Chương 19
Lần này hai người nhận một nhiệm vụ hoạt động, độ khó nhiệm vụ là năm sao, nội dung nhiệm vụ là đi tìm một con hồ ly tinh và trả lời câu hỏi nó đưa ra. Nó tổng cộng sẽ xuất hiện ở năm địa điểm khác nhau, mỗi lần sẽ có mười câu hỏi. Địa điểm xuất hiện sẽ được nhắc nhở, nhưng có thời gian hạn chế, nếu vượt qua thời gian hạn chế thì tính là làm nhiệm vụ thất bại.
Địa điểm nhắc nhở nhiệm vụ lần này là ở Xuân Lâu, cho nên hai người tìm tới Xuân Lâu.
Xuân Lâu nổi tiếng phong tình, không khí trước sau dâm mĩ như một.
Ỷ vào việc đối phương chỉ là NPC, sẽ không phản kháng cũng sẽ không giãy giụa, vì thế có rất nhiều người chơi cứ như vậy ở trước mặt công chúng, công khai đem tay mình vói vào trong quần áo NPC của Xuân Lâu, tùy ý xoa bóp. Từ khi cập nhật động tác tay, không khó đoán ra là đang làm gì.
Quan trọng nhất chính là, bởi vì giả thiết trò chơi, cho nên NPC của Xuân Lâu không chỉ không cự tuyệt người chơi, còn làm một bộ dáng hưởng thụ, thập phần phối hợp với động tác của người chơi, thậm chí còn quấn lấy eo người chơi, nũng nịu kêu ' khách quan, ngài thật là hư ~'.
Tuy Tiết Sùng cũng không phải là lần đầu tiên tới nơi này, nhưng vẫn là không nỡ nhìn thẳng.
Nhìn bộ dáng ngây thơ của sư phụ nhà mình, Thanh Chi nhịn không được khẽ cười một tiếng, sau đó cố ý ghé vào bên tai Tiết Sùng, nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, đều không phải là lần đầu tiên tới, còn không quen?"
Sau khi nghe xong, Tiết Sùng không chút nghĩ ngợi nhăn mi lại, cứng nhắc nói: "Chuyện này như thế nào có thể làm quen!"
Biết sư phụ nhà mình cứng nhắc, da mặt lại mỏng, Thanh Chi buồn cười một tiếng, sau đó âm thanh mềm xuống, "Thực xin lỗi sư phụ, con chỉ là hỏi một chút, đừng nóng giận......"
Thanh Chi ôm cánh tay Tiết Sùng, dường như làm nũng quơ quơ.
Quả nhiên, bên tai đối phương lập tức đỏ lên, mất tự nhiên dời tầm mắt, sau đó duỗi tay kéo tay nàng ra, âm thanh không tự giác yếu đi.
Tiết Sùng: "Nói chuyện thì nói chuyện, không nên động tay động chân......"
Thanh Chi: "Vâng, sư phụ ~"
Hai người đi lên lầu hai, theo chỉ dẫn nhiệm vụ, đi tới phòng của hoa khôi trong Xuân Lâu, tìm hồ ly tinh hóa thân thành hoa khôi.
Hồ ly tinh nằm nghiêng ở trên giường nhìn hai người đôi mắt mê hoặc chớp nhẹ, sau đó cười đầy quyến rũ nói: "Rốt cuộc cũng chờ được hai vị đại hiệp ~"
Đại khái là ở Xuân Lâu, lúc hồ ly tinh ra câu hỏi, đều khiến người chơi có chút không nỡ nhìn thẳng.
À không, là khiến Tiết Sùng không nỡ nhìn thẳng.
Hồ ly tinh: "Xin hỏi hai người là quan hệ tình nhân, hay là quan hệ amh em, hay là quan hệ bằng hữu? Mong trong ba giây đáp lại, nếu trả lời không giống nhau thì nhiệm vụ thất bại."
Nghe vậy, Tiết Sùng nhíu mày. Vì sao không có quan hệ sư đồ?
Còn chưa chờ Tiết Sùng mở miệng trả lời, Thanh Chi một bên nhanh chóng trả lời: "Quan hệ tình nhân."
Tiết Sùng nhíu mày, theo bản năng liền muốn phản bác, nhưng bị người bên cạnh kịp thời bưng kín miệng, sau đó chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, nhiệm vụ......"
Nhìn đồ đệ nhà mình dùng sức chớp mắt với mình, Tiết Sùng khựng lại, có chút khó khăn mở miệng đáp: "...... Quan hệ tình nhân."
Hồ ly tinh búng tay một cái, nói: "Trả lời giống nhau, câu hỏi tiếp theo."
Nghe được câu trả lời của Tiết Sùng, Thanh Chi giảo hoạt cười, nắm tay Tiết Sùng, vẫn luôn không buông.
Tiết Sùng giãy giụa hai lần, phát hiện vô dụng, chỉ có thể tùy ý đối phương.
