Chương 6


Không sai biệt lắm qua một giờ, Tiêu Tang hoàn thành xong bức vẽ, ông ném bút than, cười ha ha trong chốc lát, quay người lại nhìn đến Lý Mặc Nhiên, liền ngừng cười đi tới. Ông chân trước vừa ly khai, người quay quanh bốn phía ở sau lưng liền như ong vỡ tổ tranh nhau đi đến bàn vẽ xem. Thực hiển nhiên, những người này đều là nghệ thuật gia chân chính, đối với bức tranh so với họa sĩ vẽ chúng thì hứng thú hơn nhiều, cũng chẳng quan tâm Tiêu Tang là bậc thầy chân chính gì.

“Tiêu đại sư.” Lý Mặc Nhiên cung kính, “Đây là bạn của tôi, Kiều Phi. Cậu ấy ngưỡng mộ Tiêu đại sư đã lâu.”

“Tiêu đại sư, người khỏe.” Kiều Phi theo ở phía sau ân cần thăm hỏi, ngữ khí quả thật thực tôn kính.

Tiêu tang cười to vỗ vỗ bả vai Kiều Phi “Cậu chính là Kiều Phi, hảo, hảo, tiểu tử cũng khá lắm, ta xem qua tranh của cậu vẽ rồi, có chút ý tứ.”

Kiều Phi bị chụp bả vai nhu nhu, nhìn nhìn Tiêu Tang, môi động vài lần, chỉ nói ra một câu: “Ngày hôm qua lúc rời đi, đều không có dọn dẹp, đem nhà gỗ biến thành loạn thất bát tao, làm cho đại sư ngài chê cười.”

Tiểu tử, anh làm sao còn là tiểu tử, bất quá Tiêu Tang đã muốn năm sáu mươi tuổi, gọi anh một tiếng tiểu tử, cũng coi như không sai.

“Ha ha ha, đừng quá câu nệ, cũng đừng đại sư đại sư kêu hoài không ngừng, nếu không ngại, gọi ta một tiếng Tang ca, con người của ta người già nhưng tâm không già, cũng không chịu già, ngươi đem ta gọi là lão, ta mới tức giận.”

Kiều Phi nhịn không được nở nụ cười, vị này đại sư, là người có ý tứ, cũng không khó tiếp cận.

“Vậy Tang ca, anh cứ gọi em là Tiểu Kiều.”

“Tiểu Kiều? Ngươi là Tiểu Kiều? Ta thật ra cũng biết một người, chính là mỹ nhân nổi danh trong tam quốc chí ” Tiêu Tang nhướng nhướng lông mi trêu đùa.

Kiều Phi ngạnh một chút, dở khóc dở cười nói: “Hành hành hành, là em sai, không phải tiểu Kiều, vậy kiêu A Phi đi.”

Lý Mặc Nhiên ở một bên nhìn thấy Kiều Phi bị trêu chọc, lên tiếng can.

“Tang ca. . . . . .”

Người vây quanh bàn vẽ nãy giờ cuối cùng cũng bước ra, hình như có điều muốn thỉnh giáo Tiêu Tang, Kiều Phi thừa dịp này, cũng bước qua xem tác phẩm của bậc thầy, âm thầm nghiền ngẫm.

Này một cái nghiền ngẫm, sẽ không cảm thấy được thời gian qua nhanh, đảo mắt sắc trời liền dần tối đen. Lúc Lý Mặc Nhiên mời mọi người đi ăn cơm, Kiều Phi còn ngồi xổm ở phía trước bàn vẽ không chịu đi, phải đợi hắn tới lôi sống lôi chết.

Trong mơ hồ, Kiều Phi cảm thấy dường như mình đã quên một chuyện gì đó, bất quá này ý niệm trong đầu còn chưa nghĩ ra, thì đã bị thần thái những đường cong trước mắt bao phủ mất .

Lúc về tới nhà, lại là đêm khuya, Kiều Phi dẫn theo một thân mùi rượu, một bên tựa vào cánh cửa, một bên mò mò chìa khóa, còn chưa đụng đến cái chìa khóa, cửa đã được mở, anh nhất thời đứng không vững, theo cửa ngã xuống, rơi vào lòng ngực một người.

“Sở. . . . . . Kha?” Kiều Phi nhẹ nhàng cười, cố gắng mở to đôi mắt mông lung để nhìn rõ nam nhân trước mặt.

Như thế nào có ba khuôn mặt? Ba đầu sáu tay, Sở Kha biến thành yêu quái ?

“Anh còn biết trở về, đi uống rượu với ai ?”

Thanh âm lạnh lùng của Sở Kha vang lên. Y chán ghét che lại cái mũi, trên người Kiều Phi mùi rượu quá nồng, cũng không biết có phải hay không bị ói, phía trước bốc ra mùi chua kỳ dị.

“Với ai hả?” Kiều Phi vươn năm ngón tay, từng bước từng nhớ lại, “Có Tang, Tang ca, Mặc Nhiên, A Luân, còn có đại, đại. . . . . . Di? Không đủ số . . . . . .”

Anh đếm một người sẽ ấn hạ hai ngón tay, lúc này mới đếm đến ba, liền phát hiện ngón tay không đủ dùng, nhất thời có chút mơ hồ, vì cái gì ngón tay lại không đủ dùng, năm ngón tay phải đếm được năm người chứ.

Lý Mặc Nhiên, lại là này Lý Mặc Nhiên.

Sắc mặt Sở Kha tối sầm, phẫn nộ nắm lấy cổ tay Kiều Phi, trực tiếp kéo anh vào nhà.

