Chương 2: Tôi đợi em
Mặt trời đã lên cao từ bao giờ, ánh nắng từ bên ngoài chiếu xuyên qua cánh cửa sổ sắp mục nát. Khắp căn phòng bốc lên một mùi hôi khó tả. Amie thầm nghĩ, chà chắc cái cống gần khu trọ này lại gặp vấn đề nữa rồi. Một năm 365 ngày thì cái cống đó đã gặp vấn đề hết 364 ngày rồi. Dù đã nhiều lần phản ánh với bà chủ trọ khó ưa đó nhưng bà ta có thèm để ý để đâu. Không những vậy còn xỉa xói em cùng mọi người xung quanh bằng những lời nói rất cay nghiệt.
- Toàn là bọn ăn mày mà cũng đòi hỏi, phiền chết được.
Nhưng em cũng đành chịu thôi, ai biểu đây là chỗ cho thuê rẻ nhất làm chi. Chịu một chút nhưng bù lại có chỗ ngủ qua đêm thì cũng quá xa xỉ với em rồi. Amie vươn vai ngáp ngắn ngáp dài. Em đưa tay sờ sờ vào chỗ trống bên cạnh thấy trống không. Vậy thôi thì cũng đủ hiểu, chị Ri Jin đi làm mất rồi. Nghĩ lại thì cực cho chị ghê, sáng làm nhân viên ở cửa hàng tiện lợi, tối lại vào bar. Công việc như sắp chèn ép chị chết đến nơi rồi vậy.
Huống hồ ngày hôm qua còn về trễ vì cái xe quái quỷ đó nữa. Nên cơ thể Amie sắp rã rời đến nơi, em cố lết cái thân mềm nhũn đứng dậy. Toang dọn dẹp nhà dùm chị thì tiếng đập cửa vang lên liên hồi, kèm theo đó là những lời chửi bới inh ỏi.
- Amie! Tao biết mày ở trong đó, mau ra đây cho tao. Mày gan lắm, dám bỏ trốn chứ gì. Ra đây!!!
Tiếng đập cửa ngày càng lớn và mạnh hơn rất nhiều. Em hoảng sợ mò mẫm tìm điện thoại gọi cho Ri Jin. Nhưng thế quái nào chị lại không nghe máy cơ chứ, chẳng phải chị đã nói là sẽ nghe máy ngay khi em gọi sao. Amie run rẩy gọi đi gọi lại một số điện thoại quen thuộc ********89. Nhưng đáp lại em chỉ là câu nói vô nghĩa " thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...". Amie cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong, đường cùng rồi đành chơi chiêu cuối vậy. Đằng nào cũng chết thôi thì liều một phen.
Dòng số 113 đã hiển thị sẵn trên điện thoại bây giờ chỉ cần ấn nút là xong. Nhưng chưa kịp làm gì thì Amie cảm nhận được một thứ gì đó rất nặng rơi xuống ngay sát bên chân cô gây một tiếng "rầm" rất lớn. Trời ơi đừng nói đó là cánh cửa phòng của chị Ri Jin đó nha. Amie biết mình không sống nổi qua hôm nay bèn quỳ gập xuống đất, hai tay chấp lại cầu xin.
- Anh...anh hai...em xin lỗi...anh đừng đánh em. Không...không phải là em trốn anh, chỉ là em...Áaaaaa!
Seung-Jun một tay cầm gậy bóng chày, một tay nắm tóc em kéo ra khỏi căn phòng đó. Hắn mạnh tay tát em một cái đau điếng, cú tát đó khiến em nằm dài trên nền đất dơ bẩn. Gò má em đỏ ửng, khóe miệng còn chảy một ít máu. Song Amie vẫn cố vùng dậy chạy khỏi móng vuốt của tử thần. Nhưng tiếc quá, may mắn lại không mỉm cười với em. Hắn lại tiếp tục dùng chân đạp vào bụng em, tay thì đấm liên tục vào cơ thể nhỏ bé ấy.
- Con khốn này, để xem mày còn chạy đi đâu được nữa.
Từ cú đánh tới tấp vào người khiến em không chịu được, theo phản xạ mà co người lại ôm đầu cầu xin. Nhưng làm gì có ai chịu giúp em, những lời bàn tán vẫn xì xào bên tai. Điều đó chứng tỏ số người đứng đó xem kịch không ít. Họ thà trơ mắt làm ngơ chứ chẳng thèm đoái hoài đến một đứa mù lòa như em. Có lẽ đối với họ cảnh tượng này đã quá đỗi quen thuộc nên cứ lơ đi mà sống. Chẳng phải chuyện của mình nên không muốn xen vào làm gì. Không dừng lại ở đó, Seung-Jun như càng điên tiết hơn, hắn cầm cây gậy bóng chày đánh thẳng vào đầu em một cú đau thấu trời xanh. Máu tự động chảy ra ngày càng nhiều, em bắn đầu thấy đầu mình ong ong, cả cơ thể chẳng còn sức lực nào nữa.
