Chương 1934

“Ừ ừ, ngươi là đại thần nhiếp chính Đại Chu, càng dốc sức vất vả công lao càng lớn, ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể, ai gia cùng Hoàng Thượng chỉ có ba nhiếp chính đại thần các ngươi thôi đấy.” Ninh Thư dặn dò Cốc học sĩ.

Ninh Thư phái một đội người đi theo, bảo hộ đại thần Cốc học sĩ, lại hỏi: “Có nhà nào muốn mang con trai đi theo Cốc học sĩ học hỏi xem xét chuyện biên cương không?”
Cốc học sĩ bị hù chết, vội vàng chắp tay thi lễ với Ninh Thư nói: “Thái Hậu nương nương, biên cảnh tình huống phức tạp, lại mang theo các công tử trẻ tuổi, thần sợ có tâm mà không có tầm, cố cũng không bảo vệ được các công tử.”

Cốc học sĩ không có hảo cảm với các đại thần môn phiệt thế gia, vênh mặt hất hàm sai khiến, đến lúc con cháu họ xảy ra chuyện gì, chỉ sợ trời đất không giúp được ông.

Chính là bởi vì suy xét đến biên cảnh phức tạp, Ninh Thư mới muốn cho các gia thiển liên lụy vào trong đó, kiềm chế lẫn nhau, để cốc học sĩ an toàn thêm một ít, sẽ không có người đem ánh mắt tập trung ở trên người cốc học sĩ.

Nhưng xem cốc học sĩ phản cảm như vậy, cũng liền từ bỏ, “Ai gia là nữ nhân trong hậu cung, trong nhân gian có một số việc không quá hiểu biết, cốc học sĩ không cần để ở trong lòng.”

Lúc Cốc học sĩ đi, Ninh Thư còn tiễn ông, nói: “Cốc học sĩ có thể đi xem phong cảnh bên ngoài Vạn Lý Trường Thành, có thể không thích hợp trồng trọt, nhưng tài nguyên khẳng định phong phú vô cùng, chỉ cần Cốc học sĩ xuất bản một cuốn sách, sẽ vang danh thiên cổ”

Cốc học sĩ tiếp nhận thánh chỉ trong tay Ninh Thư, chắp tay, lên xe ngựa. Trong đó đã chuẩn bị đầy đủ những đồ vật cần thiết, lương khô, thảo dược, tất cả mọi trường hợp có thể xảy ra đều đã được suy xét rõ ràng.

Ninh Thư thở dài một tiếng, cuối cùng cũng xong vụ chi phí quân sự, đến nỗi muốn áo bông, hẳn là cũng phải làm biện pháp tương tự, lấy một ít tiền vụn vặt mà gom lại may thành bộ áo bông tốt gửi ra biên cảnh.

Phỏng chừng biên cảnh không ít tướng quân gian trá kiếm lời nhét túi riêng, loại chuyện này ngoài tầm với của hoàng gia, bất đắc dĩ thật sự, nhưng bình thường lương của binh lính cơ bản cũng không nhiều sẵn rồi, nếu có xét cũng không tra ra gì.

Liều mạng giết địch đổ máu, kết quả tiền lương đều bị cấp trên cạp một ít.

Những việc này chỉ có thể làm từ từ, nước không đục, làm sao tham ô có thể thả câu? Nhưng binh lính phải có trình độ nhất định, họ cũng đáng thương quá đi, bị cấp trên ăn chực tới mức bụng béo tiểu đường, sau này có kiến thức, chắc chắn sẽ giảm bớt ít nhiều tình trạng tham ô.

Tính toán rõ sẽ không nhọc lòng nữa.

Từ đó, Ninh Thư bắt đầu chuỗi ngày thượng triều không có gì đặc sắc, ngồi trên ngai vị như con rối gỗ, ôm hài tử, nghe triều thần nói nói bla bla,... cuối cùng đáp lại cho họ đúng 1 câu: "Không phải có nhiếp chính đại thần sao? Muốn giải quyết hay không thì gọi quan nhiếp chính, nói ta làm gì? Rồi nhiếp chính để trưng, có cũng như không hay sao?"