“Ai ai ai, đau. . . . . .” Kiều Phi kêu to lên.

Sở Kha đẩy anh vào trong phòng tắm, Kiều Phi đứng không vững, dựa vách tường ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhu nhu cổ tay.

Xôn xao!

Đột nhiên không gian trên đầu tuôn xuống dòng nước lạnh, bắn đầy đầu cổ và mặt anh.

“Hả, trời mưa ?” Kiều Phi đưa tay che đầu, nói nhỏ, tựa hồ là thanh tỉnh, đảo mắt lại càng say thêm, anh giãy giụa đứng lên, một bên còn mơ mơ màng màng nói, “Ai nha, bàn vẽ còn. . . . . . Ở bên ngoài. . . . . . mình phải đi. . . . . . thu dọn. . . . . .”

“Vẽ tranh, anh tối ngày chỉ biết vẽ tranh.”

Sở Kha nắm lấy cổ anh, làm cho anh không thể không ngẩng đầu lên, nước lạnh liền vọt vào trong mắt, anh dùng tay liều mạng lau đi, lại như thế nào cũng lau không hết, càng nhiều nước lạnh vọt vào, sau đó theo khóe mắt chảy ra, mang ra càng nhiều chất lỏng.

“Tôi nói anh sáu giờ phải về, anh không nhớ sao?” Bởi vì phẫn nộ, thanh âm Sở Kha thậm chí phát run, “Anh vì cái gì không nghe lời tôi? Vì cái gì? Vì cái gì?”

Tay y cơ hồ kháp vào trong cổ Kiều Phi, lớn tiếng rống giận.

“Lý Mặc Nhiên kia là cái thá gì, anh tình nguyện ở cùng hắn cũng không trở về. Kiều Phi, đây là anh thiếu tôi, anh thiếu tôi còn chưa trả hết, tôi sẽ không cho anh đi ra ngoài tìm người khác, anh định mượn cớ vẽ tranh để ở bên cạnh nam nhân kia hẹn hò. . . . . . Mơ tưởng!”

Có lẽ bị sắc mặt giận dữ của Sở Kha dọa, hay là do nước quá lạnh, mà toàn thân Kiều Phi đều run lên, anh kinh ngạc liếc nhìn Sở Kha, như là rốt cục tỉnh táo lại, sau đó anh đột nhiên dùng sức một phen đẩy Sở Kha ra.

“Sở Kha, cậu là gì, dựa vào cái gì mà hạn chế cuộc sống của tôi?” Kiều Phi hô to, thanh âm so với Sở Kha còn lớn hơn, giống như là áp lực ngàn năm của núi lửa chợt phun trào, anh hét lớn đến cơ hồ yết hầu đều muốn xé rách, “Tôi thích ở với ai thì sẽ ở với người đó, tôi nguyện ý bồi Mặc Nhiên đi uống rượu, cùng hắn cùng nhau uống rượu, tôi thấy vui vẻ, dựa vào cái gì tôi phải lái xe đưa cậu cùng tình nhân đi hẹn hò, dựa vào cái gì hai người ở bên trong khanh khanh ta ta, tôi phải ở bên ngoài chịu đựng gió lạnh. Sở Kha, cậu thực quá đáng, cậu có biết hay không. Tôi với cậu không giống nhau, lòng tôi làm bằng thịt, chứ không phải bằng sắt, nó đau lắm, rất đau. Năm đó là tôi sai, không nên uy hiếp cậu, không nên bức cậu thuận theo tôi, mười năm qua tôi đều cảm thấy có lỗi với cậu, tôi làm trâu làm ngựa, ngay cả thể diện cũng không màng, giúp cậu lập nghiệp, giúp cậu ở thương trường kết nối, tôi là dùng Thắng Thiên bức bách cậu, nhưng Thắng Thiên có ngày hôm nay, chẳng lẽ không có công lao của tôi sao? Sở Kha, cậu dùng lương tâm mà nói đi, tôi còn thiếu cậu cái gì? Thiếu cái gì?”

Anh lau mặt một phen, gạt đi nước trên mặt. Anh không muốn ở trước mặt Sở Kha lộ ra bộ dáng chật vật, đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của anh. Chính là thân thể lại mềm oặt trượt thẳng, một chút khí lực cũng không có.

Tựa hồ sau đó, anh chỉ còn khí lực để hò hét.

“Cậu vì cái gì muốn đem tôi ép trở về? Cậu muốn xem tôi thống khổ ra sao phải không? Cậu là đồ khốn kiếp. . . . . . Sở Kha, cậu là đồ khốn vô tâm vô phế, nhìn đến tôi thống khổ cậu sẽ khoái hoạt sao? Tôi không phải. . . . . . Không phải. . . . . . Không phải người mặc cho kẻ khác bày bố. . . . . . Cậu không cho, không cho tôi sống khá giả, tôi cũng sẽ không cho cậu. . . . . . Cho cậu sống khá giả. . . . . . Cậu nghe đây, tâm của tôi nói, tôi sẽ không tái đối với cậu ngàn ý trăm thuận. . . . . . Sẽ không. . . . . . Tuyệt đối sẽ không. . . . . .”

Sở Kha trừng mắt nhìn anh, chậm chạp không nói gì.

“Cậu cái gì cũng không phải . . . . . Cũng không phải . .  . Tôi. . . .. Tôi. . . . . .”

Thanh âm Kiều Phi dần dần thấp xuống, anh liếm liếm khóe môi, vừa rồi hét lớn quá, miệng khô lưỡi khô, ngay cả yết hầu cũng đau đến lợi hại, cảm giác say lại đến, ngay cả đầu cũng đau thực lợi hại, người trước mắt cũng dần trở nên mơ hồ.