Ngay khi hắn định tặng em thêm một cú nữa thì tiếng hét quen thuộc vang lên tập trung tất cả sự chú ý của mọi người.
- Amie!!!
Trở lại khoảng 10 phút trước, Ri Jin tung tăng bước ra từ nhà vệ sinh công cộng. Chuyện là hôm nay cô được về sớm nên tâm trạng khá là vui, chính vì thế định tìm Amie rủ em đi ăn trưa. Nhưng ai mà ngờ khi mở điện thoại lên lại thấy cả chục cuộc gọi nhỡ từ " my sister ". Mặt cô tái mét, ba chân bốn cẳng chẳng về phòng trọ. Nhưng cô cũng không quên gọi vài tên máu mặt giang hồ mà cô từng quen biết đến. Lần này cô thề cô phải cho tên khốn đó một bài học nhớ đời.
Hình ảnh Amie nằm sõng soài trên đất với những vết thương khắp cơ thể bé nhỏ. Tim Ri Jin đau quặng lại, cô khóc không ra nước mắt. Đến nỗi muốn chân không nhấc lên được. Ri Jin ngồi bẹp xuống đất hai tay cứ giơ giữa không trung không dám động vào người em gái nhỏ. Cô nức nở lên tiếng.
- Amie...Amie...
Ngay tức khắc, Ri Jin quay phắt người lại, hai mắt trừng trừng nhìn tên thủ phạm đã làm em ra nông nỗi này. Trong ánh mắt xinh đẹp đó chính là sự giận giữ, căm hận xoáy sâu vào người đàn ông kia. Cô xiết chặt hai tay thành nắm đấm, gằng giọng.
- Đánh chết thằng chó đó cho tao.
Hai tên đàn ông lạ mặt ở đằng sau nghe lệnh của cô thì cũng tuân lệnh mà làm theo. Từng cuộn cơ bắp đến những hình xăm chi chít trên người họ đều khiến Seung-Jun đây khiếp sợ. Hắn từng bước lùi về sau rồi nhanh chóng chạy mất hút. Dựa vào sự hiểu biết về khu vực này lẫn có một cơ thể linh hoạt. Hắn dễ dàng trốn thoát khỏi mắt hai người đàn ông kia mà không cần tốn quá nhiều sức lực.
-
-
- Gì chứ, có vậy mà cũng không bắt được là sao!
Ri Jin hét lớn hết cỡ vào trong điện thoại. Việc để mất dấu Seung-Jun khiến cô tức điên hơn bao giờ hết. Thậm chí cô đã tìm hai người có vẻ là giỏi nhất rồi mà vẫn không bắt được hắn. Đúng là vô tích sự.
- Xin lỗi, phiền cô nhỏ tiếng một chút ạ. Đây là bệnh viện.
Một nhân viên y tá ở gần đó tiến tới nhắc nhở cô trước khi mọi chuyện đi xa hơn. Vì nhìn Ri Jin cứ như sắp đánh người tới nơi vậy. Cô cũng biết mình vừa phạm lỗi nên cũng cúi đầu xin lỗi mọi người xung quanh rồi cất điện thoại vào túi. Tiếp đến là nhìn Amie nằm trên giường bệnh với khắp loại vải băng bó trên người. Hiện tại thì e đã quá mệt nên cũng ngủ thiếp đi từ lúc nãy.
Ri Jin cũng mệt mỏi không kém, cô tựa lưng ra sau ghế thở dài một hơi. Lát nữa cô còn phải đến chỗ làm thêm nữa, bởi nếu cô không đi làm thì sẽ không có tiền trả nổi tiền viện phí đâu. Nhưng điều khiến cô đau đầu nhất là khi cô đi rồi ai sẽ chăm sóc cho Amie đây. Cô không có bạn thân, chủ yếu là giao lưu ngoài xã hội là nhiều. Mà họ cũng không đáng tin để cô giao Amie cho. Nghĩ tới nghĩ lui thì thật sự cô cũng không còn cách nào khác phải để Amie ở lại một mình. Cùng lắm thì cô xin tan làm sớm quay về với em thôi. Với lại em vẫn còn đang ngủ ngon lành nên chắc trong thời gian cô không có mặt sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Trước khi rời khỏi Ri Jin vẫn không quên căn dặn y tá phải để ý đến cô. Xong cũng rời đi ngay để không kịp giờ làm.
