24
Bỏ qua nội dung
Love at first sight
Đã trải qua bao nỗi đau ly biệt nên chẳng còn cảm giác bi thương. Vậy tôi còn vì cớ gì mà buông bỏ người…
MENU
UNCATEGORIZED · ĐAM MỸ
[Bẻ cong] Chương 24
Tháng Mười Một 30, 2018Diệp Chiêu Nhi
Chương 24: Tôi và bạn cùng bàn giành nam nhân (13)
Bốn năm qua, Sư Dịch vẫn luôn đợi Hứa Lâm.
Sau khi tốt nghiệp trung học Sư Dịch học trường cao đẳng chuyên nghiệp, vào cuối kỳ thi năm hai cao đẳng, bà nội Sư Dịch bị phát hiện ung thư phổi thời kì cuối, Sư Dịch suốt đêm mạo hiểm mưa to mua một vé xe lửa, đứng mấy giờ sau một hồi xóc nảy mới đến nhà.
(*) Trước đây nước ta có Cao đẳng chuyên nghiệp và Cao đẳng nghề, ngày nay được hợp nhất thành Cao đẳng.
Còn chưa vào cửa, hốc mắt đã đỏ bừng, Sư Dịch nghẹn ngào hít hít cái mũi, gắng sức nặn ra một nụ cười, cuối cùng lộ ra một biểu cảm khó coi hơn cả khóc. Nghe y tá ở bệnh viện nói trong điện thoại, bà nội không muốn phí tiền, nói là làm giải phẫu phải tốn rất nhiều tiền, la hét muốn về nhà.
“Hệ thống, mày kể cho tao một câu chuyện cười đi.”
[Được, ký chủ ngài chờ]
Trong khoảng thời gian hệ thống suy nghĩ, Sư Dịch mở cửa phòng, nhìn thân thể gầy yếu trên giường, trong lòng không khỏi nhoi nhói, “Bà nội.”
Người trên giường nghe được động tĩnh, mở mắt thấy bảo bối mình đặt trong tim ở cửa, thanh âm khàn khàn: “Thằng nhóc chết bầm này, sao lại trở về lúc này, mau về trường đi!”
Sư Dịch rốt cuộc nhịn không được nước mắt như hồng thủy vỡ đê chảy không kiểm soát được, chảy thế nào cũng không ngừng.
Khi bà nội đi, ngày ấy sao lốm đốm, ánh trăng đặc biệt tròn, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên khuôn mặt an tường của bà, không giống những bệnh nhân mắc bệnh khác lúc ra đi thống khổ vạn phần, lúc bà đi an tường yên tĩnh.
“Hệ thống, mày lúc trước đồng ý kể chuyện cười cho tao còn chưa có kể đâu.” Trên mặt Sư Dịch không có biểu cảm gì, hệ thống còn chưa kịp mở miệng đã chậm rãi nói: “Mày chắc chưa nghĩ ra ha, đợi mày nghĩ kĩ rồi lại nói cho tao nghe.”
Bà nội nói với y, dưới tủ quần áo của bà đè một chút tiền mấy năm nay tích góp được, y có thể dùng nó để đi học.
Sư Dịch lấy xấp tiền nhàu nát dưới tủ quần áo, cuộn người khóc hồi lâu, hiện tại, ở thế giới này, thật sự chỉ còn lại có một mình y.
Hệ thống cũng bị đè nén mấy ngày bởi tâm trạng của Sư Dịch, nó không có tình cảm của con người, cũng không hiểu Sư Dịch vì sao lại thương tâm như vậy, rõ ràng biết nhiệm vụ đều là giả thuyết, vì vậy nó im lặng mấy ngày nghiên cứu cảm xúc của con người.
Thời gian lại trôi qua thêm một năm, Sư Dịch tốt nghiệp trường cao đẳng chuyên nghiệp vội vàng thực tập tìm việc làm, cũng may áp lực việc làm ở thế giới này không cạnh tranh áp lực lớn như thế giới thực mà y đang sống. Sư Dịch tốt nghiệp cao đẳng chuyên nghiệp, bởi vì chuyên ngành chọn là chuyên ngành đứng đầu __ chuyên ngành máy tính, Sư Dịch một hai ngày đã tìm được việc làm.
Sư Dịch không biết Hứa Lâm khi nào mới có thể trở về, có quên mất y hay không, ngay lúc Sư Dịch sắp dung nhập vào thế giới này, chuẩn bị dùng thân phận của Diệp Vũ sống thật tốt, Hứa Lâm xuất hiện.
Ngày đó đại tuyết lông ngỗng rơi xuống, rơi tròn một ngày một đêm, đến tối mới từ từ nhỏ dần, dần dần ngừng lại. Sư Dịch ở công ty tăng ca, nghĩ có thể kiếm thêm tiền, sau này có thể trải qua một cuộc sống an ổn, nói không chừng còn có thể cưới một người vợ sinh một đứa con gì đó.
(*) đại tuyết (một trong 24 tiết, thường vào khoảng ngày 6, 7, 8 tháng 12)
Sư Dịch ngáp một cái, đứng dậy nhìn tuyết đã ngừng ngoài cửa sổ, lại nhìn đồng hồ, còn có thể bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng. Thu dọn một chút, Sư Dịch mặc chiếc áo lông dáng dài màu đen vội vàng đi xuống lầu, bên ngoài tuyết đã tích một lớp thật dày. Một chân dẫm xuống phát ra tiếng ‘xoạt xoạt’ thanh thúy.
Ven đường có tiếng rao bán khoai lang nướng, Sư Dịch hơi do dự vẫn mua một củ khoai lang nóng, bọc trong áo lông vũ để sưởi ấm. Lúc về đến nhà khoai lang còn có chút nong nóng, Sư Dịch nghĩ ăn nhanh cho nóng, mới vừa móc ra khoai lang vừa thơm vừa lớn, liền nhìn thấy một người tuyết lớn đứng trước cửa nhà mình.
Sư Dịch lúc đó mới phản ứng lại, ai ở nhà mình nặn một người tuyết? Aizz, người tuyết này còn có thể động đậy?
