Chương 16
Tiết Sùng offline.
Đây là lần đầu tiên Tiết Sùng không tạm biệt đối phương, cứ như vậy lập tức offline.
Bị bỏ lại một mình, Thanh Chi chăm chú nhìn vị trí Tiết Sùng offline, liếm liếm môi.
…… Ừm, quả nhiên rất ngọt.
Giây tiếp theo, Thanh Chi offline. Một phút sau, hội trưởng Vong Xuyên La Sinh Môn ‘ biến mất ’ đã lâu online.
Vong Xuyên mới online, các thành viên La Sinh Môn không hẹn mà cùng đồng loạt gào lên.
Thất Vĩ: “Cậu đi đâu, nhiều ngày như vậy không thấy người……”
Phá Sát Thiên Quân “Hội trưởng, cậu rốt cuộc xuất hiện huhuhu, Tớ…… Tớ…… Tớ còn tưởng rằng cậu vứt bỏ chúng tớ.”
Thập Bút Hội Trường An “Hội trưởng, cuối cùng cậu cũng trở lại, mấy ngày hội trưởng không online, đám tôn tử của hiệp hội hạng ba gửi thư khiêu chiến cho chúng ta, cậu không ở đây, nên bọn tớ không nhận. Đám tôn tử kia còn ở trong trò chơi tung tin nói chúng ta là đồ hèn nhát……”
Đám tôn tử: cháu chắt
Phiêu: “Hội trưởng hội trưởng ——”
Vong Xuyên: “ Hiệp hội hạng ba?”
Tuy rằng Vong Xuyên chỉ nói bốn chữ ngắn ngủn, nhưng bốn chữ này đã có thể, làm hai mắt một chúng thành viên hiệp hội lập tức sáng lên.
—— Hội trưởng của bọn họ muốn ra tay tính toán!
Cùng ngày, đại hiệp hội La Sinh Môn của【 Thiên Khải 】đã khiêu chiến đại hiệp hội hạng ba của【 Thiên Khải 】là Thanh Vũ Thế Gia.
Hai đại hiệp hội đánh túi bụi, tình hình chiến đấu giằng co mấy ngày.
Mà trong mấy ngày đấy, Tiết Sùng vẫn luôn offline rốt cuộc cũng suy nghĩ lại.
Cậu quyết định đi thổ lộ.
Mặc dù chỉ là trò chơi, lại là đối phương chủ động tiếp cận. Cho dù vậy, Tiết Sùng có tư tưởng cũ kỹ lại cho rằng, chính mình hẳn là phải có trách nhiệm với người ta.
Tiết Sùng sắp xếp xong suy nghĩ, mang mắt kính thực tế ảo lên, đăng nhập vào trò chơi.
Vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi vào game nhìn danh sách online, phát hiện đối phương không online, vẫn là nhịn không được thở phào nhẹ nhõm. Nhưng dù vậy trong lòng lại không khỏi cảm thấy có chút mất mát.
Nhưng ngay sau đó, Tiết Sùng liền khôi phục trạng thái bình thường.
Lần trước chưa kịp hoàn thành nhiệm vụ đã offline, lần này cậu đi hoàn thành nhiệm vụ trước, cũng coi như là giết thời gian.
Tuy đồ đệ chưa online, nhưng mà lần này…… Cậu vẫn là một người đi hoàn thành trước. Hiện tại cậu còn không biết nên lấy biểu cảm cùng trạng thái như thế nào tới trước mặt đối phương, bởi vậy cậu vẫn là một mình đi làm trước, để có thể bình tĩnh hơn một chút.
Ở chỗ Vong Xuyên.
Bởi vì chỉ có acc nhỏ mới thêm bạn tốt Tiết Sùng, nên chỉ có online acc nhỏ, mới có thể biết đối phương có thực sự online hay không.
Vì nghĩ đến Tiết Sùng, Vong Xuyên liên tục online và offline, đăng nhập vào acc nhỏ của mình, dần dà, thành viên hiệp hội La Sinh Môn đều biết tồn tại của acc nhỏ Vong Xuyên.
