Chương 2: Giấc mơ ( 2077 chữ )

Nếu biết trước yêu anh khó đến vậy em nhất định sẽ không chùn bước mà quay đầu, chỉ là, thời gian không cho em cơ hội sửa sai.

Yêu đơn phương chính là ngấm ngầm gặm nhấm nỗi đau, từng giây từng phút từng ngày từng tháng từng năm âm thầm nghĩ về anh. Mỗi lần nhìn thấy bóng lưng anh, không ngừng muốn gào thét hỏi: " Anh có yêu em không ? ". Nhưng lại sợ câu trả lời của anh khiến em tổn thương, cứ như vậy câu hỏi ấy lại cất giấu vào tận sâu đáy lòng em. Yêu đơn phương chính là thế !

[ ... ]

Khí lạnh bao trùm lên phòng phẫu thuật, sắc mặt của vị bác sĩ nào tham gia ca phẫu thuật này đều hết sức nặng nề, đến thở cũng chẳng dám thở.

" Bác sĩ, nhịp tim bệnh nhân ... Ngừng đập rồi ".

Nữ y tá đeo khâu trang che đi nửa gương mặt nhưng vẫn để lộ đôi mắt to tròn lấp lánh như ánh sao đêm. Đôi đồng tử lúc này của nữ y tá chỉ toàn vẻ hoảng hốt, cô quay đầu nhìn vị bác sĩ mổ chính thấp giọng nói.

Họ đương nhiên biết bệnh nhân họ phải cứu là người có địa vị như thế nào trong giới thượng lưu, họ càng hiểu rõ hơn ai hết nếu ca phẫu thuật này không thành công người chết không chỉ có một mình bệnh nhân mà họ cũng phải mai táng theo.

Vị bác sĩ mổ chính cau mày, dường như đã dự liệu được việc này sẽ xảy ra nên không hoảng hốt cho lắm. Một sản phụ mang thai tám tháng gặp tai nạn giao thông mất máu nghiêm trọng, lại không được đưa đi cấp cứu kịp thời, rơi vào tình huống bi thảm không phải là không có khả năng.

" Chuẩn bị máy kích điện ".

Vị bác sĩ không nhìn nữ y tá, ánh mắt chăm chú rơi trên gương mặt tái nhợt của Từ Ân Dung, trong lòng không ngừng khẩu cầu cô không thể chết, không thể chết.

Tất cả các bác sĩ có mặt trong phòng phẫu thuật chân tay đã run rẩy đến mức không làm nổi việc gì. Họ chỉ mong sao máy kích điện kia có thể giúp Từ Ân Dung tìm lại được một chút hơi thở.

" Bác sĩ, không phản ứng ! ".

" Tăng điện, lại lần nữa ! ".

" Không phản ứng ".

" Tiếp tục tăng điện ! ".

" Không thấy phản ứng ".

" Tăng hết cỡ cho tôi ".

Giọng nói khản đạc của vị bác sĩ truyền tới, dội thẳng vào tai cô y tá khiến hai chân cô bất giác run rẩy, nếu không phải cô cố gắng chống đỡ bằng không đã bị không khí lạnh lẽo của nơi đây doạ cho ngất xỉu.

Nữ y tá đưa tay vặn hình tròn để đẩy dòng điện lên đến đỉnh điểm. Một lần nữa, họ không ngừng cầu mong cách này có thể lưu lại cho Từ Ân Dung một chút hơi thở cuối cùng.

" Nhịp tim ... Xuất hiện rồi ... ".

Lần kích điện cuối cùng kết thúc, nữ y tá vui vẻ hô lên, tất cả các vị bác sĩ đến bây giờ mới có thể thở phòm nhẹ nhõm, cũng may ông trời rủ lòng thương.

Từ Ân Dung qua cơn nguy hiểm, bây giờ việc cuối cùng bác sĩ cần làm chính là lấy đứa nhỏ đã chết trong bụng cô ra, nếu không lấy nhanh e là tính mạng của người mẹ sẽ lại một lần nữa rơi vào tình trạng nguy hiểm.

Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, ca phẫu thuật đã kết thúc. Tính mạng Từ Ân Dung được bảo toàn nhưng còn tính mạng của đứa nhỏ kia thì không thể giữ được.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, tất cả các vị bác sĩ mệt mỏi bước ra ngoài đối diện với gương mặt lạnh như được phủ một lớp băng của Tống La Diệm.