Hứa Lâm ngửi được mùi thơm khoai lang nướng trong tay Sư Dịch, biết Sư Dịch đã trở lại, lúc xoay nguời vừa lúc đối mặt với ánh mắt tò mò của Sư Dịch.
Cả người Hứa Lâm được bọc trong áo lông trắng, đội mũ, chiếc áo lông rộng từ phía sau nhìn cực kỳ giống người tuyết. Hứa Lâm xoay người, đúng lúc ngược sáng, cả khuôn mặt đều chìm trong bóng tối, Sư Dịch không thấy rõ mặt mũi hắn, nhưng cảm giác quen thuộc phát ra từ người hắn vẫn làm Sư Dịch đoán được người tới, mặc dù đầu cao lên không ít, nhưng cảm giác này sẽ không sai, “Hứa Lâm?” Sư Dịch thử hỏi ra tiếng, trong thanh âm có một chút run rẩy.
Thân thể Hứa Lâm ngừng một chút, tháo mũ xuống, thấy trong mắt Sư Dịch hình như có chút rung động rạo rực, “Đã lâu không gặp.”
Sư Dịch nhéo khoai lang đã lạnh trong tay, lại cảm thấy ánh đèn đêm nay thêm vài phần ấm áp, Sư Dịch cười nói: “Bên ngoài lạnh quá, vào nhà ngồi đi.” Giống như bạn cũ nhiều năm không gặp.
Sư Dịch nấu cho Hứa Lâm một bình nước ấm, hai người ngồi đối diện trên ghế salon không nói gì, cuối cùng vẫn là Sư Dịch mở miệng trước, “Nghe nói cậu đi Canada du học?”
“Làm sao cậu biết?” Hứa Lâm kinh ngạc, lộ trình của hắn vẫn luôn được bảo mật.
“Muốn biết sẽ biết.” Đương nhiên là hệ thống nói cho y, hơn nữa hệ thống còn nói cho y biết Hứa Lâm gần đây về nước, chỉ là tại sao Hứa Lâm đột nhiên quyết định về nước? “Sao lại về nước?”
Hứa Lâm im lặng, đầu cúi thấp thấy không rõ biểu cảm trên mặt, Sư Dịch lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của hắn, hồi lâu mới nghe Hứa Lâm trầm thấp nói: “Ba tôi ngày hôm qua đã qua đời.”
Hứa Lâm bất lực như vậy làm tim Sư Dịch thắt lại, cầm lòng không được ngồi xuống bên cạnh hắn, vỗ bờ vai an ủi hắn. Hứa Lâm ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng, cố nén đau thương nói: “Hôm nay sinh nhật tôi.”
Sư Dịch đau lòng sờ sờ đầu Hứa Lâm, giống bốn năm trước Hứa Lâm sờ y, có lẽ động tác này thật sự có thể trấn an người, cảm xúc của Hứa Lâm dần dần bình ổn.
Sư Dịch mở tủ lạnh, phát hiện bên trong không có gì ăn, quay đầu hỏi Hứa Lâm: “Tôi nấu mì cho cậu ăn nhé?”
Hứa Lâm sửng sốt, sau đó cười gật gật đầu với Sư Dịch: “Được.”
Tài nấu nướng của Sư Dịch không được tốt lắm, nhưng nấu mì vẫn được, chế nước nóng vào mì đổ thêm chút tương, cũng không biết Hứa Lâm có thích ăn dấm hay không, Sư Dịch nhỏ hai giọt, lại đổ hai trứng ốp la, rải chút hành băm. Nhìn tổng thể, vẻ ngoài cũng không tệ lắm.
Sư Dịch bưng mì trường thọ nấu xong, Hứa Lâm nhận lấy không quá vài đũa đã ăn xong, nhìn dáng vẻ giống như đói bụng hai ngày. “Trong nồi còn một chút, tôi lấy thêm cho cậu.”
Hứa Lâm gật đầu, Sư Dịch lại đi trải giường chiếu cho Hứa Lâm, tìm áo ngủ của y cho Hứa Lâm, “Cậu ngủ tạm một đêm đi.”
Sư Dịch thấy Hứa Lâm rửa mặt xong lúc này mới yên tâm mà chuẩn bị rời đi, cánh tay lại bị Hứa Lâm dùng sức túm lại, Sư Dịch thuận thế ngã xuống giường, Hứa Lâm bất ngờ không kịp phòng bị xoay người đè y ở dưới thân. Dùng bụng ngón tay vuốt ve mặt Sư Dịch, cúi đầu, “Tôi rất nhớ em.” Nói xong, nhẹ nhàng hôn lên môi Sư Dịch.
“Cậu muốn làm gì?” Sư Dịch dâng lên dự cảm bất an trong lòng, y có dự cảm sẽ phát sinh gì đó.
“Không phải em nói cho tôi ăn phía dưới sao?” Hứa Lâm hô hấp dần dần nặng nề, một tay giữ chặt Sư Dịch, một tay khác không thành thật luồn xuống dưới.
(*) hạ diện 下面 : nghĩa đen là nấu mì, nghĩa bóng là phía dưới.
“(⊙x⊙;) tôi không phải mới vừa nấu mì cho cậu ăn sao?” Sư Dịch căng chặt thân thể.
“Ăn không no.” Hứa Lâm gặm cần cổ Sư Dịch.
[Ký chủ, dự báo thời tiết nói đêm nay khu vực có mưa, cẩn thận cúc hoa có mưa nha~” Hệ thống ở một bên xem kịch vui.
“A, cút đi xem phim Hàn của mày đi!”
Vừa dứt lời, trong đầu lại nghe thấy thanh âm nhắc nhở đã lâu không nghe [Tích tích tích ___ tín hiệu kiểm tra không ổn, hệ thống tự động che chắn, lần nữa khởi động lúc cần ký chủ tự thân thao tác]
Sư Dịch cũng không biết bị Hứa Lâm dằn vặt mấy lần, quả thực như một con sói đói ăn không no ăn sạch sẽ toàn thân y, Sư Dịch một buổi tối đều là vểnh mông mà ngủ, buổi sáng còn có chút đau rát.