Thành viên hiệp hội nhìn acc nhỏ của Vong Xuyên không có gia nhập hiệp hội, vì thế khuyến khích Vong Xuyên tham gia vào La Sinh Môn.
Rõ ràng thân là hội trưởng của hiệp hội lớn, như thế nào acc nhỏ của chính mình cũng không vào hiệp hội! Này còn giống lời nói sao!
Sợ bà nào ko hiểu " Này còn giống lời nói sao" thì là "Điều này sao có thể chấp nhận được chứ" nhé, tại tui thấy cái kia hay hơn.
Đương nhiên, này không phải nguyên nhân chính. Nguyên nhân chính là —— về sau acc lớn hội trưởng bọn họ chơi trò biến mất, thời điểm acc nhỏ online, là bọn họ có thể đi tìm người.
Nhưng mà, khi bọn họ đưa ra kiến nghị acc nhỏ Vong Xuyên gia nhập La Sinh Môn, Vong Xuyên không chút nghĩ ngợi liền từ chối.
Thành viên La Sinh Môn vẻ mặt ngơ ngác.
Ách…… Đây hình như là hội trưởng của hiệp hội mình, vì cái gì hội trưởng bọn họ, không cho acc nhỏ của mình gia nhập hiệp hội?? Ngược lại còn từ chối???
Cái gì vậy???
Không ngờ, Vong Xuyên chỉ đơn giản là bởi vì không muốn acc nhỏ của mình đột nhiên gia nhập đại hiệp hội hạng nhất【 Thiên Khải 】, mà khiến cho Tiết Sùng hoài nghi mà thôi. Lại nói, hắn là muốn cùng sư phụ cổ hủ của mình cùng vào hiệp hội. Nếu sư phụ không vào hiệp hội, bao gồm cả hiệp hội của hắn, thì hắn đều không vào.
……
Gần đây bởi vì cùng hiệp hội hạng ba Thanh Vũ Thế Gia khiêu chiến, tâm tình Vong Xuyên đạt đến mức cực hạn.
Nguyên nhân là bởi vì muốn cùng La Sinh Môn, đánh đến ngươi chết ta sống cùng hội trưởng Tư Đồ Kỳ hiệp hội hạng ba Thanh Vũ Thế Gia, mục tiêu thật sự căn bản không phải là hiệp hội chiến, mà là muốn khiến Vong Xuyên chú ý. Cái gọi là hiệp hội chiến, thực ra là mưu đồ của Tư Đồ Kỳ để tiếp cận Vong Xuyên mà thôi.
Vong Xuyên tưởng tượng ra đường đường là một đại nam nhân, dùng một gương mặt thẹn thùng, đối mặt với hắn mà nói: “Chỉ cần là cậu, tôi ở dưới cũng không quan tâm.” Vong Xuyên liền nhịn không được có chút buồn nôn.
Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì đợi thật lâu không thấy Tiết Sùng online, không khỏi làm Vong Xuyên có chút tâm phiền ý loạn.
Oánh chết hội trưởng Tư Đồ Kỳ hiệp hội hạng ba, Vong Xuyên một mình đi vào khu vực lần trước offline, muốn thử vận may, có thể gặp sư phụ cổ hủ, da mặt lại mỏng của mình hay không, kết quả vừa nhấc mắt, trùng hợp vừa lúc thấy được Tiết Sùng.
Bởi vì Vong Xuyên xuất hiện, người chơi xung quanh đều sôi nổi xông tới, đem xung quanh chật như nêm cối. Cũng không biết vì sao, Vong Xuyên lại không nghiêng không lệch, liếc mắt một cái vừa lúc thấy được đối phương.
Chẳng lẽ…… Đây là trong truyền thuyết, người tình trong mắt hóa Tây Thi?
Khóe miệng Vong Xuyên không tự giác cong lên một nụ cười nhẹ, sau đó không nói hai lời đã offline.
Lại lần nữa online, Vong Xuyên lại biến thành đồ đệ cả ngày quấn lấy Tiết Sùng, muốn dính người.
