Chương 6

【 hệ thống nhắc nhở: Hội trưởng Vong Xuyên online. 】

Tuy rằng biết hội trưởng cũng sẽ không để ý đến mình, nhưng nhìn thấy Vong Xuyên online, thành viên trong hiệp hội vẫn là kích động lên.

Bởi vì gần đây, số lần Vong Xuyên online càng ngày càng ít, thời gian càng ngày càng ngắn, thậm chí đã có dấu hiệu sắp ở ẩn.

Nếu hội trưởng bọn họ không chơi, hiệp hội bọn họ cũng sụp đổ,về sau bọn họ làm nhiệm vụ hiệp hội, lại không tìm thấy người dẫn đi, khai hoang phó bản cũng không tìm thấy người chủ lực mạnh mẽ......

Vong Xuyên mới vừa online, bên tai liền lập tức ríu rít cả lên.

Miêu: "Hội trưởng hội trưởng, cậu ấy rốt cuộc cũng online!"

Thất vĩ: "Ách, hôm nay hiệp hội có thêm một người mới, cũng nên nói một tiếng với cậu ấy......"

Phá Sát Thiên Quân: "Tớ cùng cậu nói với hội trưởng, người nọ rất mạnh, một chiêu liền đem phó hội trưởng nằm sấp xuống. Quả thực biến thái!"

Thất Vĩ: "Khụ, bạn học Phá Sát Thiên Quân. Tớ nằm sấp xuống? Nói chuyện làm ơn thật một chút, không cần sử dụng thủ pháp tu từ khoa trương."

Minh Vương: "Kiếm cậu ấy đặt trên cổ cậu, nói cậu nằm sấp xuống có gì khác nhau?"

Thất Vĩ: "Chúng ta có thể đổi cái đề tài này hay không......"

Miêu: "Chúng ta làm nhiệm vụ lại thất bại, hội trưởng cậu ấy lại không mang theo chúng ta đi phó bản --"

Quá mức ồn ào, Vong Xuyên cài đặt hệ thống đóng kênh hiệp hội.

Sau khi đóng kênh hiệp hội, bên tai hắn tức khắc yên tĩnh rất nhiều.

Lúc này, một chúng thành viên La Sinh Môn gọi trời gọi đất như thế nào cũng không được hồi âm của hội trưởng Vong Xuyên, mà lúc này người kia đang hướng về phía phủ đệ của mình.

Phủ đệ ở ngoài thành, khu cấp 110-120, chung quanh không có quái vật, một hồ nước vờn quanh phủ đệ cách một đám người ồn ào. Sóng biếc lăn tăn, phong cảnh tuyệt đẹp lại yên bình.

Là phủ đệ quý nhất bản đồ, là tốt nhất, toàn bản đồ đồng thời cũng là phủ đệ lớn nhất.

Vong Xuyên cưỡi phi hạc, đi vào phủ đệ, sau đó thả người nhảy xuống, đi vào phủ đệ.

Phủ đệ to như vậy, chỉ là thiên trạch đã có nhiều chỗ.

Càng đừng nói còn có thư phòng, nơi nghị sự, phòng đặt vũ khí chuyên dụng, còn có hồ nước cùng cây cầu hình vòm...... Thậm chí còn có Bạch Hổ dưỡng ở sau viện coi như sủng vật.

Toàn bộ phủ đệ bày biện ra khung cảnh cổ xa xỉ, hơi thở ra tiền. Phí bảo trì mỗi cuối tuần cao tới 4000 kim tệ càng thể hiện là nó quý giá.

Nhưng không ai biết chính là, phủ đệ quý nhất, lớn nhất, xa hoa nhất toàn bản đồ, lại không có người cư trú.

Nói đúng ra, là chủ nhân nơi này đến nay không có xuất hiện. Lại hoặc nói là, Vong Xuyên không tìm thấy.

Tưởng tượng người nào đó trốn tránh hắn đến nay, hành tung không rõ, đôi mắt Vong Xuyên liền ảm đạm đi ba phần.