Từ trong chuyện này, Sư Dịch triệt để lĩnh hội một đạo lý, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, sói đói chết đói vĩnh viễn hung mãnh hơn thỏ con, nói không chừng còn có thể ngay cả da lông cũng ăn. Nói tóm lại, y không bao giờ đi đáng thương Hứa Lâm nữa.
Buổi sáng Hứa Lâm rời đi sớm, Sư Dịch híp nửa mắt nhìn thanh tiến độ trên đỉnh đầu Hứa Lâm, lúc này mới hài lòng mơ màng ngủ, lơ mơ ngủ chỉ nghe Hứa Lâm tới gần bên tai y trêu tức cười nói: “Thật đúng là lớn không ít.”
Sư Dịch muốn phản bác “Không lớn bằng cậu!” Đau chết y. Nhưng buồn ngủ khó địch, Sư Dịch rõ ràng là cái người hưởng thụ thoải mái nhất, lại mệt hơn so với người nào đó.
Sư Dịch sau khi tỉnh lại nhìn thấy đèn điện thoại vẫn đang nhấp nháy, mở ra thấy một tin nhắn được gởi tới từ một dãy số lạ, “Đây là số hiện tại của tôi, tỉnh dậy nhớ lưu nó. Hứa Lâm.” Nếu không có tin nhắn này, Sư Dịch thật sự nghi ngờ Hứa Lâm sẽ lại biến mất, chơi mất tích.
Sư Dịch không biết Hứa Lâm vội cái gì, tuy Hứa Lâm cho y số điện thoại, y một lần cũng không gọi qua, đối phương cũng không gọi. Ba của Hứa Lâm hai ngày này vừa mới qua đời, hắn hẳn là có rất nhiều chuyện cần xử lý, chờ mấy ngày nữa cũng không muộn.
Hai ngày sau Sư Dịch thấy bản tin liên quan tới Hứa Lâm, Hứa Lâm tuổi còn trẻ đã tiếp nhận công ty của ba, trong khoảng thời gian ngắn điều chỉnh trạng thái, đoạt lại cổ phần từ trong tay một đám cổ đông, có thể thấy thủ đoạn tàn nhẫn. Bản tin này vừa khen Hứa Lâm, vừa biểu lộ kiêng kỵ với Hứa Lâm.
Lại qua một tuần, Sư Dịch nhận được điện thoại của Hứa Lâm, là mời y đi ăn cơm. Dọc đường đi Sư Dịch vẫn luôn bàn bạc với hệ thống làm thế nào tăng độ hảo cảm của Hứa Lâm đối với y, lúc này thanh tiến độ xanh lam trên đỉnh đầu Hứa Lâm đã đạt tới 100%, thanh tiến độ hồng nhạt đã tới 95, còn thiếu một chút nữa sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Xe taxi chạy tới đường vành đai thứ hai thì bắt đầu kẹt xe, đang là giờ tan tầm, may là con đường của Sư Dịch không bị chặn, nhưng vẫn chậm nửa tiếng so với thời gian hẹn. Hứa Lâm cũng không mất hứng, thấy Sư Dịch tới thì vỗ vỗ tay, ý bảo phục vụ phục vụ.
(*) 二环: 2nd Ring Road: Đường vành đai thứ 2 là đường cao tốc vành đai bao quanh trung tâm của Bắc Kinh. Đường vành đai có thể được chia thành hai phần: đường vành đai ban đầu và đường vành đai mới được mở rộng.
Lần này Hứa Lâm hoàn toàn không giống với lần trước nhìn thấy, một thân tây trang giày da, cả người có tinh thần, nhiều thêm vài phần nhuệ khí.
Hứa Lâm chọn đều là mấy món Sư Dịch thích ăn, cũng không biết Hứa Lâm từ đâu nghe được. Hứa Lâm tối hôm qua ở lại chỗ Sư Dịch, nhưng trên cơ bản không nói gì cả, lúc ăn cơm Hứa Lâm vẫn luôn hỏi bốn năm qua Sư Dịch như thế nào, Sư Dịch cũng nói với hắn chuyện xảy ra mấy năm qua, bao gồm chuyện Tôn Kỳ Kỳ là cháu gái của chủ tịch tập đoàn Thiên Hoan.
Hứa Lâm nhàn nhạt mà nghe, cũng không lộ vẻ mặt kinh ngạc, chỉ khi nghe Sư Dịch nhắc tới chuyện của mình, trong mắt mới có chút lập lòe, ngừng động tác trong tay nghiêm túc nghe.
Sư Dịch đè nén nội tâm tò mò, nhẫn nhịn không hỏi Hứa Lâm vì sao không từ mà biệt đi Canada, còn cắt đứt tất cả liên lạc với y, không liên lạc với y. Cũng may Hứa Lâm ở phương diện thỏa mãn lòng hiếu kỳ không làm y thất vọng, Hứa Lâm lẳng lặng nghe xong Sư Dịch tự thuật, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói chuyện năm đó.
“Năm đó vấn đề tài chính quả thật là bên bộ tài vụ xảy ra sai sót, giải quyết cũng rất dễ, khi đó gửi tin nhắn cho em tôi đã cho rằng tất cả đều xử lý tốt. Lúc ấy tôi tuổi trẻ vô tri, có lẽ còn mang theo chút khinh cuồng, không nhìn ra bản chất của chuyện này, trên thực tế sau lưng nó còn tồn tại rất nhiều tai họa ngầm. Công ty lớn như vậy như thế nào có thể xuất hiện vấn đề ấu trĩ như vậy, hơn nữa còn không có người phát hiện, có thể thấy được thực lực của người động tay động chân phía sau chuyện này.”