Dù sao Ninh Thư chính là phủ bỏ hết mọi trách nhiệm, các ngươi ăn lương của hoàng thượng thì làm việc cho hoàng thượng, đừng hỏi gì ta hết.

Ngao Dung hiện tại có thể ngồi có thể bò, hoạt bát đáng yêu, hiện tại phụ thân hài tử còn không có ngoi đầu ra, trên phố cũng không có gì đồn đại gì về Ngao Dung, không có nói hài tử không phải con của Ngao Thiên Trạch.

Nhưng là đây là một cái tai hoạ ngầm, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra, thậm chí liên quan tới toàn bộ hậu cung.

Ninh Thư cầm ngọc bội triệu kiến thủ lĩnh ám vệ, là một nam nhân khô khan âm lãnh, nhìn thấy Ninh Thư cầm ngọc bội trong tay, quỳ một gối xuống đất.

Ninh tự hỏi mở miệng như thế nào, chẳng lẽ trực tiếp làm rõ, không tốt.

Ninh Thư nói: “Này ngọc bội là Mẫn chiêu nghi dâng cho ai gia, chuyện này ngươi có thể đi hỏi Mẫn chiêu nghi, tiên hoàng thành lập cái này mục đính là vì dò la việc thiên hạ, cho nên, còn mong các ngươi tiếp tục vì hoàng gia phục vụ.”

“Đã biết.” Ám vệ thủ lĩnh âm lãnh mà nói, cả người tràn ngập lệ khí, hẳn là trên tay đổ cũng không ít máu tươi.

Ninh Thư cảm thấy ám vệ thủ lĩnh này khẳng định biết thân thế Ngao Dung, rốt cuộc người lâm hạnh hậu phi cũng chính là ám vệ.

Nói không chừng... cũng không biết tên này có phải cha của bọn trẻ không.

Ninh Thư cảm thấy mình cần phải học một kĩ năng có thể nhìn thấu tâm sự bí mật của người khác, lại không được cũng muốn học thôi miên, hiện tại loại tình huống này cần nhất là kĩ năng đó.

Âm lãnh ám vệ nhếch miệng, cười rộ lên, lúc cười cảm giác như không cười, nói: “Ta nhất định sẽ phụ tá Hoàng Thượng thật tốt.”

Ninh Thư hơi hơi nheo nheo mắt, “Ai gia không dám bảo đảm ngươi trung thành, ngươi dù sao cũng là người của tiên hoàng.”

Đậu phộng, đừng tưởng ta không biết vụ các ngươi làm bẩn cả hậu cung, trừ Phù Mẫn ra.

“Trung với gia tộc đế vương.” Ám vệ nói, “Cái này là tổ chức người kế vị tiếp nhận.”

Xem ra Ngao Thiên Trạch cũng chỉ là người thừa kế cái tổ chức ám vệ này thôi.

Nhưng Ninh Thư cũng tò mò không biết rốt cuộc là ai lâm hạnh hậu cung phi tần?

Ninh Thư giựt giựt khóe miệng, giết hay không giết? Nếu không giết sạch thì tổ chức này e là sẽ để lộ gì đó.

Chuyện này mà truyền ra, quả thực toàn bộ hoàng gia, cộng thêm các gia tộc thế phiệt đều sẽ trở thành lũ hề, phỏng chừng là ngàn năm sau, sẽ vẫn là trò cười trong thiên hạ.

Loại chuyện thâm cung diễm sự này mà mang ra vừa cắn hạt dưa, uống trà chiều vừa tám chuyện là sướng bõ mồm, khỏi phải bàn.

Ninh Thư yên lặng ở trong lòng mắng một câu đậu má.

