Chương 22- Giao thừa

Đội Nekoma đã hẹn nhau tại một ngôi đền gần trường để đón giao thừa, nhưng không phải tất cả các thành viên đều có thể tham gia. Một số người trong đội có lý do bận hoặc không thể đến được.

"Giao thừa đêm nay có ai đi không?" Kuroo hỏi, nhìn quanh. "Kenma, em phải đi chứ!"

"Giao thừa nay tôi phải cùng gia đình rồi," Kai từ chối, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. "Xin lỗi nhé, tiện chúc mừng năm mới luôn."

"Em cũng vậy," Shibayama thêm vào, ánh mắt hơi buồn vì không thể tham gia.

" Em thì về quê ạ. "

Lev, dù rất muốn tham gia, lại không biết giao thừa ở Nhật sẽ thế nào, và vì ở Nga, cậu đã quen với việc đón giao thừa cùng gia đình. Do vậy, cậu nghĩ mình sẽ ở nhà đón giao thừa như mọi năm.

Tối đến, Lev vẫn ngồi trong nhà, cảm giác hơi lạc lõng khi nghĩ về không khí lễ hội ở Nhật. Nhưng khi nhìn qua cửa sổ, thấy những ánh đèn từ xa và nghe tiếng người vui cười, cậu nhận ra rằng dù không tham gia cùng bạn bè, đây vẫn là một dịp đặc biệt để sum vầy với gia đình và đón năm mới.

Bầu không khí trong nhà của Lev khá yên tĩnh. Alisa đang chuẩn bị cho buổi tối, còn Lev thì ngồi trên sofa, mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu không biết nên làm gì trong đêm giao thừa này. Ở Nga, giao thừa là một dịp đặc biệt để quây quần cùng gia đình, nhưng giờ đây ở Nhật, cậu cảm thấy như lạc lõng. Nhóm Nekoma đã quyết định tụ họp ở đền gần trường, nhưng không phải ai cũng đi. Kuroo đã hỏi tất cả, nhưng Kai và Shibayama đều từ chối vì phải ở với gia đình. Còn Lev thì chẳng biết phải làm sao, đành quyết định sẽ ở nhà.

"Levochka, em không đón giao thừa với bạn bè hay sao?" Alisa quay sang hỏi, ngập ngừng trong lúc chuẩn bị đồ ăn nhẹ.

"Em... em không biết nữa..." Lev lẩm bẩm, có chút buồn. Cậu không muốn làm chị và mẹ lo lắng, nhưng cũng không muốn bỏ lỡ dịp đặc biệt như thế này.

"Buồn nhỉ. Tiếc thật. Tí nữa chị đi giao thừa với bạn chị rồi, Levochka ở nhà một mình thì tội lắm!" Alisa vừa nói, vừa thở dài. Dù cô nói thế, nhưng trong giọng điệu của chị vẫn có chút tiếc nuối.

Chính lúc đó, điện thoại Lev reo lên, làm cậu giật mình. Nhìn vào màn hình, trái tim cậu nhảy lên khi thấy tên "Yaku-san" hiện lên.

Lev vội vã bắt máy. "Yaku-san?"

"Lev, em đang làm gì thế?" Giọng Yaku vang lên, nhẹ nhàng nhưng vẫn ấm áp.

"Em... đang ở nhà," Lev trả lời, có chút ngập ngừng. "Còn anh thì sao? Em thấy nhóm tụ họp đón giao thừa đấy?"

Lev im lặng một lúc, mắt nhìn vào chiếc điện thoại đang cầm trong tay. Giọng Yaku vang lên qua loa, nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp. "Anh đang ở đền với mọi người. Nhưng nếu em vẫn còn ở nhà, sao không đến đây với anh? Anh sẽ đợi em."

Lev ngập ngừng một lúc, cảm giác mâu thuẫn dâng lên trong lòng. Cậu không quen với giao thừa ở Nhật, còn gia đình thì luôn là nơi cậu tìm thấy sự an ủi, nhưng lúc này, lời mời từ Yaku khiến cậu cảm thấy một niềm thôi thúc kỳ lạ. Nhìn sang chị Alisa, rồi lại nghe tiếng mẹ mình từ sau cánh cửa, Lev lặng người.

"Levochka, hôm nay con làm theo con tim mình đi," mẹ cậu lên tiếng, giọng nhẹ nhàng, đầy sự thấu hiểu.

Lev nuốt một hơi, rồi đưa mắt nhìn vào cửa sổ. Đêm nay sẽ là đêm giao thừa đầu tiên cậu không đón cùng gia đình, nhưng có lẽ đây là cơ hội để cậu làm điều gì đó mới mẻ, bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Cậu cảm nhận được sự ấm áp từ Yaku và lời khuyên từ mẹ, lòng cậu bỗng nhiên tràn đầy quyết tâm.

"Yaku-san, em sẽ đến," Lev nói, giọng đã mạnh mẽ hơn, "Em không muốn bỏ lỡ cơ hội này."

Chị Alisa và mẹ cậu cười nhẹ, hai người đều cảm thấy vui mừng vì cuối cùng Lev đã quyết định. "Đi đi, Levochka, sẽ là một đêm tuyệt vời."