-
-
- Tao đã nói là không sao mà, mày cứng đầu thế nhở?
Sun-Tae hai tay ôm cánh tay Jeon Jungkook cứng ngắc, một mực lôi anh tiến về phía phòng khám mà miệng không ngừng trách mắng.
- Không sao cái gì chứ, anh nhìn xem. Nhiễm trùng tới nơi rồi anh định dùng một tay đi đánh nhau sao. Trời ơi anh ơi, anh tỉnh táo hộ em với.
Chuyện là sáng nay Sun-Tae có dịp đi ngang khu chung cư của Jungkook nên cậu có ghé qua chơi. Ai mà ngờ vừa vào nhà đã thấy anh tập đánh boxing với đôi tay rỉ máu. Đôi lúc Sun-Tae tự nghĩ mọi chuyện sẽ như thế nào nếu cậu không tình cờ ghé ngang qua. Không chừng người đại ca yêu dấu của cậu sẽ chết vì mất máu quá nhiều chăng. Chậc, có vẻ trí tưởng tượng của cậu quá phong phú rồi. Sun-Tae dứt khoát đẩy anh vào phòng cấp cứu để y tá băng bó vết thương cho anh. Về phía cậu thì ung dung đi mua thêm một số loại thuốc sát trùng cần thiết cho Jungkook.
Băng bó xong xuôi thì đã 20 phút sau đó. Jungkook vốn là người ghét chờ đợi, nhất là phải chờ cái tên chậm như rùa khiến anh lại càng khó chịu hơn. Toang rời đi thì anh lại một lần nữa bắt gặp một hình bóng quen thuộc trên hành lang bệnh viện. Anh cố nheo mắt để nhìn rõ đối phương thêm một chút vì sợ bản thân hồ đồ đến mức nhìn nhầm người khác. Thế nhưng dù nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần thì vẫn là cô gái đó thôi.
Amie mặc bộ đồ bệnh nhân, khắp người toàn vết thương lớn nhỏ. Hai chân em khập khiễn, tay vịnh vào tường cố gắng lết lê thân hình mệt mỏi của mình. Chuyện là em muốn đi vệ sinh, nhưng mà khi tỉnh dậy thì chẳng biết Ri Jin ở đâu. Bệnh viện thì đang trong giờ cao điểm nên chẳng ai thèm để ý đến một đứa mù như em. Chịu thôi đành tự thân vận động vậy. Nhưng vấn đề ở đây đó là em không biết đường đến nhà vệ sinh và cũng không biết bản thân đã đi đến chỗ nào rồi. Tưởng chừng sắp tuyệt vọng đến nơi thì một bàn tay mát lạnh đặt nhẹ vào vai em.
- Cô cần gì sao?
Người đàn ông này cứ như một vị cứu tinh của đời Amie. Em mừng huýnh lên rồi nói.
- À, tôi đang tìm nhà vệ sinh. Không biết anh có thể đưa tôi đến đó không.
Biết rằng nhờ nam giới đưa đến nhờ vệ sinh là một cái gì đó rất là kì quái. Nhưng biết làm sao đây, Amie sắp không chịu được nữa. Gạt hết lòng tự trọng hay liêm sỉ gì đó sang một bên, Amie cần phải đến nhà vệ sinh ngay bây giờ. Jungkook từ khi nghe lời nài nỉ của cô thì đứng hình mất 5 giây. Anh quả thực không lường trước được chuyện này. Ngẫm nghĩ một lúc thì ánh mắt hay va phải gương mặt nhăn nhó của ai kia. Phì cười một cái rồi nhẹ nhàng cất tiếng.
- Đi theo tôi.
Jungkook đi trước nắm tay kéo em đi sau. Đuôi nhỏ chạy theo đuôi lớn trông vô cùng đáng yêu. Đi được tầm 5 phút thì cũng đến nơi. Trước khi Amie bước vào thì JungKook nhanh nhẹn cất tiếng.
- Vào đi, tôi chờ em.
Nghe được câu nói của anh, Amie có chút ngại ngùng. Đã làm phiền người ta đến như vậy, bây giờ còn bắt người ta phải đợi thì đúng là bất lịch sự. Em nhanh chóng xua tay nói.
- Không cần đâu ạ, anh giúp tôi vậy là quá tốt rồi. Tôi sẽ nhờ các y tá chỉ đường cho mình nên anh không cần lo đâu.
Hình bóng bé nhỏ ấy dần dần khuất đi. Bỗng trong lòng Jeon JungKook dâng lên một sự nuối tiếc khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top