Họ vẫn còn nhớ như in câu nói khi Tống La Diệm mang Từ Ân Dung đến đây, anh nói: " Nếu như người phụ nữ này có mệnh hệ, cả cái bệnh viện này sẽ trở thành khu mộ riêng của cô ấy ". Giọng nói không nóng cũng chẳng lạnh, trước sau đều đều như thường nhưng bên trong lại mang theo uy nghiêm, đem một gánh nặng to lớn đặt xuống vai tất cả các bác sĩ.

" Người phụ nữ kia, sao rồi ? ".

Tống La Diệm trầm giọng, anh hít một hơi rồi nhả khói, làn khói thoáng ẩn rồi lại thoáng hiện bao phủ lấy từng đường nét tinh xảo trên gương mặt anh.

" Tống tổng, Tống phu nhân giờ đã an toàn, anh cũng có thể vào thăm cô ấy ".

Vị bác sĩ lớn tuổi nhất lấy hết can đảm bước lên trước mặt Tống La Diệm, vờ như bình thản trả lời câu hỏi của anh nhưng trên thực tế hai chân vị bác sĩ ấy đã run rẩy từ lâu.

Người đàn ông này tuy đẹp nhưng vẻ đẹp kia lại là vẻ đẹp của sự tàn nhẫn, vẻ đẹp khiến người khác không dám lại gần.

Tống La Diệm gật đầu, bảo các bác sĩ lui xuống hết. Trên hành lang rộng lớn cũng chỉ còn lại mình anh đứng đó, Tống La Diệm dựa lưng vào cửa phòng phẫu thuật, cảm giác man mát chầm chậm xuyên qua áo anh truyền đến da thịt khiến anh cảm thấy tỉnh táo.

Đứa nhỏ trong bụng Từ Ân Dung là do anh giết, người gây tai nạn cho cô cũng chính là anh, là anh lái xe đâm trực diện vào người cô. Bây giờ người cứu cô thoát khỏi sự truy đuổi của tử thần cũng là anh.

Anh hận cô, nhưng không có nghĩa là anh muốn cô chết. Nếu như anh thật sự để Từ Ân Dung chết có phải đối với cô quá dễ dãi không ? Sự tổn thương trên người anh đều do cô mang đến, món nợ năm xưa và món nợ của hiện tại suy cho cùng cũng nên tính toán rõ ràng.

Tống La Diệm đứng thẳng người, anh hít một hơi sâu, ổn định tâm trạng rối bời của mình bước đến phòng bệnh của Từ Ân Dung.

Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, Từ Ân Dung đã được chuyển đến phòng bệnh VIP. Kỳ thực, từ phòng phẫu thuật đến phòng bệnh của Từ Ân Dung cũng chỉ có cách nhau vài bước chân.

Tống La Diệm đến rồi nhưng lại không bước vào. Qua ô cửa kính nho nhỏ trên cửa ra vào anh chỉ lẳng lặng đứng nhìn Từ Ân Dung. Một chữ "đau" dường như không thể diễn tả tâm trạng bây giờ của Tống La Diệm.

Anh cứ lẳng lặng đứng nhìn cô, không nói một lời cũng chẳng hành động gì khác. Bàn tay anh đút vào túi quần âu, bóng lưng thẳng tắp, cô độc tựa như xâm chiếm lấy cơ thể anh. Đứng nhìn cô một hồi Tống La Diệm liền xoay người rời đi.

[ ... ]

Bắc Quyết, năm 520 ...

Bắc Trà Thần là thái tử của đất nước Bắc Quyết, năm nay mới mười tám tuổi nhưng luận về văn không ai sánh nổi, luận về võ càng không thể bì. Với cái độ tuổi này đã lập nên nhiều chiến công hiển hách, khiến cho vô số các quan thần trong triều khâm phục không thôi.

Ngày 25 Tháng 10 năm 520, chớm đông, không khí se se lạnh ùa về bao phủ lấy hoàng cung nguy nga lộng lẫy, hôm ấy chính là ngày thái tử Bắc Trà Thần đăng cơ lập Tần Mặc Y - trưởng nữ của thừa tướng làm hoàng hậu.

Mới sáng sớm, ánh nắng yếu ớt rải rắc khắp nơi, không khí trong hoàng cung đã thấm đượm sự vui vẻ. Ngày hôm nay có thể nói là ngày song hỉ lâm môn, cùng một ngày mà diễn ra hai chuyện tốt.

Chuyện Bắc Trà Thần đăng cơ cũng là chuyện sớm muộn mà mọi quan thần trong triều dự liệu, và việc trưởng nữ của thừa tướng Tần Mặc Y được phong hậu cũng chẳng nằm ngoài dự đoán.