“Sở Kha. . . . . . Cậu thực quá đáng. . . . . . Quá đáng. . . . . .” Anh ôm lấy đầu gối, đầu vùi vào thật sâu bên trong, nước mắt chịu đựng đã lâu, rốt cuộc cũng làm càn mà chảy ra.

Đúng vậy, là anh cố ý quên, kia thì thế nào, trước kia anh còn nhẫn nhịn, hiện tại sẽ không nhẫn nữa, Sở Kha có thể nhàn nhã cùng tình nhân đi hẹn hò, anh cũng có thể đi kiếm niềm vui riêng của mình.

Uống rượu thì sao, anh thống khoái, anh có thể tạm thời quên Sở Kha tối nay cùng tình nhân hẹn hò, vốn anh đã quên rồi, uống nhiều rượu như vậy, anh thiếu chút nữa ngay cả cửa nhà cũng không nhận ra .

Vì cái gì? Vì cái gì còn muốn làm cho anh nhớ lại?

“Sở Kha. . . . . . Cậu bất quá là ỷ vào tôi yêu cậu mà thôi. . . . . .” Anh than thở, thanh âm càng ngày càng mỏng manh, “Hiện tại, tôi không thương . . . . . . Không thương. . . . . .”

Sở Kha loan hạ thắt lưng, lắc lắc bả vai Kiều Phi, một chút phản ứng cũng không có.

Anh đang ngủ.

Sở Kha sắc mặt biến hóa vài cái, sau đó dụng lực mở nước ấm, nước lạnh chuyển thành nước ấm mang theo sương khói, y oán hận đem Kiều Phi kéo đến trong lòng ngực, bỏ đi lớp quần áo ướt đẫm, một bên thay người đang say rượu chà lau, một bên lại mắng một câu.

“Vừa rống vừa khóc thật ngu ngốc!”

Uổng phí một phen tâm ý của y, Kiều Phi, anh thật ngu ngốc, tối nay không  có cái gì tình nhân, chỉ có một người ngu ngốc làm người ta tức cũng không được mà cười cũng không xong.

Cho tới bây giờ cũng chưa từng có tình nhân, cho tới bây giờ cũng chỉ có một người tự cho là đúng, căn bản là ngu ngốc không hiểu tâm ý của người khác.

“Kiều Phi, anh sẽ không không thương của tôi, bởi vì. . . . . . Tôi không cho phép!”

Trời đã sáng.

Kiều Phi mang theo chút say rượu tỉnh lại, ôm đầu ở trên giường lăn lộn, thẳng đến khi đầu đụng vào tủ đầu giường, mới mạnh ngồi dậy, kêu thảm thiết một tiếng: “Không tốt, đến muộn!”

Thái dương đều chiếu đến mông, đồng hồ báo thức không biết bị ai ấn tắt, kim đồng hồ đã chạy hơn thời gian anh đặt báo thức một vạn tám ngàn dặm, bên người Sở Kha cũng không thấy bóng dáng, chắc là tự mình lái xe đến công ty rồi, trên mặt tủ đầu giường để lại hai viên thuốc cùng một tờ giấy, mặt trên viết ba chữ thuốc giải rượu.

Thật ngạc nhiên a, Sở Kha đây là ở quan tâm anh sao?

Kiều Phi cầm lấy hai viên thuốc kia, nương theo ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, nhìn lại xem, thật là thuốc, không phải anh hoa mắt, cũng không phải viên băng, một khi nắm được trên tay liền tan mất.

Ngày hôm qua có phát sinh cái gì sao?

Ấn nhanh huyệt thái dương rút đau đớn, Kiều Phi ý đồ nhớ lại một chút, nhưng chỉ nhớ được anh đã uống rất nhiều rượu, sau đó khi ra về còn ói, cuối cùng Lý Mặc Nhiên bất đắc dĩ mà đem anh nhét vào trong xe mới thôi.

Sau đó đã xảy ra cái gì?

Vô luận Kiều Phi như thế nào hồi tưởng, cũng không nhớ nổi. Chính là mơ hồ cảm thấy được, chính mình đêm qua tựa hồ trải qua chuyện gì đó rất mất mặt, mất mặt đến anh căn bản không muốn nhớ lại.

Quên đi, không nghĩ, đại khái là Sở Kha uống nhằm thuốc, bằng không như thế nào đột nhiên hội quan tâm tới anh như vậy.

Sau khi uống thuốc, cảm giác đau đầu đã giảm đi khá nhiều. Kiều Phi nhanh chóng đi rửa mặt chải đầu, thay quần áo, một bên chạy một bên nắm lên di động, thuận tay gọi điện thoại cho Lý Mặc Nhiên.

‘ được rồi, cái gì cũng đừng nói, buổi sáng tôi cho cậu nghỉ. ’ chuyển được  điện thoại, Lý Mặc Nhiên không đợi Kiều Phi nói chuyện, giành nói trước.

“A, cậu không nói sớm, tôi đã chạy ra khỏi nhà rồi.” Kiều Phi oán giận , nhưng dưới chân không có dừng lại, “Quên đi, cậu không cần khấu tiền lương của tôi thì tốt rồi.”

Lý Mặc Nhiên bật cười, nói: ‘ tiền lương có thể không khấu, nhưng là toàn bộ thưởng khẳng định không có. ’

Kiều Phi kêu thảm thiết một tiếng: “Đều tại cậu ép tôi uống rượu .”

