Chương 1: Những cư dân của nhà trọ Chikusei

Cậu chưa từng nghĩ chạy bộ cũng có ích như vậy. Kurahara kakeru vừa tận hưởng cảm giác ấy vừa bật cười không thành tiếng.
Xung động từ bàn chân mềm mại lan ra khắp các bắp thịt trên cơ thể. Tiếng gió rít kề bên tai. Tâm trí cậu chẳng còn suy nghĩ được điều gì, quả tim cứ bơm máu liên hồi, buồng phổi hớp lấy hớp để khí Oxy. Cả cơ thể trở nên nhẹ bẫng, có chạy đến nơi nao cũng được.
Nhưng đến đâu? Và vì cái gì? Cuối cùng, Kakeru cũng nhớ ra nguyên nhân khiến bản thân phải chạy hộc tốc thế này. Cậu giảm tốc độ lại rồi lắng tai nghe, thử dò xét tình hình phía sau lưng. Chẳng có bất kì tiếng la hét hay bước chân nào cả. Trong tay cậu là gói bánh ngọt kêu loạt soạt. Để phi tang vật chứng, Kakeru mở gói bánh ra, vừa chạy vừa ăn. Lúc ăn xong, cậu có chút bối rối không biết nên xử lý vỏ bánh thế nào. Kakeru bèn nhét nó vào trong túi áo gió của mình. Cái gói rỗng ấy thế nào cũng trở thành tang chứng cho việc ăn cắp của cậu. Nhưng Kakeru không thể xả rác giữa đường. Cậu thầm nghĩ, chuyện này thật nực cười. Đến tận bây giờ, mỗi buổi sáng Kakeru đều có thói quen dậy sớm tập chạy bộ mà không cần ai nhắc nhở. Ngay cả việc xả rác giữa đường cũng vậy. Cậu không thể thực hiện hành vi ấy vì từ bé cậu đã được dạy làm thế là không hay. Kakeru luôn tuân theo những lời dạy bảo nếu bản thân cậu đồng tình với chúng.
Có lẽ nhờ lượng đường huyết tăng cao sau khi ăn bánh nên đôi chân của Kakeru lại bắt đầu phóng đi trên mặt đường theo đúng kĩ thuật. Cậu vừa cảm nhận các xung động vừa chú ý đến hô hấp. Kakeru khẽ hờ mắt lại, đôi chân tập trung tiến về phía trước. Mắt cậu chỉ có thể nhìn thấy mũi giầy mình vẽ thành một vạch trắng trên mặt đường nhựa. Kakeru chạy theo vạch trắng mỏng manh ấy. Bản thân cậu không thể xả rác giữa đường, nhưng lúc ăn cắp bánh mì lại không hề cảm thấy tội lỗi. Lúc ấy cậu chỉ có thể nghĩ đến chuyện làm dịu đi cơn đau của cái dạ dày rỗng.
Thế giới của Kakeru rất đơn thuần và mong manh. Cậu chỉ cần lấy những thứ có thể cung cấp năng lượng cho việc chạy bộ, khoảng thời gian còn lại cậu lang thang đây đó dưới lớp vỏ bọc lặng lẽ. Chừng một năm nay, Kakeru đã suy nghĩ về vô vàn những hình ảnh được gợi lại trong tâm trí mỗi khi tập chạy vào giữa đêm hôm. Trước mắt Kakeru là những xúc cảm mãnh liệt chìm trong một màu đỏ mà cậu luôn cố hểt sức để xua đuổi chúng đi. Kakeru thầm nghĩ, có khi những thứ xúc cảm ấy có tên là "ăn năn" cũng nên. Tiếng thét dội lên từ sau trong tâm can ấy hẳn là thứ âm thanh bản thân cậu dùng để chỉ trích chính mình.
Ánh nhìn của Kakeru cứ tha thẩn khắp xung quanh. Hàng cây che phủ con đường vươn những cành khẳng khiu ra giữa bầu trời. Sắp tới là mùa đâm chồi nảy lộc, nhưng đến giờ cậu vẫn chưa thấy những mảng xanh mướt dịu dàng kia đâu. Ngay đầu của mỗi cành cây đều có gắn những vì sao lấp lánh.
Kakeru bỗng cảm nhận được, ngoài mình ra còn có sự hiện diện của ai đó. Các bắp thịt trên lưng cậu căng cứng lại
Họ đuổi đến nơi rồi. Ai đó đã đuổi kịp mình. Tiếng kin kít của kim loại gỉ sét vang lên phía sau lưng cậu. Dù cho có bịt tai lại thì thứ cảm giác ấy vẫn có thể truyền vào da thịt. Cậu đã nhiều lần nếm trải cảm giác ấy ở các kì đại hội. Nhịp điệu của một cơ thể sống khác đập trên mặt đường. Tiếng hô hấp. Khoảnh khắc mùi của cơn gió bắt đầu thay đổi.
  Đã lâu lắm rồi cậu mới nếm trải cảm giác căng thẳng này. Nó khiến cho cả cơ thể lẫn con tim của Kakeru phải run rẩy. Nhưng nơi đây không phải là đường đua hình bầu dục. Kakeru bất giác xoay mình để rẽ vào con hẻm ngay góc trường tiểu học và tiếp tục tăng tốc. Mình có bị bắt không đây? Nhất định phải cắt đuôi bọn họ mới được.