Giờ lành đã đến, Bắc Trà Thần một thân uy nghiêm bước từng bước trên thảm trải sàn được phủ một lớp màu đỏ son, đại diện của sự may mắn. Đi một hồi, hắn cuối cùng cũng dừng lại, hành lễ trước mặt thái hậu.

" Nay phụ thân con vừa mất, trọng trách của đất nước Bắc Quyết sẽ là gánh nặng lớn nhất đời con. Tiểu Thần, ta mong con không phụ sự kì vọng ta giành cho con ".

Dứt lời thái hậu liền đứng dậy, người lấy long bào từ trong tay cung nứ khoác lên người Bắc Trà Thần. Các đại thần quỳ dưới đại diện theo lễ nghi liền quỳ xuống, hô to.

" Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ".

Bắc Trà Thần hài lòng, trên tay hắn cầm con dấu minh chứng cho việc đăng cơ. Đúng lúc này, một nữ tử xinh đẹp lộng lẫy bước ra, phía sau biết bao nhiêu là cung nữ đi theo.

Bắc Trà Thần vừa nhìn thấy nữ tử kia khoé môi liền cong lên nụ cười cưng chiều. Bên ngoài đồn thổi, hắn và trưởng nữ của thừa tướng kết tóc se duyên chẳng qua là muốn củng cố quyền lực nhưng thực tế không phải, là hắn yêu nàng nên mới nguyện cùng nàng bái đường.

Nữ tử uyển chuyển bước lên từng bậc thềm, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt Bắc Trà Thần. Hắn nắm lấy tay nàng, kéo nàng đứng bên cạnh, các đại thần quỳ dưới đại điện lại một lần nữa hô to.

" Hoàng thượng, hoàng hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ".

Lúc này, không ai chú ý đến đáy mắt Tần Mặc Y chuyển lạnh, sự tàn nhấn dần dần lan toả khắp cơ thể nàng. Nàng thuần thục rút con dao đã được dấu trong tay áo một nhát đâm trúng ngực của Bắc Trà Thần.

Chỉ trong lát, cả đại điện liền náo loạn, riêng một mình Bắc Trà Thần là bình tĩnh. Cơn đau thấu da thấu thịt đang không ngừng làm càn trong cơ thể hắn, hắn cắn chặt răng, quay đầu nhìn gương mặt đẹp tuyệt mĩ của nữ tử.

Hôm nay là ngày hắn đăng cơ thế nhưng nữ tử hắn yêu thương, chiều chuộng lại không hề báo trước mà đâm hắn một nhát dao. Máu chảy càng lúc càng nhiều, nhuộm đỏ cả bàn tay của Tần Mặc Y.

" Vì sao ? ".

Bắc Trà Thần hỏi, giọng nói ngậm ngùi mà chua xót.

" Thai tử à không hoàng thượng mới đúng, không phải chàng đang mưu đồ khiến phụ thân ta thân bại danh liệt ư ? Đệ đệ của ta bị nhốt vào ngục, mâu thẫn ta bi phẫn mà chết đều là bước đi đầu tiên của chàng, ta nói đúng không ? ".

Hốc mắt nữ tử đỏ hoe, từng giọt nước mắt cứ trực trào rơi xuống nhưng đều bị nàng gắt gao kìm nén. Đối với sự trách móc của nàng Bắc Trà Thần không nói gì lại càng khiến hiểu lầm trong lòng Tần Mặc Y tăng cao.

Gương mặt hắn càng lúc càng trở nên nhợt nhạt, bàn tay đã cầm con dao của Tần Mặc Y cũng ngày một run rẩy.

" Nàng từng yêu ta không ? ".

Tần Mặc Y sững người, nàng đương nhiên không ngờ Bắc Trà Thần lại hỏi nàng câu này, trái tim chợt quặn đau, đáy mắt dâng lên những gợn sóng lăn tăn. Tần Mặc Y nhắm mắt, tuyệt vọng đáp lại.

" Chưa từng ".

Hai chữ này tựa như một hòn đà lớn giáng xuống người Bắc Trà Thần. Một chút hi vọng  cuối cùng cũng biến mất, hắn nắm lấy bàn tay nàng, rút con dao ra, cả thân thể to lớn ngã xuống.

Trước khi hai mắt nhắm nghiền hắn nghe thấy tiếng hét hoảng hốt của các vị đại thần " hoàng thượng " và cả tiếng cười man rợn của nàng.

Sấm chớp nổi lên, Tống La Diệm bừng tỉnh, mồ hôi thấm đẫm cả một mảng áo sau lưng anh. Giấc mơ ấy lại xuất hiện !

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top