Chương 26: Hậu Chiến Siêu Thực


𓂀

Căn phòng trọ chật hẹp co rút theo nhịp thở và hành động của Thanh Bình. Mảnh gương vỡ rải khắp sàn, phản chiếu hình bóng ba người méo mó, đỏ hoe, nhấp nháy theo ánh sáng chập chờn như ảo giác sống động. Máu loang trên kính, ánh sáng xuyên qua từng mảnh tạo ra những hình ảnh biến dạng, làm nhịp tim dồn dập hơn, nghẹt thở hơn.

Thanh Bình đứng giữa đống đổ nát, đôi tay siết chặt, cảm giác vừa giận dữ vừa sợ hãi, nhưng ánh mắt kiên định. Quá khứ, hiện tại và những khả năng tương lai trộn lẫn trong ảo giác tượng trưng, như muốn kéo cậu vào một vòng xoáy không lối thoát.

Việt Anh lùi lại vài bước, tay vẫn siết chặt nhưng ánh mắt lộ rõ hoảng loạn và tức giận, chưa bao giờ hắn cảm thấy chính bản thân mình rối loạn đến vậy. Hắn nhìn Thanh Bình – người từng yếu đuối, ngoan ngoãn – giờ đây đã trở thành một lực lượng đáng sợ, vừa sống lại từ đau thương vừa kiên quyết chống lại mọi sự trói buộc.

Hoàng đứng bên cạnh, vai run nhẹ nhưng cố giữ bình tĩnh, mắt chăm chú theo từng cử chỉ của Thanh Bình. Cậu là mắt xích tinh thần, nhưng ngay cả cậu cũng không thể hoàn toàn tỉnh táo trước cảnh tượng ám ảnh và siêu thực này.

Một khoảnh khắc im lặng, chỉ còn tiếng tim ba người dồn dập, tiếng mưa bên ngoài rơi nhịp nhàng. Rồi bỗng…

Một mảnh gương lớn rơi từ giá treo xuống, vỡ tan ngay trước mặt Thanh Bình, ánh sáng lóe lên khiến hình bóng ba người méo mó hơn bao giờ hết, như một cơn ác mộng sống động. Máu trên tay Thanh Bình phản chiếu lên từng mảnh kính, tạo cảm giác quá khứ – hiện tại – tương lai va chạm đồng thời, khiến không gian trọ chật hẹp như sụp đổ.

Việt Anh và Hoàng hoảng hốt, vừa chống lại vừa bị cuốn vào ảo giác siêu thực. Thanh Bình hít một hơi sâu, giọng khàn đặc:
– “…Tôi sẽ không còn run sợ. Lần này, không ai phá hủy tôi được.”

Ánh mắt Thanh Bình – đỏ hoe, nhưng sắc bén – quét qua mảnh kính vỡ, thấy những bản thân méo mó của chính mình, như những lời nhắc nhở về quá khứ tàn nhẫn. Việt Anh giật mình, không hiểu tại sao Thanh Bình lại bình tĩnh và dữ dội đến vậy. Hoàng đứng giữa, cố gắng giữ hai người bạn cân bằng, nhưng nỗi sợ hãi cũng len lỏi vào từng cơ thể.

Không gian trọ chật hẹp co rút theo cảm xúc của Thanh Bình. Mỗi nhịp thở, mỗi cú va chạm của cơ thể đều làm mảnh gương vỡ phản chiếu những ảo giác khác nhau, nhấn mạnh sự giằng xé giữa hiện thực và tưởng tượng. Máu, ánh sáng, bóng tối – tất cả hòa làm một, tạo nên cảnh tượng siêu thực, bạo lực và ám ảnh đến nghẹt thở.

Thanh Bình hít sâu, mắt đỏ hoe, siết chặt Hoàng:
– “…Chúng ta… sẽ sống. Không còn ai làm hại chúng ta lần nữa.”

Việt Anh chợt nhận ra, ánh mắt hắn – lạnh lùng, kiêu ngạo – giờ đây cũng run rẩy, lần đầu tiên hắn thấy mình bị thử thách không chỉ về thể chất mà còn về tâm lý, trong chính ảo giác mà Thanh Bình dẫn dắt.

𓂀

---

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top