Chương 20- Chăm sóc từ tận lòng


Sáng hôm đó, cả đội bóng chuyền tập luyện hết sức căng thẳng. Mặc dù Yaku là người dày dặn kinh nghiệm, nhưng hôm nay anh có vẻ không được khỏe. Lev đã chú ý từ lâu, nhưng khi thấy Yaku hơi lảo đảo và thở gấp sau vài pha di chuyển, cậu lập tức nhận ra có điều không ổn.

Kết thúc buổi tập, Yaku vội vã vào phòng thay đồ, nhưng Lev vẫn không thể dứt được ánh mắt lo lắng của mình khỏi anh. Cậu nhanh chóng chạy đến bên cạnh Yaku, hỏi một cách đầy lo lắng: "Yaku-san, anh sao vậy?"

Yaku chỉ mỉm cười yếu ớt. "Không sao đâu, Lev. Chỉ là mệt một chút thôi."

Nhưng Lev không thể chấp nhận câu trả lời đó. Cậu đã thấy trán Yaku nóng rẫy và đôi mắt của anh mờ đi. Không chần chừ, Lev đỡ Yaku đứng dậy và nói: "Anh bị sốt rồi. Để em giúp anh về nhà."

Yaku không thể phản đối, vì cơ thể anh không còn đủ sức để tự mình đi nữa. Lev cõng anh về nhà anh, từng bước vững vàng, mặc dù cơ thể cậu cũng đã mệt mỏi sau buổi luyện tập. Trái tim Lev đập loạn nhịp, không chỉ vì nỗi lo lắng cho Yaku, mà còn vì sự gần gũi và tình cảm mà cậu không thể phủ nhận.

Khi về đến nhà Yaku, Lev giúp anh nằm xuống giường, đắp một chiếc chăn mỏng để anh không lạnh. Sau đó, Lev đi mua thuốc hạ sốt và những thứ cần thiết từ hiệu thuốc gần đó. Cậu quay lại nhanh chóng, pha thuốc cho Yaku uống và dùng khăn lạnh lau trán anh để hạ sốt.

Sau khi Yaku uống thuốc, Lev không rời đi ngay mà quyết định nấu cháo cho anh. Cậu đứng trong bếp, cảm nhận được sự lạ lẫm và mới mẻ trong mối quan hệ của mình với Yaku. Cậu không chỉ đang chăm sóc một đàn anh mà còn là người mà cậu đã dành tình cảm sâu sắc. Cảm giác ấy như một nhịp đập mới trong lòng Lev, càng lúc càng rõ ràng hơn.

Khi cháo xong, Lev mang vào phòng Yaku. Cậu nhẹ nhàng đỡ anh ngồi dậy một chút rồi cho anh ăn từng muỗng cháo nóng hổi. Yaku nhìn Lev với đôi mắt dịu dàng, cảm nhận rõ sự quan tâm từ cậu. Anh có thể thấy sự khác biệt trong cách Lev đối xử với mình hôm nay, và điều đó khiến anh cảm thấy ấm lòng.

"Lev... em có thể... ở lại thêm tí được không?" Yaku túm nhẹ chiếc áo của Lev, giọng nói anh có phần yếu ớt, nhưng cũng đầy chân thành.

Lev nhìn anh, trong lòng có chút bối rối, nhưng vẫn gật đầu. "Dĩ nhiên, em sẽ ở lại."

Cả hai cùng nằm trên giường, Yaku cảm nhận được hơi ấm và sự dịu dàng từ Lev. Dù cậu không nói ra, nhưng mọi cử chỉ, ánh mắt của Lev đều khiến anh cảm thấy trái tim mình chợt ấm lại. Mối quan hệ của họ có lẽ đã thay đổi từ lâu, nhưng giờ đây, khi có những khoảnh khắc như thế này, Yaku cảm nhận rõ hơn tình cảm của Lev dành cho mình.

Lev ngồi im lặng bên giường Yaku, nhìn anh ngủ say trong căn phòng yên tĩnh. Mối quan hệ giữa họ hôm nay không còn giống như những ngày trước nữa. Chăm sóc Yaku, lo lắng cho anh như vậy khiến Lev nhận ra mình không thể chỉ đứng bên ngoài mối quan hệ này mãi. Cảm xúc của cậu dành cho Yaku không chỉ là sự ngưỡng mộ đơn thuần nữa, mà đã là một thứ gì đó sâu sắc hơn.