Lev nhanh chóng thay đồ, khoác thêm chiếc áo ấm, và lấy chiếc điện thoại ra gọi cho Yaku, "Em đang trên đường rồi."

"Anh sẽ đợi," Yaku trả lời với một nụ cười trong giọng nói, "Chúng ta sẽ đón giao thừa cùng nhau."

Với trái tim đập thình thịch và một nụ cười nhẹ trên môi, Lev mở cửa bước ra ngoài. Đêm tuyết vẫn rơi lác đác, nhưng bây giờ, mọi thứ có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cậu không còn cô đơn trong đêm giao thừa này nữa, vì Yaku đang đợi cậu.

Lev bước nhanh về phía đền, lòng cậu đầy những cảm xúc lạ lùng. Đêm giao thừa trong không khí lạnh giá, những bông tuyết rơi nhẹ nhàng quanh cậu, nhưng tâm trí cậu lại chỉ hướng về Yaku. Những bước chân vội vã, nhẹ nhàng, và dường như cậu không còn cảm nhận được sự lạnh giá nữa. Mọi thứ dường như chỉ còn lại âm thanh của những bước chân và suy nghĩ về buổi tối này.

Khi đến đền, Lev nhìn thấy Yaku đang đứng một mình gần cổng, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt anh, làm đôi mắt anh sáng lên như những ngôi sao trong đêm tối. Yaku mặc chiếc áo khoác đen dài, mái tóc đỏ của anh nổi bật dưới ánh sáng, và khi anh quay lại nhìn Lev, một nụ cười nhẹ nhàng vẽ trên khuôn mặt.

"Em đến rồi," Yaku nói, giọng anh ấm áp trong không khí lạnh. "Anh đợi em."

Lev mỉm cười ngượng ngùng, nhưng cảm giác ấm áp từ Yaku khiến cậu thấy như mùa đông bớt lạnh đi rất nhiều. "Em... em không biết giao thừa ở Nhật như thế nào, nhưng nếu là với anh, em sẵn sàng thử."

Yaku bước đến gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lev, "Cảm ơn em, Lev. Chúng ta sẽ cùng đón giao thừa ở đây, cùng nhau."

Hai người đứng đó một lúc, yên lặng ngắm nhìn đền và bầu trời đêm. Từ xa, có thể nghe thấy tiếng trống đánh trong đêm giao thừa, âm thanh như đánh thức mọi thứ xung quanh. Không khí yên bình, mà lại tràn đầy hy vọng.

Cùng lúc đó, những người bạn của nhóm Nekoma bắt đầu xuất hiện, họ tụ tập quanh Yaku và Lev. Kuroo và Kenma đến gần, Kuroo vẫy tay, "Vậy là hai người đã đến rồi nhỉ! Thật là một dịp đặc biệt, mọi người cùng đón giao thừa nào!"

Mọi người xung quanh bắt đầu nói cười, chúc mừng năm mới, nhưng Lev và Yaku vẫn đứng im một lúc lâu, như muốn trân trọng khoảnh khắc này. Lev cảm nhận được sự ấm áp từ Yaku, một cảm giác bình yên mà cậu chưa từng có. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy giao thừa không chỉ là một khoảnh khắc mà là một phần của điều gì đó rất quan trọng.

"Yaku-san," Lev nói nhỏ, "Cảm ơn anh vì đã mời em đến. Em cảm thấy... thật sự hạnh phúc."

Yaku nhìn Lev, đôi mắt anh dịu dàng. "Cảm ơn em đã đến. Với anh, giao thừa này thật đặc biệt vì có em ở đây."

Giữa đêm tối, tuyết vẫn tiếp tục rơi, và những tiếng cười, lời chúc tụng xung quanh họ như một bản nhạc tuyệt vời, đánh dấu sự bắt đầu của một năm mới, nhưng cũng là một bước ngoặt trong tình cảm của Lev và Yaku.

Giây phút ấy, Lev cảm thấy sự ấm áp không chỉ đến từ những chiếc khăn quàng cổ hay mũ len, mà từ tình cảm chân thành mà họ dành cho nhau.

Mọi người quây quần lại gần đền, không khí càng thêm ấm áp dưới ánh sáng vàng ấm của đèn lồng. Lev và Yaku vẫn đứng bên nhau, tay nhẹ nhàng chạm vào nhau như một cái nắm tay không nói ra lời nhưng chứa đựng tất cả sự quan tâm. Cảm giác này thật đặc biệt đối với Lev, như một cột mốc quan trọng mà cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trải qua.

Kuroo đứng gần, mỉm cười tinh nghịch, nhìn thấy khoảnh khắc giữa Lev và Yaku. "Cả hai cứ như là một cặp đôi rồi đấy, ha?" Kuroo trêu chọc, khiến Lev đỏ mặt. Kenma đứng cạnh, không nói gì nhưng đôi mắt cậu nhìn Lev với sự thấu hiểu. Dù Kenma ít nói, nhưng cậu là người đầu tiên nhận ra điều gì đang diễn ra giữa hai người.