……
Nhiệm vụ tìm người quả nhiên rất mệt mỏi.
Tiết Sùng không biết chính mình chạy qua lại ở trên con phố không ít, hiện tại chỉ cảm thấy hai chân bắt đầu có chút nhũn ra.
NPC nói mục tiêu nhiệm vụ là ở Hoàng thành khách điếm Liễu Phong, kết quả tới khách điếm, dò hỏi tiểu nhị trong tiệm, lại nói cũng không biết người này, làm cậu phải đi lên lầu hai tìm. Theo NPC nói, Tiết Sùng vẫn luôn tìm, rồi đến một gian phòng cuối cùng ở lầu hai, rốt cuộc mới có một người qua đường nói cho cậu, mua phấn mặt của chủ tiệm ở đối diện sẽ cho biết cậu đi đâu tìm người.
Cho bà nào không biết
Khách điếm: nhà trọ
Tiểu nhị: người làm như bưng bê, rót nước.
Vì thế cậu tiếp tục đi tìm chủ tiện bán phấn mặt ở đối diện, đợi khi tìm được, chủ tiệm bán phấn mặt lại nói cho cậu, mặc dù có thể biết, nhưng hiện tại cần phải giúp nàng phục vụ khách mua phấn mặt trước……
Như thế như vậy, nhiều lần trắc trở, cuối cùng Tiết Sùng đi tới nơi này.
Tiết Sùng ngửa đầu nhìn biển hiệu treo ở trước cửa, có chút do dự không dám nhấc chân. Bởi vì…… Nơi này là Xuân Lâu.
Xuân Lâu: nơi cóa các bé đào nhe
Cũng chính là nơi người chơi tìm hoan mua vui.
Tiết Sùng chỉ dám xa xa mà đứng ở ngoài cửa hàng, cũng đã có thể cảm nhận được không khí dâm đãng, phóng túng trong tiệm.
Tuy rằng cậu biết nơi này có hoa khôi cùng tiểu quan, nhưng mà tất cả chỉ là NPC do nhà phát triển game sáng tạo ra, là một đống giả thuyết số liệu. Nhưng cậu vẫn là khó chấp nhận. Hơn nữa……Nếu cậu đã quyết định thổ lộ, lại còn muốn bước vào loại nơi như này, hình như…… Không hợp lí.
Tiết Sùng đứng ở ngoài cửa Xuân Lâu, thời điểm do dự không quyết, Thanh Chi không online đột nhiên không kịp phòng ngừa xuất hiện ở phía sau Tiết Sùng.
Như ngày thường, ‘ nàng ’ che đôi mắt cậu lại, hỏi: “Đoán xem là ai?”
Tiếng nói quen thuộc tựa như sấm rền khiến bên tai Tiết Sùng nổ tung, Tiết Sùng không hề phòng bị nên hoảng hốt, trong đầu không tự chủ được liên tưởng đến mấy ngày trước đây khi Thanh Chi ở gần cậu, sau đó không thể khống chế mặt liền hồng lên.
Rõ ràng là mở màn giống nhau, quan hệ hai người như thường, nhưng tâm thái lúc này của Tiết Sùng lại hoàn toàn bất đồng.
Tiết Sùng cứng đờ đứng ở tại chỗ, không dám động, cũng không dám nói chuyện.
Vong Xuyên đợi một hồi thấy cậu chậm chạp không có phản ứng, không khỏi ngẩn người, giương mắt nhìn bên tai đối phương ửng đỏ, sau đó thoáng chốc liền hiểu rõ.
Vong Xuyên chậm rãi buông lỏng tay ra, sau đó xụ mặt, ra vẻ tức giận nói: “Sư phụ lần trước chưa tạm biệt đồ đệ liền offline, sư phụ…… Có phải chán ghét đồ đệ không?” Âm thanh cuối cùng, trở nên ủy khuất.