Hứa Lâm nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, cay xè cổ họng, “Buổi tối hôm đó tôi bị ba cưỡng bách ngồi máy bay đến Canada, tôi không biết nguyên nhân là gì, đoạn thời gian đầu ba mỗi ngày phái người đi theo tôi, cũng thu di động của tôi. Đoạn thời gian đó thật sự rất khó khăn, ba càng vô cớ ép buộc tôi ngu ngốc ở Canada, tôi lại càng muốn trở về. Suy nghĩ rất nhiều phương pháp, cuối cùng vẫn là chú Chu nói cho tôi sự thật, ba tôi sợ tôi trở thành nhược điểm để những người đó uy hiếp ba, người thao túng phía sau đã có bản lĩnh đâm công ty một đao, ý đồ lật đổ công ty, gã tất nhiên cũng có cách lợi dụng tôi.”
“Khi đó tôi mới phát hiện hóa ra mình vô dụng như vậy, cái gì cũng không giúp được ba, để không kéo chân sau, tôi ở Canada học chuyên ngành tài chính và chuyên ngành quản lý, ép buộc mình mỗi thời mỗi khắc đều phải học tập, chỉ có như vậy, tôi mới có thể không nghĩ về nhà nữa.” Sau khi Hứa Lâm nói xong, không thể nhận ra mà thở dài một hơi, nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn muốn giải thích với Sư Dịch, lần này rốt cuộc nói ra.
Sư Dịch cũng âm thầm thoải mái, hóa ra Hứa Lâm cũng không có ý vứt bỏ y.
Lần này trở về, hẳn là vì xử lý chuyện đằng sau ba hắn, tiếp quản sự vụ lớn nhỏ của công ty để phòng kẻ cắp có cơ hội thừa nước đục thả câu. Khúc mắc giữa hai người đều đã giải, nói chuyện cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Sư Dịch liếc khoảng không trên đỉnh đầu Hứa Lâm, “Tại sao thanh tiến độ hồng nhạt vẫn luôn không động?”
[Ai nói không nhúc nhích, tui thấy tối hôm qua chiến tích ok, đã 95! Ký chủ ngài không ngừng cố gắng, chúng ta có thể tiến vào thế giới tiếp theo]
“Không ngừng cố gắng như thế nào?” Sư Dịch hỏi.
[Lại để hắn thượng một lần] Hệ thống rất là thoải mái mà nói.
“Tao không cần, hành vi bán đứng 🌸 đổi lấy thành công tính là thành công cái gì!”
[Vậy ngài bán đứng linh hồn, chờ bị đăng xuất, tuyên bố nhiệm vụ thất bại đi]
Nhưng sự thực chứng minh loại hành vi này không sử dụng ‘trứng’, chuông báo thức quen thuộc vang lên bên tai, Sư Dịch theo thói quen sờ soạn ở đầu giường, thân thể khẽ động, một trận đau nhức kéo tới, hình ảnh tối hôm qua dần dần rõ ràng.
Sư Dịch bình thường không uống rượu, mấy chén rượu nho xuống bụng đầu ngà ngà say, Hứa Lâm không yên tâm một mình y thần chí không rõ trở về nhà, liền mang y về, nhân cơ hội ăn y sạch sẽ. Sư Dịch ngọ ngoạy đứng dậy xuống giường cầm lấy quần bị ném xuống đất, từ trong túi lấy ra di động tắt chuông báo.
Xuống lầu, Hứa Lâm đang ăn sáng, Sư Dịch thấy hắn cả người đều tan vỡ, độ hảo cảm cũng không có cái gì biến hóa. Hứa Lâm nghe tiếng động xuống lầu, giương mắt nhìn lên, Sư Dịch đang ngây ngốc đứng đó, “Em nhanh đi rửa mặt, ăn sáng xong tôi đưa em đi làm.”
Sư Dịch ngơ ngác à một tiếng, mang dép đi toilet, trên bệ rửa mặt để một bộ đồ dùng rửa mặt sạch sẽ, chắc là Hứa Lâm sáng sớm hôm nay để lên, Sư Dịch kìm lòng không được mà cười cười.
Buổi sáng một ly sữa bò, hai quả trứng gà, một sandwich chân giò hun khói. Sư Dịch nhìn chất lỏng màu trắng ngà trước mặt, nhíu mày một cái, y ghét nhất uống sữa bò. Khi còn nhỏ mỗi ngày bị mẹ ép uống sữa bò, vẫn luôn uống tới khi vào đại học, nói chuẩn xác là, Sư Dịch sau khi vào đại học mới hoàn toàn dứt sữa.
Hiện tại chỉ cần ngửi thấy mùi sữa bò là y lại nhớ tới mười mấy năm ác mộng, ăn xong trứng gà và sandwich, trên bàn chỉ còn một ly sữa bò, Hứa Lâm nhìn thấu lòng Sư Dịch, xoa xoa đầu y nói: “Uống đi, uống mới có thể cao lên.”
Sư Dịch trừng Hứa Lâm một cái, người sau dường như không có việc gì nói: “Trừng tôi cũng vô dụng, tôi cao hơn em.”
Sư Dịch sống không còn gì luyến tiếc mà uống hết sữa bò, Hứa Lâm lái xe từ trong gara ra đưa Sư Dịch đi làm. Trên đường Hứa Lâm hỏi Sư Dịch muốn đến công ty hắn ăn máng khác không, hai ngày nay lập trình viên máy tính bên công ty họ có hai người từ chức, vừa lúc thiếu nhân viên, lại nói tiền lương cao dụ dỗ Sư Dịch.
Sư Dịch bị số tiền lương Hứa Lâm nói ra hù dọa trái tim nhỏ, mắt chớp chớp tính tính cộng thêm tiền thưởng, chuyên cần, phí tăng ca linh tinh, Sư Dịch cảm thấy nửa đời sau vô lo.
Hứa Lâm thấy Sư Dịch không tỏ thái độ, cho rằng thờ ơ với điều kiện hắn nói ra, “Nếu em tới làm ở chỗ tôi, tôi sẽ không cần mỗi sáng chạy hai bên.”
Thế này, ý hắn là gì, là muốn mình ở nhà hắn?
“Đương nhiên, nếu em không muốn đi làm, tôi cũng có thể nuôi em.” Hứa Lâm nắm tay lái, khóe miệng hơi cong lên.
Hiển nhiên, cái điều kiện cuối cùng càng mê người. Không được, y đã bán đứng 🌸 mình, xương cốt thân thể y phải bảo vệ tốt. Sư Dịch lộ ra vẻ mặt do dự, “Tôi suy nghĩ một chút.”
Ngày hôm sau Sư Dịch gọi điện thoại cho Hứa Lâm, nói với hắn chuyện công việc, Hứa Lâm bảo y tới công ty trước, chuẩn bị nhận chức. Sư Dịch vẫy taxi đi công ty của Hứa Lâm, đây không phải là lần đầu Sư Dịch đi, trước kia mỗi ngày đều ở chỗ này nằm vùng canh giữ, hy vọng có thể thấy người quen từ bên trong đi ra hỏi một chút tình hình của Hứa Lâm, nhưng không có một ai.
Hiện tại lần nữa đi tới nơi này, lại có cảm giác thần thanh khí sảng, Sư Dịch nói tên với cô gái quầy tiếp đón, “Ngài là Diệp tiên sinh ạ, tổng giám đốc vừa gọi điện thoại dặn dò, bảo chúng em trước tiên dẫn ngài đi làm thủ tục nhận chức, bên này mời.”
Sư Dịch lễ phép gật đầu, đi theo, thủ tục nhận chức rất đơn giản, nội dung công việc cũng rất đơn giản, rõ ràng là Hứa Lâm mở cửa sau. Ở đây nhân viên làm việc đều được huấn luyện nghiêm khắc, một đám thận trọng từ lời nói đến việc làm, không giống nơi làm việc trước kia của Sư Dịch, mấy nhân viên luôn thích tụ chung một chỗ bát quái.
Thủ tục nhận chức xong xuôi, cô gái tiếp đón dẫn Sư Dịch tới phòng làm việc của Hứa Lâm, “Tổng giám đốc dặn, nói là chờ Diệp tiên sinh làm xong thủ tục nhận chức thì dẫn tiên sinh tới phòng làm việc chờ.”
Sư Dịch thản nhiên ừ một tiếng, đi tới trước thang máy, chờ thang máy xuống. “Đinh đoong___” cửa vừa mở, một người đàn ông quần áo lôi thôi đi ra từ bên trong, trên đầu đội mũ, mang khẩu trang, phía sau còn đeo một cái túi lớn. Nhìn thấy bọn Sư Dịch thì dừng một chút, thân thể nghiêng ngã, đưa lưng về phía Sư Dịch rời đi.
“Đây là nhân viên của công ty?” Sư Dịch chỉ vào bóng lưng người nọ hỏi, người nọ dáng vẻ lén lút làm Sư Dịch sinh nghi, đi lại cực nhanh, như là đang lẩn trốn cái gì đó.
“Không phải.” Cô gái tiếp đón lắc đầu, “Là thợ máy sáng nay tới đây sửa thang máy, hôm qua thang máy xảy ra trục trặc, giam một nhân viên ở bên trong rất lâu, nhưng may là không xảy ra chuyện lớn gì, hôm nay gọi điện gọi người tới sửa.”
Sư Dịch như có điều suy nghĩ gật đầu, đi theo cô gái tiếp đón tới văn phòng của Hứa Lâm, trong văn phòng bày biện chỉnh tề, “Phiền Diệp tiên sinh đợi ở chỗ này, em đi ra ngoài, nếu có yêu cầu gì gọi điện đến quầy là được.”
Sư Dịch vội vàng cảm ơn, cô gái tiếp đón đi rồi, Sư Dịch ngồi trên salon lật xem tạp chí, đợi chừng nửa tiếng Hứa Lâm còn chưa trở về. Sư Dịch ngáp một cái, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, buồn ngủ kéo tới.
Sư Dịch duỗi người đứng dậy chuẩn bị gọi điện thoại cho quầy bảo mang cà phê lên đây để nâng cao tinh thần, đi tới bàn làm việc của Hứa Lâm, cầm điện thoại lên, ấn dãy số trên bàn, trong khi chờ đợi Sư Dịch nghe đầu kia điện thoại truyền đến tiếng ‘tích tích tích’. Lúc đầu Sư Dịch còn tưởng rằng là tiếng điện thoại đang quay số, sau mới phát hiện căn bản không phải, thanh âm này rõ ràng là truyền tới từ dưới bàn.
“A lô….” Bên kia điện thoại còn chưa kịp nói chuyện đã bị Sư Dịch bất an cúp máy, Sư Dịch thật cẩn thận tìm thanh âm tìm thấy một màn hình ở dưới bàn, Sư Dịch run run hỏi, “Đây là…. Cái gì?”
Trên màn hình hiển thị chữ số màu đỏ không ngừng thay đổi, phía sau còn gắn với rất nhiều dây điện, một đầu khác của dây điện Sư Dịch đại khái đã đoán được. [Là bom]
“Chữ số phía trên có nghĩa là gì?” Sư Dịch chậm rãi thò đầu vào, muốn lấy thứ này ra, màn hình màu đỏ phát ra ánh sáng rọi lên mặt Sư Dịch, có vẻ càng thêm đáng sợ.
[Chắc là còn lại hai phút]
Một người một hệ thống hai mặt nhìn nhau, kinh hô “Hai phút?!”
[Ký chủ ngài nhanh chóng rời đi! Hiện tại đi thang máy xuống dưới còn kịp! Không đi sẽ bị nổ tanh bành! Mau mau mau!]
Sư Dịch khó khăn lắm nhìn thấy hệ thống tâm tình kích động như vậy, Sư Dịch muốn trốn đi nhưng lại trở về cầm bom lên, nâng ở trong tay. Y hiện tại đi ra ngoài, người của công ty này sẽ mất mạng.
[Ngài làm gì vậy?] Hệ thống gấp đến độ tiếng Đông Bắc cũng phun ra.
“Mau, giúp tao xem lực sát thương của bom này ra sao?” Sư Dịch chân run cầm cập, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
[Phá hủy nửa tòa nhà tuyệt đối không thành vấn đề]
“Vậy nếu như trước khi nó nổ ném đi thì?” Sư Dịch hỏi.
