Buông hay giữ?
Ngày xưa ở Thái Lan, trâu nước được xem như một thành viên của gia đình. Chúng sống trong khoảng sân bên dưới những ngôi nhà sàn và thường hiền lành đến nỗi trẻ nhỏ có thể ngủ ngon trên lưng chúng mà không hề hấn gì, còn chúng thì thơ thẩn gặm cỏ giữa trời hè râm mát.
Tuy vậy, thỉnh thoảng trâu nước cũng sợ hãi vì một lý do gì đó mà chỉ có chúng mới hiểu được. Những lúc như vậy, chúng khịt khịt mũi, ngửa mũi lên trời và sẵn sàng lồng lên chạy về bất cứ hướng nào.
Một sáng nọ, có bác nông dân trong làng dẫn con trâu nước ra đồng gặm cỏ. Khi bác đi ngang qua tu viện của chúng tôi, có vật gì đó trong rừng đã khiến con vật sợ hãi. Thế là nó ngóc đầu, ngửa mặt lên trời và khịt khịt mũi. Bác nọ cố tìm cách giữ nó lại bằng sợi dây thừng mỏng manh buộc lỏng lẻo quanh cổ nó nhưng chẳng mấy chốc, sợi dây đã quấn chặt lấy ngón tay của bác và con trâu nước lồng lên, chạy mất cùng với sợi dây thừng và ngón tay của bác!
Bác nông dân tội nghiệp đã đi thẳng đến tu viện của chúng tôi để nhờ giúp đỡ với ngón tay ròng ròng máu và gần như đã mất đi lóng đầu tiên. Chúng tôi đưa bác đến bệnh viện để băng bó vết thương và mấy ngày hôm sau thì bác đã bình phục.
Sau này tôi vẫn thường dùng câu chuyện đó làm ví dụ trong những cuộc nói chuyện, về những gì sẽ xảy ra khi chúng ta không chịu buông bỏ trong cuộc sống.
Theo bạn thì ai mạnh hơn, người đàn ông đó hay con trâu nước kia?
Thật là, chẳng hợp lý chút nào khi ta cố giữ một con trâu nước đang lồng lên. Hãy thả nó đi, vì sau khi chạy chừng vài trăm mét, tự nó sẽ dừng lại mà thôi. Khi đó, người nông dân có thể thong thả đi tới, cầm lấy dây thừng và dắt nó ra đồng gặm cỏ như bình thường.
Rất nhiều người trong số chúng ta cứ cố níu giữ một điều gì đó trong khi lẽ ra chúng ta phải buông tay, chính vì thế mà họ đã khiến cho bản thân phải đau đớn - cũng như bác nông dân kia đã bị tổn thương trên thân thể vì cố ghì giữ con trâu nước.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top