Khi mẹ Yaku quay về, Lev nhìn thấy cô từ xa, ánh mắt bà ấm áp nhưng cũng đầy tinh tế. Mặc dù Lev hơi ngượng ngùng khi đứng trước người mẹ của người cậu thích, nhưng cậu quyết định không để mình rụt rè. Cậu đứng dậy, bước lại gần mẹ Yaku, cúi đầu một chút rồi lên tiếng.

"Chào cô, con là Lev. Tôi... tôi là đàn em của Yaku-san..." Lev nói, giọng có chút run rẩy nhưng cũng đầy tôn trọng.

Mẹ Yaku nhìn cậu, đôi mắt bà ánh lên sự hiền từ. "Chào con, Lev. Yaku rất thích con, cô đã nghe nói nhiều về con rồi."

Lev ngạc nhiên, không ngờ mẹ của Yaku lại biết đến mình nhiều như vậy. Cậu hơi xấu hổ nhưng vẫn mỉm cười, rồi tiếp tục: "Cô ơi, thật ra... hôm nay con muốn xin phép cô cho con ở lại một đêm. Yaku không được khỏe, và con muốn giúp chăm sóc anh ấy thêm một chút nữa."

Mẹ Yaku nhìn Lev một lúc, rồi khẽ gật đầu. "Cô hiểu. Con cứ ở lại nếu con muốn. Yaku rất thích có bạn bè bên cạnh, đặc biệt là người con cậu ấy quý mến."

Câu nói của bà làm Lev cảm thấy ấm lòng, như thể mọi thứ đều đang ủng hộ sự lựa chọn của mình. Cậu không thể che giấu cảm giác vui mừng trong lòng. Bà mỉm cười rồi nhẹ nhàng bước vào phòng, không quên nói thêm: "Nếu con muốn ngủ lại, con cứ tự nhiên. Cô sẽ chuẩn bị một chiếc chăn cho con."

Lev cúi đầu cảm ơn bà, cảm giác nhẹ nhõm trong lòng. Cậu quay lại nhìn Yaku đang ngủ yên tĩnh, không thể rời mắt khỏi anh. Lòng cậu đầy những cảm xúc không thể diễn tả thành lời. Cậu đã quyết định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, sẽ ở lại bên Yaku, và hy vọng rằng tình cảm của mình sẽ được đáp lại.

Khi mẹ Yaku chuẩn bị cho Lev một chiếc chăn, bà quay lại nhìn cậu với nụ cười nhẹ. "Con nhớ nghỉ ngơi cho khỏe. Nếu cần gì cứ gọi tôi nhé."

Lev cảm ơn mẹ Yaku một lần nữa, rồi quay lại phòng Yaku. Cậu kéo ghế ngồi cạnh giường anh, nhẹ nhàng ngắm nhìn anh khi Yaku vẫn say giấc. Lev thầm tự nhủ trong lòng rằng dù cho mối quan hệ này sẽ đi đâu, cậu sẽ luôn cố gắng hết mình, không sợ hãi gì nữa.

Cả đêm, Lev ngồi bên Yaku, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh, sự tĩnh lặng và an yên. Mọi thứ như một giấc mơ, nhưng Lev biết, đó là thực tại. Cậu đã ở đây, bên người mình yêu.

Cả căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn ngủ bên cạnh giường. Lev vẫn ngồi cạnh Yaku, đôi mắt mơ màng, không thể rời khỏi anh dù đã quá khuya. Cảm giác ấm áp khi ở gần Yaku làm cậu cảm thấy an yên, nhưng cũng có chút lo lắng. Cậu không biết phải làm gì nếu Yaku tỉnh dậy và cảm thấy không thoải mái khi có người ở lại.

Bất ngờ, Yaku khẽ động đậy. Lev giật mình, nhưng nhanh chóng quay sang nhìn anh. Yaku mở mắt, đôi mắt đen láy lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo, nhìn lên trần nhà rồi từ từ chuyển sang Lev. Đôi mắt anh mệt mỏi nhưng vẫn mang theo vẻ dịu dàng.

"Lev... em vẫn chưa ngủ sao?" Yaku khẽ hỏi, giọng khàn khàn vì vẫn còn hơi sốt.

Lev hơi giật mình, nhưng lập tức mỉm cười. "Dạ, em không ngủ được. Anh cảm thấy thế nào rồi?"