  Cậu chạy ra con đường lớn hơn một một chút. Sau một hồi bị lạc, không chắc rẽ phải có ra được tuyến đường số 8 không, cậu bèn quyết định chạy thẳng vào khu dân cư. Tiếng chân vang dội khắp phố phường yên tịnh. Cảm giác có người đuổi theo cứ ngày một rõ dần lên. Hình như người đang đuổi theo cậu cũng thông thuộc ngõ nhách nơi này.
Ánh đèn trắng nhợt nhạt soi sáng con đường dưới chân Kakeru. Chúng nhảy nhót trái phải rồi tràn ra khắp lưng cậu
Họ đang đạp xe sao? Chính Kakeru cũng rất bất ngờ khi nhận ra điều ấy. Ban nãy cậu nghe thấy tiếng kin kít của kim loại gỉ sét rồi, vậy mà cậu không hề nghĩ đến khả năng người ta đang dùng xe đạp để đuổi theo mình. Đáng nhẽ ra Kakeru phải biết rằng, chỉ bằng cách đó người ta mới có thể bắt kịp tốc độ của cậu lúc này. Chẳng biết từ khi nào, trong lòng Kakeru bắt đầu dâng lên thứ cảm giác mơ hồ, rất giống với nỗi sợ hãi. Thế nên cậu càng gắng sức chạy nhanh hơn nữa. Trong phút bốc đồng, Kakeru ngoái đầu lại.
Một người thanh niên đang cưỡi trên chiếc xe đạp có giỏ dành cho các bà nội trợ. Vì quá tối nên cậu không thể thấy được biểu cảm trên mặt anh ta. Trông anh ta cũng không giống với nhân viên của cửa hàng tiện lợi. Người thanh niên ấy không mang tạp dề, chỉ khoác trên người chiếc áo bông kiểu Nhật, bàn chân xỏ dép đang ra sức đạp xe.
Thật tình, chuyện gì vậy nhỉ? Kakeru buộc phải giảm tốc độ để quan sát người đang đuổi theo mình. Chiếc xe đạp phát ra âm thanh như bánh xe nước cũ kĩ đang quay kia chẳng mấy chốc đã chạy song song với cậu.
Kakeru liếc trộm sang bên. Nét mặt anh ta trông chẳng có gì nổi bật, mái tóc ướt vẫn còn ẩm nước. Trong giỏ xe đạp chẳng hiểu sao lại có tận hai cái chậu con. Anh ta thi thoảng cũng nhìn sang hướng Kakeru. Chính xác hơn, anh ta chỉ chăm chăm nhìn vào đôi chân đang chạy của cậu. Kakeru cảm thấy rùng mình. Có khi nào thằng cha này là phường biến thái không?
Anh ta điều khiển xe cách ra một khoảng, rồi cứ thế lặng lẽ đạp bên cạnh Kakeru. Kakeru cũng vừa trông chừng động tĩnh của anh ta vừa tiếp tục chạy. Anh ta được nhân viên cửa hàng nhờ đuổi theo mình hay chỉ là người dưng qua đường? Khi nỗi bực dọc và sự bất an gần như lên đến đỉnh điểm trong lòng Kakeru thì một giọng nói ôn tồn bỗng truyền đến bên tai cậu.
"Cậu thích chạy bộ à?"
Kakeru đột nhiên dừng lại. Con đường trước mặt bỗng dưng biến mất, đầu óc cậu trống rỗng, như một người dừng chân trước bờ vực thẳm. Cậu đứng như trời trồng giữa bầu trời đêm trong khu phố vắng. Mạch đập ù ù trong tai. Cỗ xe đạp nãy giờ vẫn chạy kế bên cậu lập tức phanh lại, tạo ra tiếng động chói tai. Kakeru từ từ hướng mặt về phía ấy. Người thanh lảo đảo trên xe đạp vẫn chăm chú nhìn cậu. Rốt cuộc anh ta cũng lên tiếng:
"Đừng có đột ngột dừng lại như vậy chứ. Chút nữa là trượt té rồi."
Nói đoạn anh ta chậm rãi đạp xe đi. Mặc dù Kakeru rất băn khoăn không biết tại sao anh ta lại đuổi theo một đứa không quen biết như mình nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, đôi chân cậu lại tự động đuổi theo anh ta. Nhìn vào bóng lưng khoác áo choàn bông của anh ta mà tâm can của Kakeru như bị phẫn nộ và nỗi kinh ngạc vây lấy. Đã lâu rồi cậu không nghe ai hỏi đến chuyện yêu ghét chạy bộ.
Cậu sẽ khoan khoái đáp rằng "thích chứ" như thể đang trông thấy món ăn khoái khẩu của mình được dọn lên bàn ăn, hay sẽ lạnh lùng buông ra câu "Ghét lắm" như lúc quẳng rác không cháy vào trong thùng đây? Đối với Kakeru mà nói, đằng nào cậu cũng không thể trả lời câu hỏi ấy. Bản thân cậu không có mục đích để vươn đến, vậy mà ngày nào cũng ra sức chạy. Một người như vậy liệu có thể dứt khoát nói ra lời yêu ghét đối với môn chạy bộ hay không?
 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: