cẩn thận từng ly từng tí ôm nàng xuống xe ngựa, cũng không chịu buông ra. Giống như chỉ cần vừa buông tay, thì người trong lòng sẽ biến mất ngay lập tức vậy.

Tay giơ lên, nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt đã dịch dung của Địch Lệ Nhiệt Ba, dung nhan vẫn dịu dàng ôn nhu nhưng lại nhiều hơn mấy phần khác biệt với thanh lệ thường ngày.

Mặc Lộc Hàm lấy khăn tay trong ngực ra, cẩn thận lau từng chút từng chút dấu vết trang điểm che lại gương mặt thanh lệ đi, để lộ ra kiều nhan vốn quen thuộc mà mỹ lệ.

"Nhiệt Ba......" Si ngốc nhìn người trong lòng, trong mắt Mặc Lộc Hàm tràn đầy ôn nhu và yêu thương. "Nhiệt Ba... Sau này sẽ không bao giờ để cho nàng rời khỏi ta nữa."

Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩng đầu, lập tức rơi vào trong đôi mắt tràn đầy ôn nhu và yêu thương kia, ngay lập tức chỉ cảm thấy cẩn thận từng chút mấy ngày nay đã biến mất hết trong nháy mắt, chỉ muốn dựa vào trong lòng nam nhân ở trước mặt mà lẳng lặng nghỉ ngơi, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Ừ, sau này chúng ta không bao giờ tách ra nữa."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng thở dài, ánh mắt Mặc Lộc Hàm sáng ngời, cẩn thận ôm nàng vào trong lòng, chiếc cằm anh tuấn cọ cọ vào đầu vai mảnh khảnh của nàng, mỉm cười nói: "Được, chúng ta đã quyết định rồi. Sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa......"

Bị vắng vẻ ở một bên, sắc mặt Đàm Kế Chi khó coi nhìn chằm chằm đôi nam nữ trước mặt, nhưng khi lúc ánh mắt rơi vào trên người mấy thị vệ bị ngã ở gần đó, thì tức giận trong mắt đã bị hắn mạnh mẽ kiềm chế xuống rất nhanh.

Đến bây giờ mà thị vệ âm thầm đi theo còn không phản ứng, rất hiển nhiên, khi bọn họ còn chưa phát hiện, thì đã bị bắt hoặc tiêu diệt. Còn có, mới vừa rồi, Mặc Lộc Hàm đi sau, nhưng mà lại tới trước, thậm chí trên đường còn giải quyết hết mấy thị vệ ngăn trở mà không tốn chút sức nào. Chỉ riêng phần công lực này cũng đủ để cho trong mắt hắn ta không có ai.

Đàm Kế Chi chưa từng xem thường Mặc Lộc Hàm và Định Quốc Vương phủ. Nếu không, hắn sẽ không cẩn thận từng ly từng tí ẩn núp phía sau Mặc Cảnh Kỳ âm thầm điều khiển tất cả nhiều năm như vậy, bởi vì hắn biết, một khi bại lộ, chắc chắn đợi chờ hắn sẽ là một kích trí mạng của Mặc Lộc Hàm.

Tô Kiều Hân... Tiện nhân này?

Thấy tình trạng này như bây giờ, hắn lại càng bình tĩnh. Vô luận có cam lòng hay không, thì hắn đều phải thừa nhận, Tô Kiều Hân đã bán đứng mình. Sau lưng, bàn tay của Đàm Kế Chi nắm lại thật chặt, trong lòng thật nhanh suy tư phải làm sao để thoát thân.

"Thuộc hạ bái kiến Vương gia, bái kiến Vương phi."

Đám người Tần Phong giải quyết xong thị vệ mà Đàm Kế Chi bí mật an bài, lại đợi một hồi lâu ở chỗ tối mà vẫn không nghe được Vương gia và Vương phi gọi, thật sự không nhịn được, chỉ đành phải tự hiện thân, hơn nữa, như mong muốn, nhận được một ánh mắt bén nhọn như đao được Mặc Lộc Hàm âm thầm quăng tới.

"Thuộc hạ bái kiến Vương gia, Vương phi!"

Trong rừng cây, rất nhiều người phân tán tốp năm tốp ba, đồng loạt hành lễ với hai người. Nhìn như tùy tiện đứng, nhưng lại hoàn toàn phong kín đường lui của Đàm Kế Chi. Thấy thế, sắc mặt Đàm Kế Chi đổi đổi, cuối cùng, rốt cuộc bình tĩnh lại.

Tiến lên một bước, Đàm Kế Chi lại cười nói: "Tại hạ bái kiến Định Vương điện hạ."

Hình như hiện tại Mặc Lộc Hàm mới phát hiện chỗ này còn có người ngoài, chia cho hắn ta một tia chú ý.

Liếc mắt Đàm Kế Chi đang khom người hành lễ một cái, Mặc Lộc Hàm nhàn nhạt hỏi: "Đàm đại nhân, ngươi... Muốn mang Vương phi của Bổn Vương đi đâu?"

Trong lòng Đàm Kế Chi trầm xuống, hơi không nắm chắc, rốt cuộc mình có muốn đánh cuộc một lần hay không. Nếu cược thắng... Có lẽ hắn còn có cơ hội bình an rời khỏi đây, nhưng nếu thua...

Không, nếu không đánh cuộc một lần này, thì hôm nay vô luận như thế nào hắn cũng không thể còn sống mà rời khỏi đây. Hơn nữa nhìn thần sắc Định Vương đang nhìn mình, bộ dạng không giống như đã biết chuyện kia.