Hắn chậm rãi bước vào phủ đệ, Bạch Hổ sau viện tựa hồ đã sớm cảm giác được hắn hôm nay sẽ tới, liền từ sau viện chạy đến trước viện chờ. Chỉ chờ đối phương xuất hiện, liền một phen nhào lên.

Vong Xuyên chớp mắt một cái xuất hiện, hai con ngươi như đồng của Bạch Hổ nhanh chóng sáng lên, cái đuôi lắc lắc, sau đó đứng dậy đi lên đón.

Vong Xuyên giống như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

Bạch Hổ cũng không nháo, ngoan ngoãn đi theo phía sau, cái đuôi lắc qua lắc lại, thật sự rất thích.

Nội thất trong phủ đệ hết thảy đều là dựa theo yêu thích người nào đó để bố trí.

Mặc kệ là màu sắc vách tường, hay là hình dạnh mái ngói, thậm chí là bản vẽ trên cửa, tượng sư tử trước phủ đệ......

Vong Xuyên chuyển hướng, đi đến trước cửa một phòng, bước chân dừng lại. Sau đó cúi đầu nhìn về phía Bạch Hổ.

Bạch Hổ trợn to mắt, vô tội lắc lắc cái đuôi, tiếp theo ngoan ngoãn ngồi xổm tại chỗ. Sau đó bất động.

-- Bạch Hổ có thể chơi đùa khắp phủ đệ, nhưng phòng này không được.

Bạch Hổ ở cửa ngồi xổm xuống, Vong Xuyên lúc này mới không nhanh không chậm thu hồi tầm mắt, bước vào trong phòng.

Trong phòng an tĩnh, tiếng hít thở phảng phất đều nghe thấy.

Đến gần chiếc giường, Vong Xuyên lẳng lặng nhìn chằm chằm chiếc áo tơ vàng trên đầu giường xuất thần một hồi, sau đó hắn cầm lấy áo tơ vàng, ôm ở trong lòng ngực, cúi đầu, hít thật sau để gửi mùi của chiếc áo tơ vàng.

...... Đây là vật phẩm duy nhất của người nào đó đưa cho hắn.

Nếu không phải còn có tưởng niệm trong trò chơi, chỉ sợ hắn đã sớm từ bỏ game này.

......

Đại khái là trong phòng ngủ chỉ có hai người Tiết Sùng cùng Ngụy Kiệt, mặc kệ làm chuyện gì, Ngụy Kiệt đều thích đi theo Tiết Sùng.

Tiết Sùng không thích người khác quấn lấy, cũng từng dùng ánh mắt cảnh cáo Ngụy Kiệt một lần, là đừng đi theo cậu. Nhưng rõ ràng lá gan luôn nhỏ của Ngụy Kiệt, không biết sao, lá gan giờ lại lớn, mặc dù Tiết Sùng luôn cảnh cáo, nhưng vẫn như cũ, đi theo cậu bám riết không tha.

Đương nhiên, nguyên nhân là bởi vì trong phòng ngủ chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa, vẫn là bởi vì chỉ có Tiết Sùng không ngại hắn dong dài, cũng sẽ không ở thời điểm hắn lải nhải nói chuyện mà đánh gãy hắn.

-- bởi vì Tiết Sùng sẽ không cùng hắn nói chuyện.

Hôm nay tới giờ ăn cơm, Tiết Sùng đi đường đến căn tin. Như ngày thường, Ngụy Kiệt lại dính người đi theo, dường như sợ Tiết Sùng sẽ ném hắn ra.

Bởi vì Tiết Sùng không muốn cùng người khác tiếp cận quá mức, cho nên là đi ở thời gian muộn, cậu đều chọn thời điểm vắng người mới đi đến căn tin, liền tránh việc xếp hàng phiền toái.

Bất quá cũng bởi vì đi quá muộn, cho nên đồ ăn cũng đã không còn mấy.

Bác gái nhà ăn nhìn đồng hồ treo trên tường, nói: "Mấy cậu như thế nào lại tới muộn như, cũng chẳng còn bao nhiêu đồ ăn." Nói xong, lại nhìn Ngụy Kiệt phía sau Tiết Sùng, nói, "Còn cậu như thế nào cũng như vậy? Người khác đều chọn thời gian tới sớm, các cậu đây lại tới muộn."