‘ trời đất chứng giám, Kiều Phi, ai ép cậu uống rượu, cản còn không kịp. . . . . . Quên đi, không thèm nghe cậu nói nữa, cậu muốn tới thì mau lên đi. ’ Lý Mặc Nhiên thu lại tức giận.

Chờ lúc Kiều Phi vội vàng đuổi tới phòng triễn lãm, mới biết được, Lý Mặc Nhiên sáng sớm liền đoán ra anh hôm nay khẳng định say rượu không dậy nổi, sớm liền an bài, cho người khác cùng anh đổi ca. Bất quá anh hiện tại chạy tới, cũng không phải vô dụng, Tiêu Tang hôm nay đúng lúc đi thăm phòng triễn lãm của Lý Mặc Nhiên, Kiều Phi tới rồi, liền làm người giới thiệu cho vị đại sư này.

Dựa theo ý tứ của Lý Mặc Nhiên, chính là muốn Kiều Phi có thể thuyết phục Tiêu Tang ở phòng triễn lãm tranh của hắn tổ chức một cuộc triễn lãm. Kiều Phi nhịn không được trêu chọc hắn là muốn danh lợi song thu, tuy rằng nói như vậy, nhưng anh vẫn hết sức tận tâm giúp thuyết phục Tiêu Tang. Bất quá Tiêu Tang này tuy rằng ngôn hành cử chỉ đều hài hước, thái độ làm người lại rất có nguyên tắt, vấn đề này vẫn giữ trong lòng, không có trả lời ra mặt.

Kiều Phi cũng biết, triển lãm tranh của bậc thầy sẽ không dễ dàng tổ chức, thường thường phải chuẩn bị công phu vài năm trở lên, hơn nữa địa điểm yêu cầu cũng cao. Phòng triễn lãm của Lý Mặc Nhiên, ở trong nước coi như đứng nhất nhì, nhưng cùng nước ngoài so sánh, kỳ thật là không bằng.

Cho nên anh cũng không nóng vội, chỉ cần hết lực, có được hay không sẽ không quan hệ. Anh tin tưởng Lý Mặc Nhiên bất quá cũng chỉ có ý tưởng này thôi, về phần được hay không, khẳng định cũng là không có ôm quá lớn hy vọng.

Tới thời điểm giữa trưa, Lý Mặc Nhiên mời Tiêu Tang ăn cơm, để cho Kiều Phi tiếp khách, Kiều Phi cũng thật sự vui vẻ, dù sao thời điểm nói chuyện với nhau, ngẫu nhiên có thể được bậc thầy chỉ điểm vài câu, anh cũng thu được lợi tức.

Không ngờ mới ra khỏi phòng triễn lãm, Kiều Phi thấy ven đường ngừng một chiếc xe màu đen có rèm che, như thế nào nhìn rất quen mắt, anh dùng sức nhìn chằm chằm, theo trên xe bước xuống một người, chân dài thắt lưng gầy, ngũ quan thâm toại, không phải Sở Kha thì là ai.

“Kiều Phi.” Sở Kha đã đi tới.

Sắc mặt Lý Mặc Nhiên nhất thời không tốt, đem Kiều Phi kéo ra phía sau, che ở phía trước, lạnh lùng nói: “Cậu tới làm gì?”

Trong nháy mắt, không khí thế nhưng nổi lên chút khẩn trương.

Sở Kha cũng không thèm liếc mắt nhìn tới hắn một cái, ánh mắt còn dừng ở trên người Kiều Phi, thản nhiên nói: “Kiều Phi, đi theo tôi.”

Lý Mặc Nhiên còn muốn nói gì nữa, bị Kiều Phi kéo một chút.

“Mặc Nhiên, đây là chuyện của tôi. Cậu đi tiếp đón Tang ca, đừng cho anh ấy lưu lại ấn tượng không tốt.” Kiều Phi ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nhắc nhở một câu, Lý Mặc Nhiên lúc này mới chú ý tới Tiêu Tang đang nhìn chằm chằm về hướng bên này.

Hắn nén giận, chạy đến bên người Tiêu Tang, cúi đầu giải thích.

Kiều Phi nhìn nhìn Sở Kha, cố gắng làm cho chính mình tâm bình khí hòa, “Sở Kha, có việc sao?”

“Đi theo tôi.” Sở Kha vẫn là ba chữ này.

“Giữa trưa tôi muốn đi bồi Tiêu đại sư. . . . . .” Kiều Phi nhìn nhìn Tiêu Tang, lại phát hiện ánh mắt Tiêu Tang vẫn dừng ở trên người Sở Kha, điều này làm cho anh thoáng cảm thấy một tia không thoải mái, vội vàng đem cảm giác quái đản này vứt ra sau đầu, tiếp tục ý đồ giải thích, “Tiêu đại sư phải . . . . .”

“Tôi mặc kệ ông ta là ai.” Sở Kha không chút khách khí đánh gảy lời giải thích của anh, “Tôi chỉ đáp ứng không can thiệp công tác của anh, nhưng thời gian ngoài công tác, đều là của tôi. Kiều Phi, đây là chính anh đã đáp ứng.”

Kiều Phi có chút vi não, nói: “Bồi tiêu đại sư ăn cơm đối công tác của tôi giúp ít rất lớn. . . . . .”

“Anh không phải mấy cô gái bồi rượu.” Sở Kha lại một lần đánh gảy lời anh, sau đó bắt lấy tay Kiều Phi, “Cho dù có, anh cũng chỉ có thể theo bồi tôi.”