Yaku khẽ lắc đầu, cố ngồi dậy một chút. "Cảm ơn em đã ở lại. Anh... anh không muốn làm phiền em."

Lev nhanh chóng đỡ anh dậy, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. "Không có gì đâu, em chỉ muốn giúp anh thôi. Anh cần gì không? Em có thể làm gì cho anh không?"

Yaku nhìn Lev một lúc, cảm nhận sự quan tâm chân thành từ cậu. Anh mỉm cười, rồi từ từ nói: "Em thật sự không cần phải làm như thế. Nhưng anh cảm thấy có chút khó chịu trong người... có thể đắp lại khăn lạnh giúp anh không?"

Lev gật đầu nhanh chóng. "Được rồi, để em lấy cho anh."

Cậu đứng dậy, lấy chiếc khăn sạch, nhúng vào nước lạnh rồi vắt nhẹ. Lev trở lại giường, nhẹ nhàng đắp lên trán Yaku. Khi cậu nhìn thấy khuôn mặt anh nhắm mắt lại, thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc ấy, trái tim Lev lại đập nhanh hơn. Cảm giác này thật kỳ lạ, như thể cậu đang làm một việc gì đó rất tự nhiên, nhưng lại rất đặc biệt.

"Cảm ơn em," Yaku nói khẽ, giọng anh dịu dàng và ấm áp.

Lev chỉ mỉm cười, không biết phải đáp lại thế nào. Cậu chỉ cảm thấy tim mình thổn thức mỗi khi nghe Yaku nói lời cảm ơn, như thể những lời đó là điều quý giá nhất mà cậu có thể nhận được.

Cả hai im lặng một lúc, chỉ có âm thanh của hơi thở và tiếng đồng hồ chạy trong phòng. Yaku tựa lưng vào đầu giường, vẫn còn mệt mỏi nhưng không thể ngủ được nữa. Anh nhìn Lev, ánh mắt đầy cảm kích.

"Lev, em có thể... ở lại thêm chút nữa được không?" Yaku khẽ túm nhẹ áo Lev, như thể không muốn cậu rời đi. "Anh không muốn em đi đâu cả."

Lev cảm thấy hơi nghẹn trong lòng, nhưng trái tim lại ấm áp. Cậu không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng nắm tay Yaku, mỉm cười nói: "Dĩ nhiên, em sẽ ở đây với anh. Không đâu, em sẽ không đi đâu."

Yaku thở dài nhẹ nhõm, đôi mắt anh khép lại, cố gắng chống lại cơn mệt mỏi. Lev ngồi xuống lại bên cạnh, lặng lẽ nhìn anh ngủ. Cảm giác này thật yên bình, như thể mọi thứ đều đúng đắn, và trong khoảnh khắc này, Lev cảm thấy mình đã tìm được một nơi để thuộc về.

Mãi đến khi ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ, Yaku tỉnh dậy một lần nữa, nhưng lần này anh cảm thấy khá hơn. Cảm giác nóng sốt đã vơi đi, và anh mở mắt, thấy Lev vẫn ngồi đó, bên cạnh anh, như một bóng hình không thể thiếu.

Lúc này, cánh cửa phòng bật mở, mẹ của Yaku bước vào, bà nhìn thấy hai người đang ngủ say trên giường. Cảnh tượng yên bình ấy khiến bà mỉm cười, không nói gì thêm. Bà chỉ nhẹ nhàng quay đi, để cho họ có thể nghỉ ngơi thêm.

Lev và Yaku không hề biết rằng cả hai đều đang ở trong một khoảnh khắc quan trọng, nơi mối quan hệ của họ bắt đầu thay đổi theo một cách mà không ai có thể đoán trước được. Cả hai đều không nói gì, nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu rằng đây là một khởi đầu mới—khởi đầu cho một thứ tình cảm đã nảy mầm từ lâu.

Mặc dù không có lời hứa nào, không có sự cam kết nào, nhưng Lev biết rằng mối quan hệ này đang bước sang một trang mới. Và dù cho ngày mai có thể có những thử thách, cậu sẵn sàng đón nhận.

Sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng xuyên qua rèm cửa, làm bừng sáng căn phòng nhỏ. Yaku mở mắt, cảm giác cơ thể nhẹ nhõm hơn sau cơn sốt. Anh cử động, nhưng một tiếng khẽ cười vang lên khiến anh quay sang nhìn.

