1804: sư thúc 8

Có một vài kĩ năng luyện đan cổ xưa đã thất truyền, đó toàn là những đan phương cùng kĩ năng mà luyện đan sư đau khổ tìm kiếm.

Đan dược của đoạn lão khẳng định là kém hơn so với đan dược của thần đạo tông môn, nhưng dù gì thì lão cũng được mệnh danh là Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới luyện đan (chỉ người có tài năng và danh tiếng)

Đoạn lão tu dưỡng vẫn khá tốt, nói: "Tài nghệ luyện đan của ta ko tốt, lần sau đừng tới tìm ta"

Dịch Ưu Toàn bĩu môi, ko tốt thì nói ko tốt, nói một câu là cậu già lên mặt, nếu khiêm tốn nhận lỗi, nói ko chừng nàng có thể lấy viễn cổ đan phương, cho mà tham khảo.

Ninh Thư xoay người đi, Dịch Ưu Toàn làm gì cũng ko liên quan đến chuyện của cô.

Hiện tại quan trọng nhất đối với cô là tu bổ đạo tâm.

Ninh Thư về đến ngọn núi của mình, cầm một túi giới tử, lấy một ít Tích Cốc Đan, quần áo, ít thuốc trị thương, mang theo linh thạch chuẩn bị ra ngoài du lịch, nói ko chừng có thể tìm thấy thiên tài địa bảo gì đó có thể tu bổ đạo tâm.

Cũng là một biện pháp tu bổ đạo tâm.

Cứ ngốc ở Tư Sa Đảo cũng ko phải là cách, đừng nói tu bổ đạo tâm, đối mặt với Dịch Ưu Toàn.

Tử Sa Đảo nói lớn ko lớn, nói nhỏ ko nhỏ.

Cứ nghẹn ở trong phòng cũng ko tốt, đi đến chỗ này chỗ kia, nói ko chừng tìm được căn nguyên thế giới.

Cô đánh ko lại Dịch Ưu Toàn, liền ko nghĩ nhảy nhót trước mặt nàng ta.

Kiểm tra mọi thứ lại một lần, Ninh Thư chuẩn bị xuất phát, treo biển đừng quấy rầy bên ngoài.

Trước đó đi tới thăm Đoạn lão, thuận tiện lấy ít thuốc.

Dịch Ưu Toàn cùng Kỳ Thừa đã rời đi, Ninh Thư nhìn Đoạn lão ko ngừng uống rượu, nói: "Tiểu bối đến lấy ít dược chữa thương, ta muốn ra ngoài rèn luyện ít lâu"

"Nhìn ngài như vậy chắc là bị tức giận ko nhẹ"

Đoạn lão có cảm giác ko biết nói gì: "Một ít hàm dưỡng như vậy thì ta đây vẫn có, ko đến mức tức giận một tiểu bối đến giậm chân, phương diện khí độ này ngươi vẫn nên học hỏi ta nhiều"

Ninh Thư gật đầu: "Đúng vậy, ta nên họ ngài, chính là tâm nhãn của ta quá nhỏ, nên giờ chuẩn bị ra ngoài trải việc đời"

"Bên ngoài ko giống Tử Sa Đảo, đến chỗ Lý lão nhân mà lấy vũ khí" Đoạn lão nói.

Ninh Thư gật gật đầu: "Ta biết, ngài cũng đừng so đo cùng đệ tử của Kỳ Thừa"

"Ngươi còn nghĩ đến Kỳ Thừa?" Đoạn lão nhìn Ninh Thư "Hẳn là nên vượt qua chướng ngại đầu tiên là tên đệ tử đó của hắn"

"Quá nhiều viêc cần làm, ta hiện ko nghĩ đến việc này, chính ngươi tự chăm sóc bản thân, ta đi đây" Ninh Thư nói với Đoạn lão nhân.

Đoạn lão nhân đưa cho Ninh Thư ít thuốc trị thương "Đi ra ngoài một chút cũng tốt, gần nhất trấn tâm ngưng thần dược yêu cầu khá nhiều, đồ đệ này của Kỳ Thừa có năng lực mạnh mẽ, kéo theo đua đòi, ganh ghét, thù hận đều làm đạo tâm bị hao tổn"

Ninh Thư nhún vai "Cho nên ta rời đi, mắt ko thấy, tâm ko phiền"

"Ko có tiền đồ, ko có việc gì thì cần gì phải so sánh với người khác, tu tiên là thiên đấu, nhìn xa một chút" Phỏng chừng là biết Ninh Thư sắp đi, Đoạn lão nhân liền dong dài hai câu.

"Còn có, ra ngoài ko cần rước thù"

Ninh Thư gật đầu "Ta đã biết"

Ninh Thư tới bờ biển, xung quanh Tử Sa Đảo là một màu tím, bởi vì có tử sa.

Vũ khí luyện chế ở Tử Sa Đảo rất có danh tiếng ở toàn bộ Tu chân giới.

Ninh Thư lấy ra kiếm ở giới tử bên hông, sau đó thả người, ngự kiếm mà bay đi.

Ninh Thư một mình ngự kiếm, chắp tay sau lưng, bên tai là tiếng gió gào thét, cúi đầu nhìn xuống làn nước xanh, mặt nước có vài loại sinh vật biển nhảy lên.