“Cậu. . . . . .” Kiều Phi tức giận đến sắc mặt bắt đầu trắng bệch, quay đầu nhìn xem Tiêu Tang, lại nhìn xem Lý Mặc Nhiên, thật sự không muốn Tiêu Tang để lại ấn tượng xấu, lại càng không muốn Lý Mặc Nhiên vì anh mà cùng Sở Kha một lần nữa đánh nhau, đành phải hít sâu một hơi, cố nén tức giận trong lòng, “Được rồi, tôi đi theo cậu.”

“Kiều Phi. . . . . .” Nhìn đến anh sắc mặt trắng bệch, Lý Mặc Nhiên chạy lại.

Kiều Phi miễn cưỡng cười, “Thật có lỗi, Mặc Nhiên, tôi phải đi cùng Sở Kha, Tang ca nơi đó, liền phiền toái cậu giúp tôi nói một tiếng thực xin lỗi, lần sau có cơ hội, tôi mời anh ấy ăn cơm.”

Lý Mặc Nhiên nhìn anh một cái nói: “Kiều Phi, không cần miễn cưỡng, tôi sẽ không để cậu bị người khác khi dễ.”

Cảm giác Sở Kha cầm lấy tay mình càng thêm dùng sức, Kiều Phi vội vàng lắc đầu “Mặc Nhiên, thật sự không có việc gì, cậu yên tâm đi. Hơn nữa, tôi cũng đâu phải người dễ bị khi dễ, có phải không?”

Trầm mặc một lát, Lý Mặc Nhiên nhượng bộ, hung hăng trừng mắt nhìn Sở Kha liếc mắt một cái, sau đó xoay người sang chỗ khác, đi đến bên người Tiêu Tang nói: “Tang ca, Kiều Phi đột nhiên có việc, sẽ không theo chúng ta được, cậu ấy bảo chúng ta cứ đi trước.”

Lúc này, Sở Kha đã muốn cường ngạnh mà đem Kiều Phi kéo lên xe.

Tiêu Tang cười ha hả nhìn thấy bọn họ rời đi, đối Lý Mặc Nhiên hỏi một câu: “Đó là bằng hữu của A Phi, đang làm cái gì?”

“Hình như là kinh doang công ty. . . . . .” Lý Mặc Nhiên hàm hồ trả lời một câu, có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Tang. Vị đại sư này tựa hồ đối với Sở Kha thực cảm thấy hứng thú a.

Tiêu tang vừa cười cười, nói: “Gần đây tôi đối với vẽ cơ thể người có chút nghiên cứu. . . . . .”

Lý Mặc Nhiên ngẩn ra, chợt hiểu được, quả thật, dung mạo cùng dáng người của Sở Kha hoàn toàn thích hợp đển làm người mẫu. Chẳng qua tính cách của Sở Kha. . . . . Nghĩ muốn cũng không nên muốn .

Sở Kha đem xe đậu ở phía trước một nhà ăn, Kiều Phi nhìn y một cái, bước xuống xe, trong lòng nói thầm, chẳng lẽ Sở Kha hôm nay tính toán mời anh ăn cơm? Khác thường, rất khác thường, cái gọi là sự có khác thường tức có yêu­­(yêu trong ­yêu nghiệt ấy, ở đây có thể hiểu là quỷ kế), ách. . . . . . Anh liếc mắt nhìn trộm Sở Kha đang khóa xe, thấy thế nào cũng không giống yêu, tuy rằng dung mạo đẹp đến kỳ cục, nhưng là khí chất rất chính trực, chính trực đến mức làm cho người ta cảm thấy được, cho dù là một chút ý tưởng khinh nhờn đều rất đáng xấu hổ.

Quên đi, giặc đến thì đánh, nước đến thì chặn, anh không tin Sở Kha còn có thể đem anh làm thế nào.

Ôm tâm tư như vậy, Kiều Phi không nói một tiếng theo sát Sở Kha vào nhà ăn. Lúc này đúng là vào giờ cơm trưa, nhà ăn cơ hồ ngồi đầy người, ngay lúc Kiều Phi nghi ngờ không có bàn trống, thì bồi bàn lại đưa bọn họ dẫn tới một bàn có vị trí tốt nhất.

“Muốn ăn cái gì?”

Sở Kha nhìn thực đơn, đầu cũng không nâng, làm cho Kiều Phi cơ hồ hoài nghi y là có hay không không đang hỏi mình, ít nhất cũng cho anh một chút manh mối đi.

Không nghe Kiều Phi trả lời, Sở Kha tự gọi hai phần món ăn, sau đó nâng cằm, chỉ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cũng không có phản ứng với anh.

Kiều Phi bị y biến thành chẳng hiểu ra sao, nam nhân này hôm nay đem anh đưa đến đây rốt cuộc để làm gì?

Tóm lại, từ đầu tới đuôi, Sở Kha tựa hồ chính là một lòng phải ăn cơm, không có tinh thần nói chuyện, thẳng đến khi dùng cơm xong, y cũng chưa đối Kiều Phi nói qua nữa câu.

Răng nanh Kiều Phi nghiến lại vài lần, cơ hồ nhịn không được sẽ mở miệng hỏi y, chính là vừa thấy bộ dáng không coi ai ra gì của Sở Kha, anh liền nhịn xuống .

Hảo, cậu không nói lời nào, tôi cũng sẽ không nói, xem ai phải mở miệng trước.

Thật sự bị Sở Kha biến thành không biết làm sao, anh nguyên bản còn nghĩ thời điểm cùng Tiêu Tang ăn cơm trưa, sẽ nghe được sự chỉ điểm của bậc thầy, lại khi không bị Sở Kha phá hư, tâm tình Kiều Phi càng ngày càng tệ, cứ như vậy cùng Sở Kha đánh bạc tức giận.