Hồ ly tinh: "Câu hỏi tiếp theo, các ngươi một đêm mấy lần, một lần thời gian bao lâu? Mong trong ba giây đáp lại, nếu trả lời không giống nhau thì nhiệm vụ thất bại."
Tiết Sùng nháy mắt mặt đỏ lên.
...... Cái vấn đề gì??
Trong lòng biết sư phụ nhà mình da mỏng, ngượng ngùng mở miệng, vì thế nhéo nhéo tay đối phương, dùng khẩu hình miệng ý nói: Sư phụ, nói theo khẩu hình miệng của con rồi cùng nhau nói nhé.
Vì thế Tiết Sùng một bên nhìn khẩu hình miệng của Thanh Chi, một bên chậm rãi nói: "Một...... Đêm một lần, một lần...... Một đêm."
Hồ ly tinh lại búng tay một cái, nói: "Rất tốt, lại đáp đúng."
Nói xong, Tiết Sùng lúc này mới phản ứng lại chính mình vừa nói gì, tức khắc cứng người ở tại chỗ.
Thanh Chi một bên thành công hố sư phụ nhà mình trộm cười.
Cứ như vậy, Thanh Chi hãm hại lừa gạt cùng với Tiết Sùng mặt đỏ tai hồng, hai người rốt cuộc trả lời tới câu hỏi cuối cùng.
Hồ ly tinh chậm rì rì nói: "Các ngươi đã trả lời chín câu hỏi trước, hiện tại là câu hỏi cuối cùng. Câu hỏi cuối cùng vô cùng đơn giản......"
Nói xong, trong tay hồ ly tinh đột nhiên xuất hiện một chén nước. Ngay sau đó đẩy đến trước mặt hai người.
Hồ ly tinh không nhanh không chậm nói: "Câu hỏi cuối cùng chính là -- uống xong chén nước này. Mặc kệ là một người uống, hay là hai người uống đều có thể, chỉ cần uống xong thì tính thông qua."
Tiết Sùng lặng im liếc mắt nhìn chén nước một cái.
Nước thập phần trong suốt, thoạt nhìn chính là một ly nước bình thường. Cái ly cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một cái ly sứ trắng.
Chỉ cần uống nước là đủ rồi? Không khỏi quá đơn giản rồi.
Đơn giản đến nỗi khiến Tiết Sùng nghi ngờ.
Tiết Sùng đứng tại chỗ, nhìn chăm chú chén trà trên mặt bàn thật lâu chưa động. Thanh Chi một bên nhìn sư phụ nhà mình không có động, hình như là suy đoán được trong nước sẽ có thành phần gì, không khỏi cười nhẹ một tiếng, nói: "Con uống đi."
Dứt lời, duỗi tay chuẩn bị đem chén nước này lên miệng uống sạch.
Nhưng mà bị Tiết Sùng chặn lại.
Tiết Sùng đau đầu thở dài, đem chén nước trong tay đối phương lấy đi, nói: "Là sư phụ, vẫn là để tôi uống đi đi."
Rốt cuộc là cậu làm sư phụ, hẳn là đi đầu mọi chuyện. Nếu mọi chuyện đều là đồ đệ làm, cậu làm sư phụ cũng không tránh khỏi quá thất trách.
Tiết Sùng nhíu mày, tay nâng chén trà lên uống.
Thấy nước bị uống sạch, hồ ly tinh đứng dậy, híp mắt cười nói: "Chúc mừng các ngươi, nhiệm vụ thông qua."
Dứt lời, nhẹ nhàng phất tay, khen thưởng nhiệm vụ liền xuất hiện ở trên mặt bàn.
Giây tiếp theo, thân ảnh hồ ly tinh ở tại chỗ dần dần biến mất.
Tiết Sùng uống xong ly nước, ban đầu vẫn chưa cảm giác được gì khác thường. Nhưng dần dần, cậu chậm rãi cảm giác được có chút không thích hợp.
Cậu cảm thấy...... Có chút nóng.
Không chỉ như vậy, gương mặt cậu từ trước đến nay vốn bình tĩnh, trấn định, thế nhưng lại hiện ra một tia ửng hồng mất tự nhiên.
Tiết Sùng nhíu mày, cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Cậu che lại trán, có chút mơ hồ nói: " Nước này...... Hình như có chút vấn đề......"
Một tiếng nói trầm thấp từ tính vang lên từ đỉnh đầu cậu, "Sư phụ, nước này có vấn đề gì?"
Lúc này đầu Tiết Sùng mơ màng, căn bản không thể tự hỏi, tất nhiên cũng không cảm thấy được âm thanh của Thanh Chi biến thành âm thanh của một nam nhân.
Tiết Sùng đưa tay xoa trán mình, nỗ lực làm cậu thanh tỉnh một chút, "Không biết...... Tôi hiện tại...... Cảm giác có chút...... Choáng váng."
Giọng nam ý vị thâm trường lên tiếng, thuận theo tự nhiên nói: "Bên cạnh có giường, con đỡ sư phụ lên giường nghỉ tạm một hồi vậy."