“Vậy ai gia thỉnh ngươi phái một ít người bảo hộ Cốc học sĩ.” Nếu cốc học sĩ xảy ra chuyện, cục diện chân vạc liền sụp đổ, thế thì gay lắm.

“Ai gia có thể tín nhiệm ngươi?” Ninh Thư nhìn ám vệ không có gì cảm xúc gì hỏi.
“Trung với đế vương.” Ám vệ lại nói một câu.

“Đi đi.” Ninh Thư phất phất tay.
“Đã rõ.” ám vệ nhoáng lên liền không thấy bóng ảnh.

Thực hiện từng bước một, tình trạng này phải được duy trì cho đến khi Ngao Dung trưởng thành hoặc suy nghĩ thấu đáo.

Khi Ngao Dung lớn lên, cho dù nó có biết về gốc gác của bản thân, chắc chắn nó cũng sẽ cũng sẽ giấu nhẹm đi vì mạng sống và ngai vàng của chính mình.

Tóm lại tổ chức này có rất nhiều mạng lưới tình báo, nhưng muốn tiếp tục lớn mạnh? Không, có vô vàn hạn chế. Từ ngày Ngao Thiên Trạch chết, nó đã bị phá hủy, không thể nào tiếp tục phát triển và thâu tóm quốc gia này nữa.

Tính ra thì nó cũng đã phát triển tới độ có một số cứ điểm bí mật mà Ninh Thư hoàn toàn không biết, cô chỉ có thể dùng mặt dây chuyền ngọc này để ra lệnh cho mật vệ.

Tiếc quá tiếc quá đi, Ngao Thiên Trạch chưa kịp thực hiện dã tâm thống trị của mình thì đã bị Ninh Thư nhanh chóng giết chết.

Ninh Thư tiếc nuối nhất chính là, thế giới này không tìm được căn nguyên nào, mà cô không có biện pháp ra ngoài tìm, nếu gióng trống khua chiêng mà tìm kiếm đồ vật, thì phải tốn công viện lí do nữa, mà người bình thường nào biết đâu cái gì là thế giới căn nguyên, cũng không xác định được

Quá mệt mỏi.

Cốc học sĩ đến biên giới để giám sát công việc, Lập vương gia và Lí bô lão cùng với các quan chức trong triều đình đưa ra các bộ luật và quy định cụ thể cho trạm giao thương, cũng như các vấn đề liên quan đến giá cả.

Lập Vương gia luôn khéo léo giữ cho hoàng gia khống chế trạm giao thương, nếu tùy ý để một thương nhân dân thường làm lớn, đối với quốc gia thật không tốt, nói không chừng thương nhân vì muốn làm đầy túi, kiếm càng nhiều tiền, làm ra cái việc gì nguy hại bá tánh đất nước.

Bất luận là ngành sản xuất gì, đạt tới đỉnh đều là không thể lay động, có khi có tiền có thể hô mưa gọi gió, mua ma dùng quỷ.

Lập Vương gia làm như vậy là vì bảo đảm Ngao gia giang sơn.

Ninh Thư gật gật đầu, nhường ra cái chương trình cụ thể.

Ninh Thư vì tiền triều sự tình nhọc lòng, hậu cung phi tử một đám không có việc gì chỉ tụ hội, một lúc là làm một cái triển lãm hoa tươi, hoặc là tụ tập thêu thùa, tám chuyện trên trời dưới đất, thảo luận sự tình các loại, hoặc là bàn về mấy tiểu thịt tươi xinh xắn trắng trẻo nổi danh ngoài tường thành.

Ninh Thư:……

Ai da, thiệt là nhức nhức cái đầu nha.

Trạm thương mại trải qua nửa năm mới chuẩn bị tốt đẹp, xây rất lớn, bởi vì triều đình hạ chỉ, đồng ý cùng Nhung Tộc và dân tộc xung quanh giao dịch, với điều kiện phải mang vào những mặt hàng có giá trị như nhau trao đổi, bao gồm các loại gia súc, cừu, dê, ngọc bích và mã não,. . .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top