Chương 1: Là anh sai hay là em sai còn quan trọng sao?
Phòng VIP số 2, bệnh viện Diệp thị
Bên ngoài hành lang, đèn sáng choang, lóa mắt, ông bà Diệp cùng vợ chồng Diệp Ngạn Thần lẳng lặng đứng đó, cách mấy bước chân là Doãn Thiên Hàn thất thần ngồi trên ghế chờ. Không khí yên lặng đến khó thở, có lẽ vì cô gái trong phòng bệnh kia _ Diệp Yên Lam.
Cách đây 2 ngày, Diệp Yên Lam được đưa vào trong tình trạng bê bết máu, mùi máu cùng mùi bùn tanh trên người cô khiến người ta nghĩ lại cũng cảm thấy ghê rợn. Cô đã mất tích vào một ngày trước đó, sau đó được tìm thấy ở chân núi Hàn Kì, ngọn núi cao cũng không cao, thấp cũng chẳng thấp ở ngoại ô Đông Thành. Rất may di động của Diệp Yên Lam vẫn có thể hoạt động nên cảnh sát mới dựa vào định vị mà nhanh chóng tìm được cô. Bước đầu cảnh sát nghi ngờ là do có người cố ý dẫn cô lên núi, sau đó xảy ra xô xát rồi đẩy cô xuống núi, nhưng núi Hàn Kì lại là vùng vắng vẻ, muốn tra ra người hại Diệp Yên Lam thật sự không dễ dàng.
Đèn phòng cấp cứu sáng suốt 6 tiếng đồng hồ mới tắt, Diệp Yên Lam giữ lại được hơi thở, nhưng khi nào tỉnh dậy thì lại là một vấn đề khác. Quan trọng nhất là cái thai 2 tháng của cô cũng không giữ nổi, nếu không phải cứu chữa kịp lúc, có lẽ cơ hội làm mẹ cũng mất luôn.
Diệp Yên Lam được đưa đến phòng ICU để theo dõi 1 ngày rồi đưa đến phòng VIP số 2.
Tiếng hoạt động của các thiết bị y tế trong phòng bệnh như từng cây kim đâm vào lòng ông bà Diệp, bà Diệp sớm đã khóc hết nước mắt, cũng đã ngất xỉu 1 lần lúc hay tin con gái được đưa vào bệnh viện.
4 ngày cứ như vậy mà trôi qua, đến tối ngày thứ 4 thì Diệp Yên Lam mới có dấu hiệu tỉnh lại, Diệp Ngạn Thần đang chăm sóc cô thì Diệp Yên Lam mở mắt, anh mừng đến suýt khóc, nhanh chóng muốn gọi cho ba mẹ và Lăng Mộc Tịnh Ngân vào bệnh viện thì bị Diệp Yên Lam cản lại, cô nói không muốn mọi người khuya như vậy còn vào thăm cô, rất phiền phức. Diệp Ngạn Thần thấy cũng đúng nên quyết định để sáng mai mới gọi cho mọi người, dù sao cũng nên để Diệp Yên Lam được nghỉ ngơi cho tốt.
Sau đó Diệp Yên Lam lại thiếp đi, dường như lúc nãy cô tỉnh dậy chỉ là ảo giác của Diệp Ngạn Thần, cô vẫn cứ yên tĩnh như 4 ngày qua
10 giờ tối,
Ngoài trời mưa rất to, nước mưa như điên cuồng như hối hả muốn xóa sạch đi thứ gì đó.
Bệnh viện Diệp thị, phòng VIP số 2
Diệp Yên Lam vẫn cứ hôn mê suốt 4 ngày nay đã tỉnh lại lần nữa, đôi mắt cứ lạnh nhạt nhìn lên trần nhà mà bình tĩnh hỏi Diệp Ngạn Thần một câu " Con của em có phải đã mất rồi không?"
Diệp Ngạn Thần chỉ biết cuối đầu, nhưng chính cái cúi đầu ấy đã làm Diệp Yên Lam mất hết hi vọng, cũng phải, rơi từ đỉnh núi xuống mà còn giữ được cái mạng nhỏ này, chỉ mất đứa con rồi hôn mê 4 ngày đã là may mắn ông trời cho cô rồi.
- Anh, ngày mai anh gọi Doãn Thiên Hàn và Trịnh Ngọc đến giúp em
- Đến lúc này em nên nghỉ ngơi trước đi đã, nếu muốn gặp hai người đó thì mấy hôm nữa khỏe hẳn rồi gặp cũng được mà _ Diệp Ngạn Thần chung quy vẫn là lo lắng cho em gái mình mới tỉnh dậy sức khỏe chưa ổn hẳn, sợ em gái thấy Doãn Thiên Hàn lại đau lòng
- Không sao, ngày mai cứ gọi họ đến giúp em _ Diệp Yên Lam vẫn bình tĩnh đến kì lạ như thế
- Được rồi, mai anh sẽ gọi họ đến cho em, mau ngủ đi, sáng mai ba mẹ cũng sẽ đến thăm em
- Vâng _ Diệp Yên Lam nhẹ nhàng nhắm mắt, cũng không biết có phải ngủ thật không. Bên tai truyền đến tiếng đóng cửa, hai giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt nhằm nghiền của cô. Doãn Thiên Hàn, chúng ta kết thúc thật rồi, chấm dứt, em nên buông tay thôi.