[Nếu như thời gian đủ chính xác, bom ở giữa không trung nổ mạnh, lực ảnh hưởng sẽ chỉ làm kiến trúc phụ cận chấn động, sóng xung kích sẽ không gây thiệt mạng]
Sư Dịch nhẹ nhàng thở một hơi, may là túi của thợ máy kia chỉ lớn nhiêu đó, Sư Dịch dựa theo tính toán tinh chuẩn của hệ thống, lúc gần nổ tung trước hai giây ném ra ngoài. Bom trên không trung phát ra tiếng vang thật lớn, sóng xung kích chấn nát cửa kính, Sư Dịch chầm chậm từ dưới đất bò dậy, thấy trước mắt lóe lóe, khóc không ra nước mắt hỏi hệ thống, “Tao đây đã chết rồi sao? Tao nhìn thấy sao.”
[À, đấy chỉ là mảnh thủy tinh]
Hứa Lâm từ trên xe bước xuống chợt nghe khoảng không trên đỉnh đầu vang một tiếng thật lớn, sau đó là một dòng khí cường đại đẩy hắn ra xa mấy mét, thủy tinh rơi xuống ào ào.
Mặt Hứa Lâm tối sầm, dùng cả tay cả chân bò dậy từ trên mặt đất, nhân viên trong công ty bị dọa đến nỗi đều chạy ra ngoài, Hứa Lâm giống như mất ý thức gắng sức chạy vào trong, thang máy chậm chạp không xuống dưới, Hứa Lâm ba bước thành hai leo thang bộ lên lầu 12. Cho đến khi nhìn thấy Sư Dịch đầu bù tóc rối từ bên trong đi ra lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, một phen tiến lên hung hăng ôm Sư Dịch vào trong lồng ngực.
Lúc này, thanh tiến độ hồng nhạt trên đỉnh đầu Hứa Lâm rốt cuộc cũng full, [Đinh__chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, có lập tức đi tới thế giới tiếp theo không?]
Sư Dịch cảm nhận được Hứa Lâm ôm thân thể y không ngừng run rẩy, tay chọn [Đi] dừng một chút, thế giới này Hứa Lâm chỉ còn y, nếu y cũng rời đi, hắn sẽ lẻ loi một mình. Lòng Sư Dịch mềm nhũn, chuyển hướng, nhấn xuống nút [Không].
Sau đó, Sư Dịch cũng không biết Hứa Lâm dùng phương pháp gì bắt được thợ sửa chữa ngày đó, và những người liên quan đến chủ mưu sau màn, hầm chung trong một cái nồi. Những người đó bị phán ở tù chung thân, tử hình cũng được áp dụng phương thức chết không đau đớn.
Sư Dịch vẫn luôn ở cùng Hứa Lâm đến khi mất, Sư Dịch nhẹ nhàng chọt trán Hứa Lâm, Hứa Lâm mới chậm rãi nhắm mắt lại, tay vẫn nắm chặt tay của Sư Dịch. Nhìn lại cả đời này, nửa đời sau của y sao mà an ổn, sau khi Hứa Lâm rời đi, hệ thống hỏi Sư Dịch có rời đi hay không, Sư Dịch nhìn giả thuyết thế giới này gật đầu.
[Hệ thống số 38 đưa ký chủ rời khỏi thế giới này, đếm ngược khởi động. 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1…]
Sư Dịch cảm thấy thân thể dần dần bị hút ra, ý thức cũng dần dần không rõ, chờ lần nữa khôi phục ý thức, xung quanh không yên tĩnh như địa phương ngây ngốc khi hoàn thành nhiệm vụ lần trước, bên tai có người đang nói chuyện, hơn nữa không chỉ một người.
“Y thế nào?” Một giọng nam trầm thấp hỏi.
“Năng lượng hao tổn quá nhiều, hiện tại lâm vào trạng thái hôn mê, đã ngủ bốn ngày, chắc lát nữa sẽ tỉnh.” Giọng nữ trả lời.
“Ừ, bên kia đưa ra hình phạt cho hệ thống số 38 chưa?”
“Đưa ra rồi, mệnh lệnh cũng hạ xuống. Số 38 lạm dụng quyền lực, tùy ý ném ký chủ vào khe nứt để phục hồi năng lượng, cấp trên vốn muốn tắt định dạng số 38, nhưng suy xét trong lúc thi đấu số 38 đã buộc định chặt chẽ với ký chủ, nếu như bị tiêu hủy ký chủ cũng sẽ biến mất, vì thế cấp trên tiểu trừng đại giới, phạt số 38 không ít tiền.”
(*) tiểu trừng đại giới: có khuyết điểm nhỏ lập tức khiển trách, vì được giáo huấn mà không gây nên sai lầm nghiêm trọng
Sư Dịch nghe bọn họ nói chuyện, vùng vẫy mở bừng mắt, cô gái thấy Sư Dịch tỉnh, nhanh chóng tiến lên hỏi y có khỏe không. Sư Dịch nắm chặt tay, phát hiện cả người không có sức lực, xoa xoa đôi mắt mới thấy rõ bộ dáng cô gái trước mặt, tóc vàng mắt xanh, tiêu chuẩn mỹ nữ ngoại quốc, cô gái cười nói, “Nhìn dáng vẻ của cậu hẳn là không có gì đáng ngại, tôi là Khải Y, con lai Trung – Mỹ.”
Lại chỉ người phía sau giới thiệu nói: “Vị này chính là Viên tiên sinh người tổ chức hoạt động lần này, tôi là trợ lý của ngài ấy.”
Sư Dịch nhất nhất chào hỏi sau đó nghi hoặc hỏi: “Hoạt động? Hoạt động gì?”
“A__ cậu không biết hoạt động này sao?” Khải Y kinh ngạc hỏi, “Số 38 không nói rõ ràng với cậu sao, vậy sao cậu lại đồng ý buộc định với số 38?”