Nói xong, không đợi Tiết Sùng trả lời, cánh tay nam nhân trực tiếp chặn ngang đem cậu bế lên, bước đi vững vàng đi tới mép giường.
Nam nhân đem Tiết Sùng đặt ở trên giường, Tiết Sùng cho rằng đối phương đem cậu đặt ở trên giường rồi sẽ đứng dậy, vì thế mà tự nhiên đem tay đặt ở bên cạnh người.
Lại không ngờ, đối phương đem cậu đặt ở trên giường, lại chưa đứng dậy, mà là cúi người đè ép xuống dưới. Một tay nhẹ nhàng đem hai tay cậu khóa chặt ở trên đỉnh đầu, một cái tay khác thong thả ung dung bắt đầu cởi quần áo mình.
Thẳng đến chính cậu cũng bị lột sạch, Tiết Sùng lúc này mới tỉnh lại.
Tiết Sùng chỉ thấy Thanh Chi xinh xắn lanh lợi, không biết khi nào lại biến thành Tần Xuyên có dáng người phong nhã, thon dài.
Tần Xuyên bên miệng ngậm cười, đem cậu đè ở dưới thân, con ngươi thâm thúy, tràn ngập dục vọng cùng chiếm hữu, cực kỳ có tính xâm lược.
Tiết Sùng biết chính mình hẳn là nên đẩy đối phương ra, nhưng không biết vì sao cả người lại nhũn ra, hoàn toàn không thể động đậy. Vì thế cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương đem quần áo cậu cởi hết, chậm rãi đè ép xuống, đầu lưỡi ướt nóng linh hoạt cạy khớp hàm cậu ra, mút hôn triền miên. Ngón tay thon dài trắng nõn ái muội vuốt ve ngực cậu, sau đó chậm rãi đi xuống, ngón tay nhẹ nhàng mà lướt qua bụng nhỏ......
Tiết Sùng nháy mắt bừng tỉnh.
Cậu duỗi tay sờ trán, tay đầy mồ hôi lạnh.
Cậu đứng dậy xuống giường, rót cho mình ly nước lạnh, uống hai hớp rồi mới cảm thấy cảm giác sợ hãi trong lòng bớt đi một chút.
Tiết Sùng đè đè giữa mày, nghĩ thầm cậu như thế nào lại mơ thấy loại mộng này......
Ngụy Kiệt một bên nghe được động tĩnh, xoay đầu, hỏi: "Tiết Sùng...... Làm sao vậy?" Đây chính là lần đầu tiên Ngụy Kiệt thấy loại vẻ mặt này trên mặt Tiết Sùng.
Quả nhiên, Ngụy Kiệt chỉ nghe được đối phương lãnh đạm trả lời: "Không có gì."
Bởi vì tính tình đối phương không thích nhiều lời, cho nên cái đáp án này Ngụy Kiệt cũng đoán trước được.
Ngụy Kiệt ấp úng trả lời, sau đó bỗng nhiên nhớ tới Tần Xuyên, cảm thấy bản thân nên đem chuyện Tần Xuyên hỏi qua cậu ta nói cho cậu biết. Vì thế Ngụy Kiết lại mở miệng nói: "Ngày hôm qua sau khi cậu đi, Tần Xuyên......"
Không chờ Ngụy Kiệt nói xong, chỉ thấy Tiết Sùng sắc mặt lập tức trầm xuống, sau đó lập tức không chút do dự cắt đứt: "Không cần phải nói, tôi không có hứng thú."
Tiết Sùng nói xong, Ngụy Kiệt ngây ngẩn cả người.
Bởi vì lúc trước, mặc kệ là chuyện nhàm chán, nhàm chán đến chính Ngụy Kiệt đều cảm thấy buồn cười, Tiết Sùng đều nghe cậu ta nói xong. Nhưng mà lúc này, cậu ta mới nói mấy chữ, đã bị đối phương nhanh chóng đánh gãy, còn nói không có hứng thú......
Vì tâm tình không tốt? Hay là bởi vì vừa rồi mơ thấy cái gì? Hay là mặt khác?
Ngụy Kiệt nhìn sắc mặt đối phương, cũng không dám hỏi nguyên nhân. Chỉ đem lời còn chưa nói ra nói yên lặng mà nuốt trở lại vào bụng, sau đó không bao giờ nhắc tới chuyện đó với đối phương nữa.
Uống nước xong sau, Tiết Sùng hoàn toàn tỉnh.
Buổi sáng không có tiết học, cũng không phải một hai tham gia hoạt động khóa ngoại, càng không muốn đến thư viện cùng một đám người tễ ở một khối. Vì thế, chỉ còn lại trò chơi.
Đối với Tiết Sùng mà nói, sinh hoạt ở trường chỉ có hai loại.
Đi học, chơi trò chơi.
Trừ cái này ra, không có mặt khác.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top