Hãy làm khách, đừng làm chủ!

Khách thập phương đến thăm tu viện của tôi thường khen nơi này xinh đẹp và yên tĩnh. Nghe vậy, tôi cứ nghĩ họ bất thường bởi có biết bao nhiêu thứ phải làm mà họ không nhìn thấy. Nào là bảo trì phòng ốc, sân bãi; nào là hướng dẫn cho các thầy mới tu tập, nào là trả lời vô số các câu hỏi của khách quan. Với tôi, tu viện chẳng khác gì một nơi bận rộn công việc. Bởi vậy mà tôi nghĩ hẳn phải có điều gì không đúng ở đây, và chẳng mấy chốc tôi đã nhận ra đó chính là do thái độ của tôi.

Thế là tôi bèn thay đổi thái độ của bản thân.

Mỗi tuần một lần, thường là vào sáng thứ Hai, tôi tưởng tượng mình là một vị khách tham quan chứ không phải là chủ nhân của cái tu viện nơi tôi đang sống suốt ba mươi năm. Trong vai trò là một vị khách phương xa, tôi không phải bận tâm về việc bảo trì tu viện, giảng dạy cho các sư thầy hay trả lời các câu hỏi của quan khách. Những lúc đó, tôi chỉ đơn thuần chiêm ngắm tu viện như một người khách và chợt nhận ra rằng mọi người nói đúng. Quả thật đó là nơi chốn bình yên và xinh đẹp vô cùng khi mà tôi không còn đóng vai chủ nhân nữa.

Tôi chia sẻ phương pháp này với các bạn bè của mình. Các bạn cũng có thể tập theo. Mỗi tuần, bạn hãy dành ra một vài giờ, có thể là vào cuối tuần, để tưởng tượng mình là khách trong chính căn nhà của mình. Và thường thì khách đến nhà sẽ chẳng phải rửa chén bát, hút bụi hay lau chùi nhà cửa cũng như nhiều công việc nhà khác. Lúc đó, bạn sẽ không cảm thấy áy náy chút nào vì mình đang làm khách chứ không phải làm chủ, đồng thời sẽ thưởng thức được vẻ đẹp cũng như sự bình yên của nó. Bạn có thể yên tâm nghỉ ngơi mà không hề cảm thấy bận tâm điều chi. Hãy tận hưởng ngôi nhà mà không vọng động chút mong muốn nào cho nó. Cứ chiêm ngưỡng nơi chốn ấy thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top