Tiết Sùng nháy mắt luống cuống, nhìn đối phương lã chã mặt chực khóc, chân tay luống cuống sờ sờ đỉnh đầu đối phương, nói: “Không có……”
Vong Xuyên đem đầu vùi vào ngực cậu, lặng lẽ cọ cọ, sau đó quay đầu nhìn Xuân Lâu phía sau Tiết Sùng, biểu cảm nháy mắt trở nên nghiêm túc.
Vong Xuyên híp híp mắt, nói: “…… Sư phụ đây là muốn đưa đồ đệ đi làm gì?”
Tiết Sùng biết đối phương có chút không vui, vì thế vội vàng giải thích nói: “Là vì làm nhiệm vụ……”
Vong Xuyên: “Thật sự?”
Tiết Sùng gật gật đầu.
Sắc mặt Vong Xuyên lúc này mới hòa hoãn một chút: “Được…… Đồ đệ tạm thời tin tưởng một lần.” Với tính tình cổ hủ của sư phụ hắn, sẽ không có khả năng đến nơi này.
Tiết Sùng thở phào nhẹ nhõm, yên tâm.
Tiếp theo, Vong Xuyên tựa hồ là lại đột nhiên nhớ tới cái gì, biểu cảm lại nháy mắt trở nên nghiêm túc lên.
Vong Xuyên: “Nơi này quá loạn, đợi lát nữa đi vào, sư phụ ngoan ngoãn đi phía sau con, không cần chạy loạn. Nếu có người đến gần sư phụ, sư phụ tuyệt đối không cần quan tâm. Sư phụ đã biết chưa?” Tưởng tượng đến khả năng Tiết Sùng bị người ta câu đi, cả người Vong Xuyên thấy không thoải mái.
Tiết Sùng không nghĩ nhiều: “Được.”
Dứt lời, Vong Xuyên không chút nghĩ ngợi bắt được tay Tiết Sùng. Người phía sau nhìn hai người nắm tay, mất tự nhiên dời đi tầm mắt.
Xuân Lâu kín người hết chỗ, người chơi mãn cấp cùng không mãn cấp cùng với NPC tràn đầy ở trong Xuân Lâu, náo nhiệt không thôi.
Vô tình đều có thể nhìn thấy cảnh tượng người chơi ôm NPC. Mặc kệ là đại sảnh, hay là góc, thậm chí là hiên…… Đều có thể thấy được.
Đối với Tiết Sùng thuần khiết tuyệt đối là kích thích cảm quan gây sốc cho cậu. Tuy biết rằng game thực tế ảo khó tránh khỏi sẽ có loại cảnh tượng này, nhưng khi cậu thật sự đối mặt, vẫn là nhịn không được cảm thấy khiếp sợ.
Phải biết rằng, trong hiện thực, Tiết Sùng tay con gái cũng chưa nắm qua.
Vong Xuyên đi ở phía trước mới cấp 70 nhưng thấy nhiều không trách. Mà Tiết Sùng mãn cấp bị Vong Xuyên nắm tay dường như là bị dọa, cả người cứng đờ, đường cũng không biết nên đi như thế nào.
Có lẽ là lâu lắm rồi không có nhìn thấy người chơi ngây ngô lại ngây thơ như vậy, NPC cách đó không xa trước mắt tức khắc sáng ngời, thân thể tinh tế mềm mại, yếu ớt liền hướng về phía Tiết Sùng cọ.
NPC: “Quan nhân, nô gia chờ ngài……”
Tiết Sùng hoảng hốt, theo bản năng lui về phía sau, nhưng mà bản thân còn chưa kịp động đậy, lại chỉ thấy Vong Xuyên đi ở phía trước, bất ngờ quay lại kéo cậu về phía sau.
Vong Xuyên hơi hơi mỉm cười, tuy rằng trên mặt cười, nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào.
Vong Xuyên: “Ngại quá, đây là người của ta, đổi mục tiêu đi.”
Trong nháy mắt, Tiết Sùng tâm như nổi trống.
Nhìn chăm chú vào biểu cảm nghiêm túc của đồ đệ nhà mình, cậu quyết định.
—— Chờ hoàn thành nhiệm vụ, cậu liền đi thổ lộ!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top