Chương 1931
Huyên thái phi có chút khó khăn ngồi trên long ỷ, lưng thẳng tắp, tất cả cận thần đều nhìn chằm chằm vào nàng, nàng khẩn trương đến mức không khống chế được cơ bắp trên mặt.
Mọi người đều hô vang vạn tuế rồi bày tỏ lòng tôn kính với Huyên thái phi.
Huyên thái phi thanh âm có chút run rẩy, "Bình thân."
Đệ nhất nhiếp chính đại thần lập Vương gia lập tức hỏi: “Thái phi nương nương, Thái Hậu nương nương đâu?”
Huyên thái phi khẩn trương nói, thanh âm không vững, nàng chỉ là một nữ nhân, con trai mình trở thành hoàng đế, nhưng lại bị một nữ nhân khác ôm thượng triều.
Loại vinh quang này nàng cũng muốn, nhưng hiện tại Huyên thái phi quẫn bách đến cả người đổ mồ hôi, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
“Thái Hậu nương nương thân thể không khoẻ, làm thần thiếp mang theo hài tử tới thượng triều, các vị có gì cứ nói.” Huyên thái phi cứng đờ tươi cười nói.
Các triều thần hai mặt nhìn nhau, nội thị thái giám hô: “Có việc gì mau tấu, không có việc gì thì bãi triều.”
Cuối cùng cốc học sĩ đứng ra khải tấu nói: “Thái phi nương nương, Nhung Tộc vẫn luôn quấy rầy biên cảnh Đại Chu, thời tiết càng ngày càng trở lạnh, Nhung Tộc sẽ dựa vào hoàn cảnh đó vượt biên quan xâm lược Đại Chu.”
Man di chi tộc, không biết lao động sản xuất, chỉ biết cướp bóc.
“Hiện tại quân đội đóng quân biên cảnh muốn quân lương, nhưng quốc khố cạn kiệt, thần không biết có nên chú ý việc đó hay không. . .” Cốc học sĩ nói.
Ba nhiếp chính đại thần, cốc học sĩ đứng ra nói chuyện, mặt khác hai nhiếp chính đại thần kia đều đứng ở nơi có các lão thần vây quanh.
Hàn môn thế yếu, cốc học sĩ ở giữa hai nhiếp chính đại thần, thực lực là của ông yếu nhất.
Huyên thái phi:……
Này, này, này……
Huyên thái phi hoàn toàn mộng bức, nàng đâu có biết cái gì đâu mà nói.
Hơn nữa vừa nghe đến chiến đấu, Huyên thái phi liền hãi hùng khiếp vía, nghĩ nghĩ nói: “Các ngươi thương lượng với nhau chưa, có kết quả không?”
Quốc khố cũng chưa có tiền, giờ hỏi thì nàng lấy cái gì đưa, Huyên thái phi cảm thấy đáng lẽ mình không nên tới, loại chuyện này để lại cho Thái Hậu giải quyết là tốt nhất.
Triều thần trên dưới im ắng, nhìn Huyên thái phi, huyên thái phi ngồi tới mức mông đều chết cứng, hơn nữa còn ôm hài tử, cánh tay cũng toan, lại không thể giao cho thị nữ bên cạnh.
Cảm giác thật là sốt ruột.
Cảm giác cả người đều không tốt lắm.
Huyên thái phi giựt giựt khóe miệng, nội thị thái giám bên cạnh cảm thấy không khí thật sự quá xấu hổ, nhịn không được hô: “Có việc khải tấu, không có việc gì bãi triều.”
Mọi người:……
Nhưng mà đã khải tấu rồi mà?
Huyên thái phi đói bụng quá, lại bị nhiều người như vậy nhìn, áp lực càng ngày càng lớn “Chuyện này để sau tính, để sau tính đi, bãi triều.”
Huyên thái phi đứng lên, mông tê cứng, hài tử bế trong lòng rất nhiều lần ngủ mơ đều cau mày, Huyên thái phi sợ hài tử tỉnh lại sẽ khóc nháo ầm ầm lên, đến lúc đó cục diện thật là vô cũng xấu hổ.
Huyên thái phi luống cuống bỏ về, trong lúc đi còn xém dẫm trúng làn váy dài, xém té.
Ra khỏi cung điện, Huyên thái phi liền chạy nhanh đem hài tử đưa cho người bên cạnh, lắc lắc cánh tay, thật là chịu không nổi.
Tới nhìn Ninh Thư trong cung, phát hiện Hoàng Thái Hậu đang thong thả thảnh thơi mà ăn cơm sáng, đối lập với nàng chật vật, Thái Hậu thật sự, thật sự quá nhàn nhã.
Ninh Thư húp cháo, nhìn vẻ mặt tái nhợt huyên thái phi hỏi: “Dùng bữa không?”
“Cảm ơn Thái Hậu nương nương.” Huyên thái phi đúng là rất đói bụng, lại còn có chuyện muốn hỏi Ninh Thư.
Cung nữ dọn thêm chén đũa, Huyên phi gọi Ninh Thư hỏi: “Người ngày thường đều xem tấu chương sao?
“Không xem, ba nhiếp chính đại thần sẽ đem chuyện quan trọng nói lúc lâm triều.” Ninh Thư nhàn nhạt mà nói.