Nhưng là anh không biết, ngay tại lúc mình giận dỗi vùi đầu xuống ăn cơm, thì Sở Kha lại ngẩng đầu lên, nương theo việc múc canh, nhìn anh vài lần.

Ánh mắt có chút nhu, còn mang theo ý cười, nhưng lúc Kiều Phi ngẩng đầu lên, liền nhanh chóng biến mất, một lần nữa thay một bộ dáng lạnh như băng.

Ăn không vô, Kiều Phi đẩy ra một đĩa cơm hãy còn một nửa, học theo bộ dáng của Sở Kha ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một lát sau, Sở Kha cũng không ăn, đứng dậy rời khỏi, nhưng không có ra xe, mà lôi kéo tay Kiều Phi đi tới đi lui trên đường lớn, xoay đến Kiều Phi xương cốt muốn rả rời, anh chưa từng gặp qua Sở Kha làm chuyện không có ý nghĩa như thế này, nam nhân này luôn luôn chỉ biết làm việc.

“Cậu . . . . . Có phải hay không muốn mua cái gì?” Rốt cục, anh vẫn là nhịn không được mở miệng .

Đây là một con phố buôn bán khá tấp nập, cho nên Kiều Phi mới có thể hỏi như vậy, bằng không anh thật sự nghĩ không ra, Sở Kha vì cái gì lôi kéo anh đi tới đi lui trên đường, bất quá mấy trăm mét trên ngã tư đường, bọn họ đều đã đi qua đi lại hết năm sáu lần.

Sở Kha hơi run một chút, nhìn anh một cái, ánh mắt có chút cổ quái.

Đang lúc Kiều Phi bắt đầu hối hận vì đã lỡ mở miệng, Sở Kha lại bước nhanh chân, đưa anh kéo vào một cửa hàng thời trang dành cho nam giới.

“Toàn bộ thử xem.” Sở Kha ở trong tiệm đi dạo một vòng, trong tay cầm hơn mười bộ quần áo.

“Mua cho tôi sao?” Kiều Phi đang cầm quần áo, trong lúc nhất thời thụ sủng nhược kinh.

Anh không phải đang mơ đi, cho tới bây giờ chỉ có anh đi mua quần áo cho Sở Kha, từ khi nào thì gặp qua Sở Kha mua quần áo cho anh. Chỉ có trong mơ, nhất định là chỉ có trong mơ, hôm nay Sở Kha chưa có tới đón anh ăn cơm, cũng không có kéo anh xuống đường lớn, càng không có mua quần áo cho anh, hết thảy đều là ảo giác, chỉ là mơ.

Sở Kha lãnh nghiêm mặt, ánh mắt nhìn nơi khác, chỉ nói một câu: “Là để tặng người ta.”

Kiều Phi thở dài một hơi, quả nhiên, anh lại mộng tưởng, chẳng lẽ là tặng quà cho tình nhân, chắc tình nhân kia cùng anh dáng người không khác lắm đi. Nghĩ đến đây, Kiều Phi mặt đều xanh, rất muốn đem đống quần áo này ném lên đầu Sở Kha.

Bất quá. . . . . . Đống quần áo này cũng không có làm gì sai, thật đáng tiếc, không phải chỉ là thử quần áo thôi sao, anh thử.

Lại nói, ánh mắt Sở Kha cũng không tồi, tuyển mấy bộ quần áo đều rất vừa người, hơn nữa ngay cả khí chất đều phù hợp, mặc vào đặc biệt có tinh thần. Kiều Phi mỗi bộ đều thử, thử xong rồi, liền nghiêm mặt rút thẻ tính dụng của mình ra, đối cô nhân viên nói: “Toàn bộ đóng gói, số quần áo này tôi đều mua, về phần vị tiên sinh kia muốn mua cho ai. . . . . .” Anh nâng nâng cằm nhìn Sở Kha, “Cô bảo y mua cái khác đi.”

Cô nhân viên ngẩn ra, hai mắt sáng lên nhìn về phía Sở Kha, đang muốn mở miệng, Sở Kha huy phất tay, nói: “Vậy lấy cái khác đi.”

Kiều Phi sắc mặt càng xanh, bất quá thời điểm khi cầm lại thẻ tính dụng, sắc mặt của anh lại bắt đầu trắng bệch. Anh biết, mua lần này, thẻ tín dụng của mình phải mất một số tiền lớn.

Mất mác thật lớn, chẳng lẽ đây là chiêu mà Sở Kha mới nghĩ ra để trả thù anh?

Anh không thể không hoài nghi, nhất là lúc sau khi nhìn đến biểu tình của Sở Kha. Tên hỗn đản nam nhân nào. . . . . . Giống như đang cười. . . . . . Anh là không phải lại hoa mắt .

Tóm lại, thẳng đến khi bị Sở Kha đuổi về phòng triễn lãm, Kiều Phi vẫn còn vì thế mà canh cánh trong lòng, anh cảm thấy được mình dường như là đã trúng kế của Sở Kha, một kế hoạch làm mình tổn thất rất nhiều, chính là khi tinh tế suy nghĩ, lại cảm thấy chuyện này căn bản là tự anh hại mình, đều đã ba mươi mấy tuổi, như thế nào còn giống tiểu hài tử hờn dỗi.

Thật sự là đáng đời.

Lúc Kiều Phi xuống xe, thật muốn hung hăng tát cho mình một cái.

“Tan tầm tôi tới đón anh.”

Sở Kha bỏ lại một câu, thải hạ chân ga, rời đi.