Rất nhanh, Đàm Kế Chi đã quyết định, chắp tay cười làm lành: "Thật sự tại hạ nhất thời tham lam nghĩ sai, nếu Vương gia đã ở đây, tại hạ cũng xin cung chúc cả nhà Vương gia và Vương phi đã đoàn tụ. Chuyện hôm nay... Kính xin Vương gia tha lỗi."

"Tha lỗi?" Mặc Lộc Hàm nở nụ cười cực lãnh đạm, lại làm cho trong lòng người xem không khỏi nổi lên lãnh ý, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Bổn Vương nghĩ tới, Đàm đại nhân suýt chút nữa đã mang ái phi của Bổn Vương đi, tâm tình không được tốt. Nếu không cẩn thận làm cho Đàm đại nhân bị thương chỗ nào thì cũng xin Đàm đại nhân tha lỗi." Nói xong, hình như hoàn toàn không có hứng thú với Đàm Kế Chi, vung tay lên nói: "Dẫn đi, giết."

Trong lòng Đàm Kế Chi căng thẳng, không nghĩ tới Mặc Lộc Hàm lại sẽ kiên quyết nói giết liền giết như thế.

Trong lòng vừa chuyển, nói: "Chẳng lẽ Định Vương không muốn biết dự định của Bệ hạ sao?"

Mặc Lộc Hàm cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt phun ra mấy chữ. "Tần Phong, giết."

Nói xong, cúi người cẩn thận ôm Địch Lệ Nhiệt Ba, xoay người rời đi. Trước mặt nhiều người mà lại bị ôm ngang như vậy, Địch Lệ Nhiệt Ba không được tự nhiên giật giật.

Mặc Lộc Hàm mỉm cười thản nhiên nói: "Nhiệt Ba, đừng động......"

Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy Mặc Lộc Hàm có cái gì đó không đúng, trong lúc thoáng qua, rồi lại nói không ra có cái gì không đúng. Chỉ là, khi chống lại ánh mắt ôn nhu như muốn chảy ra nước của hắn, không biết vì sao, ý nghĩ gì cũng không nói ra được, chỉ đành phải để tùy ý hắn ôm như vậy.

Đàm Kế Chi thấy hắn ta muốn đi, trong lòng hiểu rõ, một khi Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba rời khỏi, thì mình cũng chỉ có một con đường chết.

Nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba được Mặc Lộc Hàm ôm vào trong lòng một cái, đột nhiên Đàm Kế Chi mở miệng nói: "Vương phi, ngài không muốn biết cách giải độc trên người Định Vương sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩn ra, nhưng Mặc Lộc Hàm lại giống như không thèm để ý chuyện này chút nào, vẫn cất bước đi ra ngoài rừng, Đàm Kế Chi cao giọng nói: "Vương phi, ngài thật sự không muốn biết Bích Lạc hoa ở đâu sao? Vậy, chẳng lẽ ngài cho là, Liệt Hỏa Liên có thể giải được độc của Định Vương sao?"

Chuyện Định Vương phi đang âm thầm tìm kiếm Bích Lạc hoa, hơn nữa, vì thế kết thù với Tam đương gia Diêm Vương các, cũng không có nhiều người biết.

Địch Lệ Nhiệt Ba sửng sốt một chút, lên tiếng: "Tần Phong, dẫn hắn ta về."

Mặc Lộc Hàm khẽ hừ một tiếng, nhưng cũng không phản bác lời nói của Địch Lệ Nhiệt Ba, ôm người, đầu cũng không quay lại đi ra ngoài rừng.

Bị lưu lại, sắc mặt đám người Tần Phong khó coi đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi của Mặc Lộc Hàm. Bọn họ vẫn chưa được nói với Vương phi một câu, thì đã bị Vương gia mang đi, nhưng mà, mấy ngày nay đều ở trong một bầu không khí cực kỳ nguy hiểm đến kỳ lạ, nên hiện tại, ai cũng không có can đảm ngăn cản Mặc Lộc Hàm lại, để nói bất kỳ chuyện quan trọng hoặc không quan trọng gì.

Phất tay một cái cho thủ hạ áp giải Đàm Kế Chi và Thư Mạn Lâm đi, Tần Phong nhìn thoáng qua sắc mặt do dự của Mặc Hoa đứng ở một bên, hỏi: "Sao vậy?"

Mặc Hoa trầm giọng nói: "Thân thể của Vương gia......"

Hôm nay chính là trăng tròn, mấy tháng nay, mỗi lần Vương gia phát tác càng thêm nghiêm trọng. Trăng tròn tháng trước, trưa hôm đó đã bắt đầu phát tác, dựa theo Trầm Dương dự đoán, hiện tại Vương gia tuyệt đối sẽ không dễ chịu.

Nhưng hiện tại...... Tần Phong nhìn về hướng Mặc Lộc Hàm rời đi một cái, do dự một chút, rồi nói: "Hẳn là... Không sao đi?"

Phát tác cũng không có gì khác, dù sao chính là đau, lấy định lực của Vương gia, trên căn bản sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng. Huống chi bất kỳ thuốc gì cũng đều không dùng được, như vậy, bây giờ Vương gia đang ở đâu, làm gì, cũng không quan trọng, quan trọng nhất là, hiện tại, ai trong bọn họ cũng không dám quấy rầy.

"Ta sai người bảo vệ an toàn cho Vương gia và Vương phi."

Mặc Hoa gật đầu, mặc dù chuyện này hẳn là trách nhiệm của ám vệ, nhưng mấy ngày nay, Mặc Hoa cũng phải thừa nhận, Kỳ Lân ưu tú hơn ám vệ nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top