Sư Dịch không hiểu ra sao, “Không biết, cái này không phải cưỡng chế buộc định sao?” Y chỉ biết hệ thống có chuyện gạt y, chuyện đó hình như cũng không đơn giản.
Khải Y và người mặc âu phục phía sau nghe xong, người đàn ông thần sắc nghiêm túc khẽ vuốt cằm, Viên tiên sinh kia nhíu mày, sắc mặt Khải Y cũng không tốt lắm, “Xem ra số 38 vi phạm không ít quy định.”
Buộc định y quả nhiên là một hố cha tra hệ thống …. “Các ngài nói hoạt động vậy là đó cái gì?”
Khải Y thở dài, giải thích nỏi, “Hoạt động này là do Viên tiên sinh tổ chức, cụ thể là triển khai với toàn thể khoái xuyên giả, nói gọn là, cậu chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của cậu, đánh giá cuối cùng người thắng nhiều nhất sẽ đạt được thù lao tiền thưởng phong phú còn có huân chương đặc biệt.”
“Nhưng tôi không phải khoái xuyên giả, vì sao lại lựa chọn buộc định tôi?” Sư Dịch hỏi.
Khải Y lắc đầu, “Có hệ thống không có ký chủ buộc định, cho nên không thể tham gia hoạt động lần này, nếu hệ thống thắng hoạt động sẽ đạt được một lần thăng cấp toàn diện. Tôi nghĩ số 38 cũng là vì cái này mới cưỡng chế buộc định cậu, dựa theo quy định, có trở thành khoái xuyên giả hay không đều do ý nguyện của ký chủ quyết định, không tồn tại bất cứ ép buộc gì, bởi vì vừa mới trở thành khoái xuyên giả ký chủ chỉ là khoái xuyên giả hạng bét, tất cả nhiệm vụ tiếp nhận đều là mạo hiểm sinh mệnh đi tiến hành.”
Khải Y dừng một chút, “Tham gia hoạt động lần này phần lớn là khoái xuyên giả cấp trung và một số khoái xuyên giả cấp cao, cho nên cậu trở thành khoái xuyên giả tham gia hoạt động lần này làm tôi và Viên tiên sinh đều rất kinh ngạc, nhiệm vụ lần này đối với khoái xuyên giả hạng bét mà nói hệ số độ khó rất cao, rất dễ nhiệm vụ thất bại.”
Sư Dịch nuốt nước miếng, nhất thời khó có thể tiêu hóa hết nhiều tin tức như vậy, Khải Y nhìn đồng hồ đeo tay một chút, “Thời gian không nhiều lắm, tôi dẫn cậu đi bổ sung chút năng lượng.”
Sư Dịch cho rằng bổ sung năng lượng trong miệng Khải Y là dẫn y đi ăn một bữa no nê, vui tươi hớn hở xuống giường, Khải Y dìu, đi ra ngoài cửa. Dọc đường đi trên hành lang treo đầy tủ kính, trong tủ kính dán rất nhiều ảnh chụp, Khải Y nói đây là những người đã thăng cấp lên khoái xuyên giả cấp cao trong mấy năm qua, có người còn được thượng cấp đứng đầu của bọn họ tự mình trao giải.
Sư Dịch vừa nghe giải thích vừa nhìn ảnh chụp trong tủ kính, Sư Dịch đã dần dần khôi phục chút sức lực, không cần Khải Y đỡ, vì vậy Khải Y đi ở phía trước dẫn đường. Sư Dịch bước đi đột nhiên ngừng lại, thấy một khuôn mặt quen thuộc trong tủ kính, người đàn ông trong hình môi mỏng mũi cao, mím môi, khóe miệng hai bên lơ đãng hơi cong cong.
Gương mặt này và dáng vẻ Thẩm Lê trong trí nhớ chồng lên nhau, nhưng cũng chỉ hoảng hốt trong một cái chớp mắt, Sư Dịch lập tức phủ định cái ý nghĩ này, Thẩm Lê sao có thể ở đây, tỷ lệ người trở thành khoái xuyên giả nhỏ càng thêm nhỏ, y cũng là đạp phải vận cớt chó bị hệ thống số 38 lừa dối, mơ màng bị buộc định, huống chi trong tủ kính còn là khoái xuyên giả cấp cao, càng thêm không có khả năng.
Khải Y thúc giục Sư Dịch nhanh lên một chút, Sư Dịch đáp một tiếng chạy đi theo, Sư Dịch đi không bao lâu, một đôi giày da đen dừng ở trước tủ kính, nhìn bức hình Sư Dịch vừa nhìn. Hai tay người đàn ông cắm trong túi quần, khuôn mặt lạnh lùng, bộ dáng giống như đúc ảnh chụp trong tủ kính. Cũng bởi tính cách lạnh lùng của hắn, mới không đến nỗi bị mất phương hướng ở thế giới giả thuyết và trong thế giới hiện thực, khoái xuyên giả cấp cao đã trải qua xuyên qua thật nhiều thế giới mới tạo thành, nhưng cũng bởi vậy làm cho rất nhiều người lẫn lộn giữa hiện thực và giả thuyết.
Dưới bức ảnh kia viết hai chữ ‘Thẩm Lê’, chỉ là dựa theo tầm nhìn lướt qua của Sư Dịch, hai chữ kia vừa vặn bị khung tủ che khuất.
Khải Y dẫn Sư Dịch tới một ngôi nhà gỗ nhỏ, bên trong tối như mực, đưa tay không thấy năm ngón, “Đây là bị cúp điện? Nếu không chúng ta đổi một chỗ ăn khác?” Nơi này trông cũng không quá sạch sẽ.
“Ăn cái gì?” Khải Y cảm thấy Sư Dịch nói có chút buồn cười, “Tôi dẫn cậu tới bổ sung năng lượng, sau này mỗi lần cậu kết thúc một thế giới đều phải tới nơi này bổ sung năng lượng một lần, năng lượng không đủ rất khó rời khỏi nguyên thể khi hoàn thành nhiệm vụ. À tất nhiên, cậu phải hoàn thành được nhiệm vụ.”