------
9 giờ sáng hôm sau, ông bà Diệp, bà nội và người nhà Doãn gia đều đến đủ, tất nhiên là không thiếu Doãn Thiên Hàn và Trịnh Ngọc
Bà Diệp nhìn thấy con gái tỉnh dậy thì vui vẻ trong lòng, thầm cảm ơn ông trời đã không dày vò đứa con gái của mình thêm nữa. Bà Doãn cũng mừng rỡ, bà từ nhỏ đã xem Diệp Yên Lam như con gái ruột mà nâng niu trong lòng, nếu lần này Diệp Yên Lam có chuyện gì, có lẽ bà thật sự sẽ không gặp mặt Doãn Thiên Hàn nữa.
Diệp Yên Lam cùng người nhà trò chuyện mất một giờ đồng hồ, bà Diệp lo lắng con gái mới tỉnh lại, không thể nói chuyện nhiều nên nhanh chóng cùng mọi người ra về, chuẩn bị chút đồ bổ rồi đến chiều lại vào thăm. Suốt cả quá trình đó, Doãn Thiên Hàn vẫn cứ thất thần nhìn về phía giường bệnh, không nói một lời. Trịnh Ngọc thì ngồi ngay phía hành lang để chờ Diệp Yên Lam
Lúc Trịnh Lệ Ân _ mẹ của Doãn Thiên Hàn ra về thì thấy Trịnh Ngọc, gặp cháu gái mình ở đây thì đương nhiên phải hỏi thăm vài câu, khi nghe Trịnh Ngọc nói là Diệp Yên Lam muốn gặp cô thì bà có chút bất an, dù sao Trịnh Ngọc cũng là một luật sư chuyên về mấy vụ ly hôn, Tiểu Lam muốn gặp nó đương nhiên là bà lo lắng.
-------
Diệp Yên Lam ngước nhìn trần nhà trắng tinh, thật sạch sẽ, cũng thật lạnh lẽo. Tâm trạng dần bình tĩnh lại, trong căn phòng yên ắng hồi lâu truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh nhạt của Diệp Yên Lam
- Anh gọi Trịnh Ngọc vào giúp tôi
Doãn Thiên Hàn không có đáp lại, chỉ lẳng lặng đi ra ngoài gọi Trịnh Ngọc, sau đó cả hai một trước một sau bước vào phòng bệnh
Trịnh Ngọc với Diệp Yên Lam không phải là bạn bè thân thiết nhưng cũng được xem là có giao tình, theo lý cô nên hỏi thăm Diệp Yên Lam mấy câu. Diệp Yên Lam cũng từ tốn trả lời. Sau đó mở miệng, lần này là nói với Doãn Thiên Hàn
- Tôi muốn ly hôn, thủ tục cứ để Trịnh Ngọc làm, anh có yêu cầu gì cứ nói, nếu thật sự làm được tôi sẽ làm. Thủ tục cứ theo pháp luật mà làm, tôi cũng không có yêu cầu gì.
Sau đó cô lại hướng sang Trịnh Ngọc, tiếp tục nói
- Trước khi kết hôn chúng tôi đã làm chứng minh tài sản, tài sản không cần phải thỏa thuận. Cô cứ là thủ tục theo pháp luật là được
- Được. _ Trịnh Ngọc dứt khoát đáp một tiếng rồi cầm tập tài liệu Diệp Yên Lam để trên sofa đi khỏi
Trong phòng yên ắng đến khó thở, chỉ còn Doãn Thiên Hàn vẫn đang thất thần đứng đó nhìn Diệp Yên Lam được bao bọc bởi lớp mền trắng tinh, chói mẳt
Doãn Thiên Hàn lên tiếng trước, giọng vẫn lạnh nhạt như cũ
- Cô thật sự muốn ly hôn?
- Đúng vậy _ Diệp Yên Lam vẫn đều đều trả lời, không nhìn ra chút cảm xúc nào
- Được, vậy thì cứ ly hôn thôi. _ Doãn Thiên Hàn nói ra câu này, trong lòng thật ra đã đau đến rỉ máu
- Chuyện trước kia không liên quan đến tôi, chúng ta từ nay kết thúc, là anh nợ tôi hay là tôi nợ anh đã không còn quan trọng. Cứ như thế mà cho qua đi.
Diệp Yên Lam nói xong câu này thì nhắm nghiền hai mắt, đợi đến khi cửa phòng truyền đến tiếng đóng cửa thì mới mở mắt ra, Doãn Thiên Hàn, em sai anh hay anh sai em vốn đã không quan trọng, đứa con mất rồi, coi như là em trả cho anh. Nhưng mạng của Tư Tuyết, không phải em nợ anh. Chúng ta vẫn là buông tha nhau thôi.
-----------
Sẽ chỉnh sửa lại câu chuyện, vẫn là đau lòng, nhưng có lẽ sẽ đau lòng hơn
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top