Ngụy Kiệt gãi gãi đầu, xấu hổ cười cười.

Tiết Sùng không có phản ứng gì, quẹt thẻ, mặt vô biểu tình nói: "Tùy tiện lấy cơm đi."

Ngụy Kiệt cũng vội vàng quẹt thẻ, đi theo nói: "Cháu, cháu cùng cậu ấy giống nhau!"

Nhìn bộ dáng của Tiết Sùng không có phản ứng gì, trong đầu bác gái nhà ăn nhịn không được liền nhắc mãi.

Bác gái nhà ăn: " Các cậu hiện tại còn trẻ, lớn lên ốm lòi xương, mỗi ngày ăn đồ ăn nguội sao được? Làm sao có một thân thể tốt? Đừng tưởng rằng không có gì, về sau nếu thân thể xảy ra tật xấu, nói không chừng chính là bởi vì bình thường mỗi ngày đều ăn đồ ăn nguội khiến cho......"

Bác gái nhà ăn một bên lấy đồ ăn một bên nhắc mãi, mãi cho đến khi lấy đồ ăn cho hai người xong, người đã đi xa, trong miệng còn không ngừng nhắc mãi.

Ngụy Kiệt phía sau Tiết Sùng nhịn không được lén lút lẩm bẩm, "Tớ cho rằng chính mình đã đủ lảm nhảm, không nghĩ tới còn có người so với tớ còn lải nhải hơn......"

Lấy cơm xong, Tiết Sùng nhìn quanh xung quanh ba vòng, lúc này mới tìm được một cái góc hẻo lánh, ngồi xuống.

Tiết Sùng cố tình tới trễ một là bởi vì không cần phải xếp hàng, về phương diện khác cũng là vì người trong nhà ăn sẽ không nhiều.

Nhưng hôm nay không biết làm sao, hiện tại lúc này, nhà ăn vẫn là kín người hết chỗ.

Ngụy Kiệt đi theo Tiết Sùng vào bàn, sau đó nhịn không được ngẩng đầu mắt đánh giá bốn phía, sau đó nhìn đến một chỗ, một đống người tụ tập thành một vòng tròn, giống như đem người nào vây quanh.

Cả trai lẫn gái đều có, không biết đang nói cái gì, chốc chốc lại truyền đến một trận tiếng cười.

Ngụy Kiệt tò mò nhịn không được, buông chiếc đũa trong tay xuống, đứng lên, nhón chân về phía bên kia nhìn. Muốn thấy rõ người bị vây quanh ở giữa tột cùng là ai. Nhưng bởi vì người quá nhiều, Ngụy Kiệt cao cũng chỉ có 1m76, cho nên trừ bỏ một đống đỉnh đầu đen nghìn nghịt, cái gì cũng không thấy rõ.

Một bạn học cách đó không xa nhìn Ngụy Kiệt đang lao lực, bĩu môi, nói: "Người cậu đã nhỏ, đừng uổng phí sức lực. Dùng đầu óc cũng có thể nghĩ đến, ở trong trường học tạo ra oanh động lớn như vậy, còn có thể có ai?"

Trong đầu Ngụy Kiệt nháy mắt hiện ra một cái tên.

Ngụy Kiệt có chút không thể tin tưởng, chần chờ, nhỏ giọng hỏi: "Tần...... Tần Xuyên?"

Người nọ kéo kéo khóe miệng, hướng theo đôi mắt của Ngụy Kiệt nhìn đến, ánh mắt có chút ghen ghét, "Trừ bỏ hắn còn có thể là ai?"

Ngụy Kiệt tức khắc đảo mắt hít vào một hơi, vẻ mặt hoảng hốt một lần nữa ngồi trở lại vị trí.

Nếu là người khác, nhìn phản ứng như thế của Ngụy Kiệt, nhất định sẽ hỏi Tần Xuyên là ai.

Nhưng Tiết Sùng không có, thậm chí từ đầu tới đuôi đều không có một chút phản ứng.