“Uy uy. . . . . .” Kiều Phi đuổi theo vài bước, bị hít một chút khói, trong lòng buồn bực .

Quần áo anh mua còn nằm ở trên xe chưa có lấy lại, ngay cả hi vọng muốn bí mật bán lại chúng cũng không còn.

Thật sự là một ngày kỳ lạ.

Bị Sở Kha làm như vậy, Kiều Phi buồn bực đến ngay cả tâm tư làm việc cũng không có, buồn bã đợi đến khi hết thời gian, mới ủ rũ bước ra cửa trước của phòng triễn lãm, liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc xe màu đen có rèm che. Sở Kha không có ngồi ở bên trong xe, mà tựa vào cửa ngắm phong cảnh xa xa, nhưng chắc là y cùng không có ý thức được, ở trong mắt những người đi ngang qua, bản thân y cũng là một đạo phong cảnh để ngắm nhìn.

Kiều Phi nhìn đến ngẩn người, sau khi định thần lại mắng chính mình, thần sắc si mê, đây rõ ràng là thần sắc si mê, anh bị giáo huấn vẫn chưa đủ hay sao? Hoa đẹp tức sẽ có gai, nếu lại không cẩn thận cầm vào, hơn phân nửa sẽ lại bị đâm đến máu chảy đầm đìa.

Sở Kha quay đầu, thấy được Kiều Phi. Kiều Phi thật muốn lấy bàn vẽ che đi chính mình, đáng tiếc cũng chỉ có thể ở trong lòng nghĩ như vậy mà thôi. Thấy ánh mắt Sở Kha chăm chú nhìn mình, anh cuối cùng cũng nhận mệnh, ngoan ngoãn ngồi vào xe.

Bên trong xe đống quần áo rõ ràng thiếu mất một nửa. Tưởng tượng đến cảnh Sở Kha đem quần áo đưa đến tận tay tình nhân, Kiều Phi trong lòng nhất thời đau xót, sau đó vẫy vẫy đầu, có ý đem toàn bộ ý nghĩ kia vẫy ra khỏi đầu.

Nếu đã buông tay, nên hoàn toàn chặt đứt tất cả tình cảm trước kia, cho dù hiện tại là Sở Kha không chịu buông tay, anh cũng sẽ không tất yếu đem chính mình lại rơi vào đi. Tay anh gắt gao nắm lại thành quyền, đầu ngón tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay, ý đồ dùng đau đớn để dời đi tâm tình của mình, tiếc nuối chính là, vì để tiện cho vẽ tranh, anh luôn đem móng tay mình thường xuyên cắt sạch sẽ, nắm tay nắm đến tái, cũng không mang đến nhiều đau đớn.

Ngay cả móng tay cũng khi dễ mình. . . . . . Kiều Phi vô cùng uể oải, sau đó nhịn không được lại nhớ đến chiếc thẻ tín dụng đáng thương của mình, sau đó lại nghĩ tới Sở Kha trước kia từng sảng khoái viết cho anh chi phiếu năm vạn. . . . . . Cuối cùng, anh đột nhiên phát hiện, anh thế nhưng không nhớ được chính mình đã bỏ tấm chi phiếu đó ở đâu.

Cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, có điểm ấn tượng , tựa hồ là. . . . . . lúc rời khỏi văn phòng Chu luật sư,  anh đã tùy tay đã ném vào một cái thùng rác . . . . . .

“Ai. . . . . .”

Hiện tại mới cảm thấy hối hận có phải hay không đã quá muộn?

“Anh ‘ai’ cái gì?” thanh âm của Sở Kha đột nhiên vang lên.

Kiều Phi hoảng sợ, hoàn toàn không hiểu mà nâng ánh mắt lên nhìn y, mê mang nói: “Cái gì?”

“Anh vừa thở dài.”

Ánh mắt Sở Kha thẳng tắp nhìn về phía trước, cũng không có quay sang, Kiều Phi nhìn sang người bên cạnh, vẫn là bộ dáng không có biểu tình gì.

Cho nên, này không phải quan tâm, chính là xuất phát từ tò mò đi.

Kiều Phi đối với câu hỏi đột ngột mà Sở Kha đưa ra không biết phải trả lời ra sao, tâm tình liền càng uể oải, không có hưng trí hỏi ngược lại: “Tôi có thở dài sao?”

Đây rõ ràng là chống chế, dù sao anh hiện tại cũng không có tâm tình giải thích cho Sở Kha nguyên nhân vì sao anh thời dài, chẳng lẽ còn trông cậy vào Sở Kha sẽ cho anh … thêm một tấm chi phiếu nữa, lúc ấy chính Sở Kha đã nói rõ, bọn họ trong lúc đó, đã hoàn toàn thanh toán xong.

Nghĩ đến đây, Kiều Phi lại nghiến răng nghiến lợi, tên nam nhân hỗn đản này quả nhiên là hỗn đản, nói cái gì hoàn toàn thanh toán xong, trừ bỏ ngoài mặt, bọn họ hai người trong lúc đó, cái gì cũng chưa thanh toán, đến bây giờ vẫn là không minh không bạch ở cùng một chỗ.

“Ngươi thở dài .”

Không nghĩ tới Sở Kha cư nhiên cắn chết câu này không buông, cùng Kiều Phi quyết hỏi tới cùng.

“Được rồi, tôi thở dài .” Kiều Phi đã có thói quen nhượng bộ, đây là thói quen mười năm dưỡng thành, anh lại trong lòng trung phỉ nhổ chính mình, nhưng không có biện pháp thay đổi.