Ninh Thư hơi hơi mỉm cười, tích tụ nghẹn trong lòng cuối cùng cũng phun được ra.

Ninh Thư giang hai tay, ngự kiếm phi hành cảm giác thật tốt, gió thổi vô cùng sảng khoái.

Vùng biển này vô cùng rộng lớn, Ninh Thư đứng ở đầu mũi kiếm liền ngồi xuống cho đỡ mỏi.

Loáng thoáng nghe được tiếng hát uyển chuyển liền nhìn xuống phía dưới, hóa ra là người cá.

Điêu đề, xăm niết này mặt, họa thể vì lân thải, tức giao nhân cũng. (=))) má cái này ko biết chuyển ngữ kiểu gì, nhưng đại ý hình như là miêu tả ngoại hình người cá ở thế giới này)

Ninh Thư nhìn chăm chú người cá, ầy, người đầy vảy, ko đẹp.

Trong miệng phát ra thanh âm ko rõ ràng, nhảy lên mặt nước.

Tay Ninh Thư chống cằm, nhìn người cá nhảy lên.

Cô điểm điểm ngón tay, trước mặt xuất hiện giọt nước, nuốt xuống, thật sự mát lạnh sảng khoái.

Ninh Thư hơi nhắm mắt lại, dùng niệm lực khống chế phi kiếm, sau đó nhắm mắt bắt đầu tu luyện.

Tu luyện ở đây so với Tử Sa Đảo thì thoải mái hơn, ngực cũng ko thấy trướng lên khó chịu.

Ngự kiếm 2 ngày, Ninh Thư mới nhìn thấy đất liền, trong lúc bay còn bị yêu thú trên biển tấn công, đặc biệt một số con còn biết phun nước, trực tiếp nhắm đến cô.

Ninh Thư khống chế kiếm, khí định thần quơ quơ ngón tay, định dùng nước mà tấn công cô, tuy rằng có vị diện áp chế, nhưng tốt xấu gì đây cũng là hóa thân của Pháp tắc thủy.

Cột nước của yêu quái ko thể gây ra sát thương gì cho Ninh Thư, ngược lại cô điều khiển cột nước quay trở lại yêu thú kia, khiến một số loài hoảng sợ mà chìm vào đáy nước.

Đến đất liền, Ninh Thư thu phi kiếm ngự hành, hóa thành một cô gái có khuôn mặt thông thường, nhắm mắt lại điểm binh điểm tướng, tùy ý chọn một con đường, đi nơi nào thì tùy duyên.

Ninh Thư chọn một hướng, chậm rì rì mà lên đường.

Thế giới tu chân có diện tích vô cùng rộng lớn, Ninh Thư đi một lúc lâu, đều ko nhìn thấy ngôi nhà nào.

Vì chưa tìm được đô thành hoặc thị trần nào, ngẫu nhiên sẽ gặp một vài yêu thú, nhưng yếu, Ninh Thư lười rat ay.

Đi vài ngày mới đến một cái thôn, toàn bộ thôn đều là người thường, ko chịu cho Ninh Thư ở lại.

Sơn dã tinh quái rất nhiều. người trong thôn đặc biệt cẩn thận.

Ninh Thư xoay người liền đi, tới cửa thôn thì bị một cậu nhóc ăn mặc rách rưới gọi lại.

"Ngươi có phải hồ ly tinh hay ko?" Cậu nhóc cách Ninh Thư khá xa, hẳn là sợ cô là yêu quái trên núi.

Ninh Thư xoay người nhìn cậu bé này, đi chân trần, quần áo trên người có ko ít mụn vá.

Ninh Thư nhe răng nhếch miệng "Ngươi cảm thấy có hồ ly tinh nào xấu vậy sao?"

Hồ ly 50 tuổi có thể biến thành phụ nữ, trăm tuổi biến thành mỹ nữ, có thể biết được chuyện xảy ra trong ngàn dặm. Thiện cổ mị, khiến người mê hoặc mà đánh mất tâm trí. Thieenm tuế tức cùng thiên thông, ngươi hiện tại chắc là 50 tuổi đi, đợi đến trăm tuổi chính là mỹ nữ" cậu nhóc nói.

Ninh Thư:....

Bị vứt cho cái kịch bản của mấy đứa trẻ con.

"Ngươi có thể biến đá thành vàng ko?" Cậu bé hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư vươn đầu lưỡi, mặt mày dữ tợn nói "Cẩn thận ta nuốt ngươi"

Ta nguyện ý dùng bản thân làm giao dịch, ngươi có thể cho ta ít vàng ko?" Cậu nhóc hỏi Ninh Thư, thịch một tiếng quỳ trên mặt đất "Cầu xin ngươi"

Ninh Thư:....

Vì cái gì mà nghĩ cô là hồ ly cơ chứ.

"Sao ta lại là hồ ly tinh?" Ninh Thư hỏi "Ngươi muốn vàng làm gì?"

Đứa nhóc này ăn mặc rách rưới, ước chừng khoảng 12-13 tuổi, nghe lời nói logic, hẳn có đọc sách đi.

Chẳng lẽ là vì đọc một vài quyển sách quái dị về sơn quỷ tinh quái, sau đó đi tìm một cái hồ ly tinh có thể biến đá thành vàng à.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top