Tiết Sùng cái gì cũng không hỏi, tuy Ngụy Kiệt cũng đoán được Tiết Sùng cái gì cũng sẽ không hỏi, mặc dù hắn nói, cũng sẽ không có bất cứ phản ứng gì, nhưng Ngụy Kiệt nhịn không được.

Muốn một tên hay lảm nhảm nghẹn không nói lời nào, là một việc phi thường khó khăn.

Bởi vậy, mặc dù Ngụy Kiệt biết đối phương sẽ không có phản ứng, hắn vẫn là nhịn không được bắt đầu lải nhải nói : "Tiết Sùng, cậu có nghe nói qua Tần Xuyên chưa?"

Nghe vậy, Tiết Sùng ngước mắt nhìn hắn một cái, ngay sau đó lại lạnh nhạt thu hồi tầm mắt.

Tuy rằng không nói chuyện, bất quá tốt xấu cũng coi như là có phản ứng.

Cái ánh mắt kia liền phảng phất cho Ngụy Kiệt ủng hộ lớn lao, máy hát nháy mắt mở nhạc: "Tần Xuyên người này đặc biệt lợi hại, gia thế tốt, thành tích học tập cũng tốt, còn là chủ lực đội bóng rổ của trường...... Nghe nói cậu ấy đã từng nhận giải thưởng ở trận đấu lớn nào đó...... Bất quá người ta bình thường không hay nói chuyện, không hay cười, có người nói là tự cao tự đại, chính tớ không cảm thấy như vậy, chẳng lẽ ít lời nói chính là tự cao tự đại sao? Cậu cũng nói không nhiều lắm, nhưng tớ cảm thấy cậu đặc biệt bình dị gần gũi. Cho nên tớ cảm thấy người nói loại lời nói này, nhất định là đặc biệt đáng ghét, ghen ghét người ta. Có ít người sinh ra đã kiêu hãnh làm con của trời......"

Bởi vì Tiết Sùng ít nói, không thích nghe chuyện người khác, miệng càng kín mít, cho nên Ngụy Kiệt cơ bản cái gì đều cùng nói với Tiết Sùng.

Ngay cả việc cậu ta thích con trai.

Đương nhiên thời điểm Ngụy Kiệt ở trước mặt Tiết Sùng thẳng thắn nói là mình thích con nam, cũng là đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, cũng do dự rất lâu.

Nhưng cuối cùng hắn cũng đủ dũng khí, nói cho Tiết Sùng chuyện mình thích con trai, nhưng trên mặt đối phương đến cảm xúc phản cảm hoặc là chán ghét đều không có, Ngụy Kiệt nhẹ nhàng thở ra, tức khắc cảm thấy chính mình nhẹ nhàng đi không ít.

Bởi vì chuyện thích con trai, nên mấy năm nay hắn ở trường học rất áp lực, nơm nớp lo sợ, sợ bị người nhìn ra.

Hiện tại nói cho Tiết Sùng, đối phương cũng không có phản cảm, ở trong mắt Ngụy Kiệt, Tiết Sùng lập tức thật giống như biến thành ' người một nhà ', nháy mắt thân cận không ít.

Ngụy Kiệt thân cận với Tiết Sùng, kỳ thật cũng là vì cái duyên cớ này.

Bất quá, tuy rằng đủ dũng khí nói cho Tiết Sùng chuyện mình thích con trai, nhưng hắn cũng không có dũng khí nói cho Tiết Sùng người mình thích thật ra là giáo thảo Tần Xuyên.

Bởi vì cậu ta biết chính mình là si tâm vọng tưởng, cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, cho nên hắn sẽ không nói cho Tiết Sùng, cũng không dám đi nói cho Tiết Sùng.

Nhưng mà, mặc dù tính là không nói, từ miệng Ngụy Kiệt nói tới Tần Xuyên biểu hiện phản ứng ra ngoài, đã sớm bại lộ ra việc người cậu ta thích Tần Xuyên chính là sự thật.

Ngẩng đầu xem, liếc mắt một cái liền biết.

Nhưng người đó cùng Tiết Sùng không quan hệ, cậu cũng không có hứng thú.

Chỗ nào sai mọi người bình luận nhé

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top