"Thật không ngờ... Lev lại thay đổi như vậy," Kenma nói, từ xa nhìn về phía họ, giọng cậu hơi ngạc nhiên nhưng cũng đầy ấm áp.

Cảm nhận được ánh nhìn của mọi người, Lev hơi lùi lại một chút, nhưng Yaku nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, kéo cậu lại gần. "Không sao đâu, Lev," Yaku nói, giọng anh ấm áp và an tâm. "Em không cần phải lo lắng về những gì người khác nghĩ. Hôm nay là ngày của chúng ta."

Đó là lúc mà Lev cảm thấy lòng mình an yên lạ thường. Cậu không còn cảm thấy lo lắng hay sợ hãi như những ngày trước. Tình cảm mà cậu dành cho Yaku không còn là một cảm xúc mơ hồ nữa mà là một phần của cuộc sống thực tế, một phần mà cậu có thể chia sẻ với anh.

Khi tiếng chuông đền vang lên báo hiệu giao thừa, tất cả mọi người đều dừng lại, im lặng nhìn nhau. Cảm giác thiêng liêng của khoảnh khắc này khiến mọi thứ trở nên đặc biệt. Yaku nhẹ nhàng nắm tay Lev, và hai người cùng quay về phía đền, nơi mọi người đứng chờ. Đến lúc này, Lev cảm nhận được sự trân trọng mà anh dành cho mình, và cậu không còn thấy sợ hãi nữa.

"Chúc mừng năm mới," Yaku thì thầm, nhìn vào mắt Lev.

"Chúc mừng năm mới, Yaku-san," Lev đáp lại, nở một nụ cười nhẹ.

Lúc đó, Lev hiểu rằng năm mới không phải chỉ là một khoảnh khắc thay đổi về thời gian, mà là những sự thay đổi trong lòng người. Và với Yaku, cậu đã có một khởi đầu mới đầy hy vọng, một khởi đầu mà cậu không hề ngờ tới, nhưng lại tràn đầy niềm vui và tình cảm.

Khi mọi người tiếp tục chúc mừng nhau, Lev đứng bên Yaku, cảm nhận được tình bạn, tình yêu, và sự kết nối sâu sắc giữa họ. Đây sẽ là một năm đầy ắp những điều mới mẻ, và Lev biết rằng, với Yaku, những khoảnh khắc như thế này sẽ luôn ở lại trong trái tim cậu mãi mãi.

Khi Lev và Yaku đứng cạnh nhau, sự im lặng bao trùm, nhưng không hề gượng gạo. Một sự gần gũi, ấm áp và yên bình lan tỏa trong không khí, như thể mọi thứ xung quanh đã biến mất, chỉ còn lại hai người họ. Lev cảm thấy như mình vừa tìm thấy một phần quan trọng của cuộc đời, và Yaku – người đã cùng cậu chia sẻ những khoảnh khắc đáng nhớ – đang đứng cạnh cậu trong khoảnh khắc này.

Sau một lúc im lặng, Yaku khẽ lên tiếng:

"Em biết không, đôi khi tôi cũng cảm thấy lạc lõng trong những đêm như thế này. Nhưng khi có người bên cạnh, mọi thứ như trở nên dễ dàng hơn."

Lev nhìn vào đôi mắt đen sâu của Yaku, cảm nhận sự chân thành trong từng lời nói. Cậu mỉm cười nhẹ, rồi dịu dàng nói:

"Anh không phải lạc lõng nữa đâu. Em sẽ luôn ở bên cạnh anh."

Yaku nhướng mày, hơi ngạc nhiên, nhưng rồi nụ cười ấm áp của anh lại nở trên môi. "Tôi cũng vậy."

Họ quay lại con đường dẫn về đền, trong ánh sáng mờ ảo của những chiếc đèn lồng, bàn tay Yaku khẽ chạm vào tay Lev. Cảm giác ấy thật nhẹ nhàng, như thể đó là điều tự nhiên nhất trên thế gian.

Trên đường về, Yaku đột ngột hỏi:

"Lev, em có muốn... bắt đầu một năm mới cùng tôi không? Không chỉ là với tư cách là bạn bè, mà là một cái gì đó hơn thế?"

Lev nhìn anh, hơi bối rối, nhưng khi cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt của Yaku, cậu biết đây là câu hỏi quan trọng. Câu hỏi về một tương lai, về một mối quan hệ có thể thay đổi mọi thứ.

Cậu gật đầu, khuôn mặt ửng hồng, và trong lòng cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết.

"Em muốn, Yaku-san."

Khi năm mới đến, không chỉ là một bước chuyển giao giữa các con số trên lịch, mà còn là khởi đầu cho một chương mới trong cuộc đời của cả hai người. Một chương mà Lev biết sẽ tràn ngập tình yêu, sự chăm sóc, và những khoảnh khắc đặc biệt mà họ sẽ cùng nhau chia sẻ.

Và như thế, dưới bầu trời đêm giao thừa, giữa những đền đài lặng lẽ và ánh đèn lấp lánh, Lev và Yaku đã bước vào một hành trình mới, một hành trình mà họ không còn đơn độc nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top