Nguy hại nhất chính là ba vị nhiếp chính rất có thể sẽ lưu giữ tấu chương không ban hành, thậm chí có thể dùng việc đó để tiêu diệt những người bất đồng chính kiến.
Ninh Thư nhưng thật chất muốn nhìn tấu chương, nhưng nhiếp chính Thái Hậu trong mắt mọi người tạm thời chỉ là cái kệ giữ em bé.
Huyên thái phi trong lòng lúc này mới vui vẻ, bằng không nàng đều cho rằng Thái Hậu cố ý không có nói cho nàng hôm nay triều thần sẽ khai tấu những chuyện như vậy.
“Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?” Ninh Thư dùng khăn xoa xoa miệng, lại súc miệng rồi nhổ vào khay.
“Man di có chút cọ xát với lính biên cương, trời trở lạnh, họ muốn được cấp quân lương, mà ngân khố của chúng ta trống hoắc.”
Huyên thái phi phiền muộn nói, giờ đào đâu ra tiền đây? Chả khác gì làm toán mà không có đáp án.
Ninh Thư chỉ là nói: “Lấy không ra tiền, cũng không có cách nào lấy, thật là không có biện pháp.”
Huyên thái phi xoa xoa cái trán, “Thái Hậu nương nương, thần thiếp có chút không thoải mái, ngày mai không thể thượng triều tiếp nữa.”
Loại chuyện này căn bản là quá khó, quá áp lực, Huyên phi cảm thấy mình chỉ là một nữ nhân chưa từng học về những điều này, không có khả năng giải quyết, làm sai chắc chắn sẽ bị toàn thiên hạ mắng tới không ngóc đầu được.
Nàng vẫn là nuôi dưỡng tốt nữ hài trong cung đi, em bé cũng là em của hoàng đế, ngọc diệp hoa quý, sau này tương lai cũng không cần quá lo lắng.
Ninh Thư nhàn nhạt mà nói: “Mới có một ngày à?”
“Thái Hậu nương nương đừng cho thần thiếp đi nữa, thần thiếp cũng đã biết sức mình tới đâu rồi.” Huyên thái phi có chút mất tự nhiên mà nói.
Ninh Thư hơi hơi mỉm cười nói: " Trong khoảng thời gian này, ai gia đều muốn phiền toái ngươi, để ngươi thượng triều, ai gia quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi nghỉ ngơi.”
Huyên thái phi:……
“Coi như là ngươi giúp ai gia đi.”
Huyên thái phi xem Ninh Thư nói như vậy, cũng không dám khăng khăng thoái thác.
Huyên thái phi cảm thấy Ninh Thư chính là muốn tránh chuyện này, chờ chuyện này giải quyết mới trở lên triều, đem chuyện này nện vào tay nàng.
Huyên thái phi cảm giác cái chức vụ nhiếp chính Thái Hậu chính là một củ khoai nóng bỏng tay.
Nhìn Ninh Thư thong dong thảnh thơi, Huyên thái phi trong lòng lại gợn sóng, tại sao nàng lại muốn thay Thái Hậu thượng triều cơ chứ? Đúng là sai lầm sai lầm!
Liên tiếp mấy ngày, đều là Huyên thái phi thượng triều, trên triều đình thảo luận đều là vấn đề biên cảnh, cuối cùng các quan thần cãi vã kịch liệt, làm Huyên thái phi trợn mắt há hốc mồm.
Cảm thấy quá mệt mỏi, các đại thần đều thỉnh Huyên thái phi nói một lời.
Huyên thái phi tuy rằng không hiểu quốc gia đại sự lắm, nhưng nàng cũng biết mấy cái này không nên nhúng tay bậy bạ, Huyên thái phi mỉm cười, mỉm cười nữa, mỉm cười mãi.
Cuối cùng chuyện này thảo luận vài thiên đều không có một cái kết quả.
Ninh Thư muốn làm gì thì làm, không thèm quan tâm đến Huyên thái phi đang bị nướng trên lửa, kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể xác.
Phù Mẫn không nghĩ tới Thái Hậu sẽ tới cung mình, lập tức đứng lên nghênh đón.
Ninh Thư vừa đi vào trong điện Phù Mẫn, đã thấy mùi đàn hương thờ Phật, trong nhà bày một bệ thờ Phật, xem ra Phù Mẫn hiện tại là đem thời gian quan tâm nhiều hơn tới tín ngưỡng.
Phù Mẫn lấy ra trà ngon pha ra rồi dâng Ninh Thư, Ninh Thư mỉm cười uống, sau đó nói: “Đem thánh chỉ tiên hoàng để lại cho ngươi lấy ra, đưa ai gia nhìn xem.”
Quang minh chính đại, không cần che lấp.
Sắc mặt Phù Mẫn liền thay đổi chốc lát, hiển nhiên là không nghĩ tới Ninh Thư sẽ biết về mật chỉ, phải tự hỏi bản thân một chốc mới định hình lại.
Phù Mẫn biểu tình mất tự nhiên mà nói: “Thái Hậu nương nương, thần thiếp không có thánh chỉ.”
“Cây kim trong bọc lâu ngày cũng không giấu được, hậu cung sự tình, ai gia cũng biết một chút.” Ninh Thư ôn hòa mà nói, “Tiên hoàng đã đi, hậu cung phi tần kẹt ở đây ai ai cũng đều là người đáng thương.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top