Lúc này, một luồng điện từ một đầu vọt thẳng tới cạnh Sư Dịch, tốc độ rất nhanh, không đợi Sư Dịch tránh né đã trực tiếp chui vào ngực Sư Dịch, kỳ quái chính là y một chút cảm giác bị điện giật cũng không có, trái lại còn vô cùng thoải mái.
Dáng vẻ hoang mang của Sư Dịch làm Khải Y thấy nhưng không thể trách, người mới đến thấy thứ này đều là vẻ mặt này. “Cậu ngồi xuống trước đi, tôi tìm vị trí tốt rót năng lượng cho cậu.”
Sư Dịch đáp một tiếng gật đầu, mò mẫm tìm được cái ghế bên cạnh, sau khi ngồi xuống mới mở miệng hỏi, “Tối như vậy, tại sao không bật đèn?”
“Mở đèn sẽ không nhìn thấy năng lượng chảy.” Khải Y nói.
Sư Dịch dần dần cảm thấy sức lực trong thân thể đang khôi phục, đầu càng thanh tỉnh hơn lúc trước, mười phút sau, Sư Dịch dáng vẻ ngủ đủ, thần thái sáng láng. “Năng lượng đưa vào hoàn tất, số 38 cũng đã trở về, để nó dẫn cậu tiến vào thế giới tiếp theo.”
Sư Dịch còn chưa kịp hỏi chợt nghe thanh âm nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu, [Đinh__ Thành công lựa chọn thế giới thứ ba, hệ thống số 38 đưa ký chủ tới nơi]
Sư Dịch lần nữa mở mắt thì trước mắt vẫn tối đen như cũ, nếu không phải y khẽ động sẽ lăn lộc cộc, y còn tưởng mình đang ở kho năng lượng. Từ từ, y vì sao vừa động lại lăn lộc cộc?
Sư Dịch ý đồ đứng lên, nhưng hai chân chỉ vừa mới đứng lên liền không khống chế được mà ngã xuống, Sư Dịch lại thuận thế lăn lên, cũng không biết lăn bao nhiêu vòng mới dừng lại, lắc lắc đầu óc choáng váng, Sư Dịch dứt khoát bất động nằm ở đó.
Vừa rồi lăn một vòng cư nhiên không cảm nhận được đau đớn, Sư Dịch sờ sờ bốn phía phát hiện mình bị nhốt trong một không gian kín nhỏ hẹp, có vết xe đổ, Sư Dịch lần này dứt khoát gọi hệ thống, muốn hỏi một chút xung quanh có người hay không, y đến tột cùng ở chỗ nào, nhưng phát ra là tiếng ‘Pika pika__’
Sư Dịch cả người cứng đờ, nghi ngờ mình nghe lầm, lại thử một chút, ‘Pika pika__’
Cái đệt, tình huống gì?
Sư Dịch giãy giụa muốn đứng dậy, thoát khỏi nơi tối om này, dùng sức gõ vách tường kiên cố bên cạnh, muốn kêu cứu nhưng không ngừng phát ra tiếng ‘pika pika’, làm Sư Dịch khóc không ra nước mắt.
[Ký chủ ngài đừng gõ nữa, còn chưa tới lúc phá xác ra]
Sư Dịch nghe được thanh âm của hệ thống, lần đầu tiên cảm thấy êm tai dễ nghe như vậy, “Hệ thống à, tao đây là tình huống gì, tại sao vẫn cứ kêu pika pika, nơi này đến tột cùng là nơi nào?! Thả tao ra ngoài, thả tao ra ngoài! Sao tao lại ở trong trứng, không phải là bị người nấu chín ăn chứ?!”
[Ký chủ, ngài hiện giờ chính là manh sủng, nhớ kỹ nhất định phải manh manh nha~]
(*) manh: moe: dễ thương, đáng yêu.
KẾT THÚC THẾ GIỚI THỨ 2.
—————-
Editor: Chương này vừa edit vừa nghĩ về bà nội, bà bị bệnh xơ gan, cũng sợ phí tiền với liên lụy con cháu, muốn giải thoát, khi ấy tuổi nhỏ không biết gì luôn làm những việc có lỗi với bà, bây giờ lớn vẫn luôn ân hận về quá khứ, phải chi mình đối xử tốt với bà thì hay biết mấy. Chương này vừa buồn vừa ấm áp, chạm sâu vào nỗi lòng của tui, nhưng coi như vẫn HE đối với mọi người.
Thế giới thứ 3 Ta cùng Tiên Quân đoạt nam nhân, manh sủng vô dụng thụ x ma quân tự luyến công.
Advertisements
REPORT THIS AD
REPORT THIS AD
[Bẻ cong] Chương 13In "Đam mỹ"
[Bẻ cong] Chương 22In "Đam mỹ"
[Bẻ cong] Chương 20In "Đam mỹ"
Share this:
Like this:
Điều hướng bài viết
BÀI TRƯỚC[Người Đến Đúng Lúc] Chương 2
BÀI TIẾP THEO[Người Đến Đúng Lúc] Chương 3
Trả lời
Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *
PHẢN HỒI
TÊN *
THƯ ĐIỆN TỬ *
TRANG WEB
Notify me of new comments via email.
Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.
Gõ gõ ~~
Tìm kiếm cho:
Sâu nổi bật
[Mục lục] Khoái xuyên chi bẻ cong nam chính
[Hoàn] Sau khi phản diện nhặt được kịch bản
[Editing] Ta Lại Giết Chết Nam Chủ
Sâu mới nở
[Cùng Quân đi về] Chương 5
[Cùng Quân đi về] Chương 4
[Cùng Quân đi về] Chương 3
– 10 năm sau, chúng ta vẫn bên nhau chứ?
– Ừ.
“Đợi được chính là ly biệt, đợi không được chính là người về”.
Thanh xuân tươi đẹp…
Thời gian sâu lười ~~~
Tháng Mười Một 2018HBTNSBC« Th8 Th12 » 123456789101112131415161718192021222324252627282930
Sâu lười kéo kén
299 278 kén
Advertisements
REPORT THIS AD
BLOG TẠI WORDPRESS.COM.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top