Lev đang ngồi cạnh giường, tay cầm một cuốn tạp chí bóng chuyền. Khi thấy Yaku tỉnh, cậu ngay lập tức đặt cuốn tạp chí xuống, nở nụ cười rạng rỡ. "Chào buổi sáng, Yaku-san! Anh cảm thấy thế nào rồi?"

Yaku hơi ngập ngừng, nhưng ánh mắt dịu lại khi thấy nụ cười của Lev. "Anh khá hơn rồi. Cảm ơn em đã ở lại... và chăm sóc anh."

Lev gãi đầu, cố gắng tỏ ra tự nhiên nhưng không giấu được niềm vui trong mắt. "Không có gì đâu! Em rất vui vì anh cảm thấy tốt hơn."

Cảm giác ấm áp len lỏi trong không khí. Yaku ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường. Mẹ anh bước vào với một khay thức ăn, ánh mắt bà dịu dàng như muốn cảm ơn Lev. "Yaku, con thấy khá hơn rồi phải không? Lev đã chăm sóc con cả đêm qua đấy."

"Dạ, con ổn hơn rồi. Cảm ơn mẹ." Yaku quay sang Lev, ánh mắt như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ khẽ mỉm cười.

Sau bữa sáng, Lev ngồi bên cạnh Yaku, không rời khỏi anh nửa bước. Mặc dù cơn sốt đã qua, Yaku vẫn cần nghỉ ngơi. Nhưng anh không thể không nhận ra sự chu đáo và tận tâm của Lev.

"Lev," Yaku cất tiếng, phá vỡ sự im lặng. "Sao em không về nghỉ một chút? Cả đêm qua em không ngủ, chắc mệt lắm rồi."

Lev lắc đầu, ánh mắt kiên quyết. "Không sao đâu, em không mệt. Hơn nữa, em muốn đảm bảo anh ổn trước khi rời đi."

Yaku không nói gì thêm. Anh cảm thấy lòng mình dịu lại, nhưng cũng có chút xao động khó hiểu. Sự quan tâm của Lev không giống như sự quan tâm đơn thuần giữa đồng đội, và Yaku không thể không tự hỏi liệu Lev có cảm nhận gì đó sâu sắc hơn.

Cả buổi sáng trôi qua, Yaku dành phần lớn thời gian nghỉ ngơi, trong khi Lev bận rộn dọn dẹp và giúp mẹ Yaku. Tuy nhiên, đến chiều, khi Yaku cảm thấy khá hơn, anh quyết định ra ngoài đi dạo một chút để hít thở không khí.

Lev nhanh chóng theo sau, không để Yaku đi một mình. Cả hai bước đi trong con hẻm nhỏ gần nhà, không ai nói gì. Yaku chợt dừng lại, nhìn về phía xa, giọng trầm lắng.

"Lev, em lúc nào cũng tận tâm như vậy với mọi người à?"

Lev hơi khựng lại, ngạc nhiên trước câu hỏi. "Không, không hẳn... Nhưng anh khác mà. Anh là đàn anh của em, là người mà em rất kính trọng."

Yaku im lặng, ánh mắt anh lấp lánh như đang suy nghĩ điều gì đó. Anh quay lại nhìn Lev, nhưng không nói gì thêm. Lev cảm thấy hơi bối rối, nhưng cậu không hỏi thêm. Cả hai chỉ tiếp tục đi, để mặc cho những suy nghĩ tự do bay xa.

Đến khi hoàng hôn buông xuống, Lev chuẩn bị tạm biệt Yaku để trở về nhà. Trước khi rời đi, cậu dừng lại, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Yaku-san... Em thật sự rất vui vì có thể ở lại bên anh hôm nay. Nếu anh cần gì, chỉ cần nói với em. Em luôn sẵn sàng."

Yaku nhìn cậu một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu. "Cảm ơn em, Lev. Anh rất trân trọng những gì em đã làm."

Lev mỉm cười, cúi đầu rồi quay đi. Nhưng cậu không biết rằng, khi cậu bước đi, ánh mắt Yaku vẫn dõi theo, và trong lòng anh, một cảm giác lạ lẫm đang len lỏi. Không phải sự cảm kích đơn thuần, mà là một điều gì đó còn lớn hơn, sâu sắc hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top