Anh nghĩ đến Sở Kha sẽ trào phúng nói anh vài câu, nhưng là Sở Kha cũng không có làm như vậy, trên thực tế, Sở Kha sau đó không hề mở miệng nói chuyện, thẳng đến khi bọn họ về đến nhà.

Kiều Phi vô tình mà đem quần áo mang vào nhà, tùy tiện bỏ vào trong tủ, ngay hứng thú liếc mắt một cái đều không có. Nhìn đến đống quần áo này, anh liền đau lòng nhớ đến chiếc thẻ tín dụng, tuy rằng anh không phải không còn tiền, nhưng là lúc này không thể so với ngày xưa, hơn nữa anh cũng không phải không còn quần áo để mặc.

“Vì cái gì?”

Ngay tại lúc Kiều Phi đóng cửa, đột nhiên theo phía sau toát ra một câu như vậy, rõ ràng càng làm anh hoảng sợ.

Hôm nay anh đã bị dọa rất nhiều lần kiểu này.

Quay người lại, liền thấy Sở Kha đứng dựa lưng vào tường, trong tay bưng một ly trà nóng hổi, ánh mắt buông xuống nhìn nước trà, tựa hồ lời vừa hỏi kia hoàn toàn là do anh nghe nhầm.

Kiều Phi kinh ngạc chừng ba mươi giây, mới phản ứng lại, đầy nghi hoặc mà hỏi ngược lại: “Cái gì vì cái gì?”

“Vì cái gì thở dài?”

Khói từ nước trà bốc lên, chặn đi biểu tình của Sở Kha, làm Kiều Phi thấy không rõ lắm, cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu những dị thường của Sở Kha hôm nay, chính là thuận miệng nói: “Này với cậu có quan hệ gì, tôi thở dài cậu nên cao hứng mới đúng.”

Kiều Phi ác ý tự đoán nguyên nhân đằng sau câu hỏi của Sở Kha, anh không biết đây là Sở Kha quan tâm chính mình, có điều anh cũng biết, kỳ thật Sở Kha cũng không phải người ác liệt như vậy, hai người bọn họ đi đến bước đường ngày hôm nay, chính anh cũng phải chịu một nửa trách nhiệm.

Sở Kha không nói nữa, chính là lúc sau ở trên giường, y đem Kiều Phi đặt ở dưới thân, gây sức ép đến nửa đêm, làm cho anh mơ hồ hiểu được, y rất không cao hứng, phải nói là phi thường mất hứng.

Bắt đầu từ hôm đó, trưa nào Sở Kha cũng tới đón anh đi ra ngoài ăn cơm, cơm nước xong, có đôi khi còn kéo anh ở trên đường đi dạo trong chốc lát, có đôi khi sẽ ngồi ở công viên ngắm phong cảnh, còn có một lần cư nhiên chạy đến phòng triễn lãm của Lý Mặc Nhiên để xem tranh, làm cho Kiều Phi ngạc nhiên chính là, y cư nhiên mua lấy một bức, còn đem nó treo ở trong phòng khách.

Tuy rằng Sở Kha vẫn giống như trước, thường xuyên đem anh thành không khí trong suốt, cho dù là thời điểm ăn cơm trưa, thì thời gian nhìn mấy món ăn, cũng nhiều hơn thời gian nhìn anh, nhưng anh vẫn cảm giác được có gì đó bất đồng.

Sở Kha tựa hồ là đang tính cải thiện mỗi quan hệ của bọn họ, tuy rằng ý tưởng này làm cho Kiều Phi cảm thấy được có chút kỳ lạ, có đôi khi nhịn không được nghĩ mình là tự đa tình, nhưng lại sợ hãi một khi mộng tỉnh, chính mình so với trước kia lại càng thống khổ hơn. Thậm chí anh không khỏi hoài nghi, Sở Kha có khi nào đang tạo cho anh một giấc mơ màu hồng, đợi cho anh bất tri bất giác rơi vào, sau đó sẽ trở mặt vô tình đem anh đá đi.

Tưởng tượng như vậy, anh liền cảm thấy, lấy tính cách Sở Kha, thật có khả năng sẽ dùng phương thức này để trả thù anh. Vì thế, khi cùng Sở Kha ở chung, Kiều Phi lại càng thêm cẩn thận, e sợ cho chính mình sẽ có ngày bị hãm sâu.

Sở Kha muốn anh thống khổ, anh sẽ không, anh đã không còn thiếu Sở Kha cái gì, đừng nghĩ sẽ lấy tình cảm làm tổn thương anh lần nữa. Thống khổ một lần, đó là bài học xương máu, nếu còn thừa nhận loại thống khổ này lần thứ hai, vậy thuần túy là tự mình tìm lấy, đáng đời.

Vì thế, Kiều Phi mỗi ngày đều nhắc tới câu nói của một nhân vật nào đó trong tiểu thuyết để cổ vũ chính mình.

Hắn cường từ hắn cường, gió mát phất núi, hắn hoành từ hắn hoành, trăng sáng chiếu đại giang.

Anh thật ra cũng tò mò muốn biết, Sở Kha còn có thể đem anh làm thành thế nào. Chuẩn bị sẵn tâm lý như vậy, Kiều Phi tự nhiên cũng bình yên không ít, mỗi ngày ăn no uống tốt, sắc mặt cũng hồng nhuận hơn, người cũng có tinh thần hơn.

Tương phản chính là, Sở Kha tựa hồ lại rất dễ kích động, đây là quan điểm mà toàn bộ nhân viên trong Thắng Thiên đều nhất trí, đáng tiếc, Kiều Phi đã lâu không có ghé qua Thắng Thiên, cho nên sự việc này anh không hề